- Có biện pháp giải quyết không?
Long hoàng trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi.
Lăng Tiêu gật gật đầu, nói:
- Kỳ thật trong cơ thể các ngươi chỉ là bởi vì tích lũy quá nhiều năng lượng mà không thể tiết ra. Không biết các ngươi có nhận thấy, bạn bè của các ngươi trong Long tộc, nếu song phương có thực lực rất thấp, xác thụ thai thành công sẽ rất cao... ..
- Đúng vậy đúng vậy!
Long Vương ở một bên lớn tiếng nói, bị ca ca hung hăng trừng mắt nhìn, ngượng ngùng ngậm miệng lại, nhưng vẫn duy trì vẻ hưng phấn. Tiểu tử nhân loại này quả như thần, không ngờ vừa nói đã chuẩn xác như vậy.
Long hoàng nói:
- Đúng vậy, đó là bởi vì cái gì? Có liên quan tới năng lượng trong cơ thể chúng ta à?
Lăng Tiêu gật gật đầu:
- Trong cơ thể các ngươi, bởi vì sử dụng đan dược đề cao, tu vi quả thật có thể nâng cao rất nhanh, nhưng chính vì một lượng lớn năng lượng không thể xuất ra, cũng khiến cho… hệ thống sinh dục của các ngươi bị bế tắc. Nói như vậy, các ngươi có thể hiểu chứ?
Long hoàng gật gật đầu, Lăng Tiêu nói rất dễ hiểu, nếu không hiểu thì quả là ngu ngốc.
Lăng Tiêu nói tiếp:
- Chỉ cần luyện chế một ít đan dược, khơi thông năng lượng tích trữ trong cơ thể các ngươi, chẳng những có thể giải quyết vấn đề của các ngươi mà còn khiến thực lực của các ngươi được nâng cao không ít.
- Đơn giản như vậy sao?
Long hoàng nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt không dám tin. Không thể tưởng được, vấn đề làm khó khăn Long tộc cả vạn năm đã bị giải đơn giản như vậy. Đám Long tộc phía sau Long hoàng cũng nhìn Lăng Tiêu đầy vẻ ngạc nhiên. Tuy rằng trong lòng họ đều có cảm giác mừng như điên, nhưng cũng đều muốn được nghe Lăng Tiêu xác nhận một lần để đảm bảo rằng không phải họ đang nằm mơ.
Lăng Tiêu gật gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, chẳng qua, dược liệu để luyện chế loại đan dược này không dễ tìm!
Lăng Tiêu vừa dứt lời, Long hoàng bật trả lời với giọng run rung:
- Bất kể khó tìm thế nào, chỉ cần trên thế giới này có, Long tộc đều có thể tìm được cho ngươi!
Lăng Tiêu thản nhiên cười, kỳ thật bên trong lọ không gian trong tay hắn có đầy đủ thiên tài địa bảo! Nhưng Lăng Tiêu cũng hiểu một điều, chín quá hóa nẫu. Hắn có thể giúp đỡ Long tộc giải quyết vấn đề này, Long tộc cũng đã là thiếu hắn một nhân tình to lớn. Nếu nói trong tay mình đang có đầy đủ những loại dược liệu đó, như vậy… ngược lại nhân tình này có lẽ sẽ không đáng giá!
Khiến một chủng tộc hùng mạnh nợ ngươi một nhân tình, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rất sung sướng.
Đối với cá nhân Lăng Tiêu, hắn sẽ không phải e ngại thế lực nào! Cho dù tương lai tiến vào Thánh Vực, hắn cũng không sợ!
Nhưng vấn đề là, chính mình còn có thân nhân, còn có bằng hữu, còn có nhiều người cần quan tâm như vậy. Trong thế tục giới này, hắn có thể dựa vào trận pháp khiến mọi người sợ hãi, tuy nhiên ngăn trở được địch nhân thì cũng vây khốn chính người của mình.
Nếu tương lai tiến vào Thánh Vực, trận pháp của mình có còn hữu hiệu nữa hay không thì bản thân Lăng Tiêu cũng không dám xác định! Bởi vì từ những gì đã thấy, bên trong Thánh Vực có những tồn tại cực kỳ hùng mạnh. Những người đó thậm chí không hề kém so với những người mình đã biết ở Tu Chân Giới.
Dưới tình huống như vậy, khiến một chủng tộc có thực lực hùng mạnh là Long tộc nợ mình một nhân tình to lớn, quả thực cực kỳ có lợi.
Đối mặt với đôi mắt mong chờ của Long hoàng, Lăng Tiêu không chút khách khí, nhanh chóng nói ra chừng hơn một trăm loại thiên tài địa bảo! Long tộc hùng mạnh, bất cứ ai trong họ đều có thể hoành hành trên thế giới này rất dễ dàng. Hơn nữa, Long tộc có quan hệ cực kỳ chặt chẽ với ma thú, nếu muốn tìm những thiên tài địa bảo thì đơn giản hơn nhân loại rất nhiều.
Quả nhiên, Long hoàng không hề biết rằng Lăng Tiêu đang dùng công phu sư tử ngoạm, ngược lại còn tin tưởng Lăng Tiêu hơn bởi vì tất cả những thứ đó đều là dược liệu quý hiếm. Cho đến khi Lăng Tiêu dừng lại, y còn hỏi:
- Bằng hữu nhân loại của ta, chừng đó đã đủ chưa vậy?
Lời nói của Long hoàng khiến Lăng Tiêu có cảm giác húc đầu vào tường, nghĩ rằng có lẽ mình nói quá ít. Tuy nhiên, hắn cũng chỉ có thể gật đầu, nói:
- Chỉ cần chuẩn bị tốt mấy thứ đó, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đến luyện chế đan dược cho các ngươi.
- Long Vương, chuyện này giao cho ngươi và Long Đằng! Các ngươi lập tức quay về Long Đảo, đi làm chuyện này, chúng ta đi tới Cấm địa của Thần!
Long hoàng phân phó xong thì nhìn Lăng Tiêu nói:
- Bằng hữu, nói đi, ngươi muốn lấy cái gì? Ngàn vạn lần không cần khách khí, giải quyết được vấn đề này, ngươi chính là ân nhân của toàn bộ Long tộc! Không quản ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần Long tộc làm được, nhất định sẽ làm cho ngươi!
Lăng Tiêu cũng cười lắc lắc đầu, sau đó nói:
- Long tộc các ngươi đã coi ta là bằng hữu, như vậy thì ta cũng đối xử với các ngươi như bằng hữu. Đối với bằng hữu thì ta luôn không tính toán chuyện hồi báo. Có lẽ, tương lai sau khi ta tiến vào Thánh Vực, nếu bằng hữu Long tộc có thể quan tâm một chút tới thân nhân của ta, Lăng Tiêu cũng đã vô cùng cảm kích!
Long hoàng không ngờ Lăng Tiêu lại không hề đưa ra một yêu cầu nào, dù đã sống hơn ngàn năm nhưng y cũng không kìm nổi sửng sốt, nhìn Lăng Tiêu thật sâu, sau đó gật gật đầu, bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Được rồi, bằng hữu nhân loại thân ái của ta! Augustus (1) lấy danh dự Long tộc thề rằng, từ nay về sau, Long tộc chính là bằng hữu trung thành nhất của ngươi! Chuyện của ngươi, chính là chuyện của Long tộc!
Lăng Tiêu thản nhiên cười, nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta tạm thời cáo biệt!
Long hoàng sửng sốt:
- Chẳng phải ngươi muốn đi vào Cấm địa của Thần sao?
Lăng Tiêu nói:
- Ta đi vào đó là vì hai người thủ hộ, ta không hy vọng bọn họ gặp chuyện không may. Về phần khác, ta cũng chẳng qua là xem chút náo nhiệt mà thôi.
Long hoàng nhìn Lăng Tiêu, trong lòng bỗng nhiên có chút bội phục cao thủ nhân loại trẻ tuổi này. Nhìn Lăng Tiêu rời đi, y cũng không giữ hắn lại.
Long Đằng và Long Vương cũng đứng ở đó, nhìn theo Lăng Tiêu rời đi.
Long hoàng bỗng nhiên hỏi đệ đệ Long Vương đứng bên cạnh:
- Đệ thấy thế nào?
- Một nhân loại rất thú vị, rất hợp với khẩu vị của ta!
Trong đôi mắt của Long Vương lộ ra vẻ trầm ổn, ngược lại hẳn với vẻ ngoài lôi thôi của gã.
- Hắn rất thông minh!
Long Đằng thấy Long hoàng nhìn mình liền nói ra cảm nhận lớn nhất của mình.
- Đúng vậy, hắn rất thông minh!
Long hoàng lặp lại một lần, sau đó nhắm hai mắt lại rồi mở mắt ra, hai mắt như điện, khí thế cả người chợt dâng lên, nói:
- Các ngươi mau chóng đi tìm những dược liệu đó. Ta cũng phải đi vào Thánh Vực, tới lãnh địa của Long tộc chúng ta. Ta phải báo cáo gấp chuyện này cho các tổ tiên, để bọn họ đi hỏi kẻ đó, năm xưa hắn cho Long tộc ta phương thuốc này là… có tâm tư gì!
Lăng Tiêu không muốn ở chung với Long tộc chính là vì không muốn mình trở thành một mục tiêu quá rõ ràng cho tất cả các thế lực. Một nhân loại ở chung với Long tộc hùng mạnh, bản thân mình không cảm thấy gì nhưng trong mắt người khác, có lẽ sẽ có đầy đủ lý do để công kích mình. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Nhìn thấy Tinh linh tộc và Long tộc, cùng với Ma tộc và người thủ hộ của nhân loại đều ào ạt đổ xô tới Cấm địa của Thần, nếu nói Lăng Tiêu không hề có chút hiếu kỳ đối với thứ gì đó ở đó, chắc chắn là không có khả năng. Nhưng Lăng Tiêu cũng biết rõ thực lực của mình, cho nên nếu có cơ hội, hắn ngại đục nước béo cò mò mẫm một phen. Nếu không có cơ hội, có thể bảo vệ Tống Khê và Công Tôn Thiên là tốt rồi!
Dọc theo đường đi, Lăng Tiêu thấy vô số mạo hiểm đoàn và lính đánh thuê xuất phát về hướng Cấm địa của Thần. Quả thật không thể không thừa nhận, thực lực của người luyện võ ở tây đại lục tây cao hơn rất nhiều so với đông đại lục.
Nhưng trong mắt các Kiếm Tôn thì bọn họ chỉ là một đám kiến mà thôi.
Nhìn những người đó nhiệt liệt thảo luận về khả năng khai quật báu vật trong Cấm địa của Thần, Lăng Tiêu thầm nhớ tới một câu nói: kẻ không biết thì không sợ!
Bọn họ là kẻ vô tri, chính mình ... trong mắt rất nhiều người, liệu có phải cũng là kẻ vô tri hay không?
Lăng Tiêu đang nghĩ bỗng nhiên mỉm cười.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
1. Augustus: Augustus (tiếng La Tinh cổ: IMPERATOR•CAESAR•DIVI•FILIVS•AVGVSTVS; [1] 23 tháng 9 năm 63 TCN – 19 tháng 8 năm 14, tên lúc khai sinh là Gaius Octavius và được biết đến với cái tên Gaius Julius Caesar Octavianus (tiếng La Tinh cổ: GAIVS•IVLIVS•CAESAR•OCTAVIANVS) giai đoạn sau năm 27, là Hoàng đế đầu tiên của Đế quốc La Mã, trị vì La Mã từ 27 TCN đến khi qua đời năm 14. Octavian được người chú vĩ đại của mình, Julius Caesar nhận làm con nuôi và thừa hưởng mọi di sản của Caesar sau khi ông bị ám sát năm 44 TCN. Những năm tiếp theo, Octavian tham gia Tam đầu chế thứ 2 cùng với Marcus Antonius và Marcus Aemilius Lepidus. Như là một thành viên của Tam đầu chế, Octavian cai trị La Mã và hầu như toàn bộ các vùng thuộc địa Châu Âu của nó một cách chuyên quyền, chiếm giữ cả quyền chấp chính tối cao sau khi hai chấp chính Aulus Hirtius và Gaius Vibius Pansa Caetronianus qua đời và đảm bảo khả năng tái cử bất biến của mình. Tam đầu chế tan rã sau khi hoàn thành mục tiêu của những kẻ lập ra nó: Lepidus bị buộc lưu vong và Antonius buộc phải tự sát sau khi bạ trận tại Actium trước Octavian năm 31 TCN.
Sau khi Tam đầu chế thứ Hai tan rã, Octavian vẻ bên ngoài là khôi phục lại Cộng hoà La Mã, với quyền lực tối cao là của Viện Nguyên lão nhưng thực chất là vẫn nằm trong tay ông. Phải mất sáu hay bảy năm để tìm ra được một khuôn mẫu chính xác để một nước chính thức vẫn theo thể chế Cộng hòa nhưng bây giờ được lãnh đạo bởi một lãnh tụ duy nhất; kết quả là thể chế được biết đến như là Đế quốc La Mã. Chức vụ hoàng đế không bao giờ giống như độc tài La Mã mà Caesar và Sulla đã từng nắm giữ trước đó; thật vậy, ông đã khước từ khi đại đa số dân La Mã muốn "đưa ông lên chức vụ độc tài" [2] Theo pháp luật, Augustus có một tập hợp các quyền lực ông có suốt đời do Viện nguyên lão giao cho ông, bao gồm cả quyền lên diễn đàn để diễn thuyết, quyền kiểm duyệt, và quyền lãnh đạo, mà không cần phải được bầu vào những cơ quan tương ứng với các chức vụ đó, gồm Bảo dân quan, Kiểm dân quan, và Chấp chính tối cao. Quyền lực áp đảo của ông có được từ những thành công về tài chính và những nguồn lợi thu được từ các cuộc chinh phạt, sự xây dựng các mối quan hệ bảo trợ trong suốt toàn lãnh thổ Đế quốc, sự trung thành của binh sĩ và những cựu chiến binh, quyền lực từ những vinh dự được phong cho bởi Viện Nguyên lão[3], và sự kính trọng, ỵêu mến của dân chúng. Sự nắm giữ đa số các sư đoàn lê dương có thể tạo thành mối đe dọa quân sự đối với Viện Nguyên lão, cho phép ông áp đặt các quyết định mà không cần thông qua ý kiến của Viện Nguyên lão. Với khả năng loại bỏ những Nguyên lão đối lập với biện pháp quân sự, Viện Nguyên lão trở nên ngoan ngoãn dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của ông.
Triều đại của Augustus đã mở ra một thời đại tương đối hòa bình được biết đến như là Pax Augusta, hay là hòa bình của Augustus. Mặc dù các cuộc chiến tranh liên tục nổ ra ở biên giới, và một năm nội chiến về việc nối ngôi Hoàng đế, vùng Địa Trung Hải là hòa bình trong hơn hai thế kỉ. Augustus mở rộng lãnh thổ của Đế quốc La Mã, bảo vệ được biên giới của Đế quốc với nhiều nước chư hầu, và thiết lập hòa bình với Parthia thông qua các biện pháp ngoại giao. Ông đã cải cách lại hệ thống thuế của La Mã, phát triển một mạng lưới đường sá với hệ thống liên lạc chính thức, thiết lập quân đội thường trực (và một lực lượng hải quân nhỏ), thiết lập lực lượng Vệ binh Praetorian, và tạo ra hệ thống bảo an và lính cứu hỏa cho thành Rome. Nhiều thành phố được xây dựng lại dưới thời của Augustus; và ông viết lại những thành tựu mà chính ông đã làm được, được biết đến như là Res Gestae Divi Augusti, tồn tại tới nay. Khi ông chết vào năm 14, Augustus được phong là một vị thần bởi Viện Nguyên lão, được thờ phụng bởi dân La Mã. Tên của ông Augustus và của Caesar được lấy làm đế hiệu của các hoàng đế sau này, và tháng Tám (August) được chính thức đặt tên theo tên ông. Sau khi ông mất, con rể ông là Tiberius nối ngôi.