Ngạo Kiếm Lăng Vân


Nhưng nếu có thể đứng vững trước các loại áp lực này thì cuối cùng có thể chứng minh được sự thành công của nó. Thục Sơn phái đã viết lại lịch sử của Thánh Vực, mà Lăng Tiêu tông chủ Thục Sơn phái cũng thật sự trở thành người đứng ở đỉnh phong trong Thánh Vực, là một tồn tại được rất nhiều người kính ngưỡng.

Người Thánh Vực tuy không hiểu những điểm tốt của công lao và ân đức, nhưng phần vinh quang thì ai cũng nghĩ tới.

Không nhận thức được một lực lượng vô cùng đáng sợ thì có thể làm cho người ta lạc mất phương hướng lúc nào không biết.

Khi tuổi tác tăng cao, phần ngạo khí và nhiệt huyết trong lòng Lăng Tiêu chưa từng thay đổi, nhưng con người lại trưởng thành lên rất nhiều. Đặc biệt là những năm tu luyện hữu tình đạo, thất tình lục dục thăng hoa không chỉ mang đến sự đề thăng tu vi và tâm cảnh, mà còn có thể làm Lăng Tiêu càng trở nên trưởng thành.

Mốn mọi người nhanh chóng tiếp nhận Thục Sơn phái thì rõ ràng không thể dùng nắm đấm được. Chỉ cần để cho bọn họ biết nắm đấm của mình cứng, nhưng không cần phải dùng nắm đấm đánh lên người bọn họ.

Nhiều khi dùng lực lượng để đe dọa không thể so sánh với việc trực tiếp giết chết.

Tư Đồ Đạo không kìm được phải cảm thấy kính nể Lăng Tiêu, lão chắp tay hướng về phía Lăng Tiêu nói:

- Chuyện này lão phu sẽ không khách khí! Lão thay mặt cho hàng nghìn vạn tướng sĩ trong quân đội của Liên Minh Nam Châu cảm ơn đại ân của Lăng tông chủ!

Tư Đồ Đạo nói xong thì quay người lại, sau đó lại quay đầu nói:

- Lăng tông chủ, hẹn ngày sau gặp lại.

Lúc này những võ giả tán tu cũng vô cùng kính phục Lăng Tiêu, cả đám chắp tay rồi rời đi. Trong nháy mắt tất cả mọi người đều đi sạch, còn những người của Liên Minh Phương Nam đã sớm tan tác khi Tôn Lập bỏ chạy rồi.


Thủ lĩnh đã chạy trước, bọn họ còn ở lại đây để chịu chết sao?

Bầu trời lúc này trở nên xanh như ngọc, Lăng Tiêu, Kim Hổ và Tiểu Sửu đứng ở bên cạnh vách đá vạn trượng nhìn mặt biển mờ mịt ở phương xa, Kim Hổ nói:

- Chủ nhân, trụ sở của Ma tộc là ở bên sâu trong hải ngoại. Diện tích lục địa của Thánh Vực tuy rất rộng, nhưng ngoài hải ngoại cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, nên hải ngoại cũng có rất nhiều tồn tại cường đại. Ta đã một lần nhìn thấy đám ma thú trong biển chém giết nhau, ta mãi mãi không quên được hai con ma thú cao vạn thước đó. Khi đó ta đã có cảnh giới đại viên mãn sơ cấp, hơn nữa lại có huyết mạch hoàng gia Ma tộc, nhưng dưới uy áp của hai con quái vật khổng lồ kia thì phải đứng yên như tượng.

- Thế giới này rất thần kỳ, bất kỳ kẻ nào tự cho rằng mình đã đứng trên đỉnh phong thì đều là những tên ngu xuẩn. Bởi vì càng tu luyện đến cảnh giới cao cấp thì lại càng có cảm giác mình quá nhỏ bé.

- Chúng ta ở trong vũ trụ mênh mông này chỉ là một hạt cát mà thôi.

Lăng Tiêu nói làm cho Kim Hổ và Tiểu Sửu hai tên cường giả ma thú cuối cùng đã trưởng thành trong Thánh Vực phải rơi vào trong trầm tư.

Lúc này tâm cảnh của Lăng Tiêu đã vô cùng bình thản, cặp mắt cũng yên tĩnh không chút rung động. Hắn đứng đây nhìn về mặt biển ở phương xa giống như một pho tượng.

Mà lúc này trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh bản mệnh pháp bảo của Lăng Tiêu, cuối cùng ba bảo vật kỳ dị đã dung hợp vào nhau đến giai đoạn cuối, lúc này giống như đã hòa tan thành một thể thống nhất. Những tầng kim hoàng sắc kèm theo luồng điện tử hồng sắc liên tục xẹt qua xẹt lại trên bề mặt Hàm Hàn Bảo Đỉnh.

Một cái mặt trời thật sự đang treo trên đỉnh núi trong bầu trời thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh, mặt trời đang tỏa ra những luồng sáng nóng, soi sáng tất cả không gian bên trong.

Nguyên thần thứ hai của Lăng Tiêu xuất hiện bên trong không gian của Hàm Hàn Bảo Đỉnh, từ khi ba bảo vật dung hợp lại với nhau thì "mặt trời nhỏ" bên trên không gian của cái đỉnh kia làm người ta cảm giác được một hơi nóng khổng lồ, thậm chí còn làm cho đệ nhị nguyên thần của Lăng Tiêu sinh ra một loại cảm giác không dám đến gần. May mà mặc dù nó có nóng thế nào thì trên người nó cũng có thần thức của Lăng Tiêu, cũng bị hắn khống chế. Độ nóng trên "mặt trời nhỏ" đã dần giảm bớt, sau đó chậm rãi nguội trở lại.


Lúc này một quả cầu đồng* cực lớn có đường kính hơn năm mươi thước xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu. Toàn bộ quả cầu giống như dùng một khối đồng thau hoàn chỉnh để luyện chế thành, trên mặt cầu nhìn không thấy bất kỳ khe hở nào, trên đó lại phủ đầy các loại dấu vết và hoa văn vừa kỳ dị mà lại vừa thần bí. Thậm chí Lăng Tiêu còn có thể khẳng định đây là một loại chữ thuộc về một nền văn minh nào đó vô cùng hùng mạnh. Nhưng tiếc là Lăng Tiêu không phải thần để có thể đọc được các loại chữ viết và ngôn ngữ của rất nhiều nền văn minh. Hắn cũng không phải chuyên gia về chữ viết để có thể suy đoán được, cho nên Lăng Tiêu cũng không biết được trên đó viết cái gì.

(Đoạn này tác giả viết không rõ lắm, ba bảo vật dung hợp có thể là Hàm Hàn Bảo Đỉnh, bảo vật hình mặt trời của Thanh Loan, và bảo vật Lăng Tiêu vừa mới lấy được từ tay Tôn Lập. Nói là dung hợp nhưng thực chất chỉ là dung hợp tượng trưng. Nghĩa là: Bảo vật của Thanh Loan thì trở thành mặt trời trong không gian Hàm Hàn Bảo Đỉnh, cái đỉnh này có thêm một chút biến hóa, còn bảo vật mới lấy được từ Tôn Lập thì trở thành quả cầu đồng.[DG])

Nhưng có một điều, ba cái bảo vật này vốn rất nhỏ và chắc chắn cũng là một thể này sau khi dung hợp lại không ngờ lại biến thành một vật lớn như vậy, làm người ta không kìm được phải cảm thấy kinh hãi.

Lăng Tiêu từ mặt trên của quả cầu đồng này có thể cảm nhận được một luồng năng lượng vô cùng sung mãn. Tuy nó cực kỳ nóng, nhưng năng lượng này lại không tàn khốc, cũng không làm cho người ta sinh ra cảm giác khó khống chế.

Đây là một bảo vật rất ôn hòa, hơn nữa nó lại không có bất kỳ linh tính nào.

Bảo vật có linh tính không phải tất cả đều tốt mà không có điểm xấu. Vì những loại giống như Huyền Thiên một khi cảnh giới của nó vượt xa chủ nhân thì rất có thể sẽ làm phản. Huyền Thiên bây giờ rất thành thật, bởi vì bây giờ nó không mạnh bằng Lăng Tiêu, đồng thời cũng phải dựa vào sự trợ giúp của Lăng Tiêu để khôi phục lại thực lực.

Nếu không sợ rằng nó đã có ý niệm đoạt xá Lăng Tiêu rồi.

Nhưng nếu giống như Tiểu Yêu có thể cùng chủ nhân đạt đến một mức độ tâm linh tương thông nhất định, đo đó có thể sinh ra sự phối hợp mà những bảo vật bình thường không thể so sánh được, có thể tự mình phán đoán và tiến hành chiến đấu thì sẽ là báu vật hiếm có.

Nhưng quả cầu đồng trước mặt không có linh tính, đối với thực lực hiện nay của Lăng Tiêu thì đây lại là một chuyện tốt. Vì nếu là bảo vật có linh tính sẽ rất khát vọng chiến đấu. Nhưng cái Lăng Tiêu muốn chính là phát triển thế giới bên trong, chỉ cần hắn có thể bình yên đứng bên trong là được.

Lăng Tiêu vươn tay vuốt ve quả cầu đồng cực lớn vẫn còn rất nóng, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười. Hắn cảm thấy bội phục vận may của mình, thật sự là quát tốt.


Nhưng điều này cũng thật sự gõ lên một hồi chuông cảnh báo với Lăng Tiêu, những bảo vật cùng loại thế này trong Thánh Vực sao lại nhiều như vậy? Sao đảm bảo được trong tay người khác không có một vật cường đại giống thế này?

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, hắn đứng thẳng lên sau đó quay về phía Tiểu Sửu và Kim Hổ nói:

- Đi, chúng ta về Thục Sơn phái.

Trong ánh mắt Kim Hổ và Tiểu Sửu đều lộ ra vài phần kích động, cuối cùng lại có thể ở cùng với nhau một nơi.

Mà Kim Hổ từ khi quyết định đi theo Lăng Tiêu cũng đã dứt bỏ thân phận Ma tộc vương tử của mình. Hắn cảm thấy rất sung sướng khi làm một người hầu, bởi vì hắn đã biết muốn đạt được những phát triển khổng lồ thì nhất định phải đi theo bên cạnh chủ nhân.

Lăng Tiêu đã sử dụng Truyền Âm Phu để thông báo cho Diệp Tử, để nàng phái người đi tặng đan dược cho Liên Minh Nam Châu. Trên thực tế, tuy nghe thì thấy số lượng rất nhiều nhưng thật ra chỉ là sản lượng nửa năm của thập đại đệ tử và đám người Lam Thiên mà thôi. Nếu đổi lại là các nàng Diệp Tử và Hoàng Phủ Nguyệt thì thời gian sẽ càng ngắn.

Nếu Lăng Tiêu dùng Hàm Hàn Bảo Đỉnh để luyện chế thì sợ rằng một lô đã có thể luyện chế đủ số lượng này rồi.

Chỉ là một số đan dược bậc thấp mà thôi, cho dù những người trên Thánh Vực chụp mũ cho nó cái tên rất đẹp là "Thần dược" nhưng trong mắt Lăng Tiêu thì rác rưởi đặt ở chỗ nào cũng là rác rưởi, cũng không thể biến thành tinh thạch được.

Ba người bay đi như tên bắn nhưng vẫn mất thời gian gần một năm mới về đến Thục Sơn phái. Tin tức Lăng Tiêu về môn phái cũng không phải trắng trợn thổi phồng lên nhưng vẫn làm cho bầu không khí trở nên xôn xao. Nhiều người nghe thấy tông chủ quay về thì cảm thấy rất hưng phấn. Thục Sơn phái bây giờ đã thực sự vững chân trên Nam Châu, tuy có Liên Minh Phương Nam khiêu chiến nhưng những tên đui mù chạy đến Thục Sơn phái tìm chết lại giảm đi rất nhiều.

Chỉ có vài tên điên muốn nổi danh, cũng không phải là người của Liên Minh Phương Nam chạy đến đây khiêu chiến Lăng Tiêu. Sau đó bị người của Tinh Vũ đường đang nhàn rỗi không có việc gì làm đánh cho chạy té *** té đái.

- Cái gì được gọi là uy danh? Thế này mới là uy danh.

Hiện nay đệ tử Thục Sơn phái đã có thể nói ra thân phận bản thân ở bên ngoài một cách quang minh chính đại. Khi nói ra thì lập tức được mọi người tiếp đãi long trọng, đây quả thật là việc mà trước đây không thể tưởng tượng nổi.

Mặc dù phạm vi bọn họ hoạt động phần lớn đều là những khu vực mà gia tộc Liên Minh Nam Châu kiểm soát, nhưng một môn phái nhỏ chỉ phát triển hơn một trăm năm đã có thể đạt đến mức độ làm mọi người phải ngưỡng mộ như hiện nay, cũng làm người ta cảm thấy choáng váng.


Phương diện này giống như không có quan hệ nhiều lắm đến Lăng Tiêu, nhưng trong lòng mỗi người đệ tử Thục Sơn đều hiểu rõ nếu không có tông chủ thì đừng nói đến thân phận hay địa vị, ngay cả chính bọn họ bây giờ sợ rằng cũng vì tiền đồ và tương lai mà khổ sở đấu tranh rồi. Làm sao giống như bây giờ, dù nội môn hay ngoại môn hay đệ tử Tinh Vũ đường, đề tài mà mọi người muốn bàn luận nhất là—khi nào chúng ta sẽ tiến vào Thần giới?

Nếu không có tông chủ đại nhân thì bọn họ dám nghĩ đến vấn đề này sao?

Cho nên Lăng Tiêu không những là tông chủ Thục Sơn phái mà còn là một vị thủ lĩnh tinh thần để tất cả mọi người cuồng nhiệt sùng bái. Lúc này hắn đã là nguồn gốc lớn nhất của lực lượng và lòng tin tất cả mọi người. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Sau khi Lăng Tiêu quay trở về môn phái cũng không gặp mặt mọi người mà bảo trì một khoảng cách thích hợp và sự thần bí. Đối với Lăng Tiêu bây giờ thì thân phận là một vấn đề rất quan trọng.

Ngoại trừ những nhân vật cấp cao của Thục Sơn phái thì những người khác đã rất ít khi có cơ hội gặp mặt Lăng Tiêu.

Sau khi Lăng Tiêu quay về môn phái thì việc đầu tiên hắn muốn làm chính là bắt đầu chuẩn bị luyện chế cho từng người ở vị trí cao tầng trong Thục Sơn phái pháp bảo hộ thân riêng. Vì Lăng Tiêu đã luyện chế rất nhiều lần, tuy không dám bảo đảm mỗi lần đều thành công, nhưng Lăng Tiêu ít nhất cũng có thể nâng xác xuất thành công lên rất cao.

Bây giờ là mùa thu của Thánh Vực, vì linh khí rất dồi dào, nên tất cả mọi người ở đây cũng không có loại cảm giác hiu quạnh và sầu tư như mùa thu trong nhân giới. Cây cối vẫn xanh tốt, thác nước vẫn cuộn chảy ầm ầm, khá nhiều kiến trúc được xây dựng trên hai đỉnh núi như ẩn như hiện giữa những tảng đá lớn và những cây gỗ khổng lồ.

Những người có thể và dám ở trong những căn phòng của các kiến trúc mới này, cơ bản thì ngoại trừ Lăng Tiêu và những hồng nhan tri kỷ, cũng chỉ có những đệ tử nội môn vô câu vô thúc* thôi.

(Vô câu vô thúc: Thoải mái tự nhiên)

Tất cả những người đệ tử ngoại môn và Tinh Vũ đường đều phải tu luyện kiếm kỹ, tu luyện công pháp.

Nhưng đệ tử nội môn lại tu luyện đạo thuật.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận