Ngạo Kiếm Lăng Vân


Lăng Tiêu hơi nhăn mày, bảo Tiểu Sửu:
- Hạ xuống xem!
Tiểu Sửu kêu lên một tiếng, thân mình lao xuống phía dưới.

Ngồi trên người Tiểu Sửu, không biết vì sao, trong lòng Diệp tử đột nhiên có cảm giác khẩn trương, từ trước ở một chỗ cùng Lăng Tiêu, cũng đã trải qua nhiều khốn cảnh, cũng đã từng sợ hãi, nhưng chưa từng có cảm giác tim đập nhanh như bây giờ. Bản thân nàng cũng không biết, chính mình rốt cuộc lo lắng vì cái gì.

Diệp tử có chút khẩn trương cầm lấy tay Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng cảm thấy Diệp tử khác thường, trong lòng thầm nghĩ: xem ra mẹ con liên tâm, lời này quả đúng, Diệp tử từ trước chưa từng có biểu hiện như thế này.

Thấy một ma thú to lớn bay đến, những người ở phía dưới tập trung nhìn lên. Đám thú nhân trông thấy Tiểu Sửu liền bộc phát một trận hoan hô, tiếng hoan hô thật lớn kinh động cả khu rừng, truyền đến tận căn phòng nhỏ của Đại Tế Ti.

Đại Tế Ti thản nhiên bước ra mở cửa, nhìn ra cách mấy trăm mét ngoài kia, thấy các thú nhân đang liều chết bảo hộ cho mình, lòng nàng phẫn nộ, hai tay gắt gao nắm chặt, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi. Nàng cũng không e ngại tử vong, chỉ là không cam lòng, vì chưa trả được thù nhà, chưa nhìn thấy sự trưởng thành của con gái! Cũng may, con gái nàng đang ở cùng tiểu tử Lăng Tiêu, chắc cũng không phải chịu ủy khuất!

Nghĩ đến Lăng Tiêu, Đại Tế Ti vui vẻ hẳn lên, nàng rất thích tên tiểu tử này. Hắn chắc hẳn là người tốt, nữ nhân ở cùng hắn, khẳng định sẽ không chịu ủy khuất!

Chỉ có điều không biết ma thú to lớn đang bay trong rừng rậm trên đầu nàng kia tại sao lại được các thú nhân hoan hô vang dội đến thế.

Đại Tế Ti phóng thích tinh thần cường đại của mình ra ngoài, bỗng cảm giác được một khí tức quen thuộc. Trong lòng Đại Tế Ti đột nhiên chấn động, ánh mắt lộ hào quang. Mới nghĩ đến tiểu tử kia, không ngờ hắn đã đến đây rồi.

Có kẻ tới đây để ám sát mình, Đại Tế Ti biết rằng Chiết gia cuối cùng cũng đã tìm được mình! Không biết Chiết gia làm thế nào tìm tới được. Có lẽ lúc trước, khi mình xuất hiện tại thị trấn Tạp Mai Long, rất nhiều người đã nhìn thấy dung mạo của mình, rồi bị Chiết gia tìm hiểu được, chuyện này cũng dễ hiểu, chỉ trách chính mình lúc trước đã không cẩn thận.

Cường giả cấp bậc Kiếm Hoàng, muốn tìm đến đảo nhỏ này không khó một chút nào. Bọn họ chỉ cần luôn luôn bay trên không là có thể tìm tới nơi đây. Tuy nhiên hiện tại, hai cường giả Kiếm Hoàng kia vẫn chưa phát hiện được sự tồn tại của mình! Nếu không, bọn họ đã không đại khai sát giới đối với thú nhân!

Lúc này, trên một chỗ đất trống trong rừng rậm, rất đông các thú nhân thuộc nhiều chủng tộc đang gắt gao vây chặt hai lão già nhân loại. Tất cả đang giận dữ rít gào, mắt ghìm chặt hai người bên trong.

Một trong hai người đó đang cầm trong tay bức hoạ của Đại Tế Ti. Đoàn thú nhân cho dù không có đầu óc cũng biết hai người này đang đi tìm Đại Tế Ti, và rất hiển nhiên chính là, bọn họ không có hảo tâm.

Hai cường giả Kiếm Hoàng này đều là người của Chiết gia.

Mấy tháng trước, hai Kiếm Hoàng này cùng hai Kiếm Hoàng khác xuất phát từ Chiết gia đi ra. Lúc ở hải đảo của Tần gia, Chiết gia đã tổn thất không ít nên lực lượng cũng giảm đi nhiều. Tuy nhiên, Chiết gia chưa từng có tâm tư buông tha cho kẻ thù!

Biết Đại Tế Ti ở trong này là một chuyện tình thập phần trùng hợp. Long cốc Câu gia chính là thế lực ủng hộ thái tử Lý Võ Trực lên làm hoàng đế của Đế quốc Lam Nguyệt, nên được thái tử cho biết, bên trong đầm lầy Penzias, có một đoàn thú nhân, được một nữ nhân nhân loại dẫn dắt!

Mà lúc thái tử và Đại Tế Ti liên lạc với nhau, người trung gian đã gặp nữ nhân kia một lần, đúng là quốc sắc thiên hương, cực kỳ xinh đẹp. Hắn nhìn thấy một lần liền suốt đời khó quên, vì thế, vẽ ra một bức hình để nhớ, sau lại hiến cho Lý Võ Trực.

Lý Võ Trực cấu kết Long cốc Câu gia cũng là chuyện của mấy năm gần đây, vì nịnh bợ Long cốc Câu gia, Lý Võ Trực coi chuyện này trở thành sự kiện hiếm lạ nói cho người Long cốc Câu gia biết.

Đó là lúc mà các đại thế gia môn phái triệu tập giao lưu thịnh hội. Gia chủ Long cốc Câu gia lúc đó nhìn thấy bức hoạ liền bị mê hoặc ngay, nhất là sau khi biết thân phận của chủ nhân bức ảnh, không ngờ lại là Đại Tế Ti của thú tộc, cho nên liền động tâm tư, định vẽ lại bức họa kia. Lý Võ Trực vừa đăng đế vị, quốc nội chính sự bề bộn, các địa phương đang nhao nhao phản đối, khiến hắn sứt đầu mẻ trán, tự nhiên nghĩ muốn tốt thì phải nịnh bợ Long cốc Câu gia cho tốt, vì thế, bức tranh này liền rơi vào tay người Long cốc Câu gia.

Trên hải đảo của Tần gia, Câu gia bị người của Tây vực Lý gia giết chết hết, hơn nữa tại đó đã nói ra chuyện Câu gia cấu kết với Thái tử. Sau khi người của Câu gia chết đi liền rơi ra một chiếc nhẫn không gian, lúc đó bị một gã Kiếm Hoàng của Chiết gia thần không biết quỷ không hay lấy đi. Sau đó bọn họ nhìn thấy bức hoạ trong chiếc nhẫn, tất cả mọi người của Chiết gia đều rùng mình: người trên bức hoạ đó cực kỳ quen thuộc đối với bọn họ. Năm đó tham gia tiêu diệt gia tộc của Đại Tế Ti đều có những người này. Nữ nhân xinh đẹp kia bọn họ nhận ra ngay, cho nên phản ứng đầu tiên là sau khi trở về liền phái người tìm diệt ngay.

Cho nên, sau khi trở về từ Tần gia, sáu gã Kiếm Hoàng, trừ thành chủ Thất Sắc thành Chiết Thế Huân và một Kiếm Hoàng trở về bên ngoài gia tộc, còn lại bốn người chia làm hai lộ, một đường đi đến thành Penzias, tìm giết Lăng Tiêu, còn lại đi về hướng đầm lầy Penzias.

Khi bọn họ tìm được đến đây cũng không biết Đại Tế Ti đang ở đâu. Trải qua rất nhiều vất vả, cuối cùng bọn họ phát hiện được một lượng lớn thú nhân, lập tức bức hỏi để tìm ra chỗ Đại Tế Ti đang ẩn nấp, bởi vì nơi đây họ không hề cảm ứng được nữa điểm hơi thở của cường giả.

Tuy nhiên đàn thú nhân này thực đáng giận, không ngờ chết cũng không chịu nói ra Đại Tế Ti đang ở đâu. Lúc này hai gã Kiếm Hoàng không kiên nhẫn được nữa, chuẩn bị giết chết một ít thú nhân, cho chúng nó một sự giáo huấn, sau đó tái uy hiếp bọn họ nói ra nơi ở của Đại Tế Ti.

Tộc trưởng Báo nhân tộc Lạp Mỗ cùng Cuồng Báo vô cùng dũng cảm tiến lên phía trước. Cho dù biết rõ đối kháng cùng hai cường giả nhân loại này chắc chắn phải tử vong, chúng vẫn không chùn bước, vì nghĩa phải dùng sinh mệnh để bảo đảm an toàn cho Đại Tế Ti.

Bởi vì thú nhân rất tôn trọng lời hứa của chủng tộc!

Thấy trên đỉnh đầu bỗng nhiên lao xuống một ma thú phi hành, Cuồng Báo lập tức mừng như điên đứng lên, lớn tiếng kêu gọi:
- Đến đây đi, cứu tinh! Chúng ta được cứu rồi!

Thấy thế, Thú nhân tộc bắt đầu lớn tiếng hoan hô mừng rỡ.

Hai cường giả Kiếm Hoàng của Chiết gia, một là Kiếm Hoàng bậc hai, một là Kiếm Hoàng bậc bốn.

Hai người mới đầu cũng không có để đàn thú nhân này ở trong mắt, nhưng không nghĩ tới, chúng nó tuy rằng không có cảnh giới Kiếm Hoàng, nhưng đã có vài tên thực lực Kiếm Tông. Hơn nữa, thú nhân không giống với nhân loại, thú nhân có cảnh giới Kiếm Tông tuy rằng cũng không có gì uy hiếp đối với hai Kiếm Hoàng, nhưng hai người Chiết gia muốn giết chúng nó cũng có chút khó khăn!

Không ngờ lúc này đột nhiên xuất hiện thêm người ngoài!

Ma thú phi hành mang tới áp lực khổng lồ làm cho hai gã cường giả Kiếm Hoàng có cảm giác sợ hãi. Không biết đây là ma thú gì, lại còn người trẻ tuổi trên lưng nó nữa!

Khi Tiểu Sửu còn cách mặt đất hơn mười thước, Lăng Tiêu ôm lưng Diệp tử, phiêu nhiên nhảy xuống đất, đối mặt với tiếng hoan hô của thú nhân. Ánh mắt Lăng Tiêu lóe sáng khi nhìn thấy hai gã Kiếm Hoàng của Chiết gia, bọn họ không biết Lăng Tiêu, nhưng chúng lại rất quen thuộc với Lăng Tiêu.

Nhìn hai võ giả Kiếm Hoàng, Lăng Tiêu lặng lẽ cười lạnh nói:
- Hai vị vận may rất tốt, không ngờ không chết trên hải đảo của Tần gia.

- Ngươi là người phương nào! Ồ! Ngươi chính là Lăng Tiêu?
Lão già bên trái có một chòm râu hoa râm, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng Lăng Tiêu, phản ứng rất nhanh. Lúc trước Chiết gia nghe nói Lăng Tiêu có mặt trên hải đảo của Tần gia , nhưng không lâu sau liền biến mất không thấy, vì thế, mọi người Chiết gia có chút tiếc nuối, tức giận tiểu tử Lăng Tiêu giảo hoạt đa đoan, không ngờ chạy mất. Nếu không, trên hải đảo của Tần gia, bọn họ sẽ giết chết hắn!


- Là ngươi giết cháu của ta?
Lão già bên phải, khuôn mặt hồng nhuận, không một sợi râu, hai mắt oán độc loé sáng lên tiếng, sau đó hét lớn :
- Tiểu tử, nạp mạng đây!

Lập tức xuất ra một thanh đại kiếm, chiều dài hai thước, chiều rộng nửa thước, màu ngăm ngăm đen. Hàn khí dày đặc xuyên thấu qua thân kiếm phóng xuất ra ngoài. Cả người phát ra khí thế hùng mạnh. Uy áp của Kiếm Hoàng bậc bốn tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của con người.

Các thú nhân nhìn thấy Diệp tử liền kinh ngạc đến ngây người, đứng im tại chỗ. Nghe Diệp tử hô hoán, chúng liền lập tức thối lui về phía sau, nhưng cho dù như vậy, vẫn có mấy mười mấy thú nhân chậm bước, bị uy áp của Kiếm Hoàng bậc bốn bùng lên khí thế khiến cho miệng phun máu tươi, thậm chí có mấy người tử vong tại chỗ.

Rừng cây xung quanh cũng bị ảnh hưởng, cây cối như bị trải qua một cơn lốc, một số cây đại thụ cách khoảng đất trống chừng hơn năm sáu mươi thước cũng đổ sập xuống.

Các thú nhân đều thối lui nhanh ra xa.

Đúng lúc này, từ chỗ sâu trong rừng cây, rất xa, truyền đến một tiếng run rẩy kêu gọi:
- Con gái...là con gái của ta!

Thân hình đang vội vàng thối lui, Diệp tử bỗng nhiên sửng sốt, một cảm giác chua xót không thể nói nên lời bỗng nhiên tràn ngập trái tim. Nhìn sâu vào trong rừng cây, Diệp tử không kìm nổi lòng mình đi đến phía bên kia.

Ngay khi Diệp tử và Lăng Tiêu nhảy xuống, cường giả Kiếm Hoàng kia của Chiết gia vừa nhìn thấy Diệp tử đã liền giật mình. Lúc này thấy đồng bọn đang chống lại Lăng Tiêu, không kìm nổi ánh mắt vui mừng, rút kiếm nhằm Diệp tử đánh tới.

Đồng thời miệng y quát lớn:
- Đồ đê tiện, chạy đi đâu? Hãy nhận của ông mày một kiếm!

Một kiếm của Kiếm Hoàng bậc hai, kiếm khí xuất ra đến mấy chục thước, nháy mắt đã thấy sắp đuổi kịp Diệp tử.

- Đồ không biết xấu hổ!

Lăng Tiêu căn bản không coi khí thế của cường giả Kiếm Hoàng của Chiết gia ra gì, thân mình nhảy lên không trung, sau đó lấy Hàm Hàn bảo đỉnh tung lên. Hàm Hàn bảo đỉnh đón gió biến thành một đại đỉnh đường kính mấy chục thước, lao xuống Kiếm Hoàng bậc hai kia của Chiết gia. Đồng thời trong nháy mắt, chín trăm chín mươi chín thanh đoản kiếm hàn thiết hiện ra chung quanh thân thể của hắn, bao vây hắn chặt chẽ, hơn nữa lập tức khởi xướng công kích!

Gã Kiếm Hoàng bậc hai bỗng nhiên cảm thấy một cổ khí tức kinh khủng truyền đến. Lại thấy, bản thân mình đang bị hãm trong một kiếm trận kỳ quái, bốn phương tám hướng đều có hàn quang của bảo kiếm, lập tức trong lòng phát lạnh.

Y liền cao giọng nói:
- Đây là yêu pháp gì vậy

Vừa nói thân thể vừa bộc phát ra khí thế hùng mạnh, kiếm khí của bảo kiếm trong tay quét về phía các đoản kiếm hàn thiết đang vây quanh mình, sau đó thân mình hướng tới cái đỉnh lớn kia, đơn chưởng hướng lên trời, một cỗ lực lượng lớn theo bàn tay hắn phát ra.

Nguyên bản hắn nghĩ, Lăng Tiêu cho dù rất lợi hại, cao nhất cũng chỉ có thể là Kiếm Hoàng bậc một, cho dù như thế, đã là đánh giá cao hắn! Căn cứ tình báo của Chiết gia, thực lực chân chính của Lăng Tiêu chỉ ở xung quanh Kiếm Tông bậc trung, với chút thủ đoạn kỳ quái, đại khái thực lực có thể tương đương với Kiếm Tông bậc cao.

Chính mình tốt xấu cũng là cường giả Kiếm Hoàng! Tuy rằng không tính là cao, nhưng cũng đủ để hắn coi rẻ hết thảy bọn người ở thế tục giới! Với thực lực của Lăng Tiêu, hắn thậm chí vẫn còn bán tín bán nghi.

Chỉ một đoàn hàn thiết kiếm này, chẳng lẽ có thể làm bị thương được mình? Chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi!

Nghĩ đến đó, trong lòng đang tự tin tràn đầy, liền cảm thấy có chuyện không thích hợp. Một kiếm kia của hắn rơi vào hư vô, còn một chưởng nghênh đón đỉnh lớn lại giống như trâu đất xuống biển, không chút động tĩnh!

Có điều phản ứng gì bây giờ cũng không kịp nữa. Cái đỉnh lớn kia đã chụp hắn cùng chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết đoản kiếm xuống đất, làm cho mặt đất run rẫy kịch liệt, một cỗ tro bụi bốc lên.
Đang định đánh úp về phía Lăng Tiêu, gã Kiếm Hoàng bậc bốn hoảng sợ, giận dữ hét:
- Tiểu tử, ngươi dấu hắn đi đâu rồi?

- Lát nữa ngươi sẽ nhìn thấy hắn!
Lăng Tiêu hướng về phía gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia lạnh lùng thốt, rồi dùng kiếm chỉ vào hắn:
- Thế nào, dám cùng ta đánh một trận không? Ức hiếp người già phụ nữ và trẻ em là sở trường của Chiết gia các ngươi. Bây giờ gặp bổn thiếu gia cứng rắn, có dám đánh nhau nữa không?

Giọng của Lăng Tiêu nghiêm trang, dường như chính mình là một đại cao thủ vậy, gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia tức giận suýt ngất.

Thân mình y bay lên trên không, một cỗ kiếm khí cường đại bổ tới hướng Lăng Tiêu, đồng thời nổi giận mắng:
- Đứa nhỏ vô tri, hôm nay ta cho ngươi có biết, Chiết gia lợi hại đến đâu!

Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu nhẹ nhàng xuất ra, thoạt nhìn có vẻ đơn giản: chỉ bâng quơ chém ra một kiếm, nhưng gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia kinh hãi vạn phần. Tay Lăng Tiêu vừa động, không ngờ đâm ra hơn một ngàn nhát kiếm. Hơn nữa, mỗi một kiếm đều có một đạo kiếm khí, hướng về phía các huyệt đạo của hắn!

Gã Kiếm Hoàng lui về phía sau mấy ngàn thước. Xung quang thân thể lập tức hiện ra một tầng phòng hộ vững chắc, đồng thời bảo kiếm trong tay loé hào quang, dẫn động thủy hệ nguyên tố trong thiên địa ngưng kết thành vạn mũi băng tiễn trộn lẫn với kiếm khí cường đại của hắn, che trời phủ đất phóng tới hướng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu không dùng Phệ Hồn Ma Võng. Vừa mới bắt đầu tu luyện Tinh Thần Kiếm Quyết, còn có rất nhiều chỗ chưa được nhuần nhuyễn, khó có được cơ hội lấy Kiếm Hoàng bậc cao luyện tập. Hắn không cần cố kỵ, mặc cho có sự tình gì, trong thiên hạ, làm gì có chuyện hoàn hảo thế này?

Cùng lúc đó, bên trong chiếc đỉnh lớn truyền đến một tiếng tiếng nổ mạnh, mạnh mẽ tung Hàm Hàn bảo đỉnh lên trời! Chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết đoản kiếm từ trong lòng bảo đỉnh ào ào rơi trên mặt đất, ngay sau đó, Hàm Hàn bảo đỉnh lại từ không trung hung hăng rơi xuống mặt đất, tạo ra một cái hố rộng hơn mười thước! Toàn bộ bảo đỉnh đều chìm vào trong bùn đất!

Gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia như thế nào còn có thể không biết đã xảy ra sự tình gì, liền kêu lên một tiếng bi thiết:
- Huynh đệ!
Nói xong hai mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu:
- Lăng Tiêu kia! Chiết gia ta cùng ngươi không chết không ngừng!

- Đã sớm là như thế rồi! ngươi còn nói loạn làm gì?


Lăng Tiêu ánh mắt lạnh băng nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ thản nhiên trào phúng, sau đó bỗng nhiên quát lên một tiếng:
- Phù Quang Lược Ảnh!
Một cỗ kiếm khí mạnh mẽ theo Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đột nhiên phóng ra, khí thế dời non lấp biển, hướng tới gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia.

Gã cường giả Kiếm Hoàng bậc bốn nổi giận phát ra toàn bộ tiềm lực toàn thân, thi triển ra kiếm kỹ mang theo lực phá hoại kinh người!

Kiếm kỹ Lăng Tiêu tinh diệu, tâm tình vững vàng, tinh thần lực lại cực kỳ hùng mạnh, kim đan cung ứng chân nguyên đầy đủ, phi hành nhanh chóng. Kiếm khí Phù Quang Lược Ảnh hoàn toàn đều do chân nguyên ngưng kết mà thành, linh lực trước kia tự nhiên không thể so sánh nổi.

Gã cường giả Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia liền cảm thấy một cổ lực lực lượng huỷ diệt hùng mạnh đánh về phía mình, sắc mặt lập tức đại biến, vừa chửi ầm lên Lăng Tiêu vô sỉ, vừa dùng cự kiếm phóng xuất ra kiếm khí chống lại. Vừa tiếp xúc với kiếm khí do Lăng Tiêu phát ra, lập tức liền kinh ngạc thấy đạo kiếm khí của Lăng Tiêu thế như chẻ tre, phá vỡ ngay kiếm khí của mình, như kiếm chém xuống nước, thẳng tắp bắn về phía mình!

- Phá!

Gã cường giả Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia điên cuồng nổi giận gầm lên một tiếng, tập trung năng lượng toàn thân trên thanh cự kiếm, thân kiếm thậm chí chịu đựng không nổi liền xuất hiện một vết rạn thật nhỏ!

- Ầm!

Một cỗ kiếm khí khổng lồ bộc phát ra từ thanh cự kiếm của cường giả Kiếm Hoàng của Chiết gia chặn đứng ngay toàn bộ kiếm khí của Lăng Tiêu. Thấy thế Lăng Tiêu mạnh mẽ vung tay, bảo kiếm trong tay hắn hung hăng bắn về phía gã Kiếm Hoàng.

Gã cường giả Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia cảm thấy tức giận thực sự. "Tiểu tử, khinh thường ta nhất định phải trả giá, mày sẽ rất thảm!"

Cự kiếm trong tay hắn bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó vỡ vụn ra văng tung toé xuống đất. Gã cường giả Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia sắc mặt lạnh như băng, một thanh cự kiếm khác xuất hiện ngay trong tay hắn.

- Tiểu tử, ngươi là người đầu tiên có thể phá hư bảo kiếm của ta! Cho nên, hôm nay nhất định có ngươi không có ta!

Lăng Tiêu dùng thần niệm khống chế Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, hắn quyết định dùng thử Dĩ Ý Ngự Kiếm! Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đung đưa lúc lắc, như không hề kình lực bay tới hướng gã Kiếm Hoàng, sau khi đón nhận cổ kiếm khí trước đó, lập tức giống như lá cây trong gió mùa thu, bị quét ra xa vô ảnh vô tung.

Gã cường giả Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia phát tiết nộ khí ở trong lòng giận dữ hét:
- Thế nào! Hãy xem lão phu kết thúc ngươi! Tiểu tử ... Chịu chết đi!
Nói xong, cự kiếm trong tay bộc phát ra một mảnh hào quang xanh biếc, nhanh như tia chớp hung hăng đâm tới Lăng Tiêu, tay kia phát ra một cỗ lực lượng dời non lấp biển cùng phóng tới. Đây là công pháp gia truyền của Chiết gia, gã vừa mới tự bạo trong Hàm Hàn bảo đỉnh kia cũng có công pháp như vậy.

Giờ phút này, đám thú nhân phía dưới đều đã sớm chạy ra xa mấy cây số. Đứng xa xa nhìn thấy trên không trung hào quang lóe ra, từng đạo kiếm khí từ không trung lao xuống mặt đất, rừng rậm trong phạm vi hơn cây số, hầu như bị phá phá hư toàn bộ, đồng thời, trên mặt đất cũng xuất hiện rất nhiều vết rách sâu hoắm! Tất cả đều là do hai người đang đánh nhau trên không trung kia tạo ra!

Hai phụ nữ gần giống nhau như đúc đứng chung một chỗ, Diệp tử thông minh sắc sảo, vừa nhìn thấy Đại Tế Ti liền biết ngay lý do Lăng Tiêu mang theo nàng tới nơi này. Trong lòng quay cuồng dữ dội, nhưng bởi vì lo lắng cho Lăng Tiêu, hai mẹ con chưa nói với nhau một lời, chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy đối phương biết được điều mình muốn, rồi hai người bắt đầu đứng ở xa xa lo lắng xem cuộc chiến.

Là người tu luyện, Diệp tử rất mẫn cảm, cảm giác được lực lượng tinh thần của mẫu thân thập phần hùng mạnh, nhưng năng lượng dao động trên người lại gần như không có. Thấy hai người Lăng Tiêu bắn ra kiếm khí không ngừng phá hư rừng rậm trên mặt đất, Diệp tử vội kéo mẫu thân không ngừng thối lui về phía sau, cho đến khi cách xa cả mấy ngàn thước. Trên bầu trời Lăng Tiêu cũng cố ý kéo chiến trường ra xa.

Nhãn lực của Diệp tử tự nhiên là không bằng Đại Tế Ti, nhưng nàng tín nhiệm Lăng Tiêu gần như mù quáng, cho nên, thấy hai người càng đánh càng xa, vẫn cảm giác được Lăng Tiêu đang khống chế trận chiến, tâm lý cũng không khẩn trương nữa.

Nhãn lực Đại Tế Ti tự nhiên rất mạnh, sớm nhìn ra gã cường giả Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia căn bản không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, giờ phút này cũng thở phào một cái, nhẹ giọng nói:
- Không thể tưởng tượng được ... Tiểu tử này mới hơn một năm, không ngờ lại có thể đề cao đến mức đó! Thật sự là thiên tài!

Thấy mẫu thân khen Lăng Tiêu, Diệp tử trong lòng ngọt ngào. Lúc này, Diệp tử đột nhiên bước ra xa mẫu thân một chút, cặp mắt mị hoặc nhìn lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ phức tạp.

Bên trong vừa có khát vọng kết thân tình, bây giờ nhìn thấy mẫu thân hưng phấn, lại có một tia oán hận.

Đại Tế Ti cũng là nữ nhân, như thế nào lại không rõ tâm tư của con mình lúc này, lại nhìn thoáng qua tình thế chiến đấu trên bầu trời, than nhẹ một tiếng, nói:
- Con kêu là Diệp Vi Ny? Cái tên rất hay, ta, ta rất thích, phụ thân con, cũng là họ Diệp.

- Ta chỉ muốn biết, năm đó vì cái gì lại bỏ mặc kệ ta .
Diệp tử yếu ớt nói, đôi mắt có chút ửng đỏ, lại quật cường không có rớt xuống một giọt nước mắt, vẻ mặt buồn rầu, Đại Tế Ti thấy thế trong lòng càng chua xót.

- Con gái, mẹ thực sự xin lỗi con!
Đại Tế Ti ngăn không được nước mắt chảy ra nói.

Thấy mẫu thân rơi lệ, Diệp tử cũng không kìm nổi nước mắt. Nhưng lại lui lại mấy bước, quật cường nói:
- Ngươi đừng nghĩ lừa gạt ta, có phải Lăng Tiêu đã sớm biết chuyện này, sao không nói cho ta biết, các ngươi hợp nhau lừa gạt ta, tạị sao vậy?

- Con đừng trách cậu ấy, là ta không cho cậu ấy nói cho con, Lăng Tiêu hôm nay có thể mang con lại đây, cũng đã tin tưởng vào thực lực của chính mình. Nhìn xem thủ đoạn của cậu ấy, hai cường giả Kiếm Hoàng cũng không phải là đối thủ của cậu ấy. Có một số việc, ta cũng chỉ có thể nói cho con biết thôi.

Đại Tế Ti vừa nhìn tình thế trên không trung, vừa tóm tắt kể lại ân oán năm xưa. Diệp tử nghe được liền trợn mắt há hốc mồm, thật không thể tưởng được, chính mình không ngờ cũng có xuất thân hiển hách.

Ẩn thế thế gia ... bốn chữ này, đối với Diệp tử, quả thực giống như không khí bình thường hô hấp mỗi ngày, tuy rằng tồn tại, nhưng nhìn không thấy sờ không được.

Sau khi nghe xong, Diệp tử lúc trước có chút oán hận cha mẹ, bây giờ biết rõ chân tướng, kìm không nổi nhào vào lòng Đại Tế Ti khóc lớn.

Đám thú nhân chung quanh đều ngạc nhiên nhìn hai người. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn chúng thậm chí có chút mơ hồ, như thế nào lại xuất hiện đến hai Đại Tế Ti?


Lăng Tiêu ở không trung không ngừng biến ảo kiếm chiêu. Dần dần, gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia cũng nhìn ra, đối phương đang lấy hắn luyện tập, thù mới hận cũ, cảm xúc hỗn loạn, làm cho hắn càng hận ý ngút trời đối với Lăng Tiêu!

Người luyện võ muốn nâng cao thực lực, phần lớn là có động lực ở sau lưng kích động, tuy nói là tâm tình phẫn nộ sẽ ảnh hưởng lớn đến tu luyện, nhưng có thời điểm, phẫn nộ cũng có thể khiến cho thực lực tự thân nâng cao!

Giống như gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia lúc này đã đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng cao thủ, có khả năng phát ra toàn bộ tiềm lực bản thân, hơn nữa, bên trong Tinh Thần Kiếm Quyết của Lăng Tiêu, còn có rất nhiều chiêu thức chưa thuần thục, cho nên, trong lúc nhất thời không ngờ lại bị đối phương đánh cho cấp tập phải liên tục lui về phía sau.

Không trung không ngừng vang lên những tiếng thật lớn, giống như sấm rền, cuồn cuộn đổ tới.

Gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia với hận ý mạnh mẽ, khí thế càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng, không ngờ ra tay như điện, bắt đầu áp chế Lăng Tiêu!

Mẹ con Diệp tử vừa mới trải qua đại bi đại hỉ, cảm xúc đang không ổn định, đột nhiên thấy Lăng Tiêu bị đánh lui liên tục, Diệp tử lập tức khẩn trương, tuy rằng còn có chút ngượng ngùng cùng mẫu thân quá mức thân cận, nhưng nhìn thấy Lăng Tiêu dường như có nguy hiểm, Diệp tử không kìm nổi kéo tay Đại Tế Ti, lo lắng nói:
- Mẹ! huynh ấy, huynh ấy có nguy hiểm không?

Đại Tế Ti thấy thế cũng có chút hồ đồ, thầm nghĩ: "Lăng Tiêu vừa mới dùng bảo đỉnh và bảo kiếm đánh chết một Kiếm Hoàng của Chiết gia, vì cái gì lại không dùng nữa? Hơn nữa chiêu thức hắn đang dùng trong không trung, tuy rằng tinh diệu, nhưng rất rõ ràng, hắn dùng chưa thuần thục."

"Chẳng lẽ ... Hắn đang luyện tập?"

Đại Tế Ti bỗng nhiên hai mắt sáng lên, sau đó nhìn lên Lăng Tiêu trên không trung: "Hảo tiểu tử, quả nhiên có can đảm! Không ngờ lấy một gã Kiếm Hoàng bậc bốn để luyện tập! Chỉ sợ trên đời này, trẻ tuổi như hắn, không có người thứ hai có đủ đảm lượng này! Đương nhiên, cũng không có ai trẻ tuổi như hắn có được thực lực này!"

Mà người trẻ tuổi xuất sắc này không ngờ lại là con rể mình. Đại Tế Ti vui vẻ tươi cười nói:
- Con gái đừng sợ, cậu ấy chắc chắn sẽ không có việc gì!

Diệp tử cũng gật đầu thật mạnh:
- Ân, huynh ấy sẽ không thua! Con theo huynh ấy từ khi xuất đạo đến bây giờ, huynh ấy còn chưa từng bị bại đâu!
Lúc Diệp tử nói những lời này, hai mắt chớp chớp nồng đậm tự tin
Gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia bỗng nhiên giơ đơn chưởng ấn vào ngực Lăng Tiêu hét lớn:
- Chết đi!

Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp trong cơ thể Lăng Tiêu lập tức bộc phát ra một vầng hào quang màu vàng cực kỳ mãnh liệt, hoàn toàn phản hồi lại lực lượng hùng hậu của gã Kiếm Hoàng!

Gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia bất ngờ không kịp đề phòng, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, kinh hãi nhìn Lăng Tiêu, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ tiểu tử này đánh không chết sao? Vì cái gì lực lượng của ta lớn như vậy đánh lên người, hắn chẳng những không có việc gì, lại còn có thể đem bắn ngược lực lượng này trở về? Chẳng lẽ tiểu tử này thực lực mạnh mẽ hơn ta! Chẳng gì ... ta cũng là lão nhân hơn trăm tuổi!"

Trong lúc gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia đang nghi thần nghi quỷ thì Lăng Tiêu cũng đang chịu khổ sở. Bị một Kiếm Hoàng bậc bốn đem hết toàn lực đánh lên người, mặc dù có Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp phòng hộ, không bị thương nặng nhưng một chưởng này đã làm cho lục phủ ngũ tạng của Lăng Tiêu gần như bị lệch hết khỏi vị trí. Sắc mặt Lăng Tiêu tái nhợt, một búng máu ứa ra cổ họng, được hung hăng nuốt trở vào.

Mà lúc này, Lăng Tiêu cũng hoàn toàn thông hiểu đạo lí cảnh giới Tinh Thần Kiếm Quyết tầng thứ nhất! Với giá phải trả là một vết thương nhẹ, dùng một gã Kiếm Hoàng bậc cao luyện tập, tu luyện thuần thục kiếm kỹ, Lăng Tiêu cảm thấy vui sướng: đây là một cuộc mua bán có lời nhất của hắn!

Sau khi nuốt búng máu kia trở lại, Lăng Tiêu cười ha hả nói:
- Thế nào? Chiết gia lão thất phu, xem ra thực lực của ngươi, cũng bình thường thôi a! Ha ha ha ha, ngươi đừng có gấp, lát nữa, ta sẽ cho ngươi gặp gỡ huynh đệ kia của ngươi thôi! A ... Không đúng, linh hồn huynh đệ kia của ngươi đã tiêu tan còn đâu, không ngờ hắn muốn thông qua tự bạo đến hủy bảo vật của ta! Lão già kia, ngươi không gặp được hắn nữa rồi!

Lăng Tiêu nói xong, hướng về phía mặt đất phía xa vẫy tay một cái, Hàm Hàn bảo đỉnh và chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết bảo kiếm trồi lên trên mặt đất, bay tới hướng Lăng Tiêu.

Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia quát to:
- Đứa nhỏ đê tiện vô sỉ, đừng cuồng động vội, xem ông nội giết ngươi đây!
Nói xong, y cầm ngang thanh cự kiếm trong tay, sau đó cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, đề cao lực lượng toàn thân đến trình độ cực hạn, một đạo hào quang màu lam từ trong thân thể gã Kiếm Hoàng phát ra, từ xa nhìn lại, không ngờ giống như muốn cùng trời xanh hợp thành một thể! Toàn thân y chậm rãi hoà tan vào trong đó, rồi từ từ biến mất trước mắt Lăng Tiêu!

Ngay sau đó, gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia hoàn toàn biến mất ở trong không trung, ngay cả hơi thở cũng hoàn toàn thu liễm!

Lăng Tiêu cất tiếng cười to, sau đó quát khẽ:
- Nhìn chiêu Vạn Kiếm Triều Tông chân chính đây!

Nói xong, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu nháy mắt hướng về bốn phương tám hướng đâm ra trên vạn nhát kiếm! Hơn nữa, mỗi một kiếm đều mang theo kiếm khí! Kiếm khí kia cùng không ngờ giống Yêu Huyết Hồng Liên kiếm như đúc! Bốn phía như có ngàn vạn đóa hoa sen bắn tới!

Cất Hàm Hàn bảo đỉnh và chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết bảo kiếm vào nhẫn, Lăng Tiêu cao giọng quát:
- Lão già kia! Ta giết ngươi, không cần thủ đoạn khác! Để tôn trọng ngươi, ta sẽ đường đường chính chính dùng kiếm kỹ giết chết ngươi !

- Đừng nằm mơ!

Thanh âm già nua phẫn nộ từ bốn phương tám hướng truyền đến. Kiếm kỹ và công pháp của Chiết gia cũng không thể khinh thường, không ngờ cũng hùng mạnh như vậy!

Tuy nhiên trong mắt Lăng Tiêu, đó xem ra cũng là chút tài mọn mà thôi. Sử dụng kiếm khí để tiềm ẩn hơi thở của mình, gã Kiếm Hoàng bậc bốn này có thể duy trì được mấy phút đây, do đó chỉ có thể đánh lén mà thôi!

Đối mặt với Vạn Kiếm Triều Tông của chính mình thì ....

Trong không trung, bỗng nhiên vang lên một thanh âm hổn hển:
- Ngươi, kiếm khí này của ngươi rất cổ quái, không ngờ có thể đã thương được ta.
Thanh âm kia vừa tắt, gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia lập tức hiện thân, đôi mắt hắn bắn ra quang mang vô cùng oán hận:
- Tiểu tử, một khi đã như vậy, lão phu liều mạng với ngươi!

"Trảm Long Nhất kiếm"

Một đạo kiếm khí từ thanh cự kiếm của gã Kiếm Hoàng phát ra, kiếm khí sắc bén vô cùng, trong nháy mắt ập tới sát Lăng Tiêu.

Tinh Thần Kiếm Quyết sở dĩ hùng mạnh, là bởi vì sau khi tu luyện thành thục, Lăng Tiêu không cần hao phí nhiều chân nguyên, cũng có thể thi triển các chiêu thức của nó.

Vạn Kiếm Triều Tông chính là Tinh Thần Kiếm Quyết tầng thứ nhất, chiêu đầu tiên của Lăng Tiêu. Ngay sau đó, Phù Quang Lược Ảnh, Phồn Tinh Điểm Điểm, Tinh Thần Chi Lực ... dồn dập được thi triển ra, triệt tiêu toàn bộ kiếm khí do gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia phát ra!

Ba cây số ... Hai cây số ... Năm trăm mét ... Một trăm mét!

Khoảng cách giữa Lăng Tiêu và gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia càng ngày càng gần, hắn có cảm giác tử thần đang đến gần, hai mắt hắn hiện ra thần sắc sợ hãi. Làm một gã cường giả Kiếm Hoàng, hắn đương nhiên có thể cảm giác được, thân thể Lăng Tiêu càng ngày càng gần, liền xuất hiện một loại " thế " kỳ quái , khoảng cách càng gần, loại "thế" này lại càng hùng mạnh!

Năm mươi thước...Mười thước... gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia Hoàng không ngờ bị "thế" hùng mạnh cổ quái của Lăng Tiêu đè lên thân thể không động đậy được!


Cảm giác trái tim của mình đang nhảy ra thậm chí bằng đường miệng, gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia bỗng nhiên sợ hãi hét lên một tiếng, tập trung lực lượng toàn thân ở đan điền định tự bạo.

- Lão chết, ngươi cũng đừng hòng sống!
Gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia cực kỳ thê lương gầm rú truyền vang khắp toàn bộ rừng rậm trên đảo nhỏ, thậm chí rất xa nơi đầm lầy Penzias cũng nghe thấy!

Trong đầm lầy, vô số ma thú trong lúc nhất thời đều nhô đầu ra, hướng về phía bầu trời trên rừng rậm, ngay sau đó, cả một đám đều lùi nhanh lại!

Tuy rằng khoảng cách rất xa, thậm chí xa đến nỗi khí tức không cảm giác được, nhưng cổ khí thế kia cũng làm cho chúng cực kỳ sợ hãi, ma thú là loại trời sinh luôn luôn mẫn cảm với cảm giác sợ hãi!

Lăng Tiêu khẽ nhếch môi, thản nhiên cười lạnh nhìn gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia, sau đó ... tập trung khí lực, hung hăng đá một cước vào phía trên bụng hắn!

Một cước này lập tức phá tan toàn bộ lực lượng đang tụ tập ở đan điền của hắn! Hắn không kìm nổi phun ra một ngụm máu tươi. Trong nháy mắt này, tinh thần của hắn bị một cước của Lăng Tiêu đánh tan sạch sẽ!

Nửa điểm cũng không còn!

Thân mình hắn giống như thuyền nhỏ bị sóng dữ quẳng đi, ở trên không bay ra xa hơn cây số, sau đó bắt đầu rơi xuống mặt đất, Lăng Tiêu nhanh như lưu tinh đuổi theo, cầm lấy cổ áo hắn, đặt hắn đứng xuống đất.

- Lăng Tiêu! Muốn giết cứ giết, đừng mơ tưởng có thể làm nhục ta!

Đan điền của gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia bị một cước của Lăng Tiêu phá nát, toàn thân thực lực không còn, giờ phút này nếu không có niềm tin mạnh mẽ chống đỡ, hắn đã sớm chết ngất đi rồi.

- Làm nhục ngươi?
Lăng Tiêu lạnh lùng cười:
- Ngươi yên tâm, ta không có nhàm chán như vậy !

Ngay khi gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia âm thầm thở dài nhẹ nhõm, Lăng Tiêu lại nói:
- Ta tính toán đem ngươi tặng cho một người mà ngươi muốn nhìn thấy nhất!

- Người ta muốn nhìn thấy nhất?
Gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia cố gìm nổi đau đớn kịch liệt do thân thể truyền đến,cắn răng nói:
- Ta không muốn gặp ai cả!

- Không! Ngươi phải gặp!
Lăng Tiêu vẻ mặt thản nhiên, thân mình chậm rãi bước đi, hời hợt nói:
- Năm đó, các ngươi không diệt cả nhà người ta, lại hủy cả đan điền của người ta sao? Hôm nay, ta cho ngươi một chút cảm giác, đan điền bị hủy là cái tư vị gì. Ta còn có thể cố gắng cầu tình cho ngươi, xin Đại Tế Ti đừng giết ngươi. Ha hả, cho ngươi cảm thụ được, một thân tu vi toàn bộ không còn, lay lắt sống sót hai mươi năm là cái tư vị gì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng Diệp tử lạnh như băng:
- Không, hắn không sống được lâu như vậy! Hắn đã già lắm rồi, còn nữa, bên trong đầm lầy này, ma thú phỏng chừng đều rất đói khát!

- Tiểu tiện nhân! Có bản lĩnh thì giết ta đi! Năm đó, Chiết gia ta sai lầm, không nên lưu lại tính mạng mẹ con các ngươi! Nếu là trảm thảo trừ căn, làm sao có phiền toái hôm nay! Đến đây, báo thù, giết ta đi!

Bốp
Diệp tử tốc độ cực nhanh đi tới, vung tay, hung hăng tát vào mặt gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia, thanh âm lạnh như băng:
- Ngươi nằm mơ đi! Năm đó, Chiết gia các ngươi như thế nào diệt cả nhà ta, ta cũng muốn như thế diệt Chiết gia cả nhà các ngươi!

- Ha ha ha ha ha ha ha!

Gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia biết rõ, rơi vào trong tay bọn họ, rốt cuộc đừng nghĩ chết già, hiện tại phương thức tốt nhất, chính là chọc giận bọn họ, sau đó làm cho bọn họ không kìm nổi ra tay giết chính mình.

- Diệt cả nhà Chiết gia ta, các ngươi mau đi đi! Ha ha, các ngươi không đi sẽ làm ta mất hứng đấy, một lũ không biết sống chết, thực nghĩ đến, cho dù vô địch khắp thiên hạ cũng không thể đánh bại ông nội ta! Tiểu bối vô tri! Không doạ các ngươi! thực lực như ta ở trong Chiết gia cũng chỉ thuộc tầm trung. Ở đó Chiết gia ta còn có cường giả Kiếm Tôn, đến lúc đó, nhất định sẽ có người báo thù cho ta!
Gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia nhìn sang Đại Tế Ti, cười lạnh nói:
- Ngươi chính là nữ nhân năm đó bị hủy đan điền? Không thể tưởng được ngươi còn sống, ha ha, ta cũng không hối hận năm đó không giết ngươi chút nào! Cho ngươi sống không bằng chết, cho ngươi sống trong thù hận! Ngươi không biết, lúc trước trượng phu của ngươi thực lực không mạnh, nhưng khí phách cực kỳ cứng rắn, nhất định không chịu nói ra bí mật của gia tộc các ngươi. Ta cho ngươi một chút công đạo, hắn bị chúng ta chặt bỏ hắn tứ chi cất vào một cái cái bình, làm thành một chiếc gậy (nhân côn)! Nếu không tin, ngươi tìm đến hầm ngầm của nhà ngươi nhìn xem, chắc hắn còn sống đó! ha ha ha ha ha ha!

- A

Diệp tử điên cuồng hét lên một tiếng, rút ra lục sắc bảo kiếm đâm vào gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia, mặc kệ hắn nói là thật hay là giả, người kia ... chính là sinh phụ của mình a!

Trong lòng Diệp tử cực kỳ đau đớn, thống khổ.

Lăng Tiêu ôm Diệp tử vào lòng, Diệp tử không tránh né, bất ngờ nổi điên cầm tay Lăng Tiêu đưa vào miệng cắn.

Đại Tế Ti cũng cực kỳ đau đớn, nhưng cũng may tâm cảnh của nàng thập phần hùng mạnh, chịu đựng được nỗi bi thống, trong lòng nghĩ: "Ngươi càng như thế này, ta càng sẽ không cho ngươi dễ dàng chết đi! Ta nhất định phải trả lại đầy đủ nỗi thống khổ của ta, từ đầu chí cuối, cho Chiết gia ngươi!"

Khi bị Diệp tử hung hăng cắn vào tay, Lăng Tiêu không dám sử dụng lực lượng hộ thể, sợ làm bị thương Diệp tử. Nhìn thấy máu chảy ra, Lăng Tiêu không hề nhăn mặt mà ôn hòa nói:
- Diệp tử, chẳng lẽ muội không cảm thấy ... phương thức này rất thích hợp cho hắn sao?

- Lăng Tiêu!

Gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia kêu lên một tiếng thê lương thảm não rồi ngất đi.

Đêm hôm đó, mấy tên Thú nhân tộc cùng nhau khiêng một cái bình khá lớn, Cuồng Báo cũng ở trong nhóm đó, hai mắt bọn chúng sáng quắc, mùi máu huyết nồng nặc, làm cho chúng không ngừng liếm mép.

Mùi máu tươi, quả thực rất dày đặc!

Gã Kiếm Hoàng bậc bốn của Chiết gia đang nằm chết ngất trong bình. Hắn không chết bởi vì Thú nhân tộc tuy rằng lạc hậu, nhưng có rất nhiều thảo dược cầm máu. chúng nó chuẩn bị đem hắn đến chỗ có thể phơi nắng, cho hắn ngày mai được hưởng thụ sự ấm áp của ánh nắng ban ngày.

Kiểu hành hình này do hổ đầu nhân hổ nhân tộc đề xuất, Lăng Tiêu mấy người đều không có ý kiến, Đại Tế Ti nói, mặc kệ tra tấn tên Kiếm Hoàng Chiết gia như thế nào, cũng không tiêu hết nỗi hận trong lòng nàng.

Khi Lăng Tiêu đưa ra viên đan dược trơn bóng trong suốt, tràn ngập năng lượng hùng mạnh, hai tay Đại Tế Ti, không kìm nổi run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận