Ngạo Kiếm Lăng Vân

Tô Trường Xuân nói xong, liền chờ Lăng tiêu chào hắn! Bởi vì thân phận thành viên của nhóm mười ba nghị viên là địa vị gần như minh chủ! Nam Châu minh chủ quyền lực tuy rằng cao nhất, nhưng một số quyết định trọng đại không thể không qua mười ba nghị viên!

Mà mười ba người này là chọn ra từ mười ba thế lực đỉnh cao của Nam Châu, mỗi thế lực đều là đại biểu cho một phương! cho nên ngay cả Tư Đồ Dũng cũng sẽ không tùy tiện đắc tội với mười ba nghị viên.

Tuy nhiên hắn gặp phải Lăng Tiêu , cũng coi như là hắn xui xẻo. Nói đến thân phận của Lăng Tiêu, nhìn qua thì có thể coi như là nhân vật cao cấp của Nam Châu liên minh. Nhưng trên thực tế, hắn chưa từng sử dụng thân phận này! thậm chí hắn căn bản là không biết cơ cấu bên trong Nam Châu liên minh!

Tương Vân Sơn cũng hiểu rõ tầm quan trọng của mười ba nghị viên. Hoàng Phủ Nguyệt cũng rõ ràng! Tương Vân Sơn có chút giận đệ đệ không giới thiệu trước. Tuy nhiên đã tới mức này rồi, xem ra phía lãnh đạo Nam Châu liên minh cũng bắt đầu có ý kiến với Thục Sơn phái. Tuy nhiên, Tương Vân Sơn cũng chẳng sợ gì cả. Hắn thầm cười lạnh. Mười ba nghị viên thì tính là cái gì? Nhìn thấy thịt thì cũng như lang như cẩu thôi, hai mắt sáng rực! Chỉ là không biết các ngươi có đủ bản lĩnh để gặm khối thịt này hay không mà thôi!

Hoàng Phủ Nguyệt đã ở Thánh Vực nhiều năm như vậy đương nhiên cũng biết rõ ràng đối với mọi chuyện trong Thánh Vực. Suy nghĩ trong lòng của nàng không sai biệt lắm so với Tương Vân Sơn. Nàng cũng không đem mười ba nghị viên này để vào mắt. Hơn nữa kiếp trước Hoàng Phủ Nguyệt đã từng gặp qua rất nhiều các loại đấu đá, tranh đoạt, đấu tranh chính trị, ngươi lừa ta gạt... Đối với Nam Châu liên minh của Thánh Vực quản lý lỏng lẻo, tổ chức rời rạc, cho tới bây giờ nàng chưa từng để vào mắt. Mười ba nghị viên quả thực rất lợi hại. Nhưng vấn đề là, gia tộc sau lưng mười ba người này đoàn kết một lòng sao? Cho dù bọn họ đoàn kết một lòng, Lăng tiêu hắn sẽ để ý sao?

hoàng Phủ Nguyệt biết, điều cuối cùng này mới là điều trọng yếu nhất!

Lăng Tiêu trong mắt nàng cho tới bây giờ vốn không phải người có thể bởi vì những chuyện như thế này mà cúi đầu!

Lăng Tiêu nhìn tô Trường Xuân đang vác mặt lên trời, sau đó nhìn Tư Đồ Bằng Phi vẻ mặt ngơ ngác hỏi:

- Tư Đồ công tử, tại hạ không hiểu rõ lắm đối với cơ cấu Nam Châu liên minh. Cho hỏi hội đồng mười ba nghị viên này là cấp trên của phụ thân ngài Tư Đồ minh chủ sao?

Ta ngất!

Tư Đồ Bằng Phi giận dữ, hận không thể đá cho Lăng Tiêu một cước cho chết quách đi. Các ngươi nói gì các ngươi cứ nói, liên quan gì đến ta chứ? Ta thật sự chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi! Trước khi Tư Đồ Bằng Phi đi, Tư Đồ Dũng dặn dò ngàn vạn lần, không cho hắn và Lăng Tiêu phát sinh xugn đột, chỉ cần xem náo nhiệt hoặc là từ từ nhẹ nhàng châm ngòi nổ là được. TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

Tư Đồ Bằng Phi bề ngoài kiêu ngạo, nhưng trên thực tế tâm tư tinh tế, cũng là người cực kỳ thông minh, lại có dã tâm. Đối với những suy nghĩ của phụ thân,hắn tự nhiên hiểu vô cùng rõ ràng. Cho nên hôm nay hắn đến quả thật chỉ là định xem náo nhiệt. Không ngờ câu đầu tiên Lăng Tiêu đã kéo hắn vào. Kiểu câu hỏi như thế trả lời thế nào cũng sai!

Nói địa vị hội đồng mười ba nghị viên cao hơn phụ thân là không có khả năng!


Còn nói địa vị không bằng minh chủ, rõ ràng liền đắc tội với Tô Trường Xuân và lão già nãy giờ không lên tiếng. Tuy rằng tư Đồ Bằng phi cũng khôgn sợ bọn họ, nhưng vấn đề là, chuyện này không đáng! Điều này đối với Tư Đồ Bằng Phi mà nói, quả thực là không thể tha thứ. Từ trước tới giờ chỉ có hắn chơi xỏ người khác, nào có ai dám chơi xỏ hắn. Nói gì đi nữa, hắn cũng đành nhìn Lăng Tiêu cười lành lạnh, sau đó nói:

- Ngươi chỉ cần biết rằng, thân phận Tô bá bá so với ngươi cao hơn nhiều lắm là được rồi!

Trên mặt Tô Trường Xuân lộ ra vẻ tươi cười rất rõ ràng. Kỳ thật cho dù Tư Đồ Bằng Phi nói bọn họ không bằng Tư Đồ Dũng, mặc dù có chút mất mặc thật, nhưng cũng không gì đáng trách, bởi vì đó là sự thật. Nam Châu liên minh, minh chủ lớn nhất, điều này phụ nữ và trẻ em cũng biết. Nhưng Tư Đồ Bằng Phi trả lời rất hay, tránh nói lên sự thật, lại cho hắn đủ mặt mũi . Tô Trường Xuân không khỏi nhìn thoáng qua tư Đồ Bằng Phi đầy cảm kích. Ác cảm trong lòng đối vớ Lăng Tiêu càng đậm.

Nhìn Lăng Tiêu lạnh lùng nói:

- Lăng quản sự, ngươi thấy cấp trên cũng không làm lễ sao?

Lăng Tiêu thấy hắn nói ra thân phận quản sự vứt đi của mình, không khỏi cười hờ hững, sau đó nói:

- Ta vẫn chưa biết, nghị viên như ngươi và minh chủ ai cao ai thấp thì ta chào như thế nào đây?

Tư Đồ Bằng Phi đứng bên cạnh rốt cuộc không kìm nổi, cả giận nói:

- Lăng tiêu, ngươi làm như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu! Dù sao ngươi hiện tại coi như là thân phận nhất đại tông sư! Sao lại khôgn có chút phong phạm nào của bậc tông sư như vậy?

Lăng Tiêu cười lạnh lùng, sau đó nói:

- Vậy các ngươi đối đãi với nhất đại tôgn sư như vậy sao? Sợ là ở trong mắt các ngươi, Lăng Tiêu ta bất quá chỉ là lãnh đạo một tiểu thế lực không đáng để vào mắt?

- Coi như ngươi tự biết mình1


Lúc này tô Trường xuân cũng có chút nổi giận. Vốn dĩ lần này bọn họ đến, là muốn cùng Lăng Tiêu đàm phán chuyện kinh doanh đan dược của thục sơn phái. Ngươi đã thu hồi tất cả về, vậy càng tốt, cứ giao cho mười ba đại gia tộc là được! mười ba đại gia tộc sẽ thay ngươi tiếp quản chuyện kinh doanh đan duwojc!

Nói thẳng ra là coi trọng lợi nhuận kinh người này. Tuy nhiên muốn đám đại gia tộc cao cao tại thượng như bọn họ hạ mình cùng Lăng tiêu nói chuyện là điều không thể. Trong mắt bọn họ, đích thân đến đây đã thể hiện mười ba đại gia tộc đại biểu cho Nam Châu liên minh cao tầng rất có thành ý!

Nếu Lăng Tiêu không tán thành, như vậy trừ phi Lăng tiêu ngươi niêm phong Thục Sơn phái như cũ. Nếu không, mười ba đại gia tộc hoàn toàn có năng lực làm cho cả Thục Sơn phái bị toàn bộ Nam Châu bị đồ sát!

Hơn nữa, bằng vào thân phận và địa vị của Lăng Tiêu hiện tại, nếu bị người ta liên hợp lại trừng trị môn phái của hắn, thì đối với Thục Sơn, đối với Lăng Tiêu, đều là một sự sĩ nhục rất lón!

Điều này so với năm đó Lăng Tiêu phong bế Thục Sơn phái hoàn toàn không giống nhau!

Năm đó Thục Sơn phái, trong mắt bất cứ kẻ nào đều là một tiểu thế lực khôgn được xếp hạng mà thôi. Đối mặt với tình hình bị Phương gia thực lực mạnh mẽ gây sự, bày ra một tư thái phòng ngự cũng không gì đáng trách! Ai cũng không nói được gì, ngược lại có người đối với tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục của Thục Sơn phái còn trầm trồ khen ngợi!

Nhưng hiện tại không như thế. Ngay cả Tô Trường Xuân cũng không thể không thừa nhận, danh tiếng của Lăng Tiêu còn lớn hơn so với hán!

Một đời luyện đan tông sư!

Luyên đan đệ nhất nhân sau thần chiến!

Thân phận này không phải ai cũng có thể có!

Cho nên, Thục Sơn phái trong mắt người đời, cũng trở thành thế lực có thực lực cao nhất trong các thế lực không phải đỉnh cấp. Trên thực tế Thục sơn phái chỉ có thể tính alf trung cấp thế lực, nhưng trong lòng mọi người, cũng không khỏi đánh đồng nó với các đỉnh cấp thế lực.

Cho nên, nếu Lăng Tiêu lại làm như hơn một trăm năm trước, phong bế toàn bộ Thục Sơn phái. Vậy, thanh danh thục sơn phái bao nhiêu năm xây dựng sẽ bị đả kích thê thảm và nghiêm trọng!


Bởi vì có một số việc, không phải tất cả mọi người đều biết chân tướng!

Mười ba thế lực đỉnh cấp thực lực siêu cường đồng thời đả kích một thế lực, đó thật sự là một đả kích mà không thế lực nào có thể chịu nổi.

Lúc này Lăng tiêu đưa mắt nhìn Tương Vân Phong, thản nhiên cười nói:

- Lần này các ngươi đến, khôgn biết là ai làm chủ đây?

Tương VÂn Phong hổ thẹn trong lòng. Đến lúc này, không khoi tim đập loạn nhịp, thầm nghĩ cùng lắm thì khôgn quay về là được. Nam Châu liên minh kia cũng chẳng phải là nơi tốt lành gì! Hắn nói thẳng:

- Lần này đến, tư Đồ minh chủ từng có lời do ta toàn quyền phụ trách!

Lăng tiêu gật gật đầu, sau đó lại nói:

- Ý ngươi ta hiểu, chính là đại biểu Tư Đồ minh chủ quan tâm ta một chút, đúng không?

Trong đầu Tương Vân Phong nổi lên một suy nghĩ không tốt, tuy nhiên hắn cũng chỉ có thể ra sức gật gật đầu:

- ĐÚng vậy.

- Được, vậy bây giờ ta đã cảm nhận được sự quan tâm này của Tư Đồ minh chủ, sau khi trở về, thay ta tạ ơn Tư Đồ minh chủ đã quan tâm. Phái ta còn có chút chuyện phải xử lý, khôgn tiện tiếp đón chư vị, mời đi cho.

Lăng tiêu tươi cười thản nhiên, cũng khôgn thèm nhìn sắc mặt xanh mét của đám Tô Trường Xuân, ra vẻ tiễn khách.

- Lăng tiêu, ngươi, ngươi... Xin chào!

Sắc mặt Tô Trường Xuân cực kì khó coi. Người trung niên đứng bên cạnh hắn từ đầu đến giờ vẫn không nói chuyện cũng nhíu mày, ánh mắt lóe sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tô Trường Xuân lấy tay chỉ Lăng tiêu:


- Ngươi thật quá cuồng vọng, sau này ngươi đừng... A!

Tô Trường Xuân còn chưa dứt lời, một đạo kiếm quang bảy màu chợt hiện. Ngay sau đó liền nghe Tô Trường Xuân hét thảm một tiếng. Lại thấy, ngón tay vừa chỉ vào Lăng Tiêu kia rơi trên mặt đất, đứt đến tận gốc!

Bàn tay Tô Trường Xuân nhanh chóng nhuộm đỏ máu tuơi, trơ mắt nhìn ngón trỏ bị chém đứt. Càng thêm uất ức chính là, Tô Trường Xuân cảnh giới Tiên thiên căn bản không thấy ai côgn kích hắn, chỉ có thể vừa kêu thảm vừa giận dữ hét:

- Lăng Tiêu! Ngươi dám cắt ngón tay ta, Tô gia ta sẽ không để ngươi yên!

Người trung niên đi cùng Tô trường xuân lại giận dữ nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, há mồm, một thanh âm cực kỳ khàn khàn vang lên:

- Tiểu cô nương thủ đoạn thật độc ác! Ta thay trưởng bối nhà ngươi giáo huấn ngươi một chút!

Nói xong giơ tay lên, hướng tới mặt Hoàng Phủ Nguyệt tát đến. Người này cách Hoàng Phủ Nguyệt chừng hơn mười thước. Hơn nữa hắn vẫn đứng đó khôgn nhúc nhích, nhưng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, cánh tay hắn giống như đột nhiên kéo dài ra, chợt xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Nguyệt, hung hăng vỗ xuốgn khuôn mặt vô cùng mịn màng của Hoàng Phủ Nguyệt!

- Muốn chết!

Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng. Thân mình động cũng không đọng, chỉ thấy này người trung niên bỗng nhiên hét thảm một tiếng. Cánh tay vừa kéo dài ra kia "vù" một tiếng thu về. Sau đó hai tay ôm đầu, hai con mắt thiếu chút nữa rớt khỏi hốc mắt,la hét thảm thiết.

Não hắn như bị một mũi kim sắc bén nhọn hoắc hung hăng đâm một cái. Thân thể và tinh thần đều vô cùng đau đớn khiến người trung niên này dường như đang sống trong cơn tận thế!

Tư Đồ Bằng Phi và Tô Trường Xuân cả kinh. Phải biết rằng, người trung niên thanh âm khàn khàn này không chỉ là một trong mười ba nghị viên, mà còn là một trong những người thực lực cường đại nhất trong toàn bộ Nam Châu liên minh!

Người này họ Cung tên Hạ, là trưởng lão của một trong những thế lực đỉnh cấp khiêm tốn nhất Nam Châu!

Cảnh giới sơ cấp đại viên mãn! Người như Cung Hạ toàn bộ Nam Châu cũng không có nhiều. Người ta khi đã tu luyện tới cảnh giới như cao cấp tu luyện giả thường tìm một chỗ non xanh nước biếc, linh khí đầy đủ tiến hành bế quan, ít khi tham gia vào chuyện trần thế.

Nhưng Cung hạ là một ngoại lệ. Hắn ở Nam Châu liên minh, cũng đã rất nhiều năm rồi. Tính ra cũng đã gần vạn năm! Từ tu luyện giả mãi cho đến cảnh giới đại viên mãn, chưa từng dừng đột phá và đề thăng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận