Đợi Lăng Tiêu rời đi, trong lòng Kim Hổ cảm thấy vô cùng thoải mái. Thực lực đạt tới cảnh giới sơ cấp Đại viên mãn đỉnh phong, hắn đối với lời nói của Lăng Tiêu cũng bán tín bán nghi. Một cây trường thương màu đen đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, sau đó hung hăng đánh về phía Hồng Đồng Đại Chung đã thu nhỏ lại chỉ còn mười thước kia. Kim Hổ còn nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
- Tăng thực lực sao? Chỉ bằng vào ngươi? Ta sẽ đánh nát ngươi!
Nhưng hắn không ngờ là khi cây trường thương còn chưa có đụng tới được Hồng Đồng Đại Chung thì đột nhiên một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ truyền ra, lập tức đánh văng cây trường thương của Kim Hổ. Mà bản thân hắn vừa mới quán thâu lực lượng toàn thân vào một đòn vừa rồi lúc này cũng bị chấn động tới phun máu tươi, thân thể bay ngược lại phía sau mấy chục thước, va vào một gốc cây đại thụ. Kim Hổ sợ hãi đụng gãy gốc cây này, phát tán tất cả lực lượng vừa tập trung lên người mình, oa một tiếng phun một ngụm máu tươi nữa.
Mặc dù bị thương nhưng trên mặt hắn không có chút uể oải mà ngược lại đôi mắt bừng sáng, vẻ cao hứng vô cùng, hồ hởi chạy tới vươn tay, hơi do dự sờ lên mặt ngoài Hồng Đồng Đại Chung, ngưng thần đề phòng. Trong lòng hắn khẩn trương vô cùng, mãi cho tới khi tay hắn chạm vào trên mặt Hồng Đồng Đại Chung mà không có gì phát sinh mới thở dài một hơi.
Lúc này Kim Hổ lại cầm lấy cây trường thương màu đen, chậm rãi đưa về phía Hồng Đồng Đại Chung, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.
Mười thước....năm thước....ba thước!
Khoảng cách chậm chạp bị thu ngắn lại. Trên mặt Kim Hổ lộ ra một nụ cười gian xảo, phảng phất như nói "đúng như ta dự đoán".
Một thước...nửa thước...mắt thấy thanh trường thương màu đen sắp va chạm với Hồng Đồng Đại Chung rồi mà phản lực vẫn chưa truyền ra, Kim Hổ đột nhiên quát lớn:
- Chết đi này!
Một tiếng nổ lớn vang lên cùng với sự bùng phát lực lượng trên cánh tay Kim Hổ, trong nháy mắt truyền từ thân thể hắn tới thanh trường thương. Thanh trường thương màu đen nọ liền phát ra những rung động mãnh liệt, tần suất cực cao, tốc độ cực nhanh!
Ầm!
Lần này thế giới trong đỉnh lại vang lên một âm thanh như tiếng sấm sét kinh thiên, chẳng khác gì tiếng xuân lôi. Tất cả sinh vật bên trong đỉnh đều sợ hãi nằm mọp xuống mặt đất. Đã rất nhiều năm rồi chúng chưa từng nghe một âm thanh nào kinh khủng như vậy, đối với một số con vật thì đây là lần đầu tiên trong đời.
Mà Kim Hổ còn chưa kịp cao hứng thì lại cảm thấy một luồng phản lực khổng lồ một lần nữa đẩy ngược lại, quẳng hắn bay ngược về phía sau, phun một vòi máu tươi dọc theo đường bay. Lần này lục phủ ngũ tạng của hắn cũng thiếu chút nữa là lệch vị trí.
Chẳng qua Kim Hổ vẫn không lộ chút sợ hãi, ngược lại lại dũng cảm xông lên một lần nữa
.........
Lăng Tiêu thu hồi lại thần thức từ trong thế giới trong đỉnh, đứng trên thân cây vô cùng lớn này, thở dài một hơi. Một lúc sau trong lòng hắn đột nhiên sinh ra dự cảm, thân thể nhoáng lên rồi xuất hiện ở nơi cách đó trên trăm dặm, sau đó những tiếng răng rắc liền vang lên.
Cây đại thụ xuyên thẳng trời xanh giữa bình nguyên đã bị một bàn tay khổng lồ từ trên bầu trời giáng xuống đánh cho nát bấy.
Trên cổ tay đó lộ ra một chữ rất rõ ràng "vạn".
Lăng Tiêu mở to mắt nhìn vị trí mình vừa đứng, hiện giờ trên mặt đất cũng đã bị bàn tay đó đánh xuống tạo thành một cái hố sâu hơn trăm trượng. Mà cây đại thụ kia giờ đã hóa thành vô số vụn gỗ, lá xanh và những cành cây to lớn giờ rơi như mưa khắp không trung.
Tuy nhiên Lăng Tiêu không có tâm trạng nào mà ngắm cảnh, bởi bàn tay khổng lồ kia chưa đánh trúng hắn, lập tức chuyển động một lần nữa, vô cùng linh hoạt hướng về phía hắn chụp một cái.
Bàn tay nọ mỗi ngón tay đều như một cây trụ chống trời, nhưng sự linh hoạt của nó nếu thụ nhỏ lại vô số lần thì chẳng khác gì một bàn tay của loài người.
Trong mắt Lăng Tiêu lộ ra vẻ hoảng sợ. Vừa rồi hắn còn tưởng là Thanh Hà bị trọng thương, tuyệt không thể ra tay với mình, không ngờ trong nháy mắt sự thật đã phơi bày, trong lòng chỉ còn biết than khóc cho số phận không may của mình.
Bàn tay khổng lồ kia không có bất cứ năng lượng gì tỏa ra. Mà trên thực tế, Lăng Tiêu rõ hơn ai hết, toàn bộ bàn tay đó chính là do năng lượng hóa thành.
Lăng Tiêu lắc đầu cười khổ. Loại lực lượng này trước mắt tuyệt đối mình không thể chống lại, thân thể nhoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện cách đó ngàn dặm, đồng thời trong tay cầm một xấp độn phù dầy cộp, cứ sau một lần thuấn di lại bóp nát độn phù, sau khi xuất hiện lần nữa đã ở ngoài ngàn dặm.
Từ khi thực lực tiến vào độ kiếp kỳ, năng lực chế tạo độn phù của Lăng Tiêu cũng tăng lên rất nhiều. Vốn dĩ hắn chỉ chế tạo được độn phù năm trăm dặm nhưng giờ đã chế tạo được độn phù ngàn dặm, hơn nữa theo sự nâng cao không ngừng về năng lực chế tạo của Lăng Tiêu, độn phù của hắn vẫn có thể tiếp đề cao uy lực.
Lăng Tiêu hoàn toàn chưa kịp thả lòng thì trong mắt lại hiện lên vẻ kinh sợ, tay lại bóp nát độn phù một lần nữa. Mà ngay tại vị trí vừa rồi của hắn, bàn tay có chữ "vạn" kia lại đột ngột xuất hiện, đánh trượt thân thể Lăng Tiêu, một quyền ầm ầm đánh xuống chấn động mặt đất khiến cả đại địa run rẩy không ngừng.
Lăng Tiêu liên tiếp bót nát mười mấy lá độn phù. Đối mặt với thứ tồn tại cường đại này hắn không có bất cứ biện pháp gì. Thứ này hoàn toàn bất đồng với bất cứ thứ gì thuộc vũ giả trong Thánh Vực.
Với thực lực của Lăng Tiêu hiện giờ thì căn bản không cần chuẩn bị nhiều độn phù lắm. Trong Thánh Vực, người đơn đả độc đấu có thể đem đến nguy cơ sinh tử cho hắn cũng không nhiều lắm. Ai có thể ngờ được hắn tự dưng lại bị thần chí cao của Thần Giới đuổi giết chứ!
Không phải là chỉ đoạt một kiện pháp bảo không mấy mạnh mẽ của ngươi thôi sao, làm gì mà phải tức giận thế chứ? Lăng Tiêu vừa bỏ chạy vừa thầm mắng. Khi hao hết độn phù trong tay, Lăng Tiêu cũng không dừng lại nửa điểm, thân thể lập tức hướng về một phía phóng vụt đi. Hướng đó là một vùng núi non trùng trùng điệp điệp được thảm rừng rậm nguyên thủy xanh biếc bao phủ.
Chỉ trong nháy mắt vừa rồi Lăng Tiêu đã chạy hơn một vạn dặm. Tốc độ chạy trối chết này e rằng không người nào trong Thánh Vực có thể làm nổi.
Thân thể hắn như một luồng khói xanh chui vào trong rừng rậm, thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ chắc sẽ không bị đuổi tới đây đâu. Đại thần Thanh Hà này nhiều khí lực như vậy sao không bóp chết Diệp Thiên đi, đuổi theo ta tìm phiền toái làm gì chứ?
Một đám mây trên bầu trời bay tới với tốc độ cực nhanh, lướt đi như tia chớp trong không trung, lao thẳng về phía khu rừng Lăng Tiêu vừa mới tiến vào, đuổi theo hắn.
Lăng Tiêu sau khi tiến vào trong rừng căn bản cũng không dừng lại. Trong lòng hy vọng là một chuyện nhưng sự thật thế nào lại là chuyện khác. Điều này Lăng Tiêu hiểu rất rõ nên hắn cũng không hy vọng quá xa vời là Thanh Hà sẽ không đuổi theo mình nữa.
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của hắn, phía sau Lăng Tiêu bắt đầu truyền tới những thanh âm ầm ầm vang động.
Lăng Tiêu vừa vội vàng bỏ chạy vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa hai tròng mắt rớt ra ngoài. Bàn tay khổng lồ kia dứt khoát không thèm tìm hắn nữa mà chụp lấy cả một dãy núi trăm dặm, sau đó bóp nát.
Chỉ trong chớp mắt, một dãy núi trăm dặm đã nát vụn.
Hơn nữa tốc độ của nó nhanh tới khó tin. Tốc độ bàn tay khổng lồ đó bóp nát dãy núi chẳng hề chậm hơn tốc độ Lăng Tiêu chạy trốn chút nào. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Đáng chết!
Dưới chân Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm. Từ thân kiếm phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ, vù một cái liền biến mất. Tốc độ của nó so với tốc độ vừa chạy trốn của Lăng Tiêu nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Cũng không phải lúc trước Lăng Tiêu không biết lấy Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm ra mà sử dụng, mà bởi hắn cho rằng khí tức của Tiểu Yêu quá mức rõ ràng, chẳng khác gì hải đăng giữa đêm đen. Nhưng tới nước này rồi thì Lăng Tiêu đột nhiên hiểu ra, cho dù là mình không lấy Tiểu Yêu ra thì bàn tay khổng lồ kia vẫn có thể tìm thấy hắn.
Trên bầu trời bỗng truyền tới một tiếng hừ lạnh. Tiếng hừ đó nghe như sét đánh. Đồng thời bàn tay khổng lồ đột nhiên búng một cái. Một quả cầu năng lượng vô cùng to lớn từ trên bàn tay đó xuất ra, sau đó ngón trỏ của nó búng mạnh một cái. Quả cầu năng lượng kia liền giống như lưu tinh ầm ầm đuổi theo Lăng Tiêu đang ngự kiếm phi hành.
Mà bàn tay khổng lồ sau khi bắn ra quả cầu năng lượng thì cũng dần dần biến mất trong không trung.
Lăng Tiêu cảm giác được quả cầu năng lượng chứa năng lượng thiên địa vô tận đang ầm ầm đuổi theo mình liền đem Hồng Đồng Đại Chung triệu hồi ra. Một thương của Kim Hổ đánh ra liền rơi vào khoảng không, trong ánh mắt hắn hiện lên chút ảo não, đồng thời trong lòng bỗng dưng lên một cảm giác kỳ lạ. Bởi lẽ hắn cảm thấy thế giới trong đỉnh này trong nháy mắt trở nên cực kỳ không yên tĩnh.
Hắn cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn khoanh chân ngồi xuống trên ngọn núi, sau đó đem năng lượng huyết mạch hoàng giả Ma tộc thi triển ra, ổn định không gian trong đỉnh.
Bên ngoài, Lăng Tiêu đem Hồng Đồng Đại Chung che phía sau mình. Khối cầu năng lượng kia gầm thét lao tới khiến người ta không thể tránh khỏi, ầm ầm một tiếng liền đánh thẳng lên Hồng Đồng Đại Chung.
Lăng Tiêu đã đem linh hồn lạc ấn đặt trên Hồng Đồng Đại Chung, đột nhiên cảm thấy như chính tâm tạng của mình bị một đòn nghiêm trọng, khóe miệng tràn máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch. Nhưng hắn lại kinh ngạc vô cùng khi phát hiện ra bản thân Hồng Đồng Đại Chung lại có thể chặn được công kích của quả cầu năng lượng kia!
Hồng Đồng Đại Chung cũng không có chút gì suy suyển mà quả cầu năng lượng kia đã tan thành mây khói.
Lăng Tiêu chẳng những không có cảm giác nhẹ nhõm mà ngược lại đôi mắt lóe lên vẻ hoảng sợ. Quả cầu năng lượng kia cho dù có thể bị Hồng Đồng Đại Chung ngăn cản thì cũng không thể tiêu tán quá nhanh chóng như vậy được!
Cho nên trong này nhất định có gian trá!
Trên bầu trời lại xuất hiện bàn tay khổng lồ kia một lần nữa. Nó giống như một dãy đại sơn, không chút hoa mỹ giáng thẳng xuống Lăng Tiêu.
Đối mặt với một chưởng này, hết thảy kỹ xảo, công pháp chẳng còn đất sử dụng. Lăng Tiêu chỉ còn kịp đem bổn mạng pháp bảo Hàm Hàn Bảo Đỉnh ra, đưa đệ nhị nguyên thần của mình vào thế giới bên trong đỉnh liền lập tức cảm thấy cả thế giới đột nhiên tối sầm lại.
Trên Thần Giới xa xôi, giữa một tòa thần điện rộng cả ngàn dặm có một pho tượng dài tới vạn thước, lớn tới mức thần kỳ. Lúc này mặt pho tượng vàng như đất, không có một chút sinh cơ. Ngay trong nháy mắt khi bàn tay khổng lồ kia chụp tới, có thể nhìn thấy thân thể khổng lồ này run rẩy mãnh liệt, đồng thời từ miệng hắn chảy ra một vết máu màu vàng.