Ngạo Kiếm Lăng Vân


Lăng Tiêu thầm cân nhắc : "Ở thành Vọng Thiên nhất định đã xảy ra chuyện gì. Nếu không, bằng vào tính tình ba người này không có khả năng làm ra chuyện mất mặt như thế."

Thân hình Lăng Tiêu vừa mới xuất hiện trên bầu trời thành Vọng Thiên, trong giây lát dừng lại, trong ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Bởi vì hắn cảm nhận được trong thành Vọng Thiên có một cỗ khí tức cực kỳ hùng mạnh!

Khí tức này, thậm chí che phủ toàn bộ khí tràng do tất cả người luyện võ trong thành Vọng Thiên tự nhiên hình thành!
Lăng Tiêu rốt cục hiểu được, vì sao ba gia chủ kia mỗi ngày đều quỳ trước cửa Thục Sơn!

Bọn họ nhất định đã bị uy hiếp rất lớn. Bởi vì cỗ khí tức này khiến ngau cả chính Lăng Tiêu cũng cảm giác tâm thần có chút rung động. Tuy rằng cũng không e ngại, nhưng Lăng Tiêu cũng không muốn vào lúc này gặp phải địch thủ cảnh giới như thế này!

Khí tức kia cũng rất nhanh phát hiện sự tồn tại của Lăng Tiêu. Một bóng đen từ trong thành Vọng Thiên phóng lên cao, mang theo một cỗ khí tức ngạo mạn không kiêng nể gì hướng thẳng về phía Lăng Tiêu!

Trong giây lát một người xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu. Đây là một người trung niên thoạt nhìn chừng hơn bốn mươi tuổi. Hắn không che mặt, khuôn mặt hàn băng vạn năm, cực kỳ lạnh lùng, không chút biểu tình, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, trong ánh mắt không hề che dấu sát khí tràn ngập.

- Ngươi chính là Lăng Tiêu?"
- Ngươi là ai?

Lăng Tiêu nhìn người này, không nhớ rõ đã gặp hắn ở đâu nữa.
- Là người đến giết ngươi!


Người này nói xong, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc gương lớn bằng bàn tay, chiếu vào Lăng Tiêu, hung hăng phun ra một ngụm máu tươi lên mặt gương, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ điên cuồng và hưng phấn!

- Tiểu chủ nhân...
Thanh âm của Huyền Thiên và tiểu yêu gần như đồng thời vang lên, nhưng đều bị biến cố tiếp đó cắt đứt. Chiếc gương nhìn bình thường này bỗng bắn ra một đạo hào quang bao phủ Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cảm giác được có một lực hút vô cùng lớn đang ra sức hút mình. Lăng Tiêu thậm chí chưa kịp có phản ứng gì đã bị mặt gương này nhanh chóng hút vào trong!

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt người trung niên áo đen hoàn toàn biến mất. Sự ngạc nhiên và hưng phấn tột độ tràn ngập trong ánh mắt, có thể lây sang bất cứ ai nhìn thấy hắn lúc này. Người trung niên áo đen ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo vài tiếng:

- Ha ha ha ha! Lăng Tiêu ... Nhất đại tông sư, cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thánh Vực! Thục Sơn phái chưởng môn nhân! Người tiêu diệt tất cả cao thủ cường đại của Nam Châu Thanh Thần hội! Sự tồn tại khiến tất cả các môn phái hùng mạnh ở Nam Châu kiêng kị... Rốt cục chết trên tay của ta. Ha ha... Ha ha ha ha! Phạm vi hai ngàn dặm chung quanh thành Vọng Thiên này có còn là cấm địa hay không?

Hình bóng người trung niên áo đen như một làn khói đen, trong nháy mắt liền biến mất khỏi bầu trời thành Vọng Thiên, hướng ra ngoài thành Vọng Thiên nhanh chóng bay đi. Tất cả xảy ra trong khoảnh khắc làm cho người ta căn bản chưa kịp phản ứng gì thì mọi chuyện cũng đã chấm dứt!

Người này nhanh chóng bay thẳng một mạch, tới một dãy núi cách thành Vọng Thiên hơn ba nghìn dặm hơn, rốt cuộc không kìm nổi sự hưng phấn trong lòng, lấy cái gương to bằng bàn tay ra, cẩn thận xem xét. Đồng thời lật ngược cái gương nhỏ lại, nhìn nhìn mặt sau. Mặt sau tối như mực, có khắc rất cẩn thận vô số hoa văn li ti nhưng cực kỳ rõ ràng. Những hoa văn này dường như có một cỗ năng lượng cực kỳ kỳ lạ, làm người ta liếc mắt nhìn một cái sẽ không kìm nổi tâm thần trầm luân vào đó.

Người trung niên áo đen chỉ nhìn thoáng qua, vội vàng lật lại phía trước, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thầm nói thủ lĩnh nói không sai, thứ này mặt sau quả nhiên là không xem được.

Tuy nhiên... Không xem được mặt sau, nhưng có thể xem mặt trước.

Người này sung sướng, nhìn mặt trước của gương. Trên mặt gương hiện ra một khuôn mặt vô cùng đắc ý. Người trung niên áo đen còn dùng tay sờ sờ mặt mình, tất cả đều hiển hiện trên mặt gương.
- Bảo vật, thật là cực phẩm bảo vật, ha ha ha!


... ....

Khi Lăng Tiêu kịp phản ứng, thân mình đã bị ánh hào quang phát ra từ cái gương hút vào. Lăng Tiêu cũng không sợ hãi lắm. Bởi vì bản mạng pháp bảo của hắn Hàm Hàn bảo đỉnh là một không gian độc lập, đến bây giờ thậm chí còn phát triển thành một tiểu thế giới. Cho nên, gương này đại khái cũng chỉ là một kiện pháp bảo có thể phong ấn người ta mà thôi. Lăng Tiêu năm đó cũng từng sử dụng Hàm Hàn bảo đỉnh hút người ta vào, sau đó từ từ luyện hóa.

Ánh mắt Lăng Tiêu đột nhiên dừng ở đáy thế giới trong gương. Nơi đó, có một trận pháp khổng lồ chu vi cả ngàn dặm! Trận pháp mênh mông mịt mù, sương mù dày đặc giăng kín bầu trời. Không trung tràn ngập một cỗ khí tức cực kỳ bá đạo, làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái liền lập tức không khỏi cảm giác tâm thần bất an.

Đồng thời, từ trong trận pháp, truyền tới một tiếng người cực kỳ mỏng manh:

- Cứu ta... Cứu ta...

Lăng Tiêu nhanh chóng bay vòng quanh đại trận này một vòng. Thanh âm kia thủy chung vẫn quanh quẩn trong tai Lăng Tiêu:
- Cứu ta... Cứu ta!
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn mặt gương trong suốt trên đỉnh đầu, một khuôn mặt vô cùng lớn đang dán vào mặt gương chính là khuôn mặt người trung niên áo đen kia. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của hắn, có lẽ chỉ thấy hình chiếu trên gương mà không thấy mình.
Lăng Tiêu khe khẽ thở ra. Thế giới trong gương này quả thật cũng có chút khác thường nhưng Lăng Tiêu cũng chẳng buồn để ý đến thanh âm phát ra từ đại trận bên dưới. Lăng Tiêu tuy tinh thông vô số trận pháp nhưng cũng không dám nói mình có thể phá tất cả trận pháp trong thiên hạ. Huống chi, trận pháp này Lăng Tiêu xưa nay chưa từng thấy qua bao giờ, càng không giống như là một tòa đại trận của Tu Chân Giới.

Từ quy mô của trận pháp này mà xem xét, thậm chí cũng không phải là thứ mà một cường giả trong Thánh Vực có thể tạo ra! Có lẽ, trận pháp này đến từ Thần Giới, hoặc là nơi nào đó còn cao hơn Thần Giới!

Bởi vì Lăng Tiêu ít nhiều hiểu được kết cấu của Thần Giới nên hắn cũng chẳng mong mỏi gì lắm và Thần Vực và ai trong Thánh Vực cũng luôn mơ tới Bằng thực lực bây giờ của mình đã có thể đạt tới thực lực Thần Giới tiền kiếp thần. Cho dù là vị thần hùng mạnh nhất, tối cao nhất của Thần Giới Thanh Hà, thì Lăng Tiêu căn cứ vào thực lực của Thanh Hà mà đoán, phỏng chừng hắn cũng chỉ có thực lực Đại Thừa kỳ, cùng lắm là cảnh giới tiên nhân cấp thấp. Tới cảnh giới như Lăng Tiêu rồi, sự kính trong và úy kị đối với một tiên nhân cấp thấp sớm đã biến mất. Tuy rằng lúc này vẫn đánh không lại Đại Thừa kỳ, lại càng không phải là đối thủ của tiên nhân, nhưng cũng không có nghĩa là Lăng Tiêu sợ bọn họ!


Người trung niên áo đen cứ dường như là một kẻ đang vô cùng buồn bã gặp chuyện vui ngoài ý muốn. Sau khi hút xong Lăng Tiêu vẻ lãnh khốc hoàn toàn biến mất. Sự đắc ý thể hiện trong ánh mắt, trong khóe miệng khiến cho chỉ cần không phải là người chết, thì ngay cả thằng ngốc cũng có thể nhìn ra.

Không ngừng soi gương, nhe răng, nhếch miệng, thậm chí cái trò ngoáy mũi dơ bẩn cũng làm, Lăng Tiêu thấy mà phát chán. Thần thức thả ra, cảm thụ một chút năng lượng dao động trong thế giới trong gương. Lòng thầm nhủ ta phá không được đại trận này nghĩa là ta phá không được pháp bảo này của sao?

Nghĩ vậy, thân thể Lăng Tiêu trong giây lát lao về phía trước. Ngay khi thân mình Lăng Tiêu còn cách mặt kính khoảng bảy tám cây số đột nhiên có vô số đạo kiếm khí hùng mạnh bắn về phía Lăng Tiêu.

Đạo kiếm khí kia chẳng những ẩn chứa năng lượng vô cùng lớn, còn mang theo một tia thiên địa pháp tắc, hoàn toàn từ mặt gương nhìn như trong suốt kia bổ xuống!

Lăng Tiêu không né tránh. Hắn nhằm thẳng đạo kiếm khí mà lao tới. Đồng thời Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay vẽ một vòng tròn trên không trung. Một chiêu này đơn giản tới cực độ!

Mà tất cả kiếm khí bắn về phía Lăng Tiêu, đều bị một chiêu này của Lăng Tiêu dẫn dắt, vờn quanh Lăng Tiêu. Càng lúc kiếm khí dồn đến càng nhiều, không ngờ dần dần hình thành một cơn lốc kiếm khí cực kỳ kinh người!

Cơn lốc này cũng không lớn lắm. Mũi kiếm của Lăng Tiêu là đỉnh cơn lốc. Hai chân Lăng Tiêu là đáy cơn lốc. Nhưng năng lượng ẩn chứa trong cơn lốc đủ để long trời lở đất, thực là kinh người!

Theo kiếm khí từ mặt gương bắn tới càng nhiều, cơn lốc càng lúc càng lớn, càng lúc càng khủng bố. Dần dần, bóng dáng Lăng Tiêu trở nên mơ hồ. Chỉ thấy một cơn lốc màu xám đang lao về phía mặt gương.
Bang!
Mặt gương bị Lăng Tiêu dùng cỗ năng lượng kinh thiên đập nát!

Người trung niên áo đen đang cầm bảo kính trong tay đầy đắc ý trơ mắt nhìn bảo kính trong tay bang một tiếng vỡ tan. Ném hắn văng ra xa hơn mười dặm! Người trung niên áo đen như chiếc lá khô vật vờ trước gió, quay như chong chóng bắn ra xa.
Còn cái gương rõ ràng chỉ lớn bằng bàn tay lại vỡ thành hàng tỉ mảnh vỡ vung vãi khắp không trung. Bầu trời trong phạm vi mười dặm toàn là mảnh gương vỡ. Cảnh tượng hoành tráng làm tim người ta đập loạn nhịp!


Mỗi một mảnh vỡ đều lớn bằng bàn tay. Sau đó người trung niên áo đen bất chấp thương thế trên thân mình, nghẹn họng nhìn trân trối, như hóa đá giữa không trung. Sau đó liền thấy mỗi một mảnh vỡ bằng bàn tay đều có bóng dáng một Lăng Tiêu, trong ánh mắt mang theo vẻ trêu chọc và lạnh lùng nhìn hắn.
Người này nghe đầu minh kêu ông một tiếng, trước ngực sau lưng lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Lúc này, những mảnh gương vỡ bằng bàn tay vung vãi đầy trời theo ánh mắt lạnh lùng của Lăng Tiêu, ầm một tiếng lại vỡ tan. Như một viên pháo khổng lồ nổ tung trên bầu trời, bầu trời trong phạm vi hơn mười dặm trong thoáng chốc phủ đầy bụi.

Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ đến tận cùng của người trung niên áo đen, bóng hình Lăng Tiêu từ đám bụi do gương vỡ tạo thành chậm rãi đi ra.

Lúc này, trong đầu người trung niên áo đen đã hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ. Gương này như lời thủ lĩnh nói cho dù ở Thần Giới cũng có thể xếp vào hàng những pháp bảo hùng mạnh nhất, là một bảo gương hùng mạnh vô cùng! Trong Thánh Vực không ai có thể địch lại bảo gương này... Vậy mà bị một người luyện võ trong Thánh Vực cứ thế đánh tan!

- Đừng... Đừng giết ta, ta... Ta nói cho ngươi bí mật của bảo gương này!

Cái vẻ ngoài lạnh lùng hung ác của người trung niên áo đen đã bị sự thật tàn khốc đánh nát.
- Hắn nói dối!
Trầm mặc hồi lâu, tiểu yêu mở miệng nói.

Huyền Thiên cũng không tiếc xì một tiếng khinh miệt nói:

- Hắn nói dối, hắn biết cái rắm!

Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên người người trung niên áo đen. Người này... Cũng có thực lực cảnh giới đại viên mãn cao cấp. Đồng thời không khỏi nổi giận, cường giả như thế không ngờ một chút khí phách cũng không có, thật là đáng chết!
Tay nâng, kiếm hạ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận