Ngạo Kiếm Lăng Vân

Mà biển rộng bao chung quanh Long Đảo, thì biểu lộ ra càng thêm rõ ràng hơn, tạo ra sóng thần to lớn cao hơn mười trượng, gào thét, thổi quét bên mép Long Đảo!

Loại uy thế thiên nhiên kinh thiên, mà ngay cả Long tộc mạnh mẽ cũng không dám khẽ vuốt nó, cũng bay lên bầu trời, kinh hãi nhìn chung quanh, thậm chí họ cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt Long Đằng có chút dại ra, bỗng nhiên mắng một câu:
- Mẹ nó, làm sao mà tạo ra dao động lớn như vậy.

Trên mặt Long Ngạo lộ ra vẻ anh tuấn, thân thể co giật kịch liệt, sau một lúc lâu cũng không nói ra bất cứ điều gì, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn bầu trời vô cùng trong xanh, căm giận nói:
- Dao động lớn như vậy, làm sao vẫn chưa dẫn tới cánh cửa Thánh Vực chứ? Tên khủng bố như vậy, có lẽ nên cho hắn đi gây tai họa ở Thánh Vực mới đúng chứ!

Lăng Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, tuy nhiên thân thể lại vẫn mạnh như vũ bão, giải khai luồng năng lượng vô cùng hùng mạnh, thẳng tiến vào trong hố sâu to lớn với vẻ kiên quyết!

Hố to sâu không thấy đáy này khiến Lăng Tiêu bay khoảng thời gian uống một chén trà không ngờ vẫn chưa nhìn thấy đáy. Đồng thời trong lòng Lăng Tiêu càng kinh hãi hơn, khó trách qua nhiều năm như vậy, cũng không có một người nào có thể có được sự chấp nhận của vật đó. Có thể ở một nơi sâu như thế, bộc phát ra năng lượng hùng mạnh như vậy, còn có thể dễ dàng tràn ra xa trăm dặm ... Lăng Tiêu đột nhiên không dám suy nghĩ chút nào.

Bảo khí ... Có thể tạo ra mức độ như thế này sao?

Trong lòng hiện ra hai chữ to- - Tiên khí!

Tiên khí?

Trong khi rơi với tốc độ cao, Lăng Tiêu cũng không kìm nổi lắc mạnh đầu, như thế nào có khả năng! Trừ phi là tiên thiên chí bảo, tăng lên đến cảnh giới tiên khí! Nếu không ở chỗ này, tuyệt không có khả năng xuất hiện tiên khí!

Tuy nhiên ý niệm trong đầu này lập tức có chút dao động hơn.

Bản thân hắn là người đã từng trải qua chuyện ở thần chi cấm địa. Bàn tay to tự nhiên xuất hiện, một tay cầm thánh bi nghịch thiên này đập nát. Loại chuyện này cũng có thể xuất hiện, như vậy ... Nếu nhân giới xuất hiện tiên khí, như vậy ... Chuyện đó không phải cũng không có khả năng.

Lúc này Lăng Tiêu chân đặt ở phía dưới, bay nhanh xuống phía dưới, chân nguyên ngưng kết thành thanh kiếm tiên lực trong tay trực tiếp trảm vào nguồn năng lượng vô cùng tinh thuần. Lăng Tiêu lại nghĩ trong lòng, nếu như mình có thể chém ra, xem ra ... Bảo vật này cũng mạnh không hơn nó!

Ít nhất, mình có thể thu phục nó!

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên từ đáy hố rất sâu, truyền đến một tiếng hừ lạnh cực kỳ cuồng ngạo và khinh thường!


Tiếng hừ lạnh kia dường như vang lên trong lòng Lăng Tiêu, lập tức chấn động Lăng Tiêu đến nổi miệng phun máu tươi, ngũ tạng lệch vị !

Đồng thời một âm thanh vô cùng lạnh lùng, cao ngạo bỗng nhiên vang lên trong đầu Lăng Tiêu :
- Nhóc con rất cuồng ngạo, lại dám dùng phương thức như vậy để xuống. Nếu như ta có một phần vạn lực lượng năm đó, ngươi đã sớm không thể lưu lại một ít mẫu vụn rồi!

Khi nói chuyện, nguồn năng lượng kia đột nhiên biến mất không còn, Lăng Tiêu cảm giác áp lực khổng lồ kia cũng theo đó mà biến mất, có thể lợi dụng cơ hội này để thở dốc một chút, chân nguyên trong cơ thể vừa mới khôi phục thì nay lại gặp bị thương.

Thật tốt, cũng không tính là nghiêm trọng!

Đối với người tu chân mà nói, chỉ cần chân nguyên vẫn còn, thì thân thể sẽ vô cùng dũng mãnh! Nếu chân nguyên biến mất, cường độ thân thể cũng sẽ trở nên suy nhược hơn.

Mà giống như khi tâm ma của Lăng Tiêu phát tác, mặc dù thân thể vẫn vô cùng dũng mãnh nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị thương, nhưng nếu đổi lại là võ giả bình thường, cho dù là một gã cường giả có cảnh giới Kiếm Tôn, nếu như phong bế đan điền của họ, làm cho nội lực của họ không thể vận chuyển, bị đám sơn tặc kéo đi như vậy và còn kéo một đoạn xa như vậy, cho dù là bất tử, chỉ sợ cũng sẽ không còn lại mấy hơi thở.

Mà thanh âm này quả thật khiến Lăng Tiêu kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.

Hắn thậm chí hoài nghi mình đã nghe sai rồi!

Có một phần vạn lực lượng năm đó... Có thể khiến mình ngay cả mẩu vụn cũng không còn sao? Khẩu khí này ... Cũng quá khí phách rồi đấy?

- Như thế nào? Ngươi không tin sao?

Vài tiếng cười ha ha lạnh lùng, cao ngạo :
- Chân chính tồn tại hùng mạnh, thì một gã nhân loại như con kiến ngươi có khả năng hiểu nổi sao? Hừ, ngươi cũng là người tu luyện sao? Cũng giống như gã nhân loại mấy vạn năm trước ... Không biết tự lượng sức mình mà muốn đến thu phục ta hay sao?

Lăng Tiêu dừng ở đáy hố, ánh mắt dừng ở trên vầng sáng màu vàng nhạt. Vầng sáng kia chỉ to chỉ khoảng bàn tay, phát tán ra một ít hào quang nhu hòa, một chút cũng không giống nguồn năng lượng nóng nảy biểu hiện ra ngoài, càng không có âm thanh lạnh lùng, cao ngạo.

Lăng Tiêu nhìn, trong lòng càng kinh ngạc hơn, bởi vì hắn căn bản là không thấy rõ vật đó có bộ dáng gì trong vầng sáng màu vàng kia!

- Đừng tốn khí lực! Tuy rằng ta đã sa sút đến mức như bây giờ, nhưng muốn nhìn thấu ta, với thực lực của ngươi, vẫn còn kém quá nhiều!

Sau khi giọng nói bình tĩnh lạnh lùng, cao ngạo vừa xong, giống như là đang trình bày về một chuyện thật, không có thổi phồng, cũng không có khiêm tốn.


Tuy rằng Lăng Tiêu đã thu lại toàn bộ suy nghĩ khinh thị, nhưng vẫn bị khẩu khí của bảo vật này khiến cho trong lòng vô cùng khó chịu. Tuy nhiên Lăng Tiêu cũng hiểu được, tình hình hiện tại của vật này, bản thân mình cũng không thể chống lại. Tuy đối phương cuồng ngạo nhưng nó có tư cách cuồng ngạo.

Cho nên, Lăng Tiêu quay về vầng sáng màu vàng hơi hơi thi lễ, giọng điệu mang theo một chút cung kính, nói:
- Xin hỏi tiền bối, người đến từ tiên giới phải không?

Một nhân loại lại xưng luồng hào quang bằng "tiền bối", nếu gặp người không hiểu thấy, có lẽ sẽ lập tức bị dọa chạy mất, hoặc là cho rằng Lăng Tiêu bị điên rồi!

Giọng nói lạnh lùng, cao ngạo lại vang lên:
- Tiên giới là nơi nào? Ta không biết,cũng chưa từng nghe nói qua! Nhưng ngược lại ta có thể nói cho ngươi một chút. Nhân loại, muốn có được ta, ngươi vẫn chưa đủ tư cách!

Lúc này Lăng Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào luồng vầng sáng màu vàng mà cười ha hả, sau đó bỗng nhiên mắng:
- Tuy rằng ta biết ngươi không có hình dáng, nhưng ta không thể không nhắc nhở cho ngươi một chút, ngươi thật sự ... quá sức không biết xấu hổ! Ngươi cảm giác mình giỏi lắm sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ rằng không có ngươi ta sẽ không có cách nào sống sao? Được rồi, vốn ta có lòng thu phục bảo vật, càng biết nó có thể có được uy thế như thế. Bảo vật có được năng lượng như thế, tất nhiên có được linh tính. Tuy rằng không biết vì sao lưu lạc đến nơi này nhưng có thể thông qua ta, mà cho ngươi tái hiện huy hoàng lúc xưa! Nhưng không nghĩ tới ngươi vẫn cho rằng mình giỏi rồi, tiên giới cũng chưa từng nghe qua, cũng dám tự cao tự đại? Được rồi, có lẽ trước đây ngươi đã từng rất mạnh, nhưng không biết ngươi có từng nghe nói qua câu chuyện "Ếch Ngồi Đáy Giếng" hay chưa? Con ếch ngồi trong giếng chỉ có thể nhìn thấy bầu trời lớn như bàn tay, thì cho rằng thế giới này cũng lớn như vậy! Tuy rằng ta chưa bao giờ gặp qua tiên khí chân chính, nhưng đã từng nghe nói qua : "Phiên Thiên ấn, Tru Kiếm Tiên, Lạc Thư Hà Đồ, Hạnh Hoàng Kỳ đánh thần tiên ... Bất cứ thứ nào cũng không thể lợi hại hơn ngươi vạn phần sao? Chỉ bằng ngươi, cũng dám cuồng ngạo đến mức như thế sao. Ha ha, buồn cười, thật sự là buồn cười!

Luồng vầng sáng màu vàng kia bỗng nhiên bộc phát ra một luồng hào quang chói mắt, một nguồn năng lượng vô tận dao động, trong không khí chợt trở nên khẩn trương hơn, đạo thất tình của Lăng Tiêu có chút thành tựu, thậm chí có thể cảm giác được một cơn phẫn nộ trong không khí.

Không nghĩ tới, không biết là bảo vật gì đó giống như là cải biến chủ ý, tuy rằng giọng nói vẫn lạnh lùng, cao ngạo như trước, nhưng mang theo vài phần nghi hoặc và tò mò:
- Nhân loại ... Ngươi nói là sự thật sao? Ngươi nói những cái tên đó, ta cũng chưa bao giờ nghe nói qua, ta cũng không nghe nói qua câu chuyện về ếch ngồi đáy giếng, tuy nhiên ... Ta dường như hiểu được ý tứ của ngươi, ngươi nói ... Ta không có kiến thức, tự cao tự đại, có phải hay không?

Lăng Tiêu gật gật đầu:
- Đúng vậy, bản thân ngươi chính là tự cao tự đại, ngươi cảm giác thực lực của ta rất yếu, đúng vậy không? Nếu so với cường giả chân chính, ta quả thật yếu, nhưng ta không giống như ngươi, ít nhất ta thừa nhận mình rất yếu!

- Ta không tin!

Trong lạnh lùng, cao ngạo kia mang theo vẻ kích động mãnh liệt:
- Ngươi đang gạt ta! Tuyệt đối không có khả năng có bảo khí gì khác mà có thể hùng mạnh hơn ta! Cho dù là năm đó ... Hừ, ít nhất ta vẫn còn sống, mà nó lại bị chôn vùi! Ở vũ trụ này, ta mới là sự tồn tại hùng mạnh nhất!

Lăng Tiêu kinh ngạc trong lòng, không thể tưởng được, bảo khí này không ngờ cũng có khái niệm về vũ trụ, như vậy có thể thấy được, ít nhất nó đến từ một nơi thuộc thần giới! Lăng Tiêu không hiểu, lại nghĩ tới cái bàn tay to, thầm nói : Hai người có thể có liên quan đến nhau một chút nào hay không?

Tuy nhiên hắn vẫn nói với vẻ châm chọc:
- Cho dù ngươi lại hùng mạnh, lúc đó chẳng phải do người tạo ra sao?


- Nói bậy! Ta hình thành từ trong hỗn độn! Trong mắt ta Thần chẳng qua cũng chỉ là tiểu bối mà thôi!

Nếu như nói lúc nãy Lăng Tiêu luôn luôn kích động bảo vật này, luôn luôn thám thính nội tình của nó, nhưng giờ khắc này, Lăng Tiêu thật sự sợ ngây người, có một kết luận mà ngay cả hắn cũng không thể tin được.

Vật này ... Hình thành từ hỗn độn sơ khai, đó chẳng phải nói là, nó cũng cùng cấp bậc với những tiên thiên chí bảo như Thái Cực đồ Hạnh Hoàng Kỳ sao?

Vừa nghĩ vậy, lòng Lăng Tiêu dao động thật to lớn!

Tuy Yêu Huyết kiếm cũng được gọi là tiên thiên chí bảo, nhưng mà nó chẳng qua có linh tính, chính là tiên thiên hình thành, mà không phải hậu thiên bị người khác phong ấn linh hồn vào trong đó!

Nhưng bảo vật hình thành từ hỗn độn sơ khai, thời đại hồng hoang, thật sự không hổ là tiên thiên pháp bảo!

Chẳng lẽ thế giới này cũng giống như nơi của mình, như Tu Chân Giới, trải qua hỗn độn sơ khai ... Sau đó dần dần phát triển thành như hôm nay sao? Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng thì nói với vẻ rất bình tĩnh:
- Ngươi nói như thế nào thì đúng là như thế đó, dù sao cũng không ai có thể chứng minh lời nói của ngươi.

Giọng nói lạnh lùng, cao ngạo đột nhiên trầm lặng xuống, giống như đang suy tư lời nói của Lăng Tiêu, qua thật lâu, trong đầu Lăng Tiêu lại phát ra giọng nói:
- Ngươi nói rất đúng, không còn ai có thể chứng minh lời nói của ta.

Những lời này đã không còn một chút vẻ cuồng ngạo nào nữa, trong lòng Lăng Tiêu vừa nghe, trong nháy mắt cảm giác được có một nỗi bi thương thật lớn đánh úp lại, mang theo khí tức vô cùng tang thương, dường như lập tức đưa Lăng Tiêu vào thời đại hỗn độn sơ khai!

Loại cảm giác này, trước đây khi Lăng Tiêu đối mặt thánh bi, cũng chỉ có một chút mà thôi, nhưng khi đối mặt với cái tên bảo vật không biết là gì, không ngờ biểu hiện mạnh mẽ như thế!

Đạo tâm của mình được củng cố như thế, cũng có thể bị vật dễ dàng dẫn vào trong khí tràng của nó, thoạt nhìn vẫn còn là một pháp bảo đã bị thương nặng.

Thật sự là biến thái mà!

Lăng Tiêu thầm vui mừng trong lòng, chỉ sợ đối phương chấp nhận giao lưu với mình, hoàn toàn là vì luồng khí tức trên người không giống với võ giả thuộc thế giới này!

Nếu không chỉ dựa vào nguồn năng lượng công kích to lớn vừa rồi, cũng có thể đánh cho Lăng Tiêu bị thương nặng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên có chút chán nản, đúng là mình vẫn không thể thu phục bảo vật này, mới vừa nghĩ tới nó có thể cùng cấp bậc với thần khí danh tiếng lừng lẫy trong truyền thuyết, loại cảm xúc chán nản của Lăng Tiêu càng thêm mãnh liệt hơn.

Lúc này, giọng nói lạnh lùng, cao ngạo bỗng nhiên lại vang lên:
- Có muốn làm giao dịch hay không?"

- Giao dịch?
Lăng Tiêu nhìn luồng vầng sáng màu vàng này với vẻ không biết khóc hay cười, sau đó hỏi:

- Giao dịch gì?

- Rất đơn giản, tạm thời ta ủy khuất hạ mình, cho ngươi sử dụng, nhớ kỹ, chỉ cho ngươi sử dụng, cũng không chấp nhận ngươi là chủ nhân! Nhưng ta có thể giúp ngươi đối kháng với địch nhân có thực lực mạnh hơn ngươi rất nhiều! Mà nhiệm vụ của ngươi chính là thu thập cho ta một lượng lớn bảo vật, sau đó luyện hóa để biến thành năng lượng làm cho ta khôi phục! Trong quá trình ta khôi phục, nếu như có ngày thực lực của ngươi có thể được ta thừa nhận ... Như vậy, sẽ đồng ý cho ngươi là chủ nhân, cũng không thể là không có khả năng, thế nào, ngươi đáp ứng không?

Đáp ứng, đương nhiên ta đáp ứng! Không đáp ứng mới là thằng ngốc!

Lăng Tiêu thậm chí không có che dấu cảm xúc của mình. Trước mặt loại bảo vật biến thái mà che dấu cảm xúc thì căn bản là vô ích, Lăng Tiêu gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Ta đáp ứng!

- Vậy ngươi trước tiên luyện hóa thanh kiếm chết tiệt vừa rồi đi! Hừ, một vật bé nhỏ yếu kém, cũng dám khiêu khích quyền uy của ta!
Vừa thấy Lăng Tiêu đáp ứng, giọng nói này lại khôi phục giọng điệu lạnh lùng, cao ngạo, lại hơi có vẻ ra lệnh vênh mặt hất hàm, dường như tạm thời ủy thân cho gã nhân loại này. Với hắn mà nói đó giống như ủy khuất lớn lắm vậy.

Vẻ mặt Lăng Tiêu lập tức lạnh xuống, sau đó nói:
- Không có khả năng! Nghĩ cũng đừng nên nghĩ! Nếu như muốn ta giúp ngươi thu thập pháp bảo, luyện chế rồi bổ sung năng lượng cho ngươi, thì không thành vấn đề, nhưng muốn luyện chế bảo vật đã có linh tính trên tay ta, tuyệt đối không có khả năng!

- Vì sao?

Cách hỏi thản nhiên với vẻ lạnh lùng, cao ngạo.

- Không vì sao cả!

Lăng Tiêu lạnh nhạt giận dữ nhìn vầng sáng màu vàng nhạt , hận không thể một kiếm bổ nó thành tan tành. Đối với pháp bảo của mình, người tu chân coi nó còn quan trọng hơn sinh mệnh mình, nhất là bảo vật đã có được linh tính, nó giống như đứa bé con của mình!

Tên này đưa ra yêu cầu, quả thực hơi quá đáng!

- Ha hả.
Nhưng làm cho Lăng Tiêu không ngờ chính là, đối phương dường như cũng không có ý tức giận, ngược lại cười một tiếng với vẻ vô cùng có tính người, sau đó khen ngợi nói:
- Được rồi, tuy rằng thực lực ngươi kém một chút, nhưng cũng không phải loại người vì ích lợi rất cao mà bán đứng đồng bọn của mình! Tạm thời giao dịch với ngươi cái đã. Tuy nhiên, phải nhớ kỹ lời hứa của ngươi! Ta có thể không động vào pháp bảo của ngươi, nhưng cái khác thì được.. ...

Khi Lăng Tiêu lại xuất hiện ở trước mặt một đám Long tộc, Long Đằng nhìn vào trong ánh mắt của Lăng Tiêu, vốn đang thân thiết thì nay trở nên kính sợ!

Uy lực của thiên địa, hơn nữa theo sự mẫn cảm của Long tộc, chuyện đã xảy ra tại cấm địa, không biết quá trình, nhưng cũng biết kết quả.

Cường giả như thế, cho dù kiêu ngạo như Long tộc, trong lòng cũng không thể không sinh ra kính sợ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận