Lăng Tiêu nhanh như sao băng đuổi theo Kim Dực Ma Hổ. Trên núi đột nhiên lóe lên tia chớp, hung hăng bổ vào người Lăng Tiêu. Thân thể Lăng Tiêu như cá trong nước, nhanh chóng quẫy mình né tránh ngay giữa không trung.
Tuy nhiên, Kim Dực Ma Hổ gần chết không may như thế. Thân mình không ngừng bị tia chớp bổ trúng. Vốn dĩ đã trọng thương lại họa vô đơn chí, mắt thấy sắp rớt xuống một cột đá bén nhọn thì bị Lăng Tiêu chụp lấy cái đuôi cứng như roi thép của kim dực ma hổ. Thân mình Lăng Tiêu dừng giữa không trung.
Tuy nhiên, khoảng cách từ cái đầu con kim dực ma hổ to lớn đến khối đá sắc bén chỉ còn chút xíu!
Kim dực ma hổ thậm chí có thể cảm giác được cảm giác mát lạnh từ khối đá kia tỏa ra. Trong mơ mơ màng, hắn biết mình vừa được người ta cứu.
Lăng Tiêu cũng thở hổn hển vì thân hình kim dực ma hổ quá nặng. Vừa nãy đã phải đuổi theo, rồi lại phải né tránh tia chớp uy lực cường đại làm tiêu hao một lượng lớn chân nguyên trong cơ thể Lăng Tiêu.
Kì quái là, sau khi toàn bộ thân thể bọn họ đều dừng lại, tia chớp cũng ngưng không giáng xuống. Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, một đạo kình lực phát ra đánh vào vách núi bên cạnh.
Phanh!
Kình lực mạnh mẽ như thế chạm vào vách núi chỉ thấy nhá lên mấy tia sáng, vách núi chẳng tổn thất gì cả. Thật sự phát ra tiếng nổ là do hơn mười đợt sấm sét hung hăng bổ xuống! Trong tiếng nổ ầm ầm, lập tức mưa đá đầy trời.
Lăng Tiêu thấy mà hết hồn, đồng thời nghe thanh âm yếu ớt của con hổ to lớn vang lên:
- Thả ta ra!
Thanh âm đó tuy yếu ớt, nhưng đồng thời cũng mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự. Lăng Tiêu ném nhẹ một cái, kim dực ma hổ rơi ầm xuống vách núi đá, tro bụi bay lên mù mịt.
Lại mấy chục lưỡi tầm sét xuất hiện hung hăng bổ vào người hắn.
Từ trên bộ da sáng loáng của kim dực ma hổ toát lên mùi thịt nướng cháy sém. Nó rên rỉ vài tiếng, sau đó phẫn nộ gào lên:
- Ta bảo ngươi thả ta ra, không phải bảo ngươi ném ta xuống! Chết tiệt... Da của ta...
Lăng Tiêu cười thản nhiên, sau đó nói:
- Thật xin lỗi, tại ngươi nói không rõ. Hơn nữa, dù sao ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi!
Thân mình kim dực ma hổ đang nằm trên tảng đá to co rút lại, khôi phục lại hình dạng con người. Quần áo màu sáng do da hắn biến thành lủng lỗ chỗ!
Dáng vẻ thanh niên Ma tộc rất uể oải, ngồi tựa vào một khối đá lớn, nhìn Lăng Tiêu từ trên xuống dưới, sau đó vươn tay lau vệt máu trên khóe miệng. Lại giơ tay, một thanh trường thương đen sì xuất hiện trong tay, hắn dùng thương chống thân thể lung lay sắp ngã, sau đó ho khụ khụ hai tiếng, nói:
- Ta nhớ ra ngươi rồi! Ngươi là kẻ đứng trên không trung nhìn trộm ta lúc ta đang chiến đấu!
- Ta chỉ đi xem náo nhiệt thôi!
Lăng Tiêu đứng yên, khẽ nhếch môi cười. Nghe thanh âm đánh nhau không truyền đến từ trên đầu, Lăng Tiêu biết hiện tại các bên đều sợ ném chuột vỡ đồ quý. Căn bản là không ai dám ra tay trước. Nhưng đến cuối cùng, cũng phải đánh mà thôi!
Thật ra, Long Tộc và Tinh Linh tộc liên thủ, nếu người thủ hộ đông tây hai phương mà tự mình ứng chiến, ai thắng ai thua rất khó nói! Nhưng nếu người thủ hộ đông tây hai phương có thể liên thủ, Tinh Linh tộc và Long tộc chưa chắc là đối thủ!
Vấn đề là... Bọn họ có khả năng liên thủ sao?
Tuy rằng không biết tường tận, nhưng vừa rồi Lăng Tiêu từ trên nhìn xuống xem náo nhiệt nửa ngày cũng nhìn ra một chút manh mối, cũng có thể thấy rõ sự bất hòa giữa người thủ hộ phương tây và người thủ hộ phương đông.
- Vì sao lại cứu ta.
Trong mắt thanh niên Ma tộc không có chút nào cảm kích, ngược lại vô cùng cảnh giác nhìn chăm chú Lăng Tiêu. Sự đối lập của Ma tộc và nhân tộc đã sớm ăn sâu vào xương tủy mỗi người của hai tộc.
Cho dù rất nhiều người thế tục không biết chút gì về Ma tộc, nhưng cảm giác kì thị chủng tộc vẫn chảy ngầm trong máu.
Hai chủng tộc nhân loại của Đông Tây hai đại lục còn có tranh chấp, huống chi là với Ma tộc?
- Đừng nghĩ là ta sẽ cảm kích ngươi! Nói, ngươi muốn gì ở ta?
Thanh niên Ma tộc thở dốc, hắc khí nhè nhẹ vờn quanh người, hắn tự khôi phục với một tốc độ kinh người.
Lăng Tiêu không khỏi khâm phục năng lực khôi phục cường đại của Ma tộc. Nếu là một võ giả nhân loại bị nhiều tia chớp bổ trúng như vậy, chỉ sợ cho dù là tu vi Kiếm Tôn bậc sáu cũng bị đánh cho te tua, cho dù miễn cưỡng không chết, phỏng chừng một thân tu vi cũng bị phế. Còn tên Ma tộc này, không ngờ lại nhanh chóng hồi phục!
- Ngươi có thể cho ta cái gì?
Lăng Tiêu không bận tâm, bình thản nhìn thanh niên Ma tộc. Nhưng trong mắt thanh niên Ma tộc, ánh mắt này biến thành trong lòng có quỷ.
- Tinh hạch ma thú!
Thanh niên Ma tộc nói xong, co tay lấy ra một cái rương, khó khăn lắm mới ném đến trước mặt Lăng Tiêu. Rương tự động mở ra, hào quang chói lọi, năng lương dao động cường đại tràn ra.
- Trong này đều là tinh hạch bậc bảy và bậc tám, đối với nhân loại các ngươi mà nói, đó là một khối tài sản rất lớn.
Thanh niên Ma tộc dường như không chút đau lòng, hờ hững nói:
- Đối với võ giả cường đại như ngươi, chắc càng hiểu được chỗ tốt của đống tinh hạch này!
Lăng Tiêu gật đầu. Khối của cải này quả thật rất lớn, cho dù là hắn, cũng không kìm nổi thầm tán thưởng sự giàu có của Ma tộc. Dẫu vậy, trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, dùng chân đá nhẹ vào rương của cải, nhẹ giọng nói:
- Ngươi cho là ta đến đây vì mấy thứ này sao?
- Ta cũng chỉ có thể đưa cho ngươi cái này thôi.
Trên mặt thanh niên Ma tộc lộ vẻ bất cần, nói:
- Hoặc là ngươi giết ta đi. Theo cách nói của nhân loại các ngươi, cái này gọi là trừ ma.
- Không, thứ ngươi có thể cho ta, không chỉ có chừng này!
Lăng Tiêu thản nhiên nhìn thanh niên Ma tộc, sau đó nhẹ giọng nói:
- Ta muốn... ngươi!
- Không thể được!
Vẻ mặt đang bình tĩnh của thanh niên Ma tộc bỗng chuyển thành giận dữ:
- Muốn ta làm ma sủng của ngươi à? Nhân loại đáng chết! Ngươi biết ta là ai không? Nếu hôm nay ta và ngươi ký khế ước, ngày sau ở Thánh Vực ngươi sẽ bị Ma tộc đuổi giết không nương tay! Ngươi đừng tưởng thực lực của mình đã đủ cường đại. So với cường giả chân chính của Ma tộc, ngươi kém quá xa!
Lăng Tiêu bỗng nhiên cười rộ lên:
- Đó là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi?
- Ngươi giết ta đi.
Thanh niên Ma tộc bỗng nhiên nhắm mắt lại, mặt lộ vẻ trào phúng:
- Kim Hổ ta mang dòng máu vương giả của Ma tộc, tuyệt đối sẽ không làm sủng vật của một nhân loại. Mặc dù ngươi rất mạnh...! Nhưng chuyện này căn bản là không có khả năng. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Lăng Tiêu hơi suy nghĩ một chút, nhìn thanh niên Ma tộc tên Kim Hổ, sau đó nói:
- Nói ta cho ta biết tác dụng của tấm bia đá kia, vì sao mọi người đều điên cuồng tranh đoạt?
Trong mắt thanh niên Ma tộc Kim Hổ lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút không tin nhìn Lăng Tiêu:
- Cái gì? Ngươi... Không ngờ ngươi không biết lai lịch khối bia đá kia? Vậy ngươi tới đây vì cái gì?
Lăng Tiêu nhún nhún vai, buông lỏng tay, cười nói:
- Xem náo nhiệt.
- ???
Vẻ mặt thanh niên Ma tộc trầm ngâm, nhìn Lăng Tiêu chán nản nói:
- Được rồi. Tuy nhiên ngươi phải đồng ý với ta một chuyện. Ta nói cho ngươi nghe lai lịch và tác dụng của tấm bia đá, ngươi tha cho ta!
- Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi nơi đầy rẫy cường giả như thế này sao?
Lăng Tiêu nói.
- Đó là chuyện của ta.
Kim Hổ dùng câu Lăng Tiêu vừa nói, phản kích lại hắn.
- Ngươi nói đi.
Lăng Tiêu đúng là rất hiếu kỳ với tấm bia đá kia. Từ trên tấm bia đá kia, Lăng Tiêu cảm giác được khí tức thê lương cổ lão tồn tại, đối với việc tu luyện của Lăng Tiêu có hỗ trợ rất lớn! Trọng yếu nhất là, Lăng Tiêu cảm giác được chất liệu của tấm bia đá nếu dùng để luyện khí hoặc luyện hóa sau khi nâng cao pháp bảo của minh đều có lợi ích tuyệt vời!
Đồng thời, Lăng Tiêu cũng cảm giác được mục đích của những người tranh đoạt tấm bia đá kia hoàn toàn bất đồng với mình.
Kim Hổ không nói dối Lăng Tiêu. Hắn biết bí mật của tấm bia đá kia cũng nhiều người biết. Cho dù hắn không nói, tên nhân loại này cũng sẽ rất nhanh biết được thôi.
Sau khi nghe Kim Hổ nói ra tác dụng của thánh bia, ngoài mặt Lăng Tiêu không hề thay đổi, nhưng trong lòng kinh hãi vô cùng. Thứ này quả là thần vật nghịch thiên, sao lại có thể xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, đối với người tu chân như Lăng Tiêu tu luyện đến một trình độ nhất định sẽ phải trải qua thiên kiếp, ý nghĩa của thánh bia càng không đơn giản chỉ là đại biểu cho chuyện có thể đề thăng thực lớn thực lực!
Hơn nữa, Lăng Tiêu vô cùng tò mò với thần giới phía trên Thánh Vực. Thần giới này và thần giới trước kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Nếu ở trong Thánh Vực tu luyện, đến trình độ nhất định không cần trải qua thiên kiếp có thể trực tiếp tiến vào thần giới vậy có tác dụng phụ gì hay không? Đó là những điều mà Lăng Tiêu đang lo lắng.
Nhưng Kim Hổ đồng thời cũng nói, tinh thạch tâm cực kì hi hữu, nhiều khi một tinh thạch mạch khoáng rất lớn mà một tinh thạch tâm cũng không có. Cho dù là các thế lực lớn truyền thừa mười mấy vạn năm trong Thánh Vực, số lượng tinh thạch tâm có được cũng cực kỳ hữu hạn!
Mà một khối tinh thạch tâm thượng đằng chẳng qua cũng chỉ có thể viết tên ba người!
Còn tinh thạch tâm trung đẳng chỉ có thể viết tên hai người.
Còn hạ đẳng tinh thạch tâm, chỉ có thể viết xong tên một người sẽ biến mất!
Tinh thạch vốn dĩ đã quý báu, còn tinh thạch tâm càng không phải thứ người thường có thể có được. Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ ra, vừa rồi không phải trong tay Kim Hổ có một khối tinh thạch sao? Chẳng lẽ cái kia chính là tinh thạch tâm?
Lăng Tiêu trong lòng vừa động, ánh mắt bắt đầu nhìn Kim Hổ
Kim Hổ cực kỳ thông minh, nhìn ánh mắt của Lăng Tiêu, lập tức hiểu mục đích của hắn, cắn răng, thầm mắng mình ngu xuẩn, đồng thời cũng giận nhân loại đáng chết này tham lam. Hắn đút tay vào lòng lấy ra một khối tinh thạch to bằng bán tay ném về phía Lăng Tiêu.
- Toàn bộ Ma giới, chỉ có một khối này! Vốn dĩ chuẩn bị cho Ma Hoàng. Nhân loại, nếu ngươi không sợ lửa giận của Ma Hoàng thì cứ cầm lấy!
Tình thế buộc Kim Hổ không thể không cúi đầu, nhưng trong lòng đồng thời cũng nuôi một chút ảo tưởng. Nếu nhân loại này sợ Ma Hoàng cường đại, có lẽ cũng không dám nhận khối tinh thạch tâm này!
Trên thực tế, trong Ma tộc tổng cộng có ba khối tinh thạch tâm!
Trong đó gia tộc Kim Hổ có hai khối. Ma Hoàng đã ở trong Vực thẳm Ma giới vô số năm. Chỉ cần lần này Kim Hổ có thể khắc tên của hắn lên mặt thánh bia, vậy Ma Hoàng có thể từ Vực thẳm Ma giới trực tiếp phi thăng lên Thánh Vực!
Ma tộc ở trong Thánh Vực nhiều năm như vậy vẫn luôn trong trạng thái bị người tu chân áp chế. Nếu Ma Hoàng có thể tiến vào Thánh Vực, có thể đề cao rất lớn đối với chỉnh thể thực lực của Ma tộc.
Lăng Tiêu không chút do dự, nhận lấy tinh thạch tâm, đồng thời tư tưởng vẫn suy nghĩ về công hiệu nghịch thiên của thánh bia. Lăng Tiêu nghĩ mãi vẫn không giải thích được một vấn đề, chính là, thứ đồ nghịch thiên này vì sao xuất hiện ở nhân giới? Mơ hồ, Lăng Tiêu cảm thấy thánh bia kia dường như có chút nguy hiểm! Dường như trong chốn u minh có một thanh âm đang nhắc nhở hắn, cách xa đồ vật này ra một chút!
Thực ra, Kim Hổ không biết, Lăng Tiêu càng không biết, tuy rằng năm đó quả thật có rất nhiều người chứng kiến người nọ dùng thượng phẩm tinh thạch khắc vào mặt thánh bia xong sẽ phi thăng Thần giới. Nhưng trong thần giới chân chính, linh khí không kiềm chế được rất lớn, người thường sao có thể chịu đựng được? Thực lực kém một chút, chỉ sợ vừa đến thông đạo nối giữa Thánh Vực và Thần giới liền biến thành cặn bã! Cho dù thực lực hùng mạnh, có tiến vào thần giới cũng chẳng sống được bao lâu!