So với tình hình nhiều biến chuyển phức tạp bên ngoài, bên trong kiếm phái Thục Sơn thật ra vô cùng yên bình, mọi ngày như mọi ngày các đệ tử Thục Sơn từ lâu cũng đã quen thuộc cách sống này...
Bảy cô gái tu luyện mấy năm ở Học viện Narnia cũng chính thức gia nhập vào Kiếm phái Thục Sơn. Nguyên vốn bọn họ cũng chuẩn bị giống như Thượng Quan Vũ Đồng trở thành trưởng lão trong đoàn trưởng lão của kiếm phái Thục Sơn, tuy nhiên do Hoàng Phủ Nguyệt đề nghị, trực tiếp dựa theo cách gọi học viện, xưng là giáo sư so ra thích hợp hơn.
Nói đúng ra, Lăng Vận Nhi các nàng cũng không thuộc vào kiếm phái Thục Sơn, cũng không phải dạy vũ kỹ. Các đệ tử thiếu niên của kiếm phái Thục Sơn, về vũ kỹ chủ yếu là từ sáu đại trưởng lão truyền dạy. Phỏng chừng cho dù những môn phái thế gia siêu cấp đó cũng không có loại tình huống giống như kiếm phái Thục Sơn này: cường giả cảnh giới Kiếm Tôn tự mình đứng ra truyền dạy đệ tử!
Sau khi Lăng Tiêu truyền dạy công pháp tu chân cho Lăng Vận Nhi, Diệp tử và Hoàng Phủ Nguyệt, liền bàn giao tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong kiếm phái, thậm chí cả chuyện nếu như Ma tộc xâm lấn thành Thục Sơn thì phải phản ứng như thế nào.
Cho tới nay, Lăng Tiêu hoàn toàn ủy quyền tất cả. Tuy nhiên sự trung thành của sáu đại trưởng lão, khiến cho Lăng Tiêu tuy là không có trở thành một danh hiệu nào, nhưng thật ra ở trong lòng tất cả đệ tử Thục Sơn, Lăng Tiêu đã trở thành lãnh tụ tinh thần của bọn họ!
Đến nỗi mọi người đối với Lăng Tiêu đã đạt tới một loại tín ngưỡng! Theo thực lực của các đệ tử dần dần tăng cao, tín ngưỡng lực Lăng Tiêu nhận được cũng càng ngày càng nhiều.
Mặc dù nói đối với loại lực lượng tín ngưỡng này Lăng Tiêu sớm đã biết, nhưng mãi đến thời gian gần đây Lăng Tiêu mới coi như là thực sự lĩnh hội được nhiều lợi ích của tín ngưỡng lực! Nói một cách đơn giản, khắp nơi trong trời đất chính là một mạch khoáng bao la, thiên địa linh khí, chính là khoáng sản quý giá. Năng lực một người có hùng mạnh đến đâu đi nữa, khoáng sản có thể nhận được cũng là có hạn! Có lẽ một mình hắn có thể dung hòa được với mười cái, trăm cái, nhưng nhiều thêm nữa khẳng định sẽ không đủ lực lượng!
Mà lực tín ngưỡng giống như là vô số người đều đang thu lấy quặng mỏ, sau đó mỗi người phân ra một phần nhỏ mà bản thân thu được giao cho Lăng Tiêu! Tuy rằng mỗi người thì số lượng rất ít, nhưng nếu như tập trung lại vậy thì số lượng sẽ rất kinh người.
Cho nên nếu nói Lăng Tiêu là chủ nhân cái quặng mỏ lớn ngược lại rất dễ hình dung.
Đồng thời, Lăng Tiêu thông qua tự mình thể nghiệm, lại hiểu được một đạo lý: vốn trước đây Lăng Tiêu cho rằng trong tín ngưỡng, có chính nghĩa cũng có tà ác! Điều này chính là các tổ sư của Thục Sơn đã từng nói qua, cho tới nay Lăng Tiêu đều rất tin tưởng không nghi ngờ gì. Mãi đến khi Lăng Tiêu tự mình tiếp nhận những nguyên lực tín ngưỡng này, hắn mới hiểu được, lực lượng tín ngưỡng chân chính không hề có pha tạp bất kỳ cảm xúc nào ở bên trong, toàn bộ hoàn toàn... chính là lực bản nguyên thuần khiết!
Lại nói tiếp, toàn bộ người ở thành Thục Sơn, đều tín ngưỡng Lăng Tiêu, tín ngưỡng vị Lĩnh chủ vĩ đại, có thể mang lại cuộc sống hạnh phúc chân chính cho bọn họ! Nhưng bọn họ là những người bình thường, một trăm người tín ngưỡng lực lượng sinh ra, đại khái không sai biệt lắm với một đệ tử Thục Sơn bình thường! Mà một đội viên của Binh đoàn Tia Chớp tu vi vượt hơn Ma Kiếm Sư thì lực tín ngưỡng sinh ra, đại khái tương đương với mười đệ tử Thục Sơn bình thường!
Bởi vậy có thể thấy được, càng là người hùng mạnh thì lực tín ngưỡng của họ sinh ra cũng càng nhiều!
Băng Hải bí tộc, Thú tộc, hai chủng tộc này thực lực đều hùng mạnh như nhau một khi lực tín ngưỡng sinh ra, đủ để chỉ trong nháy mắt Lăng Tiêu khôi phục lại chân nguyên của mình!
Đương nhiên với điều kiện tiên quyết là Lăng Tiêu ở ngay trong phạm vi thành Thục Sơn này!
Nếu Lăng Tiêu đủ hùng mạnh để mọi người khắp thế giới tín ngưỡng hắn, như vậy, hắn sẽ trở thành Thần thực sự! Có lẽ, tràng Thần chiến hỗn loạn liên tục vô số năm vào thời thượng cổ kia cũng chỉ vì tranh đoạt lực tín ngưỡng!
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, cả thế giới loài người đã có tới hàng vạn năm không có bất kỳ thần tích nào giáng xuống, cũng không có một tôn giáo nào có thể tồn tại lâu dài ở đại lục Thương Lan.
Khiến nguời trên khắp thế giới tín ngưỡng chính mình ư? Lăng Tiêu thậm chí nghĩ cũng không có nghĩ tới. Tranh bá thiên hạ ư? Những vương triều đó nhìn như yếu đuối dễ ức hiếp, chẳng lẽ đến một chút sức cạnh tranh thật sự cũng không có sao? Huống chi, cho dù lấy được thiên hạ, cũng chưa chắc đã có thể thu phục được dân tâm! Đến lúc đó, chết chóc quá nhiều dân tâm ủng hộ hay phản đối mới đúng là mất nhiều hơn được.
Từ thời thượng cổ đến nay, thời gian đã trôi qua mấy vạn năm, trên đại lục không có xuất hiện bất kỳ đoàn thể tôn giáo nào, đây là điều thực không bình thường!
Nhân dân cần tín ngưỡng, cần an ủi trên tinh thần, điều này ở thời đại nào cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng ở nơi này lại không có, chẳng lẽ không phải là vấn đề đáng để con người suy nghĩ sâu xa sao?
Đối với vấn đề này người đề xuất ý tưởng trước nhất là Hoàng Phủ Nguyệt!
Nguyên nhân chính vì thế, Lăng Tiêu mới hiểu được muốn thực hiện mục tiêu này rất khó, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn căn bản là không đạt được! Tuy nhiên Hoàng Phủ Nguyệt ngược lại thì hả lòng hả dạ, nữ nhân này có một nửa là thiên tài trên phương diện thương nghiệp, chỉ số thông minh cao đến người ta phải sợ hãi. Nàng đã khiến Lăng Tiêu tràn đầy tự tin vào tương lai ở Thánh Vực chờ tiếp thu nguyên lực tín ngưỡng.
Lăng Tiêu cũng không có hỏi nhiều lắm về vấn đề này, bởi vì hắn cũng tin tưởng Hoàng Phủ Nguyệt không phải là loại nữ nhân nói chuyện tùy tiện!
Giáo phái Thục Sơn cũng chính là dưới tình huống như vậy lặng lẽ khai sinh.
Kiếm phái Thục Sơn tới mấy ngàn người không có linh căn, nhưng trên võ đạo tu luyện khắc khổ, đồng thời các đệ tử điên cuồng tín ngưỡng Lăng Tiêu, cũng trở thành nhóm đầu tiên của Giáo phái Thục Sơn, là mầm móng phân tán ra khắp mọi ngõ ngách của đại lục Thương Lan!
Hoàng Phủ Nguyệt đứng trên một vách núi bên bờ biển, đón vầng mặt trời đỏ hồng từ từ nhô lên, khắp mặt biển yên bình hào quang xán lạn, vô cùng rực rỡ! Làn gió ban mai nhẹ thổi tung gấu váy của Hoàng Phủ Nguyệt, lộ ra hai bắp chân trắng như tuyết, trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt chợt lóe lên một ý cười cổ quái, trong lòng nàng nghĩ đến: "Không thể tưởng được, ta không ngờ cũng có cơ hội trở thành một Thần côn... Đời người đổi thay! Thật đúng là kích động nha!"
Nghĩ đến đây đột nhiên dưới chân nàng xuất hiện một thanh bảo kiếm vàng óng ánh, thân mình Hoàng Phủ Nguyệt như một tia chớp biến mất tại chỗ!
.......
Ma tộc xâm lấn nằm trong dự kiến của mọi người, nhưng tới nhanh như vậy lại hầu như ra ngoài ý liệu!
Ma thú nhiều vô số kể, từ thấp đến cao, điên cuồng công kích vào đám người thủ hộ trên bình nguyên Lưỡng Hà!
Chẳng qua, đám ma thú này cao nhất chỉ tới bậc sáu, sao có thể làm tổn thương được một đoàn cường giả cảnh giới Kiếm Tôn?
Trận chiến đấu gần như không hề có chút khó khăn gì, nhưng đám ma thú này cũng đều điên cả rồi, mắt đỏ bừng, điên cuồng gầm rú, không có ý lùi bước chút nào! Phía trước ngã xuống, đằng sau tiến lên, xông lên đi tìm chết!
- Chúng nó muốn làm tiêu hao sức chúng ta!
Một gã Kiếm Tôn phẫn nộ gầm lên một tiếng, tung một kiếm chém đứt đôi một con ma thú Tê ngưu hỏa liệt bậc năm, sau đó lớn tiếng nói:
- Tư Không đại nhân! Không thể kéo dài như vậy được! Vạn nhất vào thời điểm chúng ta rơi vào tình trạng kiệt sức mà Ma tộc đột nhiên xuất hiện, chúng ta chắc chắn bị thiệt thòi lớn!
Tư Không Dương sao không biết đạo lý này. Chẳng qua sau khi gia tộc Âu Dương đi chín người, chỉ còn lại có ba bốn mươi người, mấy ngày này lại lục tục chạy tới một ít vũ giả Kiếm Tôn, nhưng vẫn không tới năm mươi người! Đổi lại lúc bình thường, gần năm mươi cường giả Kiếm Tôn như thế, giết sạch toàn bộ ma thú trên thảo nguyên Lưỡng Hà cũng không thành vấn đề.
Nhưng hiện tại vô số ma thú không phải toàn bộ đến từ thảo nguyên Lưỡng Hà! Ở đầm lầy có, rừng rậm cũng có, thậm chí còn có một số ma thú lưỡng thê đến từ đại hải!
Tư Không Dương không dám bỏ mặc cho đám Kiếm Tôn đánh giết ra ngoài, bởi vì không biết cụ thể số lượng ma thú, hơn nữa đây rõ ràng chính là một cái bẫy! Không đánh giết ra ngoài đúng là không ngừng tiêu hao! Đánh giết ra ngoài... Có lẽ, còn có người Ma tộc càng hùng mạnh hơn đang đợi bọn họ!
Vì lẽ đó khi đám người thủ hộ này đánh giết ma thú từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn, đến khi nhìn thấy những người Ma tộc đó giáng xướng, Tư Không Dương không kìm được khóe miệng hiện ra vẻ cười khổ.
Lão đoán đúng rồi, nhưng cũng sai lầm rồi!
Đoán đúng là ma thú điên cuồng công kích, là một cách tiêu hao thể lực của bọn họ, nhưng lão lại xem nhẹ trình độ giảo hoạt của người Ma giới! Nếu trước đó bọn họ đánh giết ra ngoài, so với bây giờ phải bị động đánh trả thì vẫn còn mạnh hơn nhiều lắm!
Sau khi bầu không khí vặn vẹo từng đợt một cách kỳ dị, ánh mắt Tư Không Dương chợt co lại, nguyên vốn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người trong Ma giới, không ngờ lại chỉ xuất hiện năm người!
- Đây là người Ma giới chân chính à!
Một gã Kiếm Tôn hạ thấp giọng nói một câu, sau đó quan sát cẩn thận năm người ở xa xa kia, bỗng dưng tận đáy lòng hắn nhóm lên một cảm giác sợ hãi!
Trên người năm tên Ma giới đó thậm chí không có chút uy áp khủng bố gì, nhưng vẫn khiến cho nhiều Kiếm Tôn tại đây cảm giác được sợ hãi, vậy thực lực của bọn họ phải là cái dạng gì đây?
Tư Không Dương nheo mắt nhìn, tâm tư quay nhanh trở lại, lòng thầm nghĩ: "Những người Ma giới này, cũng không phải loại bình thường!"
Trong năm người Ma giới kia, đầu lĩnh là một nam nhân thoạt nhìn còn rất trẻ không vượt quá ba mươi tuổi tuổi! Làn da trắng giống như người dị tộc Băng Hải bí tộc, có hơi trắng bệch, thoạt nhìn cùng nhân loại bình thường thật khác nhau rõ ràng! Còn trên đầu hắn mái tóc dài màu bạc phủ lên bờ vai phất phơ bay theo chiều gió, trên người mặc áo da màu đen, áo da lòe lòe tỏa sáng, còn nổi lên dao động nguyên tố mãnh liệt!
Đôi mắt người này có màu xanh nước, hẹp dài mà quyến rũ, hai khóe mắt nhếch lên trên, mũi rất cao rất thẳng, trên mặt lộ vẻ tươi cười có chút tà quái. Lấy tiêu chuẩn của một nhân loại để nhìn thì gã thanh niên Ma tộc này khẳng định được cho là một thanh niên rất anh tuấn. Loại này, nếu xuất hiện trong một số học viện quý tộc e là sẽ dẫn đến nhiều tràng tiếng kêu réo.
Chỉ có điều ở nơi này, không có người nào dám xem thường bất cẩn sơ suất, đúng là đối phương không có chịu trách nhiệm với tính mạng của mình!
Đi theo phía sau gã thanh niên Ma tộc là bốn người đàn ông vạm vỡ trọc đầu. Nếu như Tần Cách nhìn thấy chắc chắn sẽ rất kinh ngạc! Bởi vì trên mặt bốn đại hán trọc đầu này đều cùng có các loại hoa văn phức tạp quỷ dị, nhưng sóng dao động năng lượng trên người bọn họ phải cao hơn rất nhiều so với Tần Cách, dù hắn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn!
Trên thân bốn đại hán, mặc khố ngắn màu xám phía dưới nhìn không ra bằng da gì, lộ ra hai bắp đùi tráng kiện, mọc đầy lông đen dài rậm, dày đặc đến nỗi hầu như không nhìn ra màu da đùi của chúng!
Năm mươi cường giả cảnh giới Kiếm Tôn tiến gần tới sau đó tự động tản ra, hình thành một vòng vây bao quanh năm người Ma tộc ở giữa. Khi bọn họ siết chặt vòng vây năm tên Ma tộc không hề lên tiếng. Trên mặt bốn đại hán đầu trọc không lộ ra biểu tình gì, nhưng ngược lại gã thanh niên kia có vẻ hơi nghĩ ngợi nhìn lướt qua đám nhân loại.
- Các ngươi không ở Vực thẳm Ma giới, lại chạy tới Nhân giới làm cái gì!
Tư Không Dương lớn tiếng quát hỏi, đồng thời tăng khí thế toàn thân lên tới mức cao nhất, ma sát với không khí xung quanh thậm chí phát ra thanh âm đùng đùng... cường giả Kiếm Tôn quanh lão bỗng nhiên biến sắc, lộ vẻ không thể tin nổi nhìn lướt qua Tư Không Dương, khí thế trên người lão đã hơn xa Kiếm Tôn bậc sáu bình thường có khả năng đạt tới.
Thật khó tin! Người này đã có được thực lực Thánh giai? Rất nhiều người dâng lên mối nghi hoặc như vậy trong lòng.
- Ma giới! Nhân giới!
Gã thanh niên vừa lên tiếng, phát ra một câu lưu loát bằng ngôn ngữ thông dụng, thậm chí nói còn đúng tiêu chuẩn hơn so với Tư Không Dương.
- Ai quy định nơi này nhất định là địa phương của nhân loại? Dựa vào cái gì... chúng ta thì không được tới?
Không có để cho Tư Không Dương có cơ hội lên tiếng, gã thanh niên lạnh lùng phất tay, trong miệng phun ra một chữ: "Giết!"
Tất cả người thủ hộ và đám Kiếm Tôn đến từ các thế gia ẩn thế, trước tiên liền phản ứng lại, chia mười người một tổ, mỗi tổ vây công một tên Ma tộc.
Mà lúc này, đám ma thú khí thế mãnh liệt như sóng thủy triều kia rốt cục lui trở lại, vào lúc những người Ma tộc chính thức hiện thân đám ma thú đã rút sạch không còn một mống. Nếu không có đầy dẫy xác ma thú và mùi máu tanh ngút trời trong vòng phạm vi hơn mười dặm đó, thậm chí khiến người ta có cảm giác như chúng chưa bao giờ xuất hiện!
Bốn người đàn ông Ma tộc vạm vỡ đầu bóng lưởng đều nhao nhao rống giận, trong tay xuất hiện lang nha bổng thật lớn, sau đó nương theo mùi máu tanh ngút trời, từng cặp mắt từ màu đen biến thành đỏ thẫm. Khí thế đó quả thực khiến tất cả Kiếm Tôn rơi vào cơn hoảng sợ!
Tuy rằng còn chưa rõ ràng lắm thực lực chân chính của mấy tên Ma tộc này, nhưng đã có thể thừa nhận một điều: nếu như một chọi một, đám người thủ hộ nhân loại có lẽ không có mấy người là đối thủ của bọn họ!
Gã thanh niên đầu lĩnh Ma tộc kia, vẫn ung dung đứng ở nơi đó, để mặc cho đám tám người Tư Không Dương đều là vũ giả thực lực Kiếm Tôn bậc sáu bao vây quanh mình, sắc mặt không thay đổi, đồng thời cười trêu tức nói:
- Đã mấy vạn năm rồi mà nhân loại các ngươi vẫn như thế này không tiến bộ chút nào! Cứ thích lấy nhiều đánh ít! Ha ha ha ha! Tốt lắm! Cứ cho các ngươi kiến thức một chút lời chào đầu tiên đến từ Ma tộc!
Chữ cuối vừa ra khỏi miệng, trên người thanh niên bỗng nhiên bộc phát ra khí thế ngút trời, làm cho tám người vây quanh hắn toàn bộ bị đẩy bắn về phía sau mấy chục thước. Đồng thời thân mình hắn chợt bay lên không trung, trong tay hiện ra một cây trường thương màu đen!
Trường thương dài chừng bốn thước! Đầu thương có tới hai xích, rộng cỡ bàn tay sắc bén mũi nhọn hoắc, mặt trên lóe ra hàn quang, chỗ tiếp nối đầu thương và thân thương cột một dây thao dài hai xích, màu đỏ tươi như máu!
Gã thanh niên Ma tộc đứng giữa không trung cầm kình thương nơi tay, thật giống như một pho tượng chiến thần! Cổ khí thế quân lâm thiên hạ đó khiến sắc mặt Tư Không Dương chợt biến!