Ngạo Kiếm Lăng Vân


Kỳ thật cho dù là pháp bảo cường đại như Huyền Thiên lệnh bài nhưng Lăng Tiêu cũng chưa bao giờ quá coi trọng. Thứ đó không phải là kiếm, hơn nữa cũng không phải là thứ của mình.

Vì thế Lăng Tiêu có thể đồng ý luyện chế Hàm Hàn bảo đỉnh thành bổn mạng pháp bảo nhưng cũng không nguyện ý thân cận quá mức với Huyền Thiên. Bởi vì Lăng Tiêu hiểu rất rõ, trừ phi mình có thực lực có thể chính thức khống chế Huyền Thiên ra, nếu không thì đợi tới khi nó hồi phục hoàn toàn, nó sớm muộn cũng sẽ làm theo ý nó. Người có linh tính, bảo vật cũng vậy. Lăng Tiêu hiểu rõ ràng từ trước tới nay Huyền Thiên chỉ là bị bắt buộc phải ở bên cạnh mình mà thôi.

Cho dù mấy lần nó cứu mình đi nữa cũng vậy.

Mạnh Sỹ Kỳ dẫn đám người Lăng Tiêu tới nơi ở, sau đó để Lăng Tiêu phân tổ cho những người này xong rồi mới rời đi.

Lăng Tiêu tỏ thái độ rất chăm chú, chia chín người này thành ba tổ. Dù sao nơi này cũng là Mạnh gia, bất cứ hành động dị thường nào cũng đều sẽ khiến người khác hoài nghi. Vì thế dù phải diễn kịch thì Lăng Tiêu cũng muốn diễn một chút.

Lăng Tiêu phân bản thân vào tổ cuối cùng. Hắn muốn có thời gian quen thuộc địa hình Mạnh gia. Trong lòng hắn hiểu rõ ý nghĩa của hành động lần này. Thân phận tông chủ Thục Sơn phái của mình không thể để bại lộ. Nữ vương tinh linh Karina mơ hồ kia cũng không thể hi vọng gì mấy.

Mạnh gia không hổ là một đại gia tộc, bất cứ chi tiết nào người khác có thể nghĩ ra họ đều làm rất tốt, mà những điều người khác nghĩ không ra bọn họ cũng làm tốt cả.

Làm thủ vệ cho bảo khố, thân phận trong Mạnh gia cũng xem như là khá cao, cho nên mỗi người đều có phòng ốc của riêng mình, có phòng dành riêng cho tu luyện, thậm chí cả phòng luyện đan cũng có. Thư phòng mở rộng cửa, trên giá sách tùy ý để đầy nhưng bộ sách mà ở địa phương khác đều được coi như báu vật, thể hiện rõ khí phách của một đại gia tộc.

Làm đội trưởng tạm thời của chín tên hộ vệ mới tới, chỗ ở của Lăng Tiêu thậm chí còn tốt hơn nơi ở của những thủ vệ cũ. Điều này khiến cho những người cũ rất bất mãn.

Nhất là khi biết Lăng Tiêu này lại là ngoại nhân, lúc thi đấu chọn người đã đánh rớt một đám đệ tử họ Mạnh thì sự bất mãn trong lòng đám người này càng nhiều.

Cho nên Lăng Tiêu vừa mới giở một quyển sách ở nơi ở của mình ra thì đã có người tìm tới cửa.

Rầm rầm rầm!

Cánh cửa làm bằng thứ gỗ quý bị người ta đập ầm ầm. Dù thế này không coi là quá vô lễ nhưng gõ cửa như vậy cũng quá to. Đều là cường giả Đại viên mãn, trên thực tế vừa tới gần đã có cảm ứng. Vì thế gõ cửa chỉ là để tỏ vẻ khách khí và lễ phép mà thôi.


- Người nào?

Thần thức của Lăng Tiêu lưu lại bên ngoài đã nhìn thấy rõ ràng nhưng đối phương đã vô lễ trước thì hắn cũng chẳng thèm khách khí. Kinh nghiệm nhiều năm như vậy khiến Lăng Tiêu sớm đã rõ ràng một đạo lý, trong hoàn cảnh này ngươi càng khiêm nhường khách khí thì người khác lại càng muốn khi dễ ngươi!

