Ngạo Kiếm Lăng Vân

Hơn nữa hắn còn am hiểu một ít bản lĩnh thần bí. Tỷ như vừa rồi đột nhiên kéo dời cánh tay ra. Cho nên, trong toàn bộ Nam Châu liên minh, Cung Hạ cũng được xem là một kỳ nhân! Một người mà ai cũng không muốn trêu chọc!

Một tượng đài hùng mạnh như vậy, không ngờ lại bị người thình lình đánh cho thành như vậy?

Trong lòng Tư Đồ Bằng Phi bỗng nhiên có chút rét lạnh: "Xem ra, lần này xem náo nhiệt không những không được mà làm không tốt, có khi còn hại đến nhà mình!".

Lăng Tiêu lúc này, vung tay lên. Nói cũng kỳ quái, Cung Hạ đang kêu thảm thiết lập tức dừng lại, chẳng qua sự sợ hãi trong đôi mắt vẫn còn hiển hiện ra đó. Người chưa từng trải qua chuyện này tuyệt đối sẽ khôgn tưởng tượng nổi chuyện này có bao nhiêu thống khổ. Vừa rồi Cung Hạ thậm chí còn muốn tự sát!

Rất khủng bố!

Cung Hạ bỗng nhiên cảm giác , chuyến đi này, dường như là mình sai lầm rồi!

Hắn không giống người bình thường. Thuở nhỏ hắn nhặt được một bản thần thư. Hắn theo thần thư học được rất nhiều bản lĩnh thần kỳ. Thậm chí còn có một bộ công pháp đầy đủ, cho nên hắn vẫn bon chen giữa chốn hồng trần mà tu vi lại không ngừng đề thăng.

Cũng chính là vì như thế, Cung Hạ mới tin tưởng rằng thế giới này người imay mắn hơn mình khẳng định vô số kể! Nếu mình có thể có được một bản thần thư, như vậy chẳng phải người khác cũng có thể có được sao? Thậm chí thứ có được so với hắn có khi còn tốt hơn!

Cho nên Cung Hạ là một trong số rất ít người luyện võ ở Thánh vực tin tưởng vào thần, tin tưởng thần tích, tin tưởng vận may của con người!

Hơn nữa, đối mặt với tồn tại cường đại hơn minh, cung Hạ có bản năng kính sợ. Hắn khôgn muốn vì mình mà đem toàn bộ gia tộc kéo vào vũng bùn!

Tuy rằng ngay từ đầu hắn cũng có chút khinh thường một tiểu thế lực như Thục Sơn phái, nhưng sau khi Lăng Tiêu biểu hiện thủ đoạn côgn kích thần kỳ như thế, trong lòng Cung hạ liền xuất hiện sự đề phòng và lòng kính sợ rất lớn đối với Lăng Tiêu.

Cung Hạ nhìn Lăng tiêu thật lâu, sau đó cất giọng khàn khàn nói:


- Lăng tông chủ bản lĩnh hơn người, Cung mỗ cảm thấy không bằng. Trước mắt có rất nhiều gia tộc thái độ đối với Thục Sơn phái cũng không hữu hảo. Lăng tông chủ tự giải quyết cho tốt đi!

Nói xong cũng khôgn để ý Tư Đồ Bằng Phi và Tô Trường Xuân đứt ngón trỏ, xoay người rời đi, đi được vài bước, lại quay đầu lại nói:

- Ta sẽ thuyết phục Cung gia.

Tư Đồ Bằng Phi nhìn thóagn qua Tương Vân Phong đang cầm máu Tô Trường Xuân, tỏng lòng vô cùng hối hận. Mình vì sao lại đến đây xem náo nhiệt làm gì? Biết rõ Lăng Tiêu khốn kiếp này không phải là hạng người tốt lành gì, nhưng ai có thẻ ngờ, thủ hạ của hắn cũng hung hãn như vậy? Một lời không hợp liền động thủ, mẹ nó, còn gì là nhất đại tông sư, còn gì là danh môn chính phái? Quả thực là một đám thổ phỉ!

Tô Trường Xuân cầm máu xong, ánh mắt nhìn Lăng tiêu đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lăng Tiêu, mối thù hôm nay, Tô mỗ chắc chắn khắc ghi vào tim!

Lăng Tiêu lãnh đạm nói:

- Nói xong chưa? Nói xong thì đi di.

- Tốt! Tốt ! Tốt!

Tô trường Xuân nói liên tiếp ba chữ tốt. Sau đó mặt dài như mặt ngựa, sau đó nhặt ngón trỏ nằm lăn long lóc trên mặt đất, xoay người bước đi, trong lòng nghĩ: "Mối thù chặt ngón tay này, nếu sau này không diệt sạch Thục Sơn phái của ngươi... Nam giết sạch, nữ... nữ xinh đẹp, đoạt về làm thiếp, dù sao... Tô mỗ quyết không bỏ qua!".

Không ngờ, lúc này lại xảy ra biến hóa khác thường. Ngay cả tương Vân Phong và tư Đồ Bằng Phi cũng lập tức đứng xa xa khỏi hắn, đều nhìn Tô Trường Xuân như nhìn một kẻ ngu ngốc.


Tô Trường Xuân còn có chút buồn bực nói:

- Đi thôi. chẳng lẽ hai vị còn muốn ở đây làm khách sao?

Tiếng cười lạnh của Tương Vân Sơn từ phía sau truyền đến:

- Hay cho mười ba nghị viên của Nam Châu liên minh, thật sự là uy phong quý! Đứng trên đất Thục Sơn phái ta... Hừ. Tô thành Tô gia sao lại có người ngu ngốc như ngươi! Còn có thể để ngươi tiến vào cao tầng của Nam Châu liên minh! Ta thực cũng muốn hỏi tư đồ minh chủ, lời này của Tô Trường Xuân là thay mặt hắn, thay mặt Tô gia hay thay mặt Nam Châu liên minh nói ra?

Tư Đồ Bằng Phi lập tức trả lời ngay:

- Tương Vân Sơn, ngươi không được nói hươu nói vượn. Chuyện này chẳng quan hệ gì đến nam Châu liên minh. Đây thuần túy là hắn đầu óc hồ đồ muốn trả thù đến điên rồ rồi mới nói như vậy!

Lúc này cũng không phải là vấn đề đắc tội hay không đắc tội. Mà nếu cứ úp úp mở mở sẽ kéo Tư Đồ gia vào vùng nước xoáy! Tư Đồ Bằng Phi dù muốn đoạt quyền, cũng không nghĩ tới bán đứng phụ thân mình, bán đứng Tư Đồ gia tộc!

Khuôn mặt Tô Trường xuân trong giây lát chùng xuống, lạnh lùng nhìn mọi người, vô cùng cươgn quyết nói:

- Các ngươi nói cái gì đó? Ta chưa từng nói qua như vậy!

Hắn thầm nghĩ mình chỉ suy nghĩ thế trong đầu thôi, đâu có nói ra gì đâu?

Hắn đâu biết rằng tinh thần lực diệu dụng vô cùng vô tận. chút thủ đoạn nhỏ ấy đối với Lăng Tiêu mà nói, căn bản là không đáng chút gì! Ai bảo cảnh giới của hắn so với Lăng Tiêu kém hơn nheiefu lắm. Nếu hắn có thực lực tu luyện giả, Lăng Tiêu muốn khống chế tinh thần hắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì!


Nhưng cảnh giới của Tô trường Xuân đối với Lăng Tiêu mà nói , thật sự rất thấp. Vừa rồi Lăng Tiêu cũng chỉ là tùy ý muốn xem thử trong lòng hắn suy nghĩ cái gì mà thôi. Thấy hắn khôgn ngờ sinh ra tâm tư như thế, hơn nữa vô cùng xấu xa, không thể không bắt hắn há mồm, đem ý nghĩ của mình than thở ra. Tuy rằng thanh âm rất nhẹ, nhưng ở đây người nào mà chẳng nghe lời hắn nói?

Tương Vân Phong nhìn thoáng qua ca ca, biết đây là lúc bày tỏ lập trường của mình, trái tim đập mạnh nói:

- Tô tiên sinh, nếu không phải chính miệng ngươi nói ra, chúng ta làm sao mà nghe được? Nếu không , ngươi thử hỏi Tư Đồ công tử đi, hỏi xem công tử có nghe ngươi nói hay không? Làm người không thể vô sĩ như vậy. Ngươi nếu đã dám nói thì nên dám nhận! Hay là ngươi lạii nói đàu óc Tư Đồ công tử và chúng ta có vấn đề, làm khó làm dễ ngươi?

Trong lòng Tồ Đồ Bằng Phi thì mắng thầm Tươgn Vân Phong, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Tô bá bá có lẽ chỉ hơi oán giận, phát tiết ra sự bất mãn trong lòng thôi, cũng chưa chắc đã thật muốn làm như vậy! Ngay cả chúgn ta khi gặp chuyện bất công, cũng sinh ra ảo tưởng. Tô bá bá hắn nếu dám nói ra, thì chứng tỏ hắn hoàn toàn khôgn muốn làm như vậy!

Chỉ trong giây lát Tư Đồ Bằng Phi đã quyết định phải bảo vệ Tô Trường Xuân. Tô Trường Xuân thật ra chỉ là một đệ tử của chi chính Tô gia, thực lực bình thường, đối nhân xử thế kiêu căng, cũng không mấy người thích, nhưng thân phận của hắn lại không phải là nhỏ!

Hắn là đại biểu ở hội đồng mười ba nghị viên của Nam Châu liên minh của một gia tộc khủng bố! Cho nên mặc dù tuổi của tô Trường Xuân cũng chẳng lớn hơn Tư Đò Bằng Phi bao nhiêu, nhưng Tư Đồ Bằng Phi cũng phải vuốt mặt nể mũi gọi hắn một tiếng bá bá!

lần này chỉ cần là có thể bảo vệ Tô Trường xuân thì Tô Trường Xuân, thậm chí là Tô gia, đều đã thiếu Tư Đồ Bằng Phi một nhân tình thật lớn! những chuyện liên quan đến thể diện dù nhỏ cũng sẽ biến thành lớn!

Lúc này Tô Trường Xuân cũng có chút mơ màng. Hắn thậm chí không kịp suy nghĩ: "Ta làm sao mà lại nói ra những lời như thế? Chẳng lẽ ta nằm mê?". Hắn chỉ có thể theo bản năng trả lời Tư Đồ Bằng Phi:

- Đúng vậy! Các ngươi làm ta bị thương, còn không cho ta oán giận sao? Lăng Tiêu, Thục Sơn phái các ngươi chẳng lẽ liều lĩnh như vậy sao? Nam Châu liên minh sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.

Đừng tưởng Tô Trường xuân khôgn có bao nhiêu bản lĩnh, nghề thượng đội hạ đạp chụp mũ người khác đã đạt đến đỉnh cao. Hắt bát nước bẩn vào người khác đã thành một loại bản năng! Cứ thế mà mở mồm. Truyện Tiên Hiệp

Hoàng Phủ Nguyệt lúc này thậm chí giận quá hóa cười, nhìn Tô Trường Xuân chỉ muốn tát cho một cái, lạnh lùng nói:

- Oán giận thì sao? Nói như ngươi chẳng lẽ chúng ta cũng có thể báo thù mẫu thân ngươi, muội muội ngươi? Ngươi có phải người hay không? Ngươi phải nam nhân hay không? Chính mình thải ra gì thì ăn cái đó lại thôi. Một người nam nhân không có bản lĩnh, lại lấy nữ nhân để trút giận, ngươi cút đi. Loại người cặn bã như ngươi, giết ngươi... chỉ làm bẩn tay chúng ta!


Tô Trường Xuân bị Hoàng Phủ Nguyệt mắng đến sôi giận. Loại người như hắn làm sao có thể nhanh mồm nhanh miệng như HOàng Phủ Nguyệt? Cả người hắn run bần bật. Hắn hận nhất người khác nói hắn không có bản lĩnh! Từ nhỏ hắn vốn không có thiên phú tu luyện, cho nên về mặt tu luyện khôgn có khả năng đi quá xa. Điều này đối với một gia tộc dùng võ làm chủ mà nói, là một sự kiện rất bi thảm. cho nên hắn mới liều mạng bò lên. Rốt cuộc hắn cũng có được cơ hội, gia nhập Nam Châu liên minh, và leo lên đến vị trí đại biểu của gia tộc trong hội đồng mười ba nghị viên.

Hạng người nhân sinh quan lệch lạc như hắn gần như vô cùng thỏa mãn. Nhưgn chính là bởi như thế, hắn mới trở nên cực kỳ mẫn cảm, hận nhất người khác nói hắn không có bản lĩnh!

Tô trường Xuân nhìn Lăng tiêu, nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, sau đó nói:

- Tốt, tốt lắm! Các ngươii chờ Tô gia trả thù đi!

Tư Đồ Bằng Phi trước khi đi cũng nhìn thóagn qua Lăng Tiêu đầy thâm ý. Cũgn muốn lôi kéo Lăng Tiêu một lần cuối cùng, bất quá trong lòng có cảm giác có nói cũng vô ích. Người như Lăng Tiêu, vĩnh viễn không có khả năng đứng dứoi người khác.

nghĩ vậy, Tư Đồ Bằng Phi đối với Lăng Tiêu thản nhiên nói:

- Tư Đồ gia và thục Sơn sẽ không phát sinh xung đọt gì cả.

Lăng Tiêu gật gật đầu. Kỳ thật Tư Đồ Bằng phi tới đây, Lăng Tiêu cũng đã biết tâm ý của Tư Đồ Dũng. Người ngoài nhìn vào thì thấy, giữa Tư Đồ Bằng Phi và Lăng Tiêu vốn dã có mâu thuẫn, lại sai tư Đồ Bằng Phi tới, hơn nữa tới vào lúc như thế này, hiển nhiên là không phải tới để hòa giải. Nhưng chỗ thông minh của Tư Đồ dũng chính là ở đây.

Hắn làm sao không biết con mình thông minh? Càng biết những lúc càng khó khăn, Lăng Tiêu cũng càng cần minh hữu! Cho dù Thục Sơn phái hắn không tiêu thụ đan dược nữa, nhưng có phải hắn sẽ không bao giờ luyện chế đan dược nữa đâu?

Các nhà khác có chèn ép thì cũng không thể đuổi tận giết tuyệt? Một môn phái như vậy, chỉ cần Lăng tiêu không chết, mặc kệ ở đâu, đều có thể phát triển lại. Hiện giờ biết Thục Sơn phái, biết người của Lăng Tiêu, không chỉ có riêng Nam Châu! Đinh gai chết tiệt kia gần như đem việc kinh doanh đan dược trải rộng ra toàn bộ thánh Vực ngũ châu! Một chi Nam Châu gia tộc chèn ép Thái Sơn phái , cùng lắm thì người ta bỏ đi! Đời nào ở lại đây cho các ngươi ức hiếp?

Cho nên Tư Đồ Dũng là tuyệt không cho phép gia tộc mình bị cuốn theo mấy chuyện này. Làm người nên lưu lại một đường để ngày sau còn gặp mặt nhau vui vẻ! chỉ có người không lão luyện, mới có thể nghĩ dùng sức mà đoạt... Mặc dù lợi nhuận vô cùng lớn kia không lúc nào không hấp dẫn Tư Đồ Dũng, nhưng tư Đồ Dũng vẫn giữ được một chút sáng suốt! Nghĩ đến tốc độ tu luyện và tốc đọ phát triển gần như thần kì của người thanh niên kia. Nghĩ đến trăm năm rước hắn có thể cùng thiên tài Diệp gia là Diệp thiên cảnh giới trung cấp đại viên mãn chiến đấu mà không hề thua kém. Sau trăm năm bế quan ai biết sẽ đề thăng đến đâu?

Cho nên, tuyệt đối không bao giờ là kẻ địch của Lăng Tiêu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận