Ngạo Kiếm Lăng Vân


Thiên địa bất nhân coi vạn vật đều là chó rơm, trước mặt thiên địa pháp tắc thì tất cả chúng sinh đều bình đẳng. Vì vậy làm gì có sự phân chia thiện ác ở đây?

Nếu không thì trên tu chân giới từ trước đến nay đã không liên tục có chuyện giết người đoạt bảo, cái này từ đâu mà đến?

Nhưng muốn hiểu rõ về đạo thì có thể giải thích từ chính bản thân Lăng Tiêu, hắn chưa từng chủ động hãm hại một người nào! Đến bây giờ chỉ có một chuyện quá phận duy nhất là khi hắn chờ sư môn tiền bối độ kiếp thất bại để chiếm tiện nghi, lại bị một luồng sấm sét Thiên Kiếp đánh đến cái thế giới này. Cho nên nói một cách tương đối thì tâm hồn của Lăng Tiêu vẫn còn hết sức tinh khiết, tất nhiên sẽ cảm thấy chán ghét hành vi vừa rồi của những người này.

Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười, sau đó hắn hướng về phía bốn người kia nói:

- Bây giờ cút ngay vẫn còn kịp, đừng để ta thay đổi chủ ý mà giết chết bốn người các ngươi!

Lăng Tiêu vừa nói xong thì một luồng tinh thần uy áp cực kỳ khổng lồ hướng về phía bốn người kia đè xuống. Những người này trước đó vẫn tin lực lượng của Lăng Tiêu đã hao tổn quá lớn, tinh thần lực cũng không còn lại chút nào. Bọn họ không ngờ chỉ trong khoảnh khắc mà Lăng Tiêu đã khôi phục tinh thần lực đến loại cảnh giới này rồi.

Trong ánh mắt bốn người nhìn về phía Lăng Tiêu đều lộ ra vẻ hoảng sợ và khó tin. Vẻ mặt của đám người này cũng trở nên rất khó coi. Hai người bị giết đều là của Nam Châu Liên Minh. Bọn họ cũng không phải cùng một phe cánh, nhưng vì lý do đó mà giết người thì cũng có chút ngu ngốc.

Nếu Lăng Tiêu không giữ chữ tín thì bốn người này sẽ cùng tiến lên. Cho dù hắn có lợi hại thế nào , dưới tình huống thực lực hao tổn quá lớn thì cũng rất khó chống lại bốn người cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp vì quyền lợi mà chém giết.

Hơn nữa bọn họ cũng căn bản không tin Lăng Tiêu sẽ có đủ thực lực để giết chết vài cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp. Liên Minh Phương Nam đã thảm bại, tuy làm chấn động rất nhiều người nhưng hầu như không ai tin những người đó đều bại trong tay của Lăng Tiêu.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, hầu như không một ai dám nói ra câu nào. Đám người lập tức xoay người bỏ đi, đồng thời cũng dùng ánh mắt căm hận nhìn thoáng qua Lăng Tiêu rồi mỗi người phóng về một phương hướng khác nhau.


Mãi đến khi hình bóng của những người kia biến mất trong không trung, sau đó Lăng Tiêu còn đặt một tia thần thức lên cơ thể bọn họ. Khi hắn cảm thấy khoảng cách của họ đã càng lúc càng xa thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó Lăng Tiêu lấy từ trong chiếc nhẫn ra một viên đan dược ném vào miệng rồi khoanh chân ngồi xuống trên không trung để bắt đầu khôi phục lại thực lực. Lỡ may những người đó kéo nhau quay trở lại, Lăng Tiêu sợ rằng sẽ không thể tiếp tục kiên trì thêm được nữa.

Tuy Lăng Tiêu dùng lực lượng pháp tắc để chiến thắng Tương Thiên Phương, nhưng vận dụng lực lượng thiên địa cũng cực kỳ tiêu hao năng lượng của bản thân. Những người kia đoán không sai, quả thật Lăng Tiêu đã giống như cung giương hết cỡ. Nhưng vấn đề là ở chỗ bọn họ không thật sự dám thử nghiệm.

Nếu Vương Lâm vẫn còn lực lượng để đánh một trận thì bọn họ thật sự gặp phải nguy hiểm.

Triệu Dũng đang ở trên mặt đất dè dặt nhìn lên hình bóng kia trên bầu trời. Luồng hào quang hồng sắc xuyên qua thiên địa đã rất lâu mà không tiêu tan kia cũng làm hắn sinh ra một loại ý nghĩ muốn quỳ trên mặt đất bái lạy.

Hắn biết ân công của mình sau khi chiến đấu một trận với rất nhiều cường giả thì đã thắng.

Lúc này Triệu Dũng thiếu chút nữa đã quên mục đích mình đến đây để tìm thảo dược, hắn đang nghĩ đến chuyện đợi ân công tỉnh lại thì có thể cứu được mẫu thân.

Sau một canh giờ, tinh thần lực của Lăng Tiêu đã khôi phục được một chút, nhưng vẫn còn cách một khoảng xa mới có thể hoàn toàn khôi phục lại. Lúc này luồng hào quang hồng sắc trên bầu trời đã tiêu tán, luồng năng lượng tự bạo khổng lồ của Tương Thiên Phương cũng đã biết mất.

Lăng Tiêu mở mắt, hắn thấy bản thể của Tiểu Yêu rất ít khi xuất hiện đang đứng trước mặt mình. Nàng hướng về phía Lăng Tiêu thi lễ, nói:


- Đa tạ chủ nhân đã thành toàn.

Lăng Tiêu khoát khoát tay, vẻ mặt có chút uể oải đột nhiên hiện lên vẻ vui mừng, nói:

- Ngươi là đồng bọn tốt nhất của ta, tất nhiên phải thành toàn cho ngươi rồi!

Vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Yêu hơi co lại, hình như nàng muốn cười cười với chủ nhân, nhưng đáng tiếc là nụ cười lại không đạt. Nàng dứt khoát lóe người lên rồi tiến thẳng vào trong bản thể Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm.

Lúc này Lăng Tiêu cầm lấy chuôi Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm, hắn cảm thấy một luồng lực lượng cực kỳ cuồn cuộn đang truyền vào trong lòng bàn tay. Đồng thời loại cảm giác khế hợp cũng làm Lăng Tiêu cảm thấy thanh kiếm này giống như một bộ phận trên cơ thể chính mình.

Trong lòng Lăng Tiêu hiểu rõ, sau khi thanh kiếm của mình trải qua rèn luyện đã không còn là một phàm vật có một chút yêu khí giống như năm xưa. Đặc biệt là đủ loại biểu hiện thần kỳ của Tiểu Yêu căn bản không phải là những biểu hiện của một số kiếm linh thông thường.

Tuy Tiểu Yêu vẫn rất ít khi nói chuyện, nhưng chỉ số thông minh của nàng lại cao đến mức kinh người, căn bản khó có thể làm người ta không cho rằng nàng như một người dị loại.

Những công pháp của người tu chân Thục Sơn Phái tu luyện đều có thể làm tăng sự gắn bó với kiếm linh, nên kiếm linh thân cận với người tu chân Thục Sơn Phái chỉ là chuyện bình thường. Nguồn: https://truyenfull.vn

Nên Lăng Tiêu cũng lười không muốn suy nghĩ xem Tiểu Yêu thật ra có lai lịch gì. Bởi vì dù nàng có đến từ địa phương nào thì bây giờ cũng đã thuộc về mình.

Lúc này Lăng Tiêu đã đi đến trước mặt Triệu Dũng, người thanh niên này lập tức quỳ lên mặt đất rồi liên tục dập đầu nói:


- Ân công, cứu... Cứu mẫu thân của ta đi, cầu xin người!

Lăng Tiêu khẽ hỏi:

- Mẫu thân của ngươi bị làm sao?

Triệu Dũng nói tên mình cho Lăng Tiêu biết, sau đó lại nói qua bệnh tình của mẫu thân. Lăng Tiêu than nhẹ trong lòng, loại chuyện này ở đâu cũng có dù trong giới phàm nhân hay trong Thánh Vực. Xem ra chỉ cần ở đâu có con người sinh sống sẽ có sự chênh lệch giữa giàu và nghèo, sẽ có đủ loại bất bình thế này.

Mà sinh lão bệnh tử lại là một chuyện mà con người khó có thể tránh khỏi.

Nếu là một người tu chân tu luyện đạo vô tình gặp phải tình huống này thì sợ rằng sẽ nói một câu:

- Sinh lão bệnh tử, quy luật tự nhiên!

Sau đó sẽ đuổi người thanh niên này đi ngay, nhưng Lăng Tiêu lại cảm thấy chính mình không làm được như vậy.

Ngay cả bảo vật kia Lăng Tiêu còn chưa tìm hiểu cho kỹ càng, hơn nữa hắn lại có ấn tượng rất tốt với người thanh niên phàm nhân hiếu thảo dám một mình đi đến loại địa phương nguy hiểm này chỉ vì muốn tìm thảo dược cứu mạng mẫu thân. Người dám liều lĩnh như vậy thật sự là con có hiếu.

- Triệu Dũng, ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ đi đến xem bệnh tình của mẫu thân ngươi. Ta sẽ chữa trị cho bà thật tốt, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì nữa đâu.

Lăng Tiêu mỉm cười nói.


- Thật sao?

Trong giọng nói của Triệu Dũng lộ ra niềm vui sướng từ tận đáy lòng. Sau đó hắn lại quỳ xuống, lại bị một lực lượng nhu hòa ngăn cản. Hắn nghe thấy Lăng Tiêu nói:

- Tất nhiên là thật! Nhưng sau này đừng nên tùy tiện quỳ xuống, sinh mệnh có dài có ngắn khác nhau nhưng tôn nghiêm của sinh mệnh lại giống như nhau.

Triệu Dũng gãi gãi đầu, trên vẻ mặt nghiêm nghị lộ ra một nụ cười, nói:

- Ân công, ta đọc ít sách nhưng vẫn hiểu được ý của ngài. Ngoại trừ ân công và cha mẹ, ta sẽ không quỳ xuống trước mặt bất kỳ người nào khác.

Vẻ mặt Lăng Tiêu hơi co lại rồi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó hắn nói:

- Chúng ta đi thôi!

Nói xong Lăng Tiêu dùng tay kéo Triệu Dũng, tên này đột nhiên cảm thấy dưới chân trống không, vừa định kêu lên sợ hãi nhưng lại đột nhiên nhớ đến thần thông của ân công nên cố gắng kìm chế nổi hoảng sợ của mình. Hắn run rẩy nhìn khoảng cách từ chân mình xuống mặt đất càng ngày càng xa, loại cảm giác hoảng sợ từ trong tim đã càng lúc càng nhạt, cuối cùng lại biến thành một cảm giác hưng phấn.

Triệu Dũng thầm nghĩ trong lòng:

- Nếu ta cũng có thể tự do bay lượn trên trời thì tốt biết bao!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận