Ngạo Kiếm Lăng Vân

Huyền Thiên lắc đầu đầy quả quyết, sau đó nói:

- Lúc ở nhân giới, Thánh Bia bị hủy hẳn là do Thanh Hà làm. Hắn không muốn bất cứ kẻ nào lấy được Thánh bia. Bởi vậy ta hoài nghi bản thân hắn ở Thần Giới nhất định cũng đã bị trọng thương. Bất cứ kẻ nào tiến vào Thần Giới đối với hắn mà nói cũng đều có thể tạo thành uy hiếp rất lớn. CHo nên hắn mới phải phá hủy Thánh Bia. Bất quá sau khi chủ nhân ngươi tiến vào Thánh Vực, biểu hiện ra ngoài quá khác thường khiến hắn có chút cảnh giác. Nhưng cho dù là như vậy, Thanh Hà cũng sẽ không dễ dàng hoài nghi ngươi. Nguyên nhân rất đơn giản, chủ nhân lúc trước của ta tuy rằng rất thông minh cũng rất lợi hại, nhưng không am hiểu luyện đan và luyện khí. Cho nên hắn ngược lại muốn thu phục chủ nhân ngài về dưới trướng. Nếu chủ nhân lúc ấy đồng ý, phỏng chừng Thanh Hà sẽ không tiếc hết thảy bồi dưỡng chủ nhân thành Thánh Vực đệ nhất cường giả, thống nhất Thánh Vực.

Huyền THiên đột nhiên cười rồi nói ra một câu như vậy.

Lăng Tiêu hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Nếu là như vậy, chỉ sợ linh hồn ta cũng phải phụng hiến cho hắn sao?

Huyền THiên gật gật đầu, sau đó nói:

- Phụng hiến linh hồn là tác phong từ trước đến giờ của tồn tại cường đại nhất Thần Giới này, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên ngài không đáp ứng. Thanh Hà hắn thẹn quá hóa giận, mới không tiếc tiêu hao thật lớn năng lượng, muốn giết chết chủ nhân. Nhưng hắn không ngờ rằng, thực lực chủ nhân tuy rằng không mạnh nhất, nhưng bản lĩnh chạy trối chết là hạng nhất. Hơn nữa, phân thân thuật thần bí và cường đại của chủ nhân ngay cả Thanh Hà cũng không thể tưởng tượng được.

Huyền Thiên nói xong, thở dài một tiếng, nhún vai, biểu tình mang theo một chút bất đắc dĩ:

- Năm đó phân thân kia của chủ nhân ta trong trận đại chiến với Thanh Hà bị trọng thương. Đương nhiên, THanh Hà cũng không chiếm được tiện nghi gì, hắn cũng bị chủ nhân đánh trọng thương. Các món chí bảo của hắn rơi xuống khắp nơi. Có không ít chí bảo bởi vì lúc ấy Thần Giới đang sụp đổ, xuất hiện vô số vết rách rất lớn mà rơi xuống Thánh vực. Chủ nhân ngài từ DIệp THiên kia thu được TInh thần kiếm và chiến giáp màu máu. Kỳ thật đó đều là bảo vật trên người Thanh Hà năm đó. Chẳng qua, những bảo vật này sau khi tới Thánh Vực đều bị một cỗ lực lượng kỳ dị phong ấn, không thể biểu hiện thực lực chân chính của chúng nó.

Lăng Tiêu ý niệm vừa động, huyết sắc chiến giáp từ trong thân thể chậm rãi hiện ra, hào quang màu bạc tỏa sáng rực rỡ chói mắt.


Sau đó đem Tinh thần kiếm lâu nay phủ đầy bụi trong nhẫn trữ vật ra, nhẹ nhàng vung lên, vạn điểm tinh quang lóe ra. TInh thần kiếm, kiếm cũng như tên, thi triển sát chiêu vẫn đậm ý thơ và mỹ lệ.

Lăng Tiêu bỗng nhiên nhìn Huyền Thiên hỏi:

- Có phải ngươi từng hoài nghi Vân Chi lan là chủ nhân của ngươi?

Huyền THiên sửng sốt, lập tức cười khổ nói:

- Quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được ánh mắt của chủ nhân ngài. ta cũng không biết hắn có phải phân thân của chủ nhân trước kia của ta hay không. Có lẽ là phải, có lẽ là không phải, nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là.. chủ nhân hiện tại của ta là ngài. Nếu ngài thật sự muốn đánh bại thanh Hà, ngài phải tìm được đường vào La ma giới. Nếu không , toàn bộ Thần Giới đều do thanh Hà khống chế. Bằng vào thưc lực hiẹn tại của ngài, khôgn có bao nhiêu cơ hội.

Lăng Tiêu lại cười nhạt. Không phải hắn không đồng ý với câu nói của Huyền THiên. Mà là Lăng Tiêu hiểu rất rõ mục tiêu của mình là cái gì. Bất kể chủ nhân của Huyền THiên là Vân Chi Lan cũng được, không phải cũng được, kỳ thật chẳng có quan hệ gì đến Lăng Tiêu. Hắn chỉ muốn ánh hào quang của Thục Sơn phái chiếu rọi khắp nơi trong Thánh Vực. Hắn chỉ muốn những người mình quan tâm có cuộc sống sung sướng. Phàm là người cản trở Lăng Tiêu thực hiện lý tưởng này của hắn, tất cả đều là kẻ thù. Bất kể dùng biện pháp gì, Lăng Tiêu đều muốn dọn sạch mọi chướng ngại che trước mắt mình.

Cho dù người đó là Thanh Hà thần chí cao vô thượng của Thần Giới, Lăng Tiêu cũng... hoàn toàn không sợ.

- Đối với La Ma Giới, ngươi cũng chỉ biết bây nhiêu thôi sao?

Huyền THiên gật gật đầu:

- Kỳ thật đại đa số thần trong Thần Giới đều biết đến sự tồn tại của La Ma giới. Nhưng không có kẻ nào dám nói mình hiểu biết địa phương đó. Bởi vì La Ma giới đã sụp đổ trước Thần chiến. Vốn đã không có nhiều liên hệ với Thần giới, sau khi sụp đô càng không thể có quan hệ gì.


- Vậy ngươi dựa vào cái gì cho rằng, ta chỉ có tìm được La Ma giới, mới có thể đánh bại Thanh hà?

Lăng Tiêu như cười như không nhìn Huyền Thiên, trên mặt mang theo vài phần trêu chọc nói:

- Đừng nói ngươi cho rằng, chủ nhân trước kia của ngươi bây giờ đang ở La Ma giới. Tìm đựoc La Ma giới, cũng có nghĩa là sẽ tìm được chủ nhân trước kia của ngươi. Mà chỉ có hắn mới có thể đánh bại Thanh Hà sao?
Khuôn mặt già nua của Huyền THiên đỏ lên, bĩu môi nói:

- Huyền THiên đại gia đây là có hảo ý mới nói. Đương nhiên nếu chủ nhân ngài cảm thấy đề nghị này vô dụng, vậy coi như Huyền Thiên đại gia chưa từng nói đi. La Ma giới là địa phương nào? Là địa phương mà tất cả thần trong Thần Giới đều hằng mơ ước. Tùy tiện bất cứ bí mật nho nhỏ này trong đó mang đến Thần Giới đều làm long trời lở đất. Tốt lắm, cái gì nên nói ta cũng đã nói. Ta phải đi tu luyện.

Huyền Thiên nói xong, hóa thành một đạo hào quang, tiến vào trong nhẫn trữ vật của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu không để ý đến thái độ của Huyền Thiên bởi vì hắn biết rõ tính tình cáu kỉnh rất người của pháp bảo này. Lúc này, Lăng Tiêu phát hiện, chiếc gương lớn bằng bàn tay trong tay không ngờ đã hoàn toàn mọc ra một lớp gương mới.

Lăng Tiêu đối với chuyện này hoảng hốt mãi không thôi, trợn mắt há hốc mồm đưa tay sờ sờ mặt gương, cả người hơi hơi co giật. Cao cấp pháp bảo đều có năng lực tự chữa trị. Nhưng mà pháp bảo có thể dùng tốc độ nhanh như vậy tự chữa trị, Lăng Tiêu mới thấy lần đầu tiên.

Lăng Tiêu thử đem thần thức dung nhập vào trong gương. Bên trong trống rỗng, không có gì cả. Lăng Tiêu theo bản năng cầm cái gương nhỏ trong tay hướng tới tòa đại trận đang lơ lửng giữa không trung dưới chân chiếu một cái. Bảo gương chợt phát ra một đạo hào quang, hào quang giống như một đạo cầu vồng bắn về phía đại trận phía dưới.

Tòa đại trận chu vi hơn ngàn dặm bị đạo hào quang này chiếu phải, liền bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại... không ngừng thu nhỏ lại.


Đến cuối cùng, tòa đại trận biến thành nhỏ bằng nắm tay, sau đó "vù" một tiếng, bị hút vào trong gương. Lăng Tiêu lập tức lặng đi, nhìn cái gương nhỏ bé trong tay mình, trong lòng liên tục hô to: cổ quái. Nguồn: https://truyenfull.vn

Bảo gương này năm xưa có phải rất mạnh hay không, Lăng Tiêu không biết. Nhưng Lăng Tiêu biết gương này hiện tại không mạnh chút nào. Đừng thấy nó có năng lực tự chữa trị, hơn nữa nhanh đến mức biến thái, nhưng Lăng Tiêu cũng chưa thi triển ra toàn bộ thực lực, đã đập nát mặt gương, an bình thoát ra. Điều này chứng tỏ nó hiện tại cũng không có thần kì như Huyền Thiên nói. Nhưng còn tòa đại trận phạm vi hơn ngàn dặm, Lăng Tiêu lại có thể từ khí tức cuồng bạo phát ra từ đó mà cảm giác được, Hàm Hàn bảo đỉnh thu không đựoc thứ này. Nếu cưỡng ép thu vào trong đỉnh, khí tức cuồng bạo này, nhất định sẽ biến thế giới trong đỉnh thành một mảnh hỗn loạn không thể khống chế, thậm chí sụp đổ.

Nhưng giữa gương này và đại trận dường như có quan hệ khắng khít như keo với sơn, như cá với nước, không cần cố sức chút nào cũng có thể hút đại trận này vào.

Lăng Tiêu đột nhiên có một suy nghĩ trong đầu. Chiếc gương nhỏ này phải chăng là một không gian chứa đồ của một nhân vật cường đại nào đó? Ý tưởng bất chợt này khiến khuôn mặt Lăng Tiêu lộ ra biểu tình cực kỳ cổ quái và phấn khích. Nghĩ tới pháp bảo bị mình và rất nhiều người khác cho là pháp bảo cao cường đại gì đó, rất có thể chỉ là cái gương tùy thân của một cô ả nào đó trong La Ma giới, sau đó phong ấn một kẻ không nghe lời, tiện tay ném vào trong cái gương nhỏ...

Lăng Tiêu khóe miệng co rúm lại, cảm thấy suy nghĩ này thật quá điên cuồng.

Theo lẽ thường mà nói đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Cho dù là tiên nhân trong tiên giới cũng khôgn có thực lực như vậy. Đương nhiêu, hiểu biết của Lăng Tiêu đối với tiên giới đều là thông qua người khác nói. CHính hắn cũng chưa từng thành tiên, đương nhiên không thể đi vào tiên giới xem nơi đó rốt cuộc hình dáng ra sao. Tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nghĩ đến chuyện này quả thật không phải không có khả năng, Lăng Tiêu liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, cái gương trong tay, càng nhìn càng không được tự nhiên. Nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất là sau khi trở về cho ai đó là được.

Về phần đại trận quỷ dị trong gương, lăng Tiêu dẹp luôn suy nghĩ tìm hiểu nó, ít nhất hiện tại hắn không có hứng thú.

Sau khi Lăng Tiêu tiện tay đem cái gương nhỏ cổ quái ném vào trong nhẫn trữ vật, tiểu yêu đột nhiên lại biến thành hình người. Những lời Lăng Tiêu và Huyền Thiên vừa mới nói nàng vẫn nghe được toàn bộ, dường như nhớ tới cái gì, hai mắt nhìn Lăng Tiêu, trên mặt lại hiện ra vẻ thống khổ. Xem ra, chi cần vừa nghĩ tới La Ma giới, tiểu yêu sẽ cảm thấy thống khổ, điều này làm cho Lăng Tiêu hơi có chút không thể tin nổi, thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu yêu quả thật chính là đến từ cái địa phương kia ư?

Lăng Tiêu nghĩ thế, đôi tay lại kế xuất vài đạo thủ ấn trên không trung, sau đó Đại Tự Tại tâm Kinh cảnh giới tầng thứ chín trong nháy mắt bao phủ tiểu yêu. Lúc đó giữa Lăng Tiêu và tiểu yêu hình thành một cây cầu nối kì dị. Sự trống rỗng, cô đơn, hoảng hốt và thống khổ trong lòng tiểu yêu trong nháy mắt cảm động đến Lăng Tiêu, dùng thần thức vô cùng cường đại không ngừng an ủi vỗ về tâm linh.

Dần dần, sắc mặt tiểu yêu bình tĩnh trở lại, nhìn Lăng Tiêu trong ánh mắt đầy tình cảm quyến luyến không muốn xa rời, sau đó duyên dáng khụy gối.

- Đa tạ chủ nhân giúp đỡ.


Lăng Tiêu khoát tay, phát hiện tiểu yêu và Huyền THiên không ngờ có chút tương đồng, tỷ như... càng ngày càng có nhân tính.

Trước kia tiểu yêu sẽ không như vậy, chỉ số thông minh bình thường, đối với mọi chuyện có vẻ thờ ơ. Còn hiện tại, chỉ số thông minh của tiểu yêu hơn xa so với lúc trước. Đối với chính mình cũng không còn thờ ơ lạnh nhạt như trước, mà trở nên vô cùng quyến luyến và thân thiết.

Tiểu yêu lúc này bỗng nhiên nói:

- Chủ nhân, tiểu yêu nhớ ra một chuyện.

Lăng Tiêu sửng sốt, lập tức hỏi:

- Ngươi nhớ ra cái gì?

- Tiểu yêu nhớ ra mình từ đâu tới.

Lăng Tiêu lập tức mừng rỡ. mặc dù lúc này thần Giới cũng tốt, La Ma giới cũng tốt, cùng hắn đều không có quan hệ quá lớn. Nhưng Lăng Tiêu vẫn có loại dự cảm, trong tương lai không xa, những địa phương này sẽ xuất hiện trên con đường của mình.

Lúc này, hiểu biết càng nhiều, đối với những hoạch định cho tương lai của chính mình càng nắm chắc.

Tiểu yêu gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên thân thể hóa thành một đạo hào quang trở về bản thể. Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu lại, mấy ngàn dặm xa, có mấy cỗ năng lượng dao động cường đại đang dùng tốc độ cao lao về phía bên này.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận