Ngạo Kiếm Lăng Vân

Nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Lăng Tiêu. Hoàng Phủ Nguyệt rốt cục mỉm cười... như một cô bé thành công một trò đùa, vô cùng tươi sáng.

- Được rồi. ta hù dọa anh thế đủ rồi! Một lần nữa nhận thức đi, ta tên là Hoàng Phủ Nguyệt, ta đến từ địa cầu.
Hoàng Phủ Nguyệt giơ bàn tay trơn bóng tinh xảo như ngọc. cười tủm tỉm nói.

Lăng Tiêu cũng vươn tay theo bản năng, sau đó nói:
- Địa cầu là địa phương nào?

- A....
Lần này đến lượt Hoàng Phủ Nguyệt kinh ngạc, bởi vì nàng nhận ra biểu tình của Lăng Tiêu không phải giả bộ. Muốn quan sát cử chi, lời nói để nhìn ra điều đó quả thực là chuyện quá đơn giản đối với vị nghiên cứu sinh tiến sĩ tâm lý năm đó như Hoàng Phủ Đại tiểu thư.

- Anh không biết địa câu? Vậy anh... từ đâu tới?

Sau khi một chút chấp niệm được thả lỏng, mọi việc không còn gì phải kiêng nể nữa, đôi mắt Hoàng Phủ Nguyệt nhìn chăm chú vào Lăng Tiêu. Giờ khắc này, nàng quên hết tất cả những hồng nhan tri kỷ bên người Lăng Tiêu, quên thân phận Hoàng Phủ Đại tiểu thư của mình.

Trong lòng Lăng Tiêu kinh ngạc dậy sóng không ngừng. chẳng trách mình vẫn luôn cảm thấy Hoàng Phủ Nguyệt không bình thường chẳng trách nàng vẫn luôn có một cảm giác thân thiết khó hiểu đối với mình.

Thì ra là thế!

Trong lòng Lăng Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra nữ nhân này cũng đến từ một thế giới khác. linh hồn vẫn mang theo trí nhớ tới đây! Lăng Tiêu khẽ cười cười:

- Tu chân giới!

- Ô!

Đã nhiều năm như vậy, đến lúc này Hoàng Phủ Nguyệt rốt cục được chính mồm Lăng Tiêu thừa nhận. Cảm giác ngạc nhiên vui mừng quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ, nước mắt không thể không chế nổi trào ra, chảy xuống trên khuôn mặt tươi cười tràn đầy vui vẻ.

Những suy nghĩ trước kia nào là vĩnh viễn chôn giấu bí mật này tronag lòng mang theo xuống quan tài, nào là nếu bị đối phương biết sẽ giết người diệt khẩu... hết thảy chỉ là vớ vẩn.

Có ai biết nỗi tịch mịch của một linh hồn cô độc tha hương đau khổ nhớ nhung kiếp trước của mình! Hoàng Phủ Nguyệt đã từng đọc tiêu thuyết, đã từng biết tới việc "xuyên qua thời không", thậm chí cũng từng ảo tường sau khi xuyên qua thì làm thế nào để xây dựng cuộc sống, thậm chí còn có ảo tưởng trờ thành một nữ hoàng của dị giới.

Nhưng khi vận mệnh quỷ quái này thực sự rơi xuống đầu nàng, khiến vận mệnh của nàng trở thành một trò đùa to lớn, sau hơn 20 năm, trong đầu óc nàng vẫn không ngừng có một ý niệm:

"Ta nhớ mẹ, ta nhớ cha!"


Nhìn Hoàng Phủ Nguyệt đột nhiên khóc rưng rức, trong lòng Lăng Tiêu cũng có cảm giác khó chịu theo, cái mũi cay cay. Hắn có thể cảm nhận được sự thống khổ rất sâu trong lòng nàng. Hắn hiểu sự buồn bã thê lương thân ở giữa thành thị phồn hoa nhưng trong lòng cô đơn tịch mịch.

Cho nên Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm Hoàng Phủ Nguyệt vào trong lòng mặc cho
nàng khóc ướt vạt áo của mình. Tình cảm này không hề có chút trăng gió nam nữ nào. Hai linh hồn cô đơn cùng xuất hiện một chồ. Có thể nói là thiên ý.,cũng có thể nói là vận mệnh. Thậm chí có thể nói là một loại tất nhiên!

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Nguyệt khôi phục bình thường. Mỹ nhân hơn 20 tuổi này không còn đề cập thêm một lời nào về vấn đề trước đó, càng không hỏi thêm một câu nào về Tu Chân Giới của Lăng Tiêu. Giờ này khắc này, nàng chỉ biết là, từ nay về sau, nàng đã không còn tịch mịch nữa!

Hoàng Phủ Nguyệt dựa đầu vào vai Lăng Tiêu, nhẹ nhàng trò chuyện về vài năm gần đây của hai người, những gì Lăng Tiêu đã trải qua. Mà đây cũng là lần đầu tiên Lăng Tiêu kể lại những gì hắn đã trải qua trong ba năm gần đây.

Khi nói tới những lúc mạo hiểm, Hoàng Phủ Nguyệt không kìm nổi nắm chặt lấy tay Lăng Tiêu. dường như sợ rằng ma thú hùng mạnh đó sẽ đột nhiên nhảy ra cướp lấy Lăng Tiêu.

Giờ khắc này, Hoàng Phủ Nguyệt không còn là nữ thần thương nghiệp của Đế quốc Lam Nguyệt nữa mà chỉ là một cô gái xinh đẹp bình thường không hơn!

Mà sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, đạo tâm đình trệ đã lâu trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên có cảm giác nâng cao khiến hắn kích động không ngừng. Đạo tâm này mới là căn nguyên tu luyện cùa hắn. Dù tu vi tâm cảnh, kiếm kỹ hay công pháp cao tới đâu nhưng nếu đạo tâm không được nâng cao, không cảm ngộ được thiên đạo, như vậy con đường tu tiên của Lăng Tiêu vẫn xa xôi không biết bao giờ tới.

Kiếp trước tu luyện vô tình đạo, kiếp này tu luyện hữu tình đạo! Hữu tình đạo là tu luyện thất tình lục dục của con người. Thất tình chi chính là: hỉ, nộ, ưu, cụ, ái, tăng, dục. Lục dục chi chính là: kiến dục, thính dục, hương dục, vị dục. xúc dục, ý dục. (1)

Kiếp này Lãng Tiêu có thể nói là nhập thế tu luyện, đã trải qua đại bộ phận cảm xúc của thất tình, chi có ưu. cụ. dục (buồn, sợ, ham muốn) là cảm giác vẫn hơi sơ sài. tuy rằng đã hơi chạm đến bề ngoài nhưng tinh túy chân chính thì vẫn chưa có lĩnh ngộ sâu. Nói thật, Lăng Tiêu cũng rất hoài niệm cuộc sống kiếp trước, hoài niệm đồng môn kiếp trước, hoài niệm sư tôn... nhung càng nhớ nhiều về kiếp trước thì bản thân lại càng đau khô tu luyện! Bế quan ngồi xuống cảm ngộ thiên đạo ... Đơn giản mà nói. kiếp trước của Lăng Tiêu rất nhợt nhạt, đều chỉ có tu luyện, vô tình vô dục. Cho nên nói, ký ức của Lăng Tiêu kỳ thật phi thường chán nản. Truyện Tiên Hiệp

Tối qua, khi Hoàng Phủ Nguyệt khóc nức nở trog lòng hắn, Lăng Tiêu có thêm nhận thức sâu sắc hơn về "ưu" trong thất tình! Nhận thức này trực quan hơn rất nhiều so với việc mình lo lắng cho thân nhân, lo lắng cho những hồng nhan tri kỉ.

Bởi vì Lăng Tiêu cảm nhận được sự bi thương ở sâu trong linh hồn Hoàng Phủ Nguyệt. Sự bi thương này dẫn tới sự cộng hưởng giữa hai linh hồn, khiến đạo tâm của Lăng Tiêu chợt có sự thăng hoa.

Hỉ, Khi người nhà vui vẻ, hồng nhan vui vẻ, Lăng Tiêu cũng đã hiểu khá sâu. cho nên Lăng Tiêu mới thề rằng kiếp này sẽ muốn cho tất cả những người hắn quan tâm được sống tốt hơn.

Nộ, đối mặt với những địch nhân bí mật từ khắp nơi, đối mặt với những kẻ mưu toan thương tổn người thân và bằng hữu của mình. chính là loại cảm xúc đó. Lăng Tiêu cũng đã sớm tìm hiểu được tới tinh hoa của nó.

Đạo pháp tự nhiên, đạo là tùy tâm. vui cười tức giận đều là đạo. Ai dám nói sắc mặt giận dữ không phải là đạo?(Mẹ! ta bảo đấy! vớ vỉn!- tantan)

Ưu. Lăng Tiêu mới vừa cảm thụ được từ Hoàng Phủ Nguyệt. Thu được cảm ngộ này. tin rằng cứ tiếp tục tu luyện, đạo tâm sê càng thêm củng cố!

Cụ (sợ), đây cũng là điều mà Lăng Tiêu vẫn chưa cảm thụ được rõ ràng. Đối mặt với những tồn tại hùng mạnh khiến người ta run rẩy, Lăng Tiêu có sợ không? Đáp án là có. Nhưng vấn đề là, cho tới tận bây giờ, Lăng Tiêu vẫn chưa hề gặp loại tồn tại khiến hắn run sợ đó. Năm xưa ở tuyết sơn, đối mặt với ma thú bậc năm, Lăng Tiêu không sợ. Sau này, khi đối mặt với Bạch Tuộc Biển Sâu, hắn cũng không sợ. Sau nưa gặp phải đủ loại địch nhân, Lăng Tiêu vẫn không sợ... Một trong những nguyên nhân căn bản trong đó là bởi vì thế giới này vẫn chưa có lực lượng nào đủ khiến Lăng Tiêu phải run rẩy. Một nguyên nhân khác chính là kiếp trước Lăng Tiêu tu luyện vô tình đạo, căn bản không biết sợ là gì!


Đã chết cùng lắm thì chuyển thế luân hồi. cho dù linh hồn bị giết cũng đơn giản chính là chôn vùi mà thôi! Vậy thì sao nào? Không sợ... là điều đầu tiên mà người tu chân vô tình đạo phải học!

Cho nên, Lăng Tiêu muốn tiến vào Thánh Vực, lòng hiếu kỳ chỉ là thứ nhất. lịch lãm bản thân mới là mục đích trọng yếu nhất.

Bất kể là thế tục giới hay là Thánh Vực đều không phải là phương hướng cuối cùng của hắn.

Ái (yêu), tuy rằng Lăng Tiêu không quá hiểu nhưng mấy năm nay cũng đã có tiến bộ rất lớn. Ít nhất, hiện tại Lăng Tiêu cũng đã biết cách chủ động quan tâm người khác. Tuy rằng chưa đủ nhung cũng không ngăn cản được hắn cảm nhận được cảm giác này từ nhưng nữ nhân bên cạnh, từ cha mẹ, người thân...

Tăng (căm ghét), loại tình cảm này tự nhiên Tu luyện vốn làm Lăng Tiêu khá sầu nhưng sau lại phát hiện, trong cuộc sống có quá nhiều tiểu nhân! Những chuyện khiến người ta căm hận cũng thiên kì bách quái, cực kỳ đa dạng.

Ví dụ như Tần gia. kỳ thật Lăng Tiêu cũng không quá thù hận Tần gia. Chính vì Tần Phong có ý muốn đoạt vị hôn thê của hắn nên hắn mới căm ghét.

Dục (ham muốn), điều này cũng chính là nhược điểm củagLăna Tiêu. Nếu không phát sinh quan hệ thân mật với Tống Minh Nguyệt, sau lại song tu với Diệp tử, Lăng Tiêu còn không biết mấy năm vừa rồi mình vẫn chưa tham ngộ được loại tình cảm này.

Tin tưởng rằng nếu người sinh hoạt tại thế tục giới này, chắc chắn đều có đủ loại dục vọng và nhu cầu, cho nên giữa thất tình và lục dục là có liên hệ với nhau.

Tuy nhiên mọi thứ khác đều có thể thông qua thời gian tích lũy, chi có dục vọng nam nữ thì Lăng Tiêu vẫn cố ý kìm nén bản thân.

Trong mắt những người khác, bên cạnh Lăng Tiêu có đông đảo hồng nhan, năm xưa còn có vụ bê bối phi lễ vị hôn thê. Kẻ như vậy sao có thể là người có tấm lòng trong sáng được chứ? Tuy rằng sau đó Tạ Hiểu Yên chứng thật đó là âm mưu của cô ta, không quan hệ gì với Lăng Tiêu nhưng có mấy ai tốn công đi phân tích mấy chuyện hồng phấn đó cơ chứ? Chỉ sợ cho tới nay vẫn có rất nhiều người tin tưởng rằng Lăng Tiêu đã phi lễ Tạ Hiểu Yên.

Đối với bản thân Lăng Tiêu, hắn cũng có dục vọng, chỉ có điều khi dục vọng tới thì hắn lại có cảm giác bó tay bó chân! Sau khi trờ thành nữ nhân của hắn, Tống Minh Nguyệt và Diệp tử đều cảm nhận được khoái hoạt cùa tình yêu nam nữ, càng cảm nhận được chồ tốt do song tu mang lại, nên có thể chủ động tìm đến hắn.

Tuy nhiên những năm gần đây, Lăng Tiêu vẫn đều hối hả ngược xuôi. bận rộn đủ loại chuyện, đến bây giờ, nhữna hồng nhan Tống Minh Nguyệt và Diệp tử đều cách xa ngàn dặm, trong kiếm phái mặc dù có Thượng Quan Vũ Đồng nhưng Lăng Tiêu thủy chuna không hề có tâm tư khinh nhờn nàng. Huống chi, từ khi trở về. Lăng Tiêu chưa bao giờ có thời gian rảnh rỗi, làm sao có lúc nào nói chuyện yêu đương?

- Có thể hoàn toàn quên mất quá khứ sao?
Lăng Tiêu nhìn dung nhan xinh đẹp của Hoàng Phủ Nguyệt, bỗng nhiên cất tiếng hỏi.

Hoàng Phủ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lãng Tiêu, thản nhiên cười:
- Kỳ thật, vẫn không bỏ được, chỉ có chấp niệm hiện tại của ta thì bỏ rồi thôi! Ta muốn biết, có chậm không?


Lăng Tiêu nắm lấy tay Hoàng Phủ Nauyệt, dùng chân nguyên kiểm tra thân thể nàng một phen. Kết luận đưa ra khiến Lăng Tiêu cũng không biết phải nói gì: Hoàng Phủ Nguyệt thiên sinh linh căn. Chỉ tiếc, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất!

Cho nên, Lăng Tiêu trốn ánh mắt mong chờ của Hoàng Phủ Nguyệt, trong lòng không nỡ đà kích nàng.

Hoàng Phủ Nguyệt thông minh sắc sảo, sao lại nhìn không ra, sắc mặt mặc dù có chút tái nhợt, nhưng vẫn cười nói:
- Quên đi, là ta tham quá. Nghĩ lại. ta sẽ cứ sống như vậy cả đời. Gặp được anh đã là vạn hạnh, hãy giúp ta an tĩnh cuộc đời này! À, chỉ cần anh dành cho ta một chút thời gian của anh là tốt rồi, lòng ta không quá tham đâu!

Nghe Hoàng Phủ Nguyệt thản nhiên nói, trong lòng Lăng Tiêu có chút khổ sở, đạo tâm lấp lóe sáng lên Cảm giác ưu thương này khiến đạo tâm của Lăng Tiêu chợt rúc rích không thể ức chế nổi.

Đột nhiên. Lãng Tiêu hào khí dâng lên, nói:
- Khó thì sao nào? Chậm thì sao nào? Nữ nhân cùa ta, cho dù rơi vào luân hồi. chỉ cần có ta ờ đây, ngàn năm vạn năm. ta cũng có thể tìm được nàng ra, chắc chắn sẽ có ngày đoàn tụ! Kỳ thật cho dù hiện tại tu luyện cũng không phải không thể. Chỉ có điều...
Anh mát Hoàng Phủ Nguyệt vốn ảm đạm chợt sáng rực lên. Kích động nhìn Lăng Tiêu:
- Chỉ có điều cái gì?

- Chỉ có điều sẽ rất khó khăn! Thân thể của nàng có thể tẩy tủy, có thể đúc lại đạo thai, chỉ có điều con đường tu luyện của nàng sê vô cùng gian nan!
Lăng Tiêu nghĩ một chút rồi vẫn nói ra.

Hoàng Phủ Nguyệt mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong lên:
- Cuộc sống có khiêu chiến thì mới thú vị! Ta không sợ!

- Thật sự không sợ sao? Lăng Tiêu nghĩ thầm nhưng cũng không dám nói lời đả kích. Hắn nghĩ, cha mẹ huynh muội, đa số hồng nhan của mình đều không linh căn thi tính sao? Cùng lắm thì để cho Hoàng Phủ Nguyệt ngày sau theo chân bọn họ cùng nhau chuyển thế là được! Chi cần mình vẫn tiếp tục tu luyện, chắc chắn sẽ có một ngày, có thể làm cho bọn họ đều đi theo mình tu luyện thành tiên!

Thánh Vực? Nơi đó cũng không phải điểm cuối cùng!

Từng ý niệm xoay chuyển trong đầu Lăng Tiêu. Hoàng Phủ Nguyệt kinh ngạc phát hiện, thân thể của Lăng Tiêu nổi lên một vầng hào quang màu vàng nhạt. Nàng cũng không phải là người tin tưởng vào cái gọi là khí thế vương giả, cảm thấy đó quả thực là chuyện vô căn cứ.

Nàng cho rằng dương khí mới là chân thực, cho dù là một nông dân không biết chữ nhưng nếu kinh doanh tốt trờ thành kẻ giàu có, dần dần cũng sẽ có khí thế và uy áp.(sặc! thế thì ta cũng có- tantan)

Nhưng giờ khắc này, nàng lại chính mắt chứng kiến, khí thế nội sinh từ Lăng Tiêu thực sự khiến người ta có cảm giác muốn tế bái!

- Rất mê người!
Hoàng Phủ Nguyệt nghĩ thầm: ta cũng muốn tu luyện!

Hoàng Phủ Nguyệt đến khiến toàn bộ những người của Lăng Tiêu ở Thục Sơn kiếm phái đều hưng phấn. Đây chính là nữ thần tài của Lăng gia, những năm gần đây mọi người đều đã chấp nhận chuyện này.

Lăng phu nhân vẫn thích cô gái này, trong lòng nghĩ nếu nàng là con dâu của mình thì tốt quá! Tuy nhiên tướng quân Lăng Thiên Khiếu vẫn nói bà là lòng tham không đáy, ông và mấy đứa con nhận được đãi ngộ như vậy còn không đủ sao? Tuy nhiên mồi lần đều là chấm dứt thảo luận với sự thất bại của Lăng Thiên Khiếu.

Hai mặt chuẩn mực của nhân loại được thể hiện rất sâu sắc trên con người Lăng phu nhân.


Bởi vậy, khi phát hiện Hoàng Phủ Nguyệt và con trai mình có quan hệ mờ ám nào đó, trong lòng Lăng phu nhân vô cùng mừng rỡ, kéo Hoàng Phủ Nguyệt lại hỏi han ân cần khiến Hoàng Phủ Đại tiểu thư vốn luôn thuận lợi trên thương trường phải luống cuống chân tay, xấu hổ đỏ mặt khi đối mặt với sự quan tâm đó.

Sau khi trở lai kiếm phái, cảm giác bất an lại càng rõ rệt trong lòng Lăng Tiêu. Bởi vì đạo tâm nâng cao, trong lòng Lăng Tiêu hiểu được: một đại sự sắp phát sinh!

Gần như đồng thời, tất cả cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn bậc sáu trên đại lục Thương Lan bất kể là đang bế quan hay đang làm gì đều ngẩng đầu lên nhìn trời.

Rất nhiều người thì thào tự nói: - Lại tới rồi sao?

Chú thích:

1. Nhiều sách kể ra 7 thứ tình cảm cùa con người như sau:

Phật học Từ Điển của Đoàn Tị": Thất tinh gồm: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục. (mừng,giận, thương, ghét, buồn. vui, muốn)

. Kinh Lê cùa Nho giáo: Thất tình gồm: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Cụ, Dục. (mừng, giận, thương, ghét, buồn, sợ, muốn)

. Đại Thừa Chơn Giáo: Thất tình gồm: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Cụ.
(mừng, giận, thương ghét, buồn, vui, sợ)

. Đường Chơn Tập: Thất tình gồm: Hỷ. Nộ. Ai. Lạc. Ưu, Khủng, Kinh. (mừng, giận, buồn. vui. lo. sợ. hoảng sợ)
. Thuyết Đạo cùa Đức Hộ Pháp: Thất tình gồm: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui. muốn)

Lục dục:

1. Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.

2. Thính dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai.

3. Hương dục: ham muốn ngửi mùi thơm dễ chịu.

4. Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.

5. Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.

6. Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận