Năng lượng của kiếm khí thông thường gặp phải Đại Nhật Kim cương Ấn, e là chưa kịp phát ra đã bị đánh tan!
Tốc độ ánh sáng nhanh đến mức nào? Chỉ sợ không ai có thể kịp! Mà Đại Nhật Kim Cương Ấn phát ra năng lượng, tốc độ có thể so với tốc độ ánh sáng! Gần như không ai có thể né tránh. Nếu thực không bằng người cầm Đại Nhật Kim Cương Ấn, trong khoảnh khắc sẽ bị đánh tan thành tro bụi, một chút dấu vết cũng không còn.
Bởi vậy, Đại Nhật Kim cương Ấn ở Thần Giới năm đó còn có tên là "Tử Thần Ấn".
Tử Thần Ấn vừa hiện hoang vu một vùng.
Đây là đánh giá của Thần Giới năm đó đối với nó. Mà một bảo vật cao nhất như vậy nhưng cũng không thể trốn thoát vận mệnh bị đánh nát. Bởi vì Đại Nhật Kim Cương Ấn dù sao cũng chỉ là một trong những bảo vật mạnh nhất Thần Giới năm đó.
Còn có vài bảo vật khác, uy lực cũng không kém gì nó. Cho nên, trong thần chiến, bản thân Thần Giới tối cao thần Thanh Hà bị trọng thương, còn Đại Nhật Kim Cương Ấn thì chia năm xẻ bảy, rơi rụng rải rác khắp nơi trong Thánh Vực.
Là một trong số rất ít người biết đại khái nơi Đại Nhật Kim Cương Ấn rơi xuống, Diệp THiên lần này đi ra ngoài mang về một mảnh vỡ của Đại Nhật Kim Cương Ấn!
ở trong mắt hắn, bảo vật trong tay Lăng Tiêu chẳng khác nào rác rưởi!
"Cái gì mà bảo vật? Bằng mảnh vỡ của Đại Nhật Kim cương Ấn trong tay ta đây có thể đánh Lăng Tiêu ngươi thịt nát xương tan... Không, phải nói là xương cốt cũng không còn.
Có trận pháp nào chịu nổi Đại Nhật Kim Cương Ấn của ta công kích? Đến lúc đó,Thục Sơn phái của ngươi sẽ là vật trong bàn tay ta. Đợi sau khi giải quyết Lăng Tiêu ngươi, ta sẽ đi tìm những mảnh vỡ khác của Đại Nhật Kim Cương Ấn. chỉ cần sau khi Đại Nhật Kim Cương Ấn một lần nữa luyện chế thành công, Nam Phương liên minh thì sao, Nam Châu liên minh thì sao, tất cả đều là của Diệp Thiên ta".
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra một chút ngạo nghễ, ngẩng đầu nhìn trời cao cười lạnh nói:
- Thanh Hà, ngươi có đang nhìn thấy hay không? Ta sẽ cho ngươi thấy, rốt cuộc là ai lựa chọn chính xác.
...
Vùng núi trong phạm vi tám trăm dặm quanh Thục Sơn phái được gọi là Thục Sơn!
Vô số đệ tử ẩn cư ở đó. Khi THục Sơn phái công khai hệ thống tu luyện mới và thu đồ đệ khắp nơi trên Thánh Vực, họ liền hưởng ứng tề tụ về đây. Khai sơn thập đại đệ tử tự mình kiểm tra xem trên người họ có linh căn hay không. Nếu có chút tu chân linh căn, cho dù là chỉ một chút cũng thu vào nội môn.
Trong mắt Lăng Tiêu, tiên thiên linh căn tất nhiên là quan trọng, nhưng nỗ lực sau này càng quan trọng hơn.
Không ai có thể đợi cái bánh từ trên trời rơi xuống. Thành công cho dù không thể thiếu yếu tố may mắn, nhưng may mắn cũng chỉ dành cho người có chuẩn bị, có cố gắng.
Hơn nữa, hiện tại Thục Sơn phái tiền nhiều người ít. THứ không thiếu nhất chính là tinh thạch. Cho dù thu mười vạn người cũng có thể chi trì hơn mấy ngàn vạn năm.
Huống chi, mỏ tinh thạch của thục Sơn phái đến bây giờ mới khai thác chưa đến một phần trăm.
Vốn dĩ Lăng Tiêu tính đem chuyện Thục Sơn phái mới luyện chế ra vài loại đan dược mới công bố ra ngoài. Nhưng bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, bèn tạm thời ngưng lại. Ngẫm lại không công bố cũng tót. Có một số việc, công khai tuyên truyền chưa chắc hiệu quả tốt hơn âm thầm tuyên truyền.
Rất nhiều người rời khỏi khu vực thác nước. Tuy rằng ở đó nghĩa là có địa vị nhân vật nòng cốt của Thục Sơn phái, nhưng rất nhiều người căn bản là không thèm để ý đối với danh lợi địa vị. Thanh tĩnh tu luyện, còn có đan dược thần kỳ của Thục Sơn phái mới là căn bản để họ lựa chọn.
Trong phạm vi tám trăm dặm, bất cứ chỗ nào, cũng đều là người cư trú. Nhất là ngoại môn đệ tử, về cơ bản đều ở bên ngoài Thục Sơn phái.
Diệp Thiên bay lên trời nhìn xuống phía dưới, trong xanh khoáng đãng. Đập vào mắt là rừng xanh um tươi tốt, ẩn hiện rất nhiều kiến trúc phòng ốc, cực kỳ hài hòa.
Không bày trận?
Trong mắt Diệp Thiên hiện lên một tia nghi hoặc. Bản tính rùa đen rút đầu của Thục Sơn phái chẳng lẽ đã thay đổi rồi sao? Hay là, Lăng Tiêu không quan tâm đến sự sống chết của môn hạ đệ tử hắn? Diệp THiên nhếch miệng cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: "Quả là ngu xuẩn. Nghe nói Lăng Tiêu đã đem toàn bộ thế lực của hắn ở nhân giới đến thánh vực. Hừ, những thứ ngu xuẩn đó mang đến đây để dưỡng già sao? hay là để người ta cười nhạo?".
Chừng mấy nghìn người đi theo sau Diệp Thiên.
Mỗi lần Diệp Thiên chiến đấu đều vô cùng phách lối hoa trương. Cho dù kết quả lần chiến đấu trước giữa hai người là lưỡng bại câu thương, cũng không ảnh hưởng chút nào đến địa vị của hắn trong lòng rất nhiều người.
Bởi vì trong Thánh vực, người đa mưu túc trí khiêm tốn trầm ổn nhiều lắm! Tựa như năm đó Vương Chân có thể trở thành một ngôi sao sáng được rất nhiều người sùng bái cũng là như thế. Tính cách của Vương Chân có lẽ sẽ bị rất nhiều người không thích, nhưng đồng dạng cũng sẽ được rất nhiều người thưởng thức thậm chí tôn sùng!
Diệp Thiên là như thế.
Nhưng sở dĩ chỉ có mấy ngàn người đi theo bởi vì mấy ngàn người này thực lực không hề bình thường. Kém cỏi nhất , cũng là cảnh giới tiên thiên trở lên.
Bởi vì mọi người gần như đều biết, trận chiến giữa Diệp Thiên và Lăng Tiêu là cấp bậc gì.
Trận chiến giữa hai cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn , người bình thường có thể xem sao? Không có một chút thực lực, sợ là cho dù cách xa hơn mấy chục đến mấy trăm dặm cũng bị thương.
Cho nên mấy nghìn người theo tới này , đại đa số đều tới cảnh giới tu luyện giả rồi. Có thể quan sát hai cường giả đỉnh cao cảnh giới đại viên mãn chiến đấu, đối với tu vi bọn họ có rất nhiều chỗ tốt.
Mấy nghìn người này bay đến bầu trời trên Thục Sơn phái, không ngờ tất cả im ắng, hông ai đi ra ngăn trở, ngay cả Hoắc Thanh Thanh ngày thường chuyên lo việc bao đồng cũng không thò đầu ra.
Diệp Thiên vừa muốn lên tiếng, trên một đỉnh núi cao trong hai đỉnh núi cao nhất Thục Sơn phái, có một bóng người lướt tới. Sau đó dừng lại cách đám người bọn hắn chừng trăm thước, thản nhiên nhìn sau đó nói:
- Người không có việc mời rời khỏi địa phận Thục Sơn.
- Dựa vào cái gì? Ngươi nói đây là địa bàn các ngươi thì sẽ là địa bàn các ngươi sao? Mẹ nó, lão tử cũng có thể nói đây là địa bàn của lão tử đây. Một ngàn năm trước lão tử từng đứng trên thác nước kia mà *** xuống đó.
- Hơn nữa, dưa vào cái gì mà buộc chúng ta ly khai chỗ này? từ xưa đến nay trận chiến giữa những người luyện võ đâu có cấm người xem?
- Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta không sợ bị thương, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đuổi chúng ta đi?
- Ta biết rồi. Nhất định la hắn sợ thua, tự biết thực lực không bằng Diệp thiếu gia, sau đó còn sợ mất mặt, bèn tìm một cái cớ thối nát như vậy.
- Ha ha ha ha.
Cả đám người mồm năm miệng mười, cái gì cũng dám nói, hết sức trào phúng, sau đó cười rộ lên từng hồi.
Những người đến xem náo nhiệt này gần như đều là người của Nam Phương liên minh.
Phàm là người thân cận Thục Sơn, hoặc thân cận nam Châu liên minh thì không có một ai đến đây xem náo nhiệt. Gần đây Nam Châu liên minh rơi vào thế yếu, những người có liên quan đến máy gia tộc này tự nhiên cũng đều khiêm tốn hơn, tuy không đến nỗi đi vuốt đuôi người khác, nhưng ít nhất cũng sẽ không làm bất cứ hành động gì khoa trương.
ngược lại, rất nhiều gia tộc có quan hệ với Nam Phương liên minh chiếm được rất nhiều ích lợi to lớn và những lời hứa hẹn.
Cái gọi là xuân phong đắc ý chính là như thế. Người ta quá đắc ý, thì sẽ dễ dàng hí hửng làm trò. Nhất là trước mắt họ có một Diệp Thiên thực lực tương đương Lăng Tiêu. bọn họ đều tin tưởng, sau trận chiến này, Lăng Tiêu sẽ trở thành một lịch sư, một ký ức.
Mặc dù có chút đáng tiếc, trình độ luyện chế đan dược của Lăng Tiêu đích xác là đương thời đệ nhất, nhưng dù như vậy thì có được ích gì? Bọn họ không bán. Ngươi đã không bán, chúng ta sẽ hủy diệt ngươi.
Đừng tưởng những người này thực lực tầm thường, mấy nghìn người kéo nhau đến này đều là đại biểu cho rất nhiều gia tộc. Lực lượng phía sau không dễ coi thường.
Nếu không , Diệp Thiên làm sao có thể mang theo một đám tạp nhạp mà trong mắt hắn bất quá chỉ là "kẻ yếu"? Bọn họ trong suy nghĩ của Diệp Thiên đều để sau này làm người hầu.
Lăng Tiêu cũng không tức giận, giọng điệu bình thản hỏi:
- Không đi?
- Hừ, kiên quyết không đi!
- Đúng, chúng ta không đi, chúng ta muốn xem ngươi bị đánh te tua.
- ĐÚng, chúng ta chờ để xem ngươi thê thảm thế nào, kiên quyết không đi.
Cả đám người lại kêu loạn lên. Diệp thiên cười tủm tỉm nhìn Lăng Tiêu, thầm nghĩ: "Kẻ yếu có tác dụng của kẻ yếu. Tựa như trường hợp này, những lời không thích hợp cho mình nói ra, bọn họ đều thay mình nói! Thật đúng là thoải mái quá".
Vừa nghĩ thế thì trong đám người quả nhiên có người lớn tiếng nói:
- Chúng ta muốn xem Nam Châu tuổi trẻ đệ nhất nhân DIệp thiếu gia đánh bại ngươi.
- Diệp gia thiéu gia, Nam Châu tuổi trẻ đệ nhất nhân!
lại có một người trong đám cao giọng hô.
- Diệp gia thiếu gia, Nam Châu tuổi trẻ đệ nhất nhân!
lúc này gần như là tất cả mọi người cùng nhau hô vang, âm thanh vang vọng khắp bầu trời như sấm rèn vang.
Thích náo nhiệt vốn là bản tính con người. Huống chi bọn họ đại biểu cho Nam Phương liên minh. Còn Lăng Tiêu kia dường như là đại biểu cho Nam Châu liên minh.
Tuy rằng trước mắt Nam Châu liên minh rơi vào thế hạ phong. Nhưng cây có bóng, người có uy. Còn Nam Phương liên minh cũng chỉ vừa mới thành lập, tuy rằng đối đầu với Nam Châu liên minh nhưng vẫn chưa đến mức phát sinh xugn đọt quá kịch liệt.
cho nên, trận chiến giữa Lăng Tiêu và Diệp Thiên được xem như một trận quyết đấu giữa Nam Phương liên minh và Nam Châu liên minh.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Diệp Thiên, sau đó nói:
- Sức mạnh của ngươi và ta trong lúc chiến đấu có thể ảnh hưởng đến thế giới này. Chúng ta ra ngoài không gian đánh.
Diệp THiên ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu, quay đầu lại đám người phía sau giơ tay ép xuống, tiếng ồn ào ầm ỹ náo động lập tức kết thúc, tất cả trở nên im ắng. Trên mặt Diệp Thiên hiện lên một chút tự đắc, sau đó nói:
- chúng ta ra ngoài không gian chiến đấu. Thực lực các ngươi không đến được nơi đó. Các ngươi ở đây chờ ta trở về.
Đám người kia chưa kịp trả lời đã nghe thấy Lăng Tiêu đứng trên không trung hừ lạnh một tiếng:
- Không nghe ta nói sao? Cút đi!
Tiếng Lăng Tiêu nói như sấm động trời quang, nổ vang trong lòng cả đám người. Người thực lực hơi yếu một tí, choáng váng ngất xỉu rồi rớt xuống đất. Người thực lực mạnh hơn một chút sắc mặt đều trắng bệch, khóe miệng chảy ra dòng máu tươi. ĐỐi với người tu chân cảnh giới Hợp Thể kỳ đỉnh phong, những người này kém xa vô số làn vậy mà cũng dám kêu gào, quả là không biết sống chết.
Từ trên cao như vậy ngã xuống khẳng định sẽ tan xương nát thịt. Sắc mặt Diệp thiên có chút khó coi. Theo bản năng, hắn đã coi những người này như người hàu của mình.
Đánh chó phải nể mặt chủ, Lăng Tiêu ngươi làm vậy thực quá đáng mà. Ống tay áo vung lên, một cỗ lực lượng êm dịu truyền ra. Những người rơi xuống được nâng lên vững vàng, như một lông chim không trọng lượng, sau đó từ từ hạ xuống mặt đất.
Đánh chó phải nể mặt chủ, nhưng con chó dữ của ngươi cắn người ta nhập viện mà không một cây đập chết nó cũng đã là rất nể tình rồi. Lăng Tiêu đứng trên không trung, chậm rãi nói:
Thục Sơn đệ tử nghe lệnh. Phàm là phát hiện người lạ tiến vào phạm vi thế lực Thục Sơn, giết không cần hỏi!
- lăng Tiêu ngươi...
Diệp THiên nhất thời không khỏi vừa sợ vừa giận, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Ngươi và ta là người có thân phận như thế nào? Vì sao phải làm khó dễ đám người đi theo này?
Lăng Tiêu lạnh lùng cười:
- Ngươi xem đám rác rưởi đó là bảo bối thì ngươi cứ giữ lấy. Bọn họ có quan hệ gì tới ta? Hơn ngàn người này tới Thục Sơn phái ta muốn làm cái gì? Hôm nào ta dẫn theo một vạn Thục Sơn đệ tử đến lãnh địa Diệp gia ngươi ngắm cảnh, ngươi có bằng lòng không?
- Hừ.
DIệp Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó một cỗ lực lượng thâm nhập vào người mấy tên vừa choáng. Những người đó bừng tỉnh, từ dưới mặt đất bay lên, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu đầy sợ hãi.
Lúc này bọn họ dường như mới hiểu được, cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp không phải là người mà thực lực như bọn họ có khả năng cười nhạo.
Mà công phu này của Diệp Thiên cũng hoàn toàn vượt qua phạm trù đại viên mãn cao cấp bình thường. Trong đám người kia cũng có kẻ biết tốt xấu, trong lòng rung động. Xem ra sắp tới Nam Phương liên minh, sợ là phải đổi trời rồi.
Tôn gia dùng trăm phương ngàn kế, trải qua không biết bao nhiêu năm mới đạt được cục diện như hôm nay. Nhưng chỉ e là làm nền cho người khác mà thôi.