Lệnh bài Huyền Thiên, một tiếng "Bụp", rơi vào trong mắt trận của đại trận Tứ Tượng, gần như trong nháy mắt hướng gió trong phạm vi hơn mười dặm chợt biến đổi!
Trên không trung, đám người Phương Văn Sơn tràn ngập cảm giác hoảng sợ trong lòng, dường như có một luồng năng lượng kinh người đến từ trong thiên địa, nháy mắt hình thành, bao quanh đám người này vào chính giữa!
Theo ánh mắt kinh hãi của bọn họ, cảm giác được cảnh vật trước mắt bọn họ thoáng biến đổi, trở nên như ảo như thực.
- Đừng sợ, đây chỉ là ảo giác! Một chút tài mọn cũng muốn vây khốn bọn ta!
Phương Văn Sơn rít gào nói :
- Lăng Tiêu tiểu nhi, ngươi dám trêu chọc chúng ta, hãy đợi ta san bằng nơi chật hẹp nhỏ bé này!
Trả lời lão chỉ có từng hồi gió lạnh bỗng nhiên sinh ra. Trên bầu trời mây đen bắt đầu chuyển động, cuồn cuộn tới, hiện tượng thời tiết kia bỗng nhiên đại biến. Phương Văn Sơn cảm giác hai má nóng lên, đầy đủ hai chữ làm nhục giống như có ma lực quanh quẩn trong tim lão, hơn nữa vẻ mặt người thanh niên kia tràn đầy vẻ trào phúng cùng mỉa mai.
Phương Văn Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay áo lên, một luồng năng lượng mênh mông hướng về phía kiến trúc Thục Sơn phái mà bọn họ thấy lúc nãy!
Ầm!
Phía dưới bỗng nhiên phát ra một vùng hào quang cực kỳ chói mắt, sau đó phát ra một tiếng nổ lớn, ngay sau đó một luồng lực lượng hùng mạnh đồng dạng ầm ầm đánh úp về phía Phương Văn Sơn.
Đám người Phương Văn Sơn hoảng sợ, lập tức tự nhảy lên, bọn họ cũng không cách nào chịu được công kích vô cùng hùng mạnh do mình phát ra! Không nghĩ tới, cùng lúc nhảy, còn nghĩ tụ lại một chỗ, cũng chính là một loại hy vọng xa vời!
Trước mặt Phương Văn Sơn không ngừng dâng lên sương mù dày đặc. Sương mù kia giống như hơi nước lờ mờ khiến lão không thể dùng mắt để thấy rõ cảnh vật xung quanh, khóe miệng Phương Vân Sơn hiện lên vẻ cười lạnh, lửa giận trong mắt dâng lên, điên cuồng hét lớn :
- Lăng Tiêu tiểu nhi! Loại trận pháp bé nhỏ mê ảo này cũng có thể vây khốn ta sao? Chỉ có người luyện võ cấp thấp mới có thể dùng mắt để nhìn!
Phương Văn Sơn nói xong, nhắm mắt lại, sau đó dùng tâm cảm nhật tất cả cảnh vật xung quanh trong thiên địa, đồng thời, một lĩnh vực cực mạnh hình thành chung quanh Phương Văn Sơn!
Tuy rằng miệng thì kiêu ngạo nhưng trong lòng cực kỳ cẩn thận. Tuy rằng lão bị Lăng Tiêu mắng ngu ngốc nhưng Phương Văn Sơn hiển nhiên không ngốc. Làm sao mà cho tới bây giờ lão không nhìn ra, trận pháp này của Lăng Tiêu quả thật rất thần kỳ!
Tuy nhiên, cho dù có thể thần kỳ hơn nữa thì sao? Còn có thể vây chết ta sao? Trong lòng Phương Văn Sơn tin chắc rằng, gã Lăng Tiêu kia tuyệt không có thực lực giết chết mình!
Cho dù vây mình ở đây một nghìn năm, một vạn năm … Điều đó có thể sao? Cùng lắm thì mình tu luyện ở đây một nghìn năm, một vạn năm! Chỉ cần hắn dám xuất hiện bên cạnh mình thì tất nhiên sẽ giết chết hắn!
Trên thực tế, có thể nghĩ đường lui như vậy, chứng minh đám người Phương Văn Sơn đã thua, thua đến mức hồ đồ!
Tám gã cường giả có cảnh giới Tu Luyện giả không ngờ ngay cả một cọng lông của đối phương cũng không chạm được, mà còn bị người ta vây ở chỗ này, không được tự do!
Chỉ có điều người luyện võ có thể tu luyện đến loại cảnh giới như đám người Phương Văn Sơn, đối với một số chuyện từ lâu đã xem nhẹ! Tuy rằng Phương Văn Sơn không hiểu trận pháp nhưng lão lại tin rằng, trận pháp vây khốn mình nhất định cần năng lượng gì đó, có khả năng nhất chính là tinh thạch! Nếu thật sự có thể duy trì như vậy thì gã Lăng Tiêu kia đã sớm mở ra trận pháp chắn đám người mình ở bên ngoài! Còn có thể phóng những người của mình vào sao?
Đại trận Tứ Tượng hoàn toàn vận hành. Bốn cửa Sinh, Tử, Minh, Diệt lại dẫn ra vô số trận pháp nhỏ, vây tám gã cao thủ siêu cấp của Phương gia vào một góc. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Những người của Phương gia này không hổ là cường giả trong Thánh Vực,kiến thức thiên địa của Lăng Tiêu cùng với năm vây khốn Kiếm Tôn của Chiết gia cũng không kém! Sau khi bọn họ bị nhốt, căn bản cũng không lộ ra vẻ kinh hoảng bao nhiêu, ngược lại một đám khoanh chân ngồi xuống, giống như là tiến vào trạng thái tu luyện. Tuy nhiên mỗi người không hẹn mà cùng nhau hiểu rằng, nếu như lúc này Lăng Tiêu muốn đánh lén trước, như vậy nhất định sẽ bị những cường giả của Phương gia khống chế!
Lúc này Lăng Tiêu đang ở đâu chứ? Hắn đang nói chuyện với Huyền Thiên ở mắt trận đấy.
- Đám người yếu kém làm người ta chán ghét này, ngươi tính xử lý như thế nào?
Huyền Thiên biến ảo thành người trung niên, đứng trước mặt Lăng Tiêu với lưu quang đầy màu sắc, nhếch môi nói :
- Có bản tôn tham dự, bọn họ chết cũng thấy vinh hạnh! Hy vọng trên người bọn họ cũng có thể có vài thứ pháp bảo. Nếu không bản tôn thực sự rất mất hứng!
Huyền Thiên nói xong, bỗng nhiên ha ha cười nói :
- Tuy nhiên, lúc nãy khi ngươi mắng người ta, rất có khí thế nha! Ngươi khiến ta nghĩ tới chủ nhân trước đây của ta. Nhớ ngày đó, lúc bản tôn và chủ nhân tung hoành vũ trụ, chủ nhân kia của ta có dáng vẻ giống như ngươi lúc nãy. Tuy nhiên, người đó mắng cũng là các chủ thần! Cấp bậc không giống như … Khụ khụ.
Huyền Thiên nhìn Lăng Tiêu bằng ánh mắt bất thiện, vội nói tiếp :
- Tuy nhiên ta tin vào một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ đạt tới cảnh giới kia của chủ nhân ta! Ôi, Mặc dù có một chút lâu dài, không mất mấy trăm vạn năm, e rằng cũng không đạt được.
Lúc này Lăng Tiêu bỗng nhiên hăng hái hỏi :
- Ngươi và chủ nhân ngươi đã từng đi qua chỗ nào rồi? Có thể kể cho ta một chút về chuyện xưa của chủ nhân ngươi?
Lúc nãy Huyền Thiên còn lộ ra dục vọng bỗng nhiên ngậm miệng lại, trong ánh mắt lơ đãng hiện ra một chút ảm đạm, lắc đầu nói :
- Cái thứ già kia đã sớm chôn vùi vô số năm rồi, không nói về lão nữa.
Lăng Tiêu có thể nhìn ra, Huyền Thiên có cảm tình rất sâu sắc với người kia, trong lòng không kiềm nổi có chút tò mò về chủ nhân hùng mạnh trước kia của Huyền Thiên, thầm nói : Người nào có thể khiến cho gã này khăng khăng một mực đi theo chứ?
Chuyện thương cảm của Huyền Thiên dường như chỉ diễn ra trong nháy mắt, đảo mắt lại trở nên háo hức bừng bừng, nói :
- Tuy nhiên có một số chuyện xưa, trái lại ta có thể nói cho ngươi một chút. Năm đó chủ nhân từng đi qua một nơi, trên người của những người ở nơi đó đều có khí tức giống như ngươi. Bọn họ có mạnh có yếu, chủ nhân đánh một trận với người mạnh nhất ở nơi đó, tuy nhiên … Dường như thua … …
Dáng vẻ Huyển Thiên dường như có chút thẹn thùng, sau đó nói :
- Bản thể của ta chính là lúc bị chủ nhân đoạt từ trong tay người ở nơi đó! Ha ha, chủ nhân ta nói, khối lệnh bài này hình thành từ hỗn độn, thực sự là bảo vật Tiên Thiên, đáng tiếc cũng không có linh tính gì. Mà ta do Hậu Thiên hình thành. Tiểu tử, nói nhiều với người như vậy, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, bí mật trong thiên địa có vô số kể, ngươi muốn thực sự hùng mạnh thì phải đi con đường rất dài! Cho nên … Trước thanh lý bọn rác rưởi này đi! Bọn họ làm cho ánh mắt bản tôn khó chịu.
Lăng Tiêu đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng tuy rằng rung động trước những bí mật mà Huyền Thiên nói ra, tuy nhiên ngoài niệng tuyệt đối không thể rơi vào hạ phong, nhếch miệng, chậc chậc nói :
- Vì sao có lòng tốt nói cho ta biết nhiều bí mật như vậy?
Đôi mắt Huyền Thiên thoáng cụp xuống, thân thể do quang ảnh hình thành thoáng chấn động :
- Thúi lắm, ngươi không hùng mạnh, Lão tử có được năm này tháng nọ để khôi phục thực lực sao? Ta , ta dễ dàng sao?
… …
Lăng Tiêu hết lời nói, đơn giản cũng không để ý tới Huyền Thiên, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lặng lẽ tu luyện.
Huyền Thiên nhàm chán trong lòng, thầm nghĩ : Nếu như tiểu mỹ nhân có thể đi ra nói chuyện trên trời dưới đất với ta thì hay biết mấy?
Chúng nhân trong Thục Sơn phái dưới ước thúc của đám người Tương Vân Sơn, Vương Chân và Trương Dương, đối với sự biến hóa thình lình của cảnh vật chung quanh, cũng không quá mức tò mò. Bởi vì trước đây họ cũng biết tông chủ am hiểu nhất chính là loại trận pháp thần kỳ này, mục đích chỉ có một, đó là tu luyện!
Cho nên, cuộc sống tiếp theo, chỗ Thục Sơn kiếm phái cũng không phát sinh bất cứ phong ba nào, gần như biến thành một vùng thanh tĩnh thật sự.
Mà bên ngoài, trong Vọng Thiên Thành, lúc này cái nồi cũng đã nổ tung, một lời đồn được truyền ra xôn xao!
Không biết được truyền ra từ chỗ người nào. Bởi vì Phương gia kết thù oán cùng Lăng Tiêu nên phái ra đội ngũ có thực lực dũng mãnh tiến đến để tiêu diệt Lăng Tiêu. Nhưng lại gặp trận pháp thần kỳ nên toàn bộ đều bị vây vào bên trong!
Mà những đan dược của Thục Sơn phái, ngoại trừ những thế lực lớn vốn nắm trong tay, cứ như vậy nguồn phát ra gián đoạn. Cho nên, trong một đêm, vốn những đan dược quý báu tới cực điểm này, giá cả … Lại tăng lên gấp mười lần!
Tuy là như vậy, trong tay có tiền, giữ chặc không bán, muốn mua thì điên cuồng tranh đoạt, không ngờ lại tạo thành cục diện giá cả lộn xộn!
… ….
Trong mật thất của Phương gia, sắc mặt của gia chủ Phương Hồng Quân cực kỳ âm trẩm ngồi ở chỗ kia. Phía đối diện lão có một người trung niên thoạt nhìn rất bình thường, giống như người thường không có bất kì thực lực gì, không cảm nhận được bất cứ dao đông gì, ánh mắt bình tĩnh, nói với giọng bình thản, nhưng trái lại, tay cầm quyền uy tối cao của Phương gia như Phương Hồng Quân, sắc mặt âm trầm sau lưng đã chảy ra mồ hôi! Trong đôi mắt cũng toàn là vẻ khẩn trương!
- Ngươi nói thử ngươi muốn làm sao? Chuyện huyên náo này… Như thế nào hiện tại hầu như toàn bộ Nam châu ai ai cũng biết?
Người trung niên kia nhẹ hỏi bâng quơ.
Phương Hồng Quân suy nghĩ một hồi, mới cẩn thận hồi đáp :
- Lão tổ tông, ta cũng đã đánh giá cao gã Lăng Tiêu kia! Ta … Ta cho đại trưởng lão mang bảy cường giả siêu cấp có cảnh giới Tu Luyện giả. Thực lực như vậy còn không thể tiêu diệt một môn phái nhỏ một lần, cũng là … Cũng là bất ngờ của ta!
Ánh mắt người trung niên bỗng nhiên lợi hại hơn, sau đó nhìn về phía Phương Hồng Quân, giọng nói lạnh xuống :
- Năm đó lúc ta bế quan, dường như là ngày ngươi thừa kế vị trí gia chủ, ta không phải đã chính miệng nói cho ngươi, không nên dễ dàng khuếch trương! Diện tích lãnh thổ Nam châu mở mang, mạch khoáng tinh thạch có thể có rất nhiều! Nhưng ngươi xem vì sao nhiều gia tộc, thế lực lớn như vậy cũng chỉ khống chế được một hay nhiều nhất là hai mạch khoáng tinh thạch? Rất nhiều lúc, chưa chắc ngươi có tài nguyên thì có thể phát triển được! Nội tình của Phương gia chúng ta không hùng hậu như vậy! Quan trọng nhất là, không phải chiếm giữ nhiều tài nguyên hơn mà là chiếm giữ nhiều nhân tài hơn! Lá gan ngươi không nhỏ, không ngờ một lần lại phái ra tám gã trưởng lão! Ngươi cũng biết, nếu bọn họ thật sự gặp chuyện, ngươi còn có thể chịu đựng loại đả kích này, hay là Phương gia ta có thể chịu được?
Trên trán Phương Hồng Quân đã xuất ra một tầng mồ hôi nhỏ, một tầng lạnh như băng, chậm rãi nói :
- Đây, đây có lẽ sẽ không phát sinh đâu?
- Sẽ không sao?
Con mắt người trung niên này nheo lại, dường như nghĩ cái gì, sau đó như hạ quyết tâm, trầm giọng nói :
- Ta sẽ đi xem thử! Ta sẽ đem tám người bọn họ về. Ngươi nhớ kỹ, mặc kệ ta có trở về hay không, từ nay về sau, không được là địch của Lăng Tiêu!
Phương Hồng Quân muốn cãi lại vài câu, lại phát hiện trên thân người trung niên đối diện bỗng nhiên bùng lên một luồng khí thế kinh thiên, ép tới lão phải quỳ xuống thở dốc, trong đầu trống rỗng, run rẫy nói :
- Hồng Quân … Tuân lệnh!
Lại ngẩng đầu nhìn lên, trong căn phòng bí mật đã không còn một bóng người!
Lúc này Phương Hồng Quân có một trận cảm giác hư thoát, ngồi trên ghế miệng mở to thở hổn hển, trong lòng cũng có một chút tình tự oán hận nhưng cũng không dám sinh ra, bởi vì người trung niên bình thường vừa rồi chính là cường giả đứng hàng thứ hai của Phương gia, có được cảnh giới Tu Luyện giả cao cấp, Phương Hướng Đông!
Bởi vì tin tức kia cũng không biết do ai truyền ra ngoài, có mũi có mắt, Phương Hồng Quân càng nghiên về phía Lăng Tiêu truyền ra ngoài, mà lão không thể phản bác, không đến vạn bất đắc dĩ, lão tuyệt đối không nói ra chỗ có mạch khoáng tinh thạch! Trong lòng lão cũng không đồng ý với quan điểm của lão tổ tông Phương Hướng Đông. Nhân tài hiển nhiên là quan trọng nhưng nếu như không có tài nguyên, thì sẽ có nhân tài đồng ý đến đây sao?
Thông thường gia tộc lớn có một hai mạch khoáng tinh thạch sao? Trên mặt Phương Hồng Quân lộ ra vẻ khinh thường, không nói một hai mạch khoáng kia có bao nhiêu lớn. Những thế lực trung cấp và nhỏ đều dựa vào từng thế lực đỉnh cấp, hàng năm sẽ cống hiến bao nhiêu thứ mà họ đạt được?
Bản thân Phương gia cũng không giống như vậy sao? Hàng năm cũng nộp lên cho Tương gia một lượng lớn tinh thạch, mỗi lần muốn ngôi đầu lên, Phương Hồng Quân đều có loại cảm giác đau lòng. Lão cũng từng suy nghĩ, nếu mình cũng là một thành viên trong thế lực lớn thì chẳng phải là chẳng những không cần nộp tinh thạch cho người ta mà mình còn có thể được người khác nộp cho?
Chỉ là lần này áp lực mà Phương gia chịu đựng, căn bản không phải một người như Phương Hồng Quân lão có thể gánh vác được. Lời đồn quá ác kia chính là ác ờ điểm này, đẩy Phương gia đối lập với tất cả thế lực ở Nam châu!
Bởi vì khó khăn lắm Nam châu mới xuất hiện một môn phái có thể luyện chế đan dược cao cấp, nhưng Phương gia lại muốn tiêu diệt họ. Bọn họ đang có chủ ý gì? Chỉ sợ tất cả mọi người đều nghĩ, Phương gia tất nhiên muốn thâu tóm Thục Sơn phái, bị cự tuyệt nên mới dẫn đến xung đột!
Nếu không, hai thế lực cách xa nhau ngàn dặm, còn có thể vì cái gì mới có thể xung đột đến vậy?
Bởi vì chỗ giống như tiên cảnh của Thục Sơn phái sao? Đừng cho người khác cũng ngu ngốc. Tuy rằng chỗ Thục Sơn phái thành lập quả thật rất tốt, nhưng ở trong Nam châu, muốn tìm một chỗ tương tự, thậm chí tốt hơn, cũng không phải là không tìm thấy! Huống chi, thế lực của Phương gia ngươi ở cách xa ngàn dặm, dựa vào cái gì mà chạy tới phạm vi thế lực của Vọng Thiên Thành để giương oai?
Cho nên, Phương gia bất kể về phương diện nào, cũng không có lý, căn bản không có cách nào giải thích. Nếu nói là giải thích, tin rằng còn làm tăng lên hơn nữa!
May mắn, hiện tại một đám cường giả của Phương gia đang hãm sâu vào trong trận pháp của Thục Sơn phái kia!
Trong lòng Phương Hồng Quân bỗng nhiên sinh ra một ý niệm cực kì vớ vẫn trong đầu, thầm nói : Nếu như Thục Sơn phái hoàn toàn bị mình san bằng, e rằng hiện tại Phương gia cũng không còn tồn tại nữa!
Nghĩ vậy, cả người Phương Hồng Quân bỗng nhiên dâng lên một loạt mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một nỗi tức giận không thể ngăn lại : Là ai mang tin này về, và nói thế lực kia là thế lực nhỏ? Thế lực nhỏ lại có thể vây khốn tám đại trưởng lão của Phương gia sao? Nghĩ vậy, Phương Hồng Quân nổi giận đùng đùng tiêu sái đi ra khỏi cửa, quyết định tuyệt đối sẽ không buông tha cái gã con cháu chết tiệt kia! Giả sử không phải hắn nói bậy, làm sao mà Phương gia lâm vào hoàn cảnh như thế? Ngay cả lão tổ tông Phương Hướng Đông cũng tự mình đi!