Ngạo Kiếm Lăng Vân

- Thâm Hải Độc Long Nhãn!
Đồng tử trong mắt Lăng Tiêu co rụt lại. Hắn chưa từng nghe nói về Thâm Hải Độc Long, nhưng năng lượng nguyên tố thổ hệ tinh thuần, hùng mạnh trong viên long nhãn này thì hắn cảm nhận được!

Song hệ ma thú bậc cao!

Thâm Hải Độc Long là một loại sinh vật biển, long nhãn của nó có thể có được lực lượng nguyên tố thổ hệ mạnh mẽ đến vậy thì thực lực của nó nhất định rất hùng mạnh, vậy mà người của gia tộc này có thể tìm được. Hơn nữa, một khoản kinh phí lớn như thế để cứu chữa cho bệnh tình của phụ thân không ngờ chỉ là trả trước, sau này chắc chắn còn tăng thêm. Trong lòng Lăng Tiêu không kìm được phải xem trọng vài phần đối với Tống Minh Nguyệt. Người hiếu thuận thường dễ dàng đạt được cảm tình của người khác. Bất kể hành vi của hắn là thiện hay là ác, ít nhất là hắn hiểu được đạo đức làm người cơ bản.

- Còn một viên thủy hệ long nhãn?
Lăng Tiêu dò hỏi, lại khiến những sứ giả ở đây nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa. "Tiểu tử này là đệ tử của một môn phái thế gia ẩn thế". Những người ở đây bây giờ đều tình nguyện tin tưởng rằng, Lăng Tiêu là một trong số ít thành viên cao tầng của môn phái thế gia ẩn thế, nếu không thì là người bị bắt phải nhập môn. Kết luận này mới khiến cho những người này có chút an ủi sau khi thấy bên cạnh Lăng Tiêu có Kiếm Hoàng, nếu không thì thật là quá đả kích mà!

Một năm trước, Lăng Tiêu này chỉ là một người bị Thiên Mạch, thậm chí có lời đồn là bởi vì hắn quá mức vô dụng, nên bị vị hôn thê thi kế hủy hôn. Một thiếu niên như vậy sao lại được môn phái thế gia kia coi trọng? Mọi người suy nghĩ đủ đường cũng không có cách giải thích, chỉ có thể sử dụng cái lý do là Lăng Tiêu có vận may vô địch để cho qua sự tắc trách của mình mà thôi. Truyện Sắc Hiệp

Tống Minh Nguyệt hơi sửng sốt, lập tức cười nói:
- Lăng huynh quả nhiên kiến thức phi phàm, chỉ có điều, viên thủy hệ long nhãn kia đã bị gia phụ tặng cho người khác rồi, bởi vậy…

Lăng Tiêu khoát tay:
- Tống huynh hiểu lầm ý ta, ta chỉ là tùy tiện hỏi một câu, đúng, chỉ là tùy tiện mà thôi. Không biết hai viên long nhãn này có thật sự có được tác dụng như trong truyền thuyết không?

Tống Minh Nguyệt mỉm cười, cầm viên long nhãn trong tay đưa cho Lăng Tiêu không chút do dự, nói:
- Viên thổ hệ long nhãn này mặc dù không được thực dụng như viên thủy hệ long nhãn nhưng cũng coi là một chí bảo. Viên long nhãn này tên là Tị Thổ, tại hạ đã từng thử qua, mang theo viên long nhãn này bị chôn sâu dưới đất ba ngày, lông tóc cũng không rụng!

Những môn phái thế gia ẩn thế khác nghe thấy không che giấu được ánh mắt tham lam, nhìn khối long nhãn trong tay Lăng Tiêu, mắt đỏ ửng. Ngay cả lão già áo xám có thực lực hùng mạnh kia cũng không khác, hai tay giấu dưới bàn gắt gao nắm chặt lại, chà xát liên tục, thậm chí còn có ý niệm cướp đoạt từ trong tay Lăng Tiêu.
Công tử của Hải vực Tống gia kia khẩu khí thật là lớn, lại còn nói thổ hệ long nhãn này không hiệu dụng bằng thủy hệ long nhãn! Có khiêm tốn cũng không cần đến mức ấy chứ!

Phải biết rằng, trên đại lục, diện tích hải vực tuy rằng rất rộng lớn nhưng vùng thích hợp với nhân loại chỉ có lục địa. Viên long nhãn này tuy không thể giúp con người có thể hành động tự nhiên trong đất, nhưng dùng làm pháp bảo chạy trốn thì vô cùng thích hợp. Cho dù là cao thủ thực lực Kiếm Tông cũng không thể cảm ứng quá sâu dưới đất, hơn nữa hơn nửa mọi người đã xem nhẹ tác dụng của nó rồi, nếu dùng để ám sát thì xác suất thành công sẽ tăng lên rất lớn.
Lão già áo xám chỉ là tức giận bất bình mà nghĩ, hắn cũng không dám ra tay cướp thật, cho dù không có Hải vực Tống gia, đại hán có thực lực Kiếm Hoàng bên cạnh Lăng Tiêu đã có thể dễ dàng xé nát hắn ra rồi!


Cho nên, hay là thôi đi! Lý Nham Ký ta không cần lẩn trốn, lại không đi ám sát, dùng nó làm gì?Lão già áo xám không ngừng tự an ủi mình.

Lăng Tiêu cầm viên long nhãn tên là "Tị Thổ" cẩn thận đánh giá, nói:
- Lễ vật này của Tống huynh thực quá quý trọng rồi, bệnh tình của lệnh tôn còn chưa biết có thể giải được hay không, cho nên viên long nhãn này, hay là đặt ở chỗ ngươi đi.

- A!
Tất cả mọi người không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, nhìn Lăng Tiêu như một con quái vật, trên đời này còn có người thành thật như vậy sao? Ai cũng nghe ra được ý tứ của Tống Minh Nguyệt, cho dù việc có thành hay không, viên long nhãn này cũng coi như là lễ gặp mặt tặng cho đại sư. Việc tốt thế này mà Lăng Tiêu cứ thế há mồm ra từ chối, hắn có thể làm chủ thay vị đại sư kia sao?

Tống Minh Nguyệt cũng sửng sốt, vị công tử nơi trần thế này lập tức lắc đầu:
- Đem cho đi rồi sao có thể thu hồi lại, Lăng huynh nếu không muốn vậy cứ tặng cho tiểu thư mỹ lệ bên cạnh là được mà, chắc là nàng sẽ rất thích!
Các sứ giả khác không nói gì, cảm thấy người của Hải vực Tống gia này rất có cá tính, căn bản không để viên Thâm Hải Độc Long Nhãn kia vào mắt!

Thật đúng là khí phách mà!

Chí bảo như thế mà cho thành trang sức bình thường sao? Hay là đồ chơi trẻ con? Không ngờ là lại chẳng thèm để ý!

Lăng Tiêu tùy ý đặt viên long nhãn vào tay Isa, cười nói:
- Một khi đã vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh. Isa, Tống công tử nói là nàng thích vậy thì nàng cứ cầm nó đi!

Isa mỉm cười, nàng cũng không khách khí. Theo như nàng thấy, đồ trên tay mình hay trên tay Lăng Tiêu thì cũng như nhau thôi. Nàng vui mừng nhận lấy, yêu thích không buông tay.

Lăng Tiêu nói với Tống Minh Nguyệt:
- Nếu thế, xin Tống huynh chờ một chút, sau chuyện nơi này Lăng Tiêu sẽ liên lạc với huynh.


Tống Minh Nguyệt đứng dậy, thi lễ với Lăng Tiêu:
- Vậy đa tạ Lăng huynh, tại hạ lo lắng cho gia phụ, mong rằng Lăng huynh có thể thông cảm cho tâm tình của ta, càng nhanh càng tốt!

Nói xong, Tống Minh Nguyệt mang theo mấy tên thủ hạ, gật đầu với mọi người trong phòng, đứng dậy rời đi. Thanh Ngọc bên này dường như cũng hiểu rằng mình ở nơi này cũng không có ý nghĩa gì nữa, liền thi lễ với Lăng Tiêu, cũng cáo từ rời đi.
Nhà thứ ba đứng lên nói chuyện là Long cốc Câu gia. Nói đến Long cốc Câu gia, đó là một môn phái nhị lưu. Từ trăm năm trước Long cốc Câu gia cũng là một thế gia cực kỳ bí ẩn, hơn nữa lại cực kỳ khiêm tốn. Đối với các môn phái thế gia ẩn thế, giữa bọn họ cũng có đi lại quan hệ với nhau, song cũng có loại gia tộc bàng quan, khiêm tốn thu liễm mình. Cho nên trong các thế gia ẩn thế, cũng không phải tất cả các gia tộc đều hiểu biết về nhau.

Long cốc Câu gia này gần giống như Hải vực Tống gia, mười phần khiêm tốn. Thời điểm dị bảo xuất hiện trăm năm trước, họ cũng tham dự tranh đoạt nhưng lại không phái ra lực lượng mạnh mẽ nên bị xem là nhị lưu thế gia, không ngờ họ cũng bị Lăng Tiêu hấp dẫn. Sứ giả đại biểu của Long cốc Câu gia tên là Câu Du, là một nam nhân ba mươi tuổi, thân hình thấp bé gầy yếu, dung mạo xấu xí. Nếu không phải đôi mắt hình tam giác của hắn ngẫu nhiên lại lóe lên ánh sao, thậm chí sẽ bị mọi người theo bản năng xem nhẹ.

Tiếng nói của người này bén nhọn, dồn dập, dường như không giỏi về biểu đạt lắm. Sau khi Thanh Ngọc đi rồi, Câu Du nói thẳng:
- Lăng Tiêu Lĩnh chủ, tại hạ là người của Long cốc Câu gia, nghe nói Lăng Tiêu lĩnh chủ có kiếm kỹ hùng mạnh trong tay, cho nên đến đây, thầm nghĩ muốn lãnh giáo kiếm kỹ của các hạ!

Câu Du vừa nói ra lời này khiến không khí yến hội vẫn thoải mái đột nhiên khẩn trương hẳn lên. Thật ra ý niệm này trong đầu những thế gia khác chưa chắc đã ít. Cho dù Thanh Huy thế gia của Thanh Ngọc cũng chưa chắc đã không có tâm tư này. Kỳ Sơn Môn của Phong Linh dám đánh Lăng Tiêu chẳng phải cũng vì ý này sao. Huống chi, tam lưu thế gia, tam lưu thế gia, nghe quả thực không được hay lắm.

Trên thực tế, một tam lưu thế gia, dưới tình huống không trực tiếp can thiệp cũng có thể dễ dàng thay thế được thực lực của vương triều, họ chỉ không làm thế mà thôi. Nhưng trên Thương Lan đại lục cũng không ít hoàng triều chính là do tam lưu thế gia hoặc nhị lưu thế gia thành lập nên! Hoàng đế chính là người trong nhà! Loại tình huống này mặc dù không thông thường, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Lăng Tiêu nhìn Câu Du thật sâu, vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Thật có lỗi, ta không có hứng thú luận bàn.

Đôi mắt tam giác của Câu Du xoay chuyển, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Nhiều thế hệ Long cốc Câu gia đã thu thập vô số kỳ trân dị bảo trên dãy núi Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn, nếu các hạ đáp ứng, Câu gia tất nhiên sẽ không bạc đãi các hạ! Huống chi, đi qua Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn, chính là hồ Uy Tư…

Ánh mắt Lăng Tiêu lóe ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Câu Du, nói:
- Các hạ, đang uy hiếp ta sao?

Câu Du nhẹ nhàng cười, ngạo nghễ nói:

- Thế nhân nói Câu gia là nhị lưu thế gia, người Câu gia rất không đồng ý. Cái gọi là nhất lưu, nhị lưu, tam lưu hay thậm chí là siêu cấp đại thế gia lại có ai có tư cách xác định? Xem số lượng võ giả sao? Thật sự là chê cười! Lăng Tiêu Lĩnh chủ, nói thật với ngài, Câu gia cần phương pháp ngài giải Thiên Mạch, nhưng ngài yên tâm, chúng ta tuyệt đối không truyền ra ngoài! Về phần lãnh giáo kiếm kỹ nói với ngài, chẳng qua là một chút thỉnh cầu của Câu Du thôi, nếu ngài không muốn, mà đã đáp ứng chuyện thứ nhất rồi… thì cũng được.

- Làm càn!

Trên mặt Isa tràn ngập sát khí, mặt như sương lạnh, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với Câu Du:
- Ngươi hơi quá đáng đó! Loại thái độ này là cầu người sao?

- Tiểu cô nương, tuy bộ dáng không tồi, thịt non da mịn, nhưng ta cũng không có hứng thú với ngươi mấy đâu. Nơi này ngươi không có tư cách nói chuyện!
Lông mi Câu Du nhẹ nhàng nhướng lên, không thèm để ý đến lời trách cứ của Isa.

- So với ngươi, nàng còn có tư cách hơn!
Lăng Tiêu nhìn Câu Du thản nhiên nói:
- Bài học của tên áo vàng kia hình như là chưa làm cho ngươi tỉnh ngủ thì phải, còn cần diễn lại lần nữa?

Khuôn mặt xấu xí của Câu Du lộ vẻ châm biếm:
- Được rồi, thu hồi bộ dạng hù dọa trẻ con của ngươi đi! Không sai, thực lực Câu gia chúng ta thực sự không hùng mạnh, tuy chỉ là một Kiếm Tông bậc sáu mà thôi, nhưng nếu người của Câu gia gặp chuyện không may ở địa bàn của ngươi, vậy thì chỉ cần không đến nửa tháng, đất phong của gia tộc Lăng gia nhà ngươi cũng được, phụ thân ngươi Lăng Thiên Khiếu cũng thế, thậm chí ngay đến cả vương triều Lam Nguyệt cũng sẽ bị giết sạch!

- Câu Du… Khẩu khí lớn thật!
Lão già áo xám đến từ Tây vực Lý gia giận tím mặt, căm tức quát Câu Du. Vốn tuy rằng mọi người cảm thấy Câu Du quá cuồng vọng nhưng cũng không xem miệng vào. Dù sao, tranh đấu giữa các môn phái thế gia ẩn thế cũng là chuyện cực kỳ khủng bố, cho nên họ không tranh đấu nhiều, mà cho dù có cũng chỉ là lén lút làm thôi. Giống như hiện giờ, lời nói của những người ở đây đều đại diện cho gia tộc, cho nên sẽ không để xung đột xảy ra dễ dàng. Nhưng lời nói của Câu Du đúng là quá ngông cuồng, không ngờ đến cả vương triều Đế quốc Lam Nguyệt cũng không coi ra gì. Có thể chưởng quản Đế quốc Lam Nguyệt hơn một ngàn bốn trăm năm, sau lưng vương thất Lý gia đương nhiên có thế gia ẩn thế chống lưng, nếu không, dựa vào cái gì mà trong cung có hai gã Kiếm Tông chứ.

Câu Du lạnh lùng cười, nhìn Lý Nham nói:
- Tây vực Lý gia các ngươi chết chắc rồi! Còn vương triều của các ngươi nữa, trước hết ta diệt vương triều Lam Nguyệt của các ngươi. Lăng Tiêu, bằng này đã đủ chưa? Ta diệt bọn họ trước, sau đó ngươi còn muốn hợp tác với chúng ta nữa không?

Lời này của Câu Du lập tức nổi lên công phẫn, loại thái độ này quả thực chính là không để các thế gia ẩn thế ở đây vào mắt. Dường như những thế gia môn phái ở đây chỉ là một đám gà đất chó gạch, động một ngón tay là có thể tiêu diệt được. Trước đó cũng không ai nghĩ tới Câu gia lại có thể cuồng vọng như vậy. Phải chăng khiêm tốn từ trước tới nay, để bây giờ kiêu ngạo? Hay là Câu Du này là kẻ ngu ngốc, vô duyên vô cớ gây thù hằn giữa các gia tộc?

Lão già áo xám nghe xong cười ha ha, ánh mắt sắc bén, linh hoạt nhìn chằm chằm Câu Du, thản nhiên nói:
- Bây giờ ta rất nghi ngờ, ngươi có phải là người của Long vực Câu gia hay không? Ta cảm thấy ngươi ở đây hình như là để thay Câu gia gây thù hằn thì phải?

Câu Du lạnh lùng cười:

- Phải hay không, làm gì tới lượt ngươi quan tâm! Tốt nhất là ngươi quay về chuẩn bị hậu sự đi! Ta nói diệt cả nhà ngươi, tức là diệt cả nhà ngươi!

Lý Nham giận quá hóa cười, gật đầu nói:
- Tốt, tốt, ta không nhiều lời với kẻ điên như ngươi. Hôm nay là khách của tiểu hữu Lăng Tiêu, ta không quản ngươi có thật là người Câu gia hay là giả, ngươi ra khỏi thành Penzias, Lý mỗ sẽ giúp ngươi xác minh!

Đôi mắt tam giác của Câu Du chuyển động, cười ha hả nói:
- Đâu có, đâu có!
Nói cũng kỳ quái, mấy người Câu Du mang đến dường như đã quen với cách nói của Câu Du, không chút phản ứng, căn bản là cũng không thèm nhìn người khác. Lăng Tiêu hồ nghi nhìn thoáng qua những người Câu Du mang đến, cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không nói được là không đúng ở đâu.

Lúc này Tần Cách đã về, đi đến cạnh Lăng Tiêu nói:
- Thiếu gia, ta đã khiến chúng lăn đi rồi.
Mọi người dở khóc dở cười, thầm nghĩ, cao thủ cấp bậc Kiếm Hoàng sao lại chân chất như thế chứ.

Lúc này Lý Nham nói với Lăng Tiêu:
- Lăng Tiêu tiểu hữu, đã nói đến nước này rồi, nói vậy ngươi cũng hiểu. Lại nói, hoàng thất mà ngươi nguyện trung thành là chi nhánh của Lý gia ta.

Lăng Tiêu thuận miệng nói:
- Tranh đoạt hoàng quyền, các ngươi sẽ không can thiệp chứ?

Lý Nham như đã biết chuyện giữa Lăng Tiêu và Thái tử, Nam Phương Vương, thản nhiên cười nói:
- Chỉ cần huyết mạch hoàng thất Lý gia còn, còn chuyện khác chúng ta không quản! Từ trước đến giờ, Tây vực Lý gia chỉ bảo vệ một hoàng đế mà thôi!

Lăng Tiêu gật đầu, đã rõ ý của Lý Nham. Chỉ cần hoàng đế là huyết mạch của Lý gia là được. Hơn nữa, ai thành hoàng đế thì họ sẽ ủng hộ.
Lý Nham nói tiếp:
- Tại hạ đến là đại biểu cho Tây vực Lý gia, đúng là muốn biểu đạt ý tốt đối với Lăng Tiêu tiểu hữu và gia tộc sau lưng ngài. Ở đây mười cây Tuyết liên vạn năm, đặc sản của Chu Thiên vực, cùng với một khối thiên thạch băng hàn. Tuy rằng không quý giá bằng Thâm Hải Độc Long Nhãn của Tống gia nhưng cũng là vật hiếm có, mong rằng Lăng Tiêu tiểu hữu đại diện cho, ngày sau hai nhà có thể tương trợ lẫn nhau.

- Gia tộc các ngươi không có ngày sau đâu!
Câu Du chua ngoa nói, vẻ mặt châm chọc nhìn Lý Nham.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận