- Ôi, không biết các ngươi có nhận ra hay không? Từ khi Thục Sơn phái quật khởi đến nay, Nam Châu chúng ta đã không còn ngày nào yên bình nữa! Như chúng ta đây vốn cách Thục Sơn mười vạn tám ngàn dặm, muôn sông nghìn núi cách trở, vậy mà tin tức vẫn truyền được cho đến tận đây. Nếu là trước kia nằm mơ cũng không nghĩ đến tình hình như bây giờ!
Một lão già, vỗ nhẹ chòm râu hoa râm đang buông xuống ngực bùi ngùi nói.
- Hắc, theo ta thấy, Thục Sơn phái quật khởi là chuyện tốt! Đã bao nhiêu năm rồi tình hình Nam Châu đều buồn tẻ như vậy. Phóng mắt nhìn quanh các loại tài nguyên ở Nam Châu, đều bị các đại gia tộc chiếm lấy. Đám tiểu môn phái như chúng ta đây muốn sinh tồn cũng rất khó khăn. Thục Sơn phái quật khởi, liên minh Nam Châu tan rã, đối với chúng ta mà nói, đều là chuyện tốt đó, ha ha!
Một chưởng môn môn phái nói vô cùng vui vẻ.
Bên cạnh có người đánh mắt nhìn hắn, đảo mắt nhìn quanh mọi người trong quán rượu nhỏ, hạ thấp giọng nói:
- Lão huynh coi chừng tai vách mạch rừng! Vạn nhất bị người của các đại gia tộc nghe thấy rồi trách cứ thì không hay lắm đâu!
Vị chưởng môn môn phái nhỏ cười ha hả nhưng cũng không cãi lại, thầm nghĩ:
"Đám người đại gia tộc sao lại đến những nơi nhỏ bé như thế này uống rươu chứ?"
Lăng Tiêu yên lặng ngồi đó, cúi đầu uống rượu, trên mặt không có biến hóa gì, trong lòng lại nghi hoặc:"Thanh Thần hội này là thần tiên phương nào? Vì sao có người tấn công Thục Sơn phái nhưng không ai báo cho mình biết?"
Lăng Tiên đang ở trong lòng nghi hoặc thì nghe thấy mấy người bàn bên cạnh nhò giọng tán gẫu về chuyện lúc nãy.
- Vương huynh theo như ngươi nói thì Thanh Thần hội này cũng rất thần bí. Vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở trước mắt chúng ta? Hơn nữa còn công khai tuyên bố phải tấn công Thục Sơn phái? Thục Sơn phái dễ tấn công vậy sao? Trước hết không cần nói đến chuyện tông chủ Thục Sơn phái Lăng Tiêu là nhất đại luyện đan tông sư, ở Nam Châu quan hệ rộng khắp. Chỉ cần nói đến hộ sơn đại trận của Thục Sơn phái, ngay cả cường giả cảnh giới đại viên mãn cũng không vượt qua được, bọn họ có thể vượt qua sao?
Người được xưng là Vương huynh chính là vị chưởng môn của môn phái nhỏ kia, chỉ thấy trên mặt hắn lộ ra nụ cười ngạo nghễ:
- Nói đến chuyện này, ta quả thật là có biết một phần. Không dối gạt huynh đệ, một vị bằng hữu của ta đang ở trong Thanh Thần hội này!
- À!
Mọi người phát ra một loạt những tiếng kinh hô. Vài người che miệng, trong mắt mang theo vẻ không thể nào tin nổi, nhìn chưởng môn môn phái nhỏ họ Vương.
Vương chưởng môn nhân vô cùng vừa lòng với phản ứng của tất cả mọi người, sau đó thở dài một tiếng có chút buồn bực nói:
- Nói đến bằng hữu này, hắn là bạn chí cốt của ta. Hắn và ta từ nhỏ lớn lên bên nhau. Nhưng tu vi của hắn xưa nay vẫn không bằng ta. Hơn hai mươi năm trước hắn rời khỏi quê hương, ta cũng không hề gặp hắn. Mãi hơn hai tháng trước ta bỗng phát hiện hắn đã trở về! Hơn nữa một thân thực lực đã trở nên sâu không lường được! Lại nói tiếp ta hiện tại mới đạt cảnh giới sơ cấp tu luyện giả. Còn hắn nguyên bản vẫn đang khốn tại cảnh giới Tiên Thiên, không ngờ nhảy vọt, đạt tới cảnh giới trung cấp đại viên mãn!
- Hả!
Mọi người lại kinh hô một trận. Lần này tiếng hô so với lúc trước càng thêm kinh hãi. Lúc trước tuy rằng cũng nghe nói Thanh Thần hội thực lực hùng mạnh, người ở bên trong đều có cảnh giới đại viên mãn trở lên, nhưng dù sao không có ai chính mắt gặp qua. Những người gặp qua thì căn bản sẽ không ngồi ở chỗ này nói chuyện cùng với người khác!
Cho nên, sau khi những người này nghe được một ví dụ chân thật như thế, đều không khỏi kinh hãi.
Thanh Thần hội này rốt cuộc là tổ chức như thế nào? Không ngờ có thể làm cho người ta trong vòng hai mươi năm thời gian ngắn ngủn từ cảnh giới Tiên Thiên vượt qua đến đỉnh phong là cảnh giới đại viên mãn.
Cho dù trong mắt cao thủ chân chính, đại viên mãn còn xa mới là đỉnh, nhưng đối với tuyệt đại đa số người trong Thánh Vực mà nói, đại viên mãn cảnh giới cũng đã là đỉnh!
Hồi lâu, có người phục hồi lại tinh thần, sau đó dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chưởng môn họ Vương này, thanh âm có chút run rẩy nói:
- Vương huynh, Thanh Thần hội này còn nhận người không?
Vương chưởng môn nhân hơi lắc lắc đầu, sau đó hạ thấp giọng, ánh mắt lấp lánh
nói:
- Đừng nói không nhận, cho dù là nhận, cũng không muốn đi!
- Vì sao?
- Người bạn nối khố kia cùa ta, lúc mà ta nhìn thấy hắn, thực lực của hắn quả thật cao hơn vô số lần, đạt tới cảnh giới căn bản là không thể nhìn thấu. Nhưng đồng thời, chỗ này của hắn……..
Vương chưởng môn nhân chỉ chỉ vào đầu mình, nói tiếp:
- Dường như có chú vấn đề! Hắn khi xưa là người hoạt bát, tính tình cởi mở. Nhưng hôm ta gặp lại hắn , hắn lại trầm mặc ít lời, thái độ vô cùng lạnh lùng! Khi ta đề nghị muốn gia nhập Thanh Thần hội, hắn dùng thái độ thô bạo cự tuyệt. Ta lúc ấy không hiểu, còn cùng hắn gây lộn một trận, gặp nhau vui vẻ mà chia tay trong buồn bực. Sau đó, buổi tối trước khi đi, hắn đến tìm ta, lôi ta đi tìm rượu uống suốt đêm . Sau đó nói với ta rằng ngàn vạn lần không nên gia nhập Thanh Thần hội, nếu không coi như hoàn toàn hủy diệt chính mình! Hắn cũng không nói rõ lý do cho ta nghe, chỉ nói trải qua rồi mới biết!
Vương chưởng môn nói xong, đôi mắt có chú ửng đỏ, dùng sức hít một hơi, chậm rãi nói:
- Không ngờ, không lâu sau truyền đến tin tức rằng Thanh Thần hội phái tấn công Thục Sơn phái. Còn hùng hổ tuyên bố san bằng Thục Sơn, diệt đến độ không còn một ngọn cỏ. Ta chỉ biết, chuyện này chắc chắn có nguy hiểm rất lớn!
Vương chưởng môn nhân sau khi nói xong , mấy vị bằng hữu ngồi cùng bàn cũng đều thổn thức không ngừng. Lão già râu bạc khuyên giải an ủi nói:
- Vương chưởng môn, ngươi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều quá. Người ở hiền, tất gặp lành. Người huynh đệ kia của ngươi có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì đâu:
Vương chưởng môn lắc lắc đầu sau đó mới nói:
- Thục Sơn vốn là hiểm địa. Mấy năm nay có bao nhiêu người tấn công nơi đó không thành công rồi bỏ mình ở đó? Hơn nữa ta hiểu được ý của huynh đệ ta . Hắn tuy rằng không nói rõ cho ta nghe, nhưng chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiều biết đối phương cũng tương đương hiểu biết chính mình! Hắn là cảnh cáo ta, Thanh Thần hội cũng không khác nào chảo lửa!
Thanh Thần hội……..Lăng Tiêu vừa uống rượu, vừa nhíu mày cân nhắc. Từ khi nào Thục Sơn phái gặp phải một cỗ thế lực cường đại như vậy? Nghĩ một hồi, trong đầu Lăng Tiêu linh quang thoáng hiện. Một đoạn trí nhớ ngắn mà cho tới bây giờ hắn cũng không muốn nhớ lại như một đoạn phim chiếu chậm xuất hiện trong đầu hắn. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Bàn tay khủng bố kia chụp hắn như chụp một con muỗi. Sau đó, không gian chung quanh hoàn toàn bị khống chế, hắn muốn bỏ chạy cũng chạy không thoát được. Nếu không phải hắn có nguyên thần thứ hai thì cái chụp đó đã đoạt mạng hắn rồi!
Thanh Hà!
Thanh Hà đại thần…….. Thanh Thần hội!
Đến lúc này lai lịch của Thanh Thần hội muốn công kích Thục Sơn phái đã hoàn toàn minh bạch!
Một ngọn lửa giận không tên đột nhiên trào lên từ đáy lòng Lăng Tiêu. Khí thế cường đại từ thân thể Lăng Tiêu ầm một cái bộc phát ra ngoài! Toàn bộ mọi người đang ngồi uống rượu trong quán rượu nhỏ hoàn toàn không chuẩn bị gì đều bị cỗ áp chế dọa cho ngây người, đồng thời cũng bị áp chế đến mềm nhũn toàn thân. Trong mắt họ đều toát ra vẻ kinh hãi. Đánh chết bọn họ cũng không ngờ được, bên trong tửu **** nhỏ này không ngờ còn ẩn dấu một đại thần khủng bố!
Xong rồi!
Vương chưởng môn nhân thầm hô xui xẻo, cảm thấy trăm ngàn suy nghĩ đều tan thành mây khói. Hắn làm sao cũng không thể nhìn ra thanh niên này chính là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Thât là nói nhiều mang họa!
Ngay khi mọi người đang nghĩ mình xui xẻo thì Lăng Tiêu cũng lập tức phục hồi tinh thần lại, cảm giác được mình có chút kích động quá, vội vàng kiềm chế khí thế. Nhưng mọi người trong quán rượu nhỏ cũng không vì thế mà thả lỏng. Tất cả mọi người đều duy trì trạng thái như hóa đá, ngồi yên không dám cử động.
Lăng Tiêu lắc đầu, biết mình không thể ngồi ở chỗ này nữa, sau khi đặt tiền lên bàn, Lăng Tiêu đứng dậy chậm rãi rời đi.
Mãi đến khi Lăng Tiêu đi được một lúc lâu rồi, mọi người mới tỉnh lại. Tất cả đều mặt xám như tro. Rất nhiều người đều không kìm lòng dược ngồi thẳng người lên bởi vì phía sau lưng họ tất cả đều đã ướt đẫm . Những người này thậm chí đã quên việc dùng nội lực hong khô quần áo. Gió lạnh thổi qua, cảm giác lạnh như băng làm cho bọn họ run rẩy một hồi.
- Thật là đáng sợ. Người thanh niên này không phải là người của Thanh Thần hội chứ?
Có người lắc đầu:
- Không phải đâu, nếu người này là người của Thanh Thần hội chúng ta đả sớm mất mạng!
- Quên đi quên đi, mặc kệ hắn là ai, chúng ta mau đi thôi!
- Đúng vậy, mau đi thôi
…….. ………
Sau khi rời khỏi tửu quán, Lăng Tiêu bay lên không trung. Vố định dùng truyền âm phù hỏi tình hình Thục Sơn bên kia một câu, do dự một chút, hắn quyết định bỏ truyền âm phù xuống . Nếu đã quyết định phải rèn giũa bọn họ, có một số việc không nên tự mình làm hết!
Nhưng trong lòng Lăng Tiêu bắt đầu chôn sâu một hạt mầm thù hận với Thanh Hà đại thần cao cao tại thượng kia. Đối phương chẳng những muốn hủy diệt mình, không ngờ còn muốn diệt sạch môn phái mình!
Thanh Thần hội, nhất định là đám "tín đồ của thần" năm đó công kích Thục Sơn phái mà mình giết chưa hết còn vài tên thủ lĩnh trốn thoát! Không ngờ bọn chúng đã khôi phục nguyên khí nhanh như vậy, lại một lần nữa đem đầu mâu hướng về phía mình! Trong lòng Lăng Tiêu cũng cho rằng mục đích mà Thanh Hà sai tín đồ của mình tiêu diệt Thục Sơn cũng không đơn giản! Lại nghĩ đến hành động kỳ quái của Mạnh gia kia. Lăng Tiêu dần dần có chút sáng tỏ.
Năm đó Thần chiến có lẽ do rất nhiều nhân tố tạo thành . Nhưng xét đến cùng, cũng là do một đám thần cường đại tranh đoạt tín đồ, cố gắng dành càng nhiều tín ngưỡng lực cho mình càng tốt tạo thành!
Nếu là như thế, cánh cửa Thần giới sao tốt bằng xây dựng một quốc gia? Cho nên, Thanh Thần hội chủ động tấn công là muốn trước hết dùng Thục Sơn phái đứng đầu Thánh Vực suốt gần hai trăm năm qua để khai đao tế cờ. Mục đích này cũng không có gì là lạ.
Lăng Tiêu đã nghĩ minh bạch chuyện ấy, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh như băng. Thầm nghĩ một khi đã như vậy, ta đây nếu không tiếp đón các ngươi thật tốt chẳng phải khiến rất nhiều người chờ xem náo nhiệt thất vọng sao?
Tinh thần lực của Lăng Tiêu bàng bạc như thủy ngân, tản ra bốn phương tám hướng. Một lát sau, một đạo hào quang màu vàng từ đằng xa phóng tới. Giữa trời đêm yên tĩnh, quần hào quang màu vàng này hiện ra trong mắt Lăng Tiêu rõ ràng như ban ngày.
Một tiếng hót trong trẻo vang lên, đạo hào quang màu vàng kia chợt dừng trước mặt Lăng Tiêu. Trong ánh mắt Tuấn Sửu thần tuấn uy vũ nhìn Lăng Tiêu mang theo đầy sự ngạc nhiên vui mừng và không muốn xa rời.
Lăng Tiêu vung tay lên, mởi lối vào thế giới trong đỉnh ra, sờ sờ đầu Tiểu Sửu sau đó nói:
- Vào đi , nói Kim Hồ mang ngươi đến thiên trì tu luyện!
Tiểu Sửu vô cùng nhu thuận bay vào đỉnh nội thế giới. Giữa đêm đen, hai mắt Lăng Tiêu chăm chú nhìn về phía xa. Truyền âm phù trên người, lúc này hơi hơi rung.