Trong thành, máu chảy thành sông, không khí tiêu điều. Con đường lớn vốn náo nhiệt ồn ào giờ thì trừ người của hai bên đang kịch liệt chém giết ra, chẳng còn ai nhàn rỗi.
Cuối cùng, ở một đầu phố, bên người Lăng Võ còn hơn một ngàn ba trăm người, rất nhiều người còn bị thương, thân mình đẫm máu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đám lính đánh thuê phía đối diện.
Bởi vì đêm nay là lễ cuồng hoan, vì vậy, những kỵ sĩ đã được Lăng Võ cho nghỉ ba ngày. Dù sao thì những người đó cũng giống với mọi người, đây là lễ cuồng hoan cho nên họ vẫn mong được ở cùng với người nhà.
Những người còn lại, đóng ở bốn phía của thành có hơn ba trăm binh lính, ở mỗi cửa thành có không đến một trăm người, những người khác đều ở trong doanh trại trong thành, cho nên mới bị đánh đến trở tay không kịp. Toàn bộ tám mươi binh lính canh giữ của thành phía Đông liều mạng chống cự, suýt nữa thiệt hại toàn quân.
Tuy vậy binh doanh cũng phản ứng cực kỳ nhanh. Trên thực tế, nhân mã bên kia vừa mới tiến vào cửa thành Đông thì binh lính đã có phản ứng. Lăng Võ nhanh chóng quyết định, vừa phái người thông báo cho phủ Tử tước, vừa ra lệnh cho tướng lĩnh ba phía còn lại rút lui về phủ Tử tước, mặc kệ thế nào hắn cũng phải cam đoan cho an toàn của thiếu gia.
Mấy ngàn lính đánh thuê không thể phân biệt thân phận chen chúc nhau xông vào thành. Thực ra bọn chúng không phải đối thủ của binh đoàn Tia Chớp, mà gây ra thương vong lớn nhất đến từ một kiếm nhẹ nhàng của tên Kiếm Tông kia! Chỉ một kiếm, kiếm khí quét ngang đã chết hơn hai trăm người! Bị thương năm, sáu trăm người!
Võ giả hùng mạnh chỉ một kiếm thiếu chút nữa đã khiến cho binh đoàn Tia Chớp tiêu tan. Dưới tình huống như thế, lính đánh thuê lập tức chiếm thượng phong!
Nếu Kiếm Tông kia chém ra vài kiếm như thế nữa, chỉ sợ… cả binh đoàn Tia Chớp đã xong rồi. Vạn hạnh chính là tên Kiếm Tông kia dường như quá tự cao, chỉ điểm ra một kiếm giúp giữ chân lính thủ thành một phen, sau đó trực tiến tiến thẳng đến phủ Tử tước.
Lăng Võ lòng nóng như lửa, nếu bức tường phòng ngự lại bị phá nữa, thì phía sau chính là Tử Tước phủ rồi!
Một gã thân binh bên người khóc rống lên nói:
- Đội trưởng, không ít nhóm khác đều không kiên trì được nữa rồi!
- Kiên trì không được cũng phải liều mạng cho lão tử! Không thể để bọn chúng công phá phòng tuyến của chúng ta, đều là nam nhân, cho dù chết cũng phải chết như một nam nhân chân chính!
Lăng Võ hai mắt đỏ ngầu quát!
- Giết con mẹ nó! Ai lui về phía sau nửa bước thì không phải là nam nhân!
- Nhìn đi, cái đám kia giấu đầu hở đuôi, bọn chúng ngay cả thân phận cũng không dám lộ ra, hiển nhiên là phía dưới trống trơn, một đám lính đàn bà!
- Các huynh đệ, đi theo ta, giết con mẹ nó!
Lăng Võ liếc mắt nhìn tình hình trước mắt, mẹ nó, nhiều đồng đội như vậy, đều là những người còn lại sau khi đã sàng lọc, có ai không phải hán tử chân chính, hiện giờ lại phải giương mắt nhìn họ từng người ngã xuống. Kim Cương Phục Ma kiếm trận họ đã thuần thục, năm nghìn lính đánh thuê phía trước giờ chỉ còn lại chưa đến bốn nghìn. Hiển nhiên là họ đã chém giết đến cả ngàn người!
Trừ tám mươi, chín mươi người trở tay không kịp bị Kiếm Tông giết chết, chân chính chết trong tay lính đánh thuê căn bản không có mấy người! (đoạn trên vừa có 200 thằng bị Kiếm Tông giết chết, giờ lại 80, 90, chắc tác giả nhầm)
Cho nên, căn bản là Lăng Võ không sợ địch nhân trước mắt, bóng ma lớn nhất đang treo trong lòng họ chỉ có tên Kiếm Tông kia mà thôi! Ai biết lúc nào hắn hứng lên lại thưởng cho một kiếm như thế nữa chứ. Bởi vậy, thà chém giết thẳng vào trận doanh của đối phương, loạn cùng một chỗ rồi thì gã Kiếm Tông sẽ ném chuột sợ vỡ bình, cũng không dám thi triển kiếm khí khủng bố như trước nữa!
Trong lòng đang lo lắng, bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng thét dài, hai bóng người kéo dài trên đường chạy như bay tới. Mạnh Ly chạy trước hét lớn:
- Lăng Võ đại ca! Thiếu gia đã đả thương Kiếm Tông kia! Hiện giờ hắn đang bị thương chạy trốn, huynh đệ đến trợ giúp ngươi đây!
Toàn bộ mọi người của binh đoàn Tia Chớp bộc phát ra một trận hoan hô rung trời!
Lăng Võ dường như trút hết được nỗi lo, điên cuồng hét lớn một tiếng:
- Mẹ nó, Kiếm Tông kia bị thiếu gia cho ăn đòn rồi, các huynh đệ, còn sợ gì nữa, xông lên, đám trứng thối kia một tên cũng đừng hòng chạy!
- Yaaa….!
Thanh thế hơn ngàn người của binh đoàn Tia Chớp bỗng chốc tăng lên, điên cuồng rống lên, khí thế kinh người phóng về phía địch nhân trước mặt.
Mà đám lính đánh thuê vốn đã bị tư binh thành Penzias giết đến phát sợ rồi, một đám lính như sát thần! Cho dù chưa đến một trăm lính thủ thành lúc trước đã giết hơn ba trăm người của chúng rồi!
Giờ lại tới binh đoàn như lang như hổ này, quả thực như không còn muốn sống nữa. Đám lính đánh thuê còn phát hiện, những binh lính có dấu nô lệ trên trán lại càng điên cuồng hơn. Nếu ngươi chém họ rụng tai, họ phải chém cho ngươi ba đao, vũ khí không có thì dùng răng cắn, lấy khuỷu tay mà đập, đến lúc chết còn phải kéo theo hai cái đệm lưng.
Đám lính đánh thuê quả thực bị loại đấu pháp này dọa sợ! Nếu không Kiếm Tông kia cớ gì phải giúp họ một phen, xem ra tư binh của thành Penzias rất dũng mãnh! Nếu Kiếm Tông kia không ra tay sát thương gần trăm người chỉ sợ năm ngàn lính đánh thuê cũng chẳng đủ cho họ nhét kẽ răng!
Đã vậy vừa rồi lại còn nghe thấy, đối phương đã đánh lui Kiếm Tông nọ, toàn bộ bị kinh ngạc đến ngây người, trong lòng hoảng sợ. Bọn chúng căn bản không tin đây là sự thật. Cường giả Kiếm Tông bị lĩnh chủ thành Penzias đánh lui! Mẹ nó, đây là nói mớ à? Chẳng lẽ thiếu niên lĩnh chủ là cao thủ cấp bậc Kiếm Hoàng sao?
Tuy rằng đánh chết bọn chúng cũng không tin, nhưng Kiếm Tông kia không còn xuất hiện trước mắt chúng là thực, đối với những kẻ vốn đã sa sút sĩ khí, đây đúng là một kích trí mạng, như một đám mây đen u ám gắn lên đầu họ!
Mạnh Ly căm hận lao vào đối phương, trường kiếm phát ra kiếm khí màu lam thật dài.
Tu vi Cuồng Kiếm Sư bậc bốn đủ để hắn áp đảo toàn bộ đám lính đánh thuê chỉ có tu vi Kiếm Sư và Đại Kiếm Sư.
Buổi tối hôm nay Mạnh Ly cũng bị một kiếm kinh thiên kia của Lăng Tiêu kích thích. Hắn vốn nghĩ thiếu gia sở dĩ lợi hại, hoàn toàn là dựa vào kiếm kỹ xuất quỷ nhập thần, bản thân là Cuồng Kiếm Sư bậc bốn cũng không thể có cơ hội thắng nổi thiếu gia!
Nhưng không ngờ sự lợi hại của thiếu gia tới mức hắn có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới! Chỉ một kiếm đã đánh lui Kiếm Tông, hơn nữa nhìn tình hình thì thấy gã Kiếm Tông kia nhất định là bị thương không nhẹ.
Bởi vì đau lòng Lăng Tiêu và Phúc bá bị thương, Diệp Vi Ny cũng trở nên lòng dạ sắt đá, chém giết không chút nương tay, toàn thân linh hoạt như bướm vờn hoa, xuyên qua đám người đối phương, người nàng lượt qua một lúc, thân hình địch nhân mới ngã xuống rầm rầm!
Được hai cao thủ này gia nhập, Binh đoàn Tia Chớp như hổ thêm cánh, điên cuồng chém giết liên tục không ngừng.
Sau nửa giờ, máu chảy thành sông, trong không khí tràn ngập một tầng sương máu nồng đậm, trên người của những binh lính Binh đoàn Tia chớp đều đầm đìa máu từ đầu tới chân.
Ngay cả trên người Diệp Vi Ny cũng đều dính đầy máu tươi.
Còn đám lính đánh thuê của đối phương thì không còn kẻ nào đứng được nữa. Trong 5000 lính đánh thuê, trừ khoảng 100 người cuối cùng biết điều chạy trốn sớm, tất cả đám còn lại đều chết hoặc bị bắt.
Tất cả những người bị thương của Binh đoàn Tia chớp đều được chữa thương bằng những đan dược do Diệp Vi Ny và Mạnh Ly mang tới. Ngoài hơn 300 chiến sĩ bị thương nghiêm trọng, giờ chỉ còn lại khoảng 1000 người còn có thể chiến đấu. Trận chiến đêm nay tổn thất mất hơn 400 chiến sĩ!
Tuy rằng đã chiến thắng nhưng áp lực vẫn nặng nề trong lòng mỗi người. Không khí vẫn rất khẩn trương, ngưng trọng. Lăng Võ đảo đôi mắt đỏ ửng một vòng sau đó nói:
- Con mẹ nó, không phải thắng lợi rồi sao? Thế nào mà toàn bộ đều giơ khuôn mặt đưa đám ra vậy? Ai còn có thể chiến đấu thì bước ra khỏi hàng cho ta!
Những gì Mạnh Ly vừa rỉ tai nói cho Lăng Võ đã khiến hắn vô cùng phẫn nộ. Quả thực tất cả mọi người ở đây đều vô cùng phẫn nộ. Một lễ hội cuồng hoa êm đẹp không ngờ trải qua trong giết chóc. Nếu đối phương đã không muốn mình vui vẻ, vậy thì đừng nghĩ chúng ta cho các ngươi vui vẻ!
Nhất là tam đại quý tộc trong thành kia, nếu nói việc đêm nay không quan hệ gì với chúng, dù đánh chết Lăng Võ cũng không tin! Có những việc không cần chứng cớ!
Trừ những người không thể nhúc nhích, tất cả mọi người đều tiến về phía trước, dẫm lên trên mặt đất đẫm máu, khuôn mặt đều vô cùng dữ tợn:
- Đội trưởng, còn giết ai nữa? Con mẹ chúng nó, tưởng chúng ta là cây cỏ sao! Đừng mong yên ổn với chúng ta!
Một binh lính vẻ mặt giận dữ hét lớn.
- Đúng! Ai không cho chúng ta ăn tết, chúng ta liền liều mạng với hắn!
Lăng Võ nhất tay, phía dưới lập tức an tĩnh lại. Lăng Võ thoáng cười dữ tợn:
- Tốt lắm, đều đừng nhiều lời nữa. Chúng ta trước thay đổi quần áo đã!
Nửa canh giờ sau, thành Penzias phát sinh một trận cướp bóc chưa từng có trong lịch sử. Bất kể là gia chủ Lý gia với chỉ số thông minh hơn người, gia chủ Hoàng gia tính tình táo bạo, hay gia chủ Thôi gia tính tình keo kiệt, tiểu nhân, tất cả đều chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nghe kể lại rằng các kho hàng của mình trong thành bị điên cuồng cướp bóc.
Đến cuối cùng, trừ gia chủ Thôi gia là Thôi Trạch hôn mê tại chỗ, còn lại gia chủ Lý gia là Lý Nam và gia chủ Hoàng gia là Hoàng Cường đều gần như chết lặng.
Càng ác độc chính là đám cướp này vô cùng tinh tường quen thuộc với những kho hàng của họ, không tha bất cứ thứ gì trong đó, hơn nữa tốc độ lại cực kỳ nhanh chóng, ngay cả các tư binh còn chưa kịp phản ứng thì đám người đó đã biến mất toàn bộ!
Tiếp theo lại truyền đến tin tức, tư binh của Tử tước đại nhân phát hiện ra quân cướp, hơn nữa còn giết chết đại bộ phận bọn chúng tại chỗ, nhưng những vật tư bị cướp thì không hề phát hiện, có lẽ đã bị chuyển đi nơi khác rồi!
Khi tới hiện trường xem xét thi thể theo thông tri của thành chủ Mặc Thanh, gia chủ ba nhà kia đều không kìm nổi chấn động, toàn bộ mọi người đều ôm bụng nôn mửa liên hồi, thậm chí còn không có dũng khí mở mắt ra nhìn, quay người bỏ chạy ngay lập tức.
Có mấy ai đủ dũng khí đối mặt với mấy ngàn tử thi giữa một không gian tràn ngập hơi máu đỏ, mặt đất thì đã gần thành đen đặc vì máu đông! Ba đại gia chủ cũng không ngoại lệ!
Sáng sớm sau đêm lễ cuồng hoan, rất nhiều người đi ra ngoài đường đều không thể kìm nổi nôn ọe vì mùi máu tươi tràn ngập đường phố đó.
Tuy nhiên, chuyện xảy ra với ba đại gia tộc lại khiến rất nhiều người vỗ tay tỏ ý vui mừng, thầm chửi chúng là trừng phạt đúng tội!
Mà lúc này, trong phủ Tử tước của Lăng Tiêu là một mảnh yên lặng.
Hậu viện, Lăng Võ quỳ gối khóc rống trước những bình tro. Hán tử này vốn vô cùng cứng rắn, lạnh lùng như thiết huyết trước mặt địch quân, giờ lộ ra một mặt yếu đuối trước mặt Lĩnh chủ Lăng Tiêu.
- Thiếu gia... Ta không cam lòng, bao lâu luyện tập vất vả, ăn chung ở chung như vậy, không ngờ chỉ trong một đêm đã mất đi gần 500 người. Thiếu gia… ta muốn báo thù cho họ! Cầu xin thiếu gia giúp đỡ, tăng thực lực của các huynh đệ lên!
Lăng Võ nghẹn ngào nói:
- Nếu không có gã Kiếm Tông chó chết đó thì sao các huynh đệ lại chết nhiều như vậy! Bọn họ chết oan ức quá….
Ánh mắt Lăng Tiêu tràn ngập đau thương. Lăng Võ hận, hắn làm sao có thể không hận. Một kiếm tối hôm qua khiến hắn cho tới giờ vẫn chưa khôi phục nổi, đầu đau như muốn nứt ra, linh khí trong cơ thể mỏng manh vô cùng. Để thi triển một kiếm như vậy, ít nhất phải ba tới năm ngày mới có thể khôi phục lại được, vậy mà Lăng Tiêu chỉ cách một ngày đã phải thi triển tiếp một lần. Hơn nữa, đối mặt với Kiếm Tông đó, Lăng Tiêu lại không hề giữ lại chút sức lực nào, vậy mà vẫn không thể lưu hắn lại nổi.
Tuy nhiên Lăng Tiêu tin tưởng, Kiếm Tông kia chắc chắn thê thảm hơn mình nhiều! Chỉ sợ nếu không đủ năm, sáu tháng thì tuyệt đối không thể khôi phục nổi!
Hào quang trong mắt Lăng Tiêu lóe lên, hắn đỡ Lăng Võ dậy, trầm giọng nói:
- Lăng Võ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ cho người của Binh đoàn Tia Chớp dược vật để tăng thực lực, tuy nhiên không phải bây giờ. Hiện tại việc đầu tiên ngươi phải làm chính là phát tiền trợ cấp cho những huynh đệ đã hy sinh, không được keo kiệt. Ngàn vạn lần đừng làm các huynh đệ còn sống phải rét lạnh tâm tư!
Lăng Võ gật đầu thật mạnh:
- Thiếu gia nhân từ, Lăng Võ hiểu
Lăng Tiêu nói tiếp:
- Còn nữa, chuyện thứ hai là điều chỉnh tâm tư bọn họ cho tốt! Gã Kiếm Tông quái vật đó dám vô sỉ ra tay với các ngươi quả thực là điều không thể tưởng tượng được. Nói cho bọn họ, thù này thiếu gia ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không tha cho gã Kiếm Tông đó!
Phúc bá đứng bên cạnh cũng tiếp lời bằng giọng khàn khàn:
- Lăng Võ, kế tiếp hãy để các huynh đệ thư giãn đi. Thành Penzias này chẳng phải là có khu đèn đỏ sao. Sau khi đại chiến, hãy để bọn họ giải phóng một chút cũng rất cần thiết.
Diệp tử đứng đỏ hai má đỏ bừng, khẽ lùi lại, kích động đi ra khỏi cửa:
- Ta đi tìm Hoàng Phủ tiểu thư nói chuyện một chút!
Mấy người Lăng Tiêu chợt bật cười ha hả, không khí có chút thả lỏng…
Mạnh Ly ở một bên nói
- Lăng Võ đại ca cũng không nên quá khổ sở. Hiện giờ thực lực của Binh đoàn Tia Chớp khiến ta cũng phải kinh hãi. Nếu không có gã Kiếm Tông chó chết đó, đám lính đánh thuê tối qua quả thực không chịu nổi một kích. Thật khó tưởng tượng nổi một đoàn lính đánh thuê đông như vậy là ai thuê nhỉ?
- Trừ gã khốn khiếp Thái tử đó thì còn có thể là ai nữa!
Lăng Võ vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Nếu muốn không ai biết thì đơn giản nhất là đừng để bất cứ ai còn sống sót. Cho dù Thái tử làm, hắn cũng sẽ không để lại nhược điểm cho người nắm đâu. Người liên hệ với đám lính đánh thuê này tất nhiên là không hề có liên quan gì tới Thái tử!
Lăng Tiêu lắc đầu nói
- Chưa thể xác định được đám lính đánh thuê này là do ai thuê tới. Tuy nhiên khẳng định rằng Kiếm Tông kia không phải người của Thái Tử!