Bên cạnh Tam trưởng lão có một người phóng lên chụp lấy tóc của Đô quản sự. Đô quản sự gào lên thảm thiết rồi được người kia kéo lên, sau đó lại được ném lên trên tấm ván gỗ.
Tam trưởng lão bực bội nhìn thoáng qua Đô quản sự này, sau đó lão hỏi:
- Nói, đã xảy ra chuyện gì?
- Tam…Tam trưởng lão, là…Là như thế này… ….
Thân thể Đô quản sự trở nên run rẩy, nàng đem chuyện vừa rồi nói ra một lượt. Nàng nói khi mình rơi xuống nước thì không thấy có bất kỳ người thứ ba nào tồn tại, hơn nữa Karina kia giống như được một người ẩn thân nào đó cởi dây thừng kéo lên, sau đó thì biến mất trong thủy lao.
Khi Tam trưởng lão nghe xong thì vẻ mặt biến đổi vài lần. Lão biết rõ người vừa cứu Karina đi không những thực lực vô cùng hùng mạnh mà trên người cũng không phải chỉ có một pháp bảo, rất có thể trên người tên kia mang theo một cái thùng không gian mà người bên ngoài không thể tưởng tượng được.
Đồ vật có thể chứa được Thần thú mang đi nếu không phải Thần khí thì là thứ gì?
Lúc này bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân, gia chủ Mạnh gia Mạnh Sĩ Thông dẫn theo một đám người đi thẳng vào, vẻ mặt lão cực kỳ âm trầm nhìn chăm chằm vào Tam trưởng lão rồi lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc là có có chuyện gì xảy ra?
Tam trưởng lão trở nên sửng sốt, lão không ngờ gia chủ lại đến nhanh như vậy. Nhưng khi Tam trưởng lão nhìn thấy Đại tiểu thư Mạnh Thiến bên cạnh Mạnh Sĩ Kỳ thì vẻ mặt lão lập tức co rúm lại, sau đó cung kính nói:
- Bẩm gia chủ, có người lẻn vào gia tộc chúng ta cướp đi Thần thú rồi lại cứu thoát người có liên quan.
Dù đã biết rõ nhưng Mạnh Sĩ Thông vẫn không nhịn dược phải hít vào một hơi lãnh khí rồi thất thanh nói:
- Cái gì? Không còn người nào liên quan đến chuyện này sao?
- Đúng vậy, gia chủ!
Vẻ mặt Tam trưởng lão cực kỳ đau khổ, khó khăn nói:
- Gia chủ, đây là chuyện sỉ nhục của Mạnh gia ta! Chuyện này có liên quan trực tiếp tới lão phu, lão phu tự nguyện tự sát đền tội.
- Được rồi!
Mạnh Sĩ Thông khoát tay chặn lời Tam trưởng lão lại, sau đó nói:
- Trước tiên điều tra chi tiết về tên Tiêu phong kia cho ta! Nhớ kỹ, ta muốn thân phận thật sự của hắn, không được bỏ qua một chi tiết nào. Nếu không, chết…Là lựa chọn tốt nhất của các ngươi.
Sau khi nói xong Mạnh Sĩ Thông xoay người rời đi, Tam trưởng lão nhìn thấy trong mắt Đại tiểu thư đi theo bên cạnh Mạnh Sĩ Thông hiện lên một chút đắc ý. Trong lòng lão thầm căm hận:
- Quả nhiên là cha con tình thâm, lúc này mới biểu hiện ra. Nhưng…Đứng ép ta! Nếu không đến lúc cá chết lưới rách, lão phu cũng sẽ không để các ngươi đắc ý.
… ….
- Khụ khụ…Khụ khụ khụ khụ khụ!
Trong thế giới có núi có sông của Hàm Hàn Bảo Đỉnh, bốn phía lúc này rất yên tĩnh không bóng người, nữ hoàng Tinh Linh Karina một mặt vừa ho khạc dữ dội vừa nổi điên chà xát làn da mềm mại của mình. Lúc này làn da như ngọc của nàng đã bị chà cho đỏ bừng, nhưng Karina mỗi lần nhắm mắt vẫn cảm thấy mình giống như đang ngâm trong làn nước lạnh hôi thối kia, cảm giác làm người ta muốn chết khi nghe thấy mùi vị kia làm cho nàng thiếu chút nữa đã sụp đổ.
May mà với tính tình cao ngạo của nữ hoàng Tinh Linh tộc dù có chết cũng không chịu nói ra thân phận thật của Lăng Tiêu, Karina cũng không hé miệng nói Lăng Tiêu đi về đâu. Nàng đánh cuộc Lăng Tiêu sẽ không bỏ lại mình, hơn nữa bây giờ nàng vẫn còn tưởng rằng Mạnh gia trở nên điên cuồng như vậy là vì mất Vô Ảnh Cung.
Karina đem tất cả những thứ còn lại bên trong dạ dày rỗng tuếch phun ra sạch sẽ. Cuối cùng chỉ còn nhổ ra nước đắng nhưng Karina vẫn cảm thấy ghe tởm như ban đầu.
Khi Karina đã nôn ọe một lúc lâu mới lấy từ trong nhẫn ra một bình sứ nhỏ, trong bình sứ này có một viên đan dược. Lăng Tiêu nói đan dược này có thể làm cho thân thể của nàng trở nên tinh khiết trở lại, nó là loại đan dược tẩy tủy qua lỗ chân lông.
Karina cũng không biết Lăng Tiêu có gạt mình hay không mà trong lòng nàng lúc này chỉ nghĩ đến chuyện nuốt đan dược này vào miệng. Một cảm giác thấm tận sâu vào trong lòng rồi lan ra tất cả những khớp xương trên tay chân, loại cảm giác thoải mái này rất khó nói, Karina không nhịn được phải phát ra một tiếng rên rỉ cực kỳ mê người.
Karina vội vàng cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, nàng căn bản cũng không biết chỗ này là nơi nào, nhưng nàng lại biết rõ với bản lĩnh của Lăng Tiêu muốn nhìn lén mình là một chuyện tuyệt đối không có cách nào để ngăn cản. Nếu đã như vậy, nàng cứ thoải mái ở đây tắm rửa.
Hơn nữa trong lòng Krina cũng có một cảm giác rất mơ hồ không nói nên lời với Lăng Tiêu, không phải nàng thích hắn, nhưng hình như có một loại cảm giác…Tôn kính.
Khi nàng gặp lại Lăng Tiêu và một nụ cười xóa tan oán thù thì loại cảm giác này lại càng trở nên mãnh liệt. Cho nên đừng nói Karina không tin Lăng Tiêu nhìn lén nàng, mà cho dù hắn thật sự có nhìn thì trong lòng Karina cũng sẽ không có nhiều phản cảm.
Karina cảm thấy mình giống như tỉnh giấc sau một giấc mộng dài, nàng cảm giác được thân thể mình rất thoải mái. Những gì nàng đã trải qua trong Thủy lao thật sự giống như một giấc mộng, cho dù bây giờ nàng vẫn nhớ rõ từng chi tiết một, nhưng loại cảm giác phản cảm và ghê tởm trong lòng hình như đã tan biến đi rồi.
Karina vui mừng nhìn thoáng qua thân thể của mình, lúc này nàng lại kêu lên một tiếng kinh hoàng rồi dùng tay che miệng lại. Vẻ mặt Karina đỏ bừng, bên ngoài làn da vốn sáng bóng như ngọc của nàng đang bao phủ một tầng những chất gì đó rất bẩn thỉu, hình như những thứ này đều từ trong cơ thể nàng tiết ra vậy, nhìn cực kỳ ghê tởm.
Karina vội vàng rửa sạch những chất bẩn này đi, khí chất tinh thần lúc này đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất. Sau khi Karina thay một bộ y phục mới thì đột nhiên vui mừng phát hiện ra thực lực của mình lại có đột phá. Khoảnh khắc này karina mới cảm giác được dòng suối mình vừa ngâm người vào hình như có một luồng lực lượng vô hình, cảm giác này tuy không phải rất rõ ràng nhưng chỉ một lúc sau nàng đã cảm thấy thực lực của mình được đề thăng đến mức kinh người.
Karina dùng ánh mắt phức tạp nhìn dòng suối, nàng biết đây là một chuyện vô cùng cơ mật. Hiện nay Lăng Tiêu đã đem bí mật này chia xẻ cho nàng, điều này làm trong lòng nàng bùng lên một cảm giác ngọt ngào. Loại cảm giác này không liên quan đến tình yêu, chỉ là một cảm giác vui vẻ khi được người khác chia sẻ bí mật mà thôi.
Karina phóng người lên, nàng cảm thấy mình đã không chế lực lượng dễ dàng hơn trước đây rất nhiều. Karina phóng lên trên đỉnh núi, nàng ngẩng đầu lên nhìn một vật gì đó đang được treo lên không trung giống như một mặt trời thu nhỏ. Nàng cảm nhận được sức nóng do nó tỏa ra rồi chuyển ánh mắt lên người Lăng Tiêu đang khoanh chân ngồi tu luyện. Lúc này trong đôi mắt đẹp của nàng lộ ra một cái nhìn dịu hiền, sau đó nói:
- Lăng Tiêu, cảm ơn ngươi đã cứu ta!
Lăng Tiêu mở to mắt, hắn dùng cặp mắt vô cùng ôn hòa nhìn thoáng qua Karina, sau đó hỏi:
- Cô không sao chứ?
Vẻ mặt Karina trở nên ửng đỏ, gật đầu nói:
- Không sao, mà còn tinh tiến lên rất nhiều, đa tạ ngươi đã thành toàn. Đúng rồi, đây là địa phương nào? Sao lại kỳ quái như vậy?
Lăng Tiêu cười nói:
- Đây là một không gian độc lập, cô có thể coi nơi này là một cái thùng không gian khổng lồ. Hơn nữa hiện nay chúng ta đã rời rất xa Mạnh gia, cho nên cũng không cần lo lắng đến bọn họ.
Lăng Tiêu nói xong thì lấy Vô Ảnh Cung từ trong nhẫn ra, trong đôi mắt đẹp của Karina lập tức bùng lên hai luồng hào quang rồi vui mừng nói:
- Ngươi đã thật sự lấy được nó ra à! Ngươi đúng là lợi hại.
- Cầm lấy đi!
- Ừ...Ừ?
Đầu tiên Karina nói ra một tiếng theo bản năng nhưng lại lập tức cảm thấy không thích hợp, hai mắt nàng dừng lại trên người Lăng Tiêu rồi ngẩn người nói:
- Ngươi nói cái gì?
- Cung này không phải là thánh vật của Tinh Linh tộc sao? Cô cầm đi, khi trở về Tinh Linh tộc sẽ có được địa vị cao nhất. Hơn nữa ta lại tặng cho cô một ít đan dược, khi trở về cô cứ dựa theo lời ta nói mà bế quan tu luyện, ta chắc chắc trong vòng một trăm năm cô sẽ tiến vào cảnh giới đại viên mãn. Chỉ có thực lực đó cô mới có thể chắc chắn giữ vững được địa vị của chính mình.
Vẻ mặt xinh đẹp của Karina tràn đầy vẻ kinh hoàng, nàng nhìn Lăng Tiêu nói:
- Trong vòng trăm năm...Đại viên mãn, cho ta cung?
Lăng Tiêu cười nói:
- Đúng vậy, cô không cần kinh ngạc, với tư chất và tâm cảnh của cô, hơn nữa lại có những đan dược của ta phụ trợ thì không khó để trong vòng một trăm năm đột phá đến cảnh giới đại viên mãn. Cô ở đây nhiều năm như vậy không phải muốn vì muốn đoạt được cây cung này sao? Hãy trở về tìm tộc nhân của mình đi. Cô có huyết thống của hoàng tộc Tinh Linh, lại có được Vô Ảnh Cung thì chắc chắn sẽ khôi phục được địa vị của mình. Hoặc trước tiên cô tìm một địa phương nào đó để bế quan trăm năm, sau đó mới mang Vô Ảnh Cung trở về thì sẽ tốt hơn.
Lúc này Karina lại đột nhiên lắc đầu nói:
- Không, ta không thể lấy Vô Ảnh Cung này được! Lăng Tiêu, cây cung này là ngươi đổi lấy bằng chính tính mạng của mình, ta không những chẳng giúp đỡ gì được mà ngược lại còn suýt nữa đã liên lụy đến ngươi. Hiện nay ngươi đã cứu ta một mạng, ta đã vô cùng cảm kích, đan dược của ngươi ta cũng dày mặt nhận lấy, nếu tương lai có gì cần thì cứ việc sai bảo.
Lăng Tiêu cười rồi cầm lấy dây cung của Vô Ảnh cung kéo căng ra. Chuyện xảy ra làm Karina phải nghẹn giọng nhìn trân trối, cây cung này chính là thánh vật của Tinh Linh tộc, đã từng là vũ khí của Tinh Linh vương nhưng không ngờ lại được một nhân loại...Kéo căng ra.
Vô Ảnh cung cong lại theo động tác của Lăng Tiêu, một luồng năng lượng tự nhiên khổng lồ lập tức bao phủ khắp xung quanh. Lúc này Karina vội vàng hít vào vài hơi thật sâu, sau đó nhìn Lăng Tiêu chậm rãi buông dây cung ra, trong lòng nàng lúc này đã không thể dùng từ kinh hoàng để hình dung được nữa.
- Lăng Tiêu, ngươi...Ngươi làm thế nào vậy?
Lăng Tiêu thản nhiên cười rồi tiện tay ném cây cung cho Karina, nói:
- Ngươi cũng thử xem!
Karina nhận cung với vẻ mặt cực kỳ thành kính, đầu tiên nàng nhắm mắt lại và cầu nguyện, sau đó nàng tập trung tinh thần tay trái cầm thân cung tay phải cầm dây cung kéo ra...Thân cung hơi rung động một chút, Vẻ mặt Karina đỏ bừng bừng nhưng không thể làm cho Vô Ảnh Cung nhúc nhích thêm được một chút nào.
- A...Không được!
Karina buông tay rồi thở ra một hơi dài. Ánh mắt nàng nhìn về phía Lăng Tiêu giống như đang nhìn một con quái vật, nàng không nhịn được phải lắc đầu cười khổ. Mình đường đường có huyết mạch hoàng tộc Tinh Linh, vậy mà đối mặt với thánh vật của Tinh Linh tộc thì không xuất sắc bằng một nhân loại, chuyện này quả thật là quá mất mặt.
Karina dùng hai tay chuẩn bị đem cung trả lại cho Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu lại khoát tay nói:
- Tặng cô đấy, đừng nên từ chối. Lúc này cô không thể kéo ra được vì chưa đủ lĩnh ngộ đối với lực lượng tự nhiên. Hơn nữa thực lực của cô cũng chưa đạt đến loại cảnh giới này, sợ rằng nhân loại có thể kéo được cây cung này ra cũng chỉ có vài người mà thôi, cho nên cô cũng không cần phải nản lòng.
Lúc này Karina biết mình cũng không nên từ chối mãi, nàng hướng về phía Lăng Tiêu thi lễ, sau đó nói:
- Đại ân của ngươi, Karina sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong tim.
... .... .... ....
Một năm sau, trên bờ cát cạnh biển trong Đông Châu ở một nơi nào đó rất xa có một người phụ nữ dáng người cực kỳ đẹp và vẻ mặt vô cùng thanh tú đang đứng đó. Mái tóc mềm mại của nàng ta đang xõa xuống hai bờ vai, nàng mặc một chiếc váy dài bằng lụa trắng. Dáng người tuyệt diệu và vẻ mặt cực kỳ xinh đẹp của nàng làm người ta sinh ra một loại cảm giác giống như được nhìn thấy tiên nữ.
Người phụ nữ này chính là Karina sau khi chia tay với Lăng Tiêu, trong khoảng thời gian một năm Karina và Lăng Tiêu đi từ Trung Châu đến Đông Châu, Karina đã học được rất nhiều thứ có ích. Rất nhiều kiến thức mà rõ ràng chỉ Tinh Linh tộc mới có thể giải thích được, nhưng không ngờ Lăng Tiêu lại rất tinh thông. Lúc đầu Karina cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại là sùng bái và bây giờ thì chính thức chết lặng.
Karina lấy Vô Ảnh Cung từ trong nhẫn ra rồi nắm chặt vào trong tay, nàng cảm giác được có một lực lượng mạnh mẽ đang bùng lên cuồn cuộn truyền đến. Karina dùng tay khẽ kéo dây cung, Vô Ảnh Cung đột nhiên cong lại. Khi dây cung đã kéo căng hết cỡ, Karina hướng về phía mặt biển rộng ngoài kia quát lên một tiếng rồi buông tay.
- Xoẹt!
- Ầm! Ầm!
Một vị trí ở rất xa ngoài biển đột nhiên bùng lên một cột bước cao cả nghìn thước, ngay sau đó mặt biển trong phạm vi vài nghìn mét đột nhiên dâng trào một con sóng khổng lồ giống như muốn cuốn sạch tất cả mọi thứ. Con sóng hùng mạnh kia đã nhanh chóng ào tới một địa phương xa hơn mãi đến khi chỉ còn lại một con sóng nhỏ cao vài mét vỗ lên bờ biển. Lúc này Karina mới nhẹ nhàng phóng người nhảy lên trên ngọn sóng, tuy trong cơ thể của nàng đã vì bắn một mũi tên mà trở nên trống rỗng, nhưng trong mắt lại bùng lên một sự hưng phấn khổng lồ.
- Lăng Tiêu, ta thành công rồi!
Trong lòng Karina đang hô hào lên điên cuồng, trong mắt đã ứa lệ. Thân thể nàng khẽ động rồi phóng theo những cơn gió đi ra ngoài biển rộng.
Lúc này Lăng Tiêu lại đang ở bên trong thế giới chỉ huy nhân công Kim Hổ đào một con kênh từ trên cái hồ rộng ở đỉnh núi mang nước xuống bốn phương tám hướng trong thế giới.
Dòng nước này không những làm cho tất cả sinh vật trong thế giới tiến hóa nhanh chóng và đề thăng thực lực, mà nó còn có thể làm cho thế giới trong đỉnh mở rộng rất nhanh.
Khi dòng nước ẩn chứa năng lượng này chỉ xuôi đến vị trí hư vô nào thì rất nhanh đã mở rộng thế giới trong đỉnh ra đến đó. Tu vi của Lăng Tiêu cũng đang liên tục gia tăng làm cho thế giới trong đỉnh này liên tục bành trướng, nhưng nó cũng không bị hạn chế vào thực lực của hắn.
Lúc này thế giới trong đỉnh đã từ phạm vi hơn trăm dặm phát triển trở thành hơn ngàn dặm. Hơn nữa thế giới này cũng liên tục được mở rộng ra bên ngoài suốt ngày đêm.
Không những vậy mà khoảng cách từ bầu trời xuống mặt đất trong thế giới này cũng càng ngày càng cao, bầu trời tối tăm đã trở thành màu xanh da trời. Mặt trời nhỏ do nhiều loại năng lượng tạo thành hình như cũng đang chậm rãi tăng trưởng thể tích của chính mình.
Hình như tất cả mọi thứ ở đây đều phát triển theo một quỹ đạo tốt đẹp.
Lúc này Lăng Tiêu đang đi trong một thành thị ở vùng duyên hải Đông Châu. Hắn có sự khác biệt lớn đối với những phát triển của thế giới trong đỉnh, hắn cảm giác được mình lại rơi vào trong một bình cảnh kỳ quái.