Vũ giả và văn nhân tuy bất đồng, cho dù là cùng sử dụng âm mưu quỷ kế nhưng tổng thể mà nói thì vẫn là thực lực mới là đứng đầu. Ngươi chỉ cần biểu hiện ra thực lực đủ mạnh thì nhất định sẽ đạt được sự tôn kính .

- Hừ, thật sự là một kẻ tự kỷ sao?
Người đứng trước cửa hừ lạnh một tiếng không khách khí, sau đó nói thêm.
- Mở cửa ra, ta là tổ trưởng tổ thứ ba, cũng chính là người phụ trách các người trong tương lai!

Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên một nụ cười trào phúng, trong lòng thầm nghĩ không biết là kẻ nào nói mình là người tự kỷ chứ. Ngồi trong thư phòng, Lăng Tiêu tùy ý vung tay lên. Một luồng lực lượng cực kỳ nhu hòa truyền tới. Cánh cửa trước mắt người kia vô thanh vô tức mở ra, khiến cho người gõ giật nảy mình. Bởi lẽ hắn cũng cảm nhận được là Lăng Tiêu vẫn ở trong phòng không đi ra nhưng cánh cửa lại mở ra. Mà lực lượng mở cửa này hắn lại không cảm ứng được. Điều này khiến thâm tâm hắn nổi lên cảm giác e dè.

Lúc này một tên thủ vệ trong tổ thứ ba cười nhạo:
- Tiêu Phong, ngươi cũng cao giá thật! Dám bất kính với tổ trưởng của chúng ta, ta thấy ngươi chán sống rồi!

- Được lắm, chỉ là một người mới mà thôi!

Người này ra vẻ đại lượng, khoát tay sau đó đi vào trong phòng Lăng Tiêu, ánh mắt mang theo vẻ âm trầm đánh giá cách bày biện trong phòng. Vốn dĩ căn phòng này là để cho người có chức vụ cao. Hắn còn tưởng rằng mình có cơ hội ở đây, không ngờ thị vệ trưởng Mạnh Sỹ Kỳ dường như uống nhầm thuốc lại sắp xếp phòng này cho một người mới, càng không thể tha thứ được hơn là hắn lại không phải người mang họ Mạnh!

Lăng Tiêu lúc này từ trong thư phòng đi tới, trên tay vẫn cầm quyển Trung Châu chí, trong đó ghi lại phong thổ nhân tình ở Trung Châu. Vốn tổ trưởng ba đang muốn phát tác, đôi mắt Mạnh Hổ lóe lên, khóe miệng cười nhạt nhìn Lăng Tiêu nói:
- Bằng hữu ngươi hóa ra vốn không phải là không người Trung Châu sao?

Khóe miệng Lăng Tiêu cũng lộ nụ cười thâm trầm nói:
- Ta đương nhiên là người Trung Châu. Chẳng lẽ nghe giọng ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?


Nếu đã muốn giả làm người Trung Châu thì hiển nhiên khẩu âm phải không để lộ sơ hở. Lăng Tiêu ở phương diện này dù không thể coi là thiên tài nhưng cũng đủ để biến giả thành thật.

Mạnh Hổ liếc Lăng Tiêu một cái, ngoài mặt cười nhưng bên trong thì không, nói:
- Đừng hiểu lầm. Ta không có ý gì khác. Chẳng qua muốn hỏi rõ thân phận của ngươi một chút. Tất cả mọi người đều là vì công việc chung của Mạnh gia mà thôi.

Mạnh Hổ nhấn mạnh hai chữ Mạnh gia này. Lúc này người đi theo Mạnh Hổ cũng đã bước vào, sắc mặt khôi phục vẻ bình tĩnh. Người có thể tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn thì công phu dưỡng khí hiển nhiên là không quá kém. Nhưng hắn lại nói ra một câu hết sức khó nghe.

- Vận khí tốt thật. Tiêu Phong, ngươi có thể ở nơi này, liệu có biết trước đây ai mới có thể ở đây không? Ngươi chỉ là một ngoại nhân, ở nơi này nhất định là áp lực rất lớn nhỉ?

- Vị này là?

Lăng Tiêu nhìn Mạnh Hổ, sau đó trên mặt lộ một nụ cười:
- Lại nói, ta còn không biết tính danh của vị này, thật sự thất lễ rồi.

Mạnh Hổ và người phía sau hắn thần sắc cứng đờ ra. Người ta nói lời này nghe có vẻ như là tự trách bản thân nhưng trên thực tế lại là châm chọc bọn họ không biết quy củ!

Nghĩ vậy, Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
- Tại hạ là Mạnh Hổ, đội trưởng đội thủ vệ số ba của Mạnh gia!

Người đi theo Mạnh Hổ nói:
- Tại hạ là Mạnh Bắc, thành viên trong đội thủ vệ số ba của Mạnh gia. Xin ra mắt Tiêu đội trưởng tạm thời.

Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt trào phúng của Mạnh Bắc, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi:

- Ta biết rồi. Xin hỏi nhị vị tới đây có việc gì sao? Không có việc gì thì mời về đi! Phiên trực của chúng ta hình như là phải vài ngày nữa cơ.

- Ngươi....
Mạnh Bắc đầu tiên sửng sốt, mở to cặp mắt già nua, sững sờ chỉ vào Lăng Tiêu tức giận nói:
- Tiểu tử, ở trong Mạnh gia ta còn chưa thấy người mới nào cuồng vọng như ngươi! Ngươi phải nhớ rõ họ mình là gì!

- Hả?

Lăng Tiêu có vẻ hứng thú nhìn Mạnh Bắc, vừa cười vừa nói:
- Ngươi tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn cũng không dễ dàng gì. Đừng tự rước lấy nhục có được không?

- Tiêu Phong, lão tử muốn giết ngươi!

Mạnh Bắc cuối cùng đã bị Lăng Tiêu chọc giận, hướng về Lăng Tiêu giận dữ hét lên.

Mà những người khác cũng bị âm thanh ở đây gây chú ý bởi vì khoảng cách giữa các phòng của thủ vệ cũng không quá xa, nhưng không biết vì sao thủ lĩnh Mạnh Sỹ Kỳ lại không xuất hiện.

- Mạnh Bắc!
Mạnh Hổ đầu tiên ngăn cản Mạnh Bắc xông tới, sau đó nheo mắt, ánh mắt lóe lên nhìn Lăng Tiêu cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi khá lắm! Chẳng qua người nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!

Lăng Tiêu chẳng tỏ vẻ gì vẫn đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh tươi cười:
- Tốt! Ta sẽ nhớ kỹ.

Phản ứng bình thản của Lăng Tiêu khiến cho những người bên ngoài muốn xem náo nhiệt thất vọng, kể cả tám người mới tới. Kỳ thật bọn họ cũng muốn có ai đó thu thập Lăng Tiêu một trận. Mặc dù bọn họ đã nhận Lăng Tiêu là thủ lĩnh nhưng không có nghĩa là bọn họ thích Lăng Tiêu. Trong lòng họ cũng muốn thấy hắn gặp phải chuyện xấu, thế mới khiến họ cao hứng.

Mạnh Hổ và Mạnh Bắc thật sự không có lý do gì ở lại nơi này. Mạnh gia có quy củ là không cho phép tranh đấu nội bộ. Nhưng nếu Lăng Tiêu động thủ trước thù tính chất lại khác hẳn. Nếu cấp trên tra xét thì bọn họ có thể tùy tiện đặt tội danh cho Lăng Tiêu.
Ngay lúc Mạnh Hổ bước ra khỏi cửa phòng thì tiếng nói bình tĩnh của Lăng Tiêu lại vang lên:
- Nếu không phải nơi này đã có quy củ không cho phép tranh đấu thì hôm nay hai người các người đừng mong có thể sống sót rời đi! Hai tên phế vật các ngươi diễn trò gì chứ. Sau này nhỡ kỹ đừng dùng loại phương pháp ngu xuẩn này tới chọc giận ta.


Vụt!

Mạnh Bắc xoay người loại tung ra một quyền. Quyền này cương mãnh tới cực điểm, cho dù là trước mặt có là một tấm thép thì cũng sẽ bị đấm xuyên qua. Đại bộ phận vũ giả trong Thánh Vực cũng không chú trọng công phu quyền cước. Mạnh Bắc là ngoại lệ, trong đám thủ vệ bảo khố thì công phu quyền cước của hắn thuộc hạng nhất lưu!

Nếu trong trường hợp không có binh khí thích hợp thì bọn họ không phải là đối thủ của hắn!

Lăng Tiêu như bị dọa cho sững người, đứng đó không nhúc nhích. Lúc này những kẻ tới xem náo nhiệt đã hưng phấn hẳn lên. Bọn họ chờ đợi chiến đấu xảy ra, hơn nữa thấy bộ dáng như bị hù dọa tới sững sờ của Lăng Tiêu làm cho trong lòng những người này dâng lên một cảm giác rất hả hê.

Ngay lúc một quyền này của Mạnh Bắc sắp đánh vào mặt Lăng Tiêu, Mạnh Hổ ở một bên quan chiến cũng đã cảm nhận được, dù là cường giả đạt cảnh giới Đại viên mãn cao cấp như hắn, đối mặt với người có thực lực trung cấp Đại viên mãn là Mạnh Bắc cũng không thể tránh thoát một quyền này. Nghĩ tới đây, khóe miệng Mạnh Hổ hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Lúc này lại thấy Lăng Tiêu đột nhiên khoát tay, vừa kéo vừa đẩy một cái, chỉ nghe một âm thanh "rắc" giòn giã vang lên, chấn động trong lòng những người xung quanh.
Ngay sau đó liền nghe thấy Mạnh Bắc phát ra tiếng rên cực kỳ thảm thiết, thân thể lùi lại mấy chục thước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, trong miệng lẩm bẩm:
- Không có khả năng! Ngươi dùng phương pháp gì đánh bại ta?

Tay trái Mạnh Bắc nắm chặt cổ tay phải, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Cảm giác đau đớn tới tận xương cốt này khiến hắn hận không thể lập tức ngất đi còn hơn là phải chịu khổ sở như vậy. Lần đả kích này không chỉ đến từ thân thể mà còn đánh tận vào trong tinh thần.

Nếu đấu nội lực, thực lực thua thì cũng không có gì đáng nói, nhưng đây lại là đấu công phu quyền cước. Mạnh Bắc luôn luôn cho rằng mình không e ngại bất cứ kẻ nào về phương diện này.

Vũ giả trong Thánh Vực không có bao nhiêu người nghiên cứu quyền pháp cước pháp. Ít nhất Mạnh Bắc cũng chưa gặp người nào ngoài bản thân hắn. Chưa nói tới người đạt cảnh giới Đại viên mãn, dù là cảnh giới Kiếm Tôn hay Kiếm Thánh thì cũng tiện tay là phát ra kiếm khí. Cho dù là trong tay không có vũ khí, bọn họ đều có thể sử dụng kiếm kỹ để chiến đấu.

Mà người trước mắt này lại hoàn toàn khác, không ngờ lại dùng công phu quyền cước chiến thắng mình. Bởi thế nên sự đau đớn về thể xác của hắn không sao so nổi với đả kích trầm trọng về tinh thần.

Lăng Tiêu không nhìn Mạnh Bắc mà nói với Mạnh Hổ:
- Mạnh Hổ tổ trưởng, đủ rồi chứ?

Trong đôi mắt Mạnh Hổ bừng bừng lửa giận thiêu đốt. Nếu không phải là do quy củ của Mạnh gia nghiêm khắc thì hắn không phải là " người cũ" của Mạnh gia thì sợ rằng đã rút kiếm ra mà chém Lăng Tiêu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận