Độ Kiếp trung kỳ đã gần như là Bán Tiên, tuy Lăng Tiêu không tinh thông thuật xem quẻ nhưng cũng hiểu được sơ sơ. Hơn nữa khi nguy hiểm đã đến gần thì linh cảm này hầu như đến từ bản năng của người tu chân, tất cả những điều trên làm Lăng Tiêu tính ra được có người muốn tấn công Thục Sơn.
Lăng Tiêu nhớ đến lời nói của tên thanh niên kia, người đó đã ăn một quả đắng quá lớn trên tay hắn nên tất nhiên sẽ không chịu để yên. Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Có bối cảnh hùng mạnh sao? Cứ chờ xem.
Lăng Tiêu dẫn theo những phụ nữ của mình đi mà không cố ý đẩy nhanh tốc độ, chỉ lựa chọn một con đường dài để ngắm núi ngắm sông. Sau nhiều năm phi thăng lên Thánh Vực đây là lần đầu tiên các nàng ra ngoài du ngoạn, tất nhiên tâm tình sẽ trở nên đặc biệt tốt. Ngoài Diệp Tử ra cũng không ai biết chuyện có người muốn tấn công Thục Sơn phái. Bởi vì nếu không phải chuyện quá mức cần thiết thì lâu lắm mới được ra ngoài dạo chơi một chuyến, tất nhiên Lăng Tiêu cũng không muốn vì chuyện trên mà để các nàng mất hứng.
Vào một ngày mọi người dạo chơi đến địa phương cách Thục Sơn hơn năm vạn dặm thì sắc trời đã tối, trước mặt mọi người là một hồ nước khổng lồ, từ trên cao nhìn xuống thấy nó kéo dài ra ngoài vài trăm dặm. Hồ nước này rất trong, nhìn không thấy đáy, cũng không biết sâu bao nhiêu. Những cơn gió lúc chạng vạng thổi qua làm mặt hồ bùng lên những con sóng lớp lớp như vảy cá.
Trước mặt đám người Lăng Tiêu là hồ nước này mà xung quanh lại là những ngọn núi cao thấp không đồng đều. Trên những ngọn núi là các cánh rừng dày đặc cây, khi ánh hoàng hôn buông xuống thì lộ ra một màu xanh ngắt. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Ôi, nơi này đẹp quá!
Hoàng Phủ Nguyệt mở rộng hai tay ra đón gió hoàng hôn, cảm nhận được linh khí nồng đậm và bầu không khí trong lành ở nơi đây. Nàng khẽ nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm:
- Thật ra nếu có thể dựng nhà sống ở đây rồi chuyên tâm tu luyện cũng rất tốt.
- Đúng vậy, linh khí ở đây cũng không kém Thục Sơn đâu. Cảnh sắc ở đây cũng rất đẹp, so với Thục Sơn thì mỗi nơi mỗi vẻ.
Thượng Quan Vũ Đồng đứng bên cạnh Hoàng Phủ Nguyệt khẽ tán thưởng:
- Cảnh đẹp trong Thánh Vực quả thật là rất nhiều, khắp nơi đều có thể thấy được.
- Đêm nay chúng ta ngủ lại bên hồ một đêm!
Lăng Tiêu nói xong thì đi tới bên bờ hồ nói:
- Ta câu vài con cá, các nàng chuẩn bị nấu nướng, đêm nay chúng ta trải qua một cuộc sống phàm nhân ở chỗ này, có được không?
- Tốt tốt!
Xuân Lan là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi:
- Mọi người cố gắng đừng sử dụng thực lực vượt quá cảnh giới Ma Kiếm Sư nhé, xem như nhớ lại khoảng thời gian sống trên nhân giới. Chúng ta hãy thử cảm thụ cuộc sống của những dong binh và lính đánh thuê nhé.
Trong mắt Thu Nguyệt Và Y Toa cũng bùng ra những luồng hào quang tràn đầy mong chờ, rõ ràng các nàng rất đồng ý với đề nghị của Xuân Lan. Nhưng Thật ra Tống Minh Nguyệt và Phong Linh đều đã từng cùng Lăng Tiêu trải qua những ngày tháng mạo hiểm, lúc này trong ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ hoài niệm.
Diệp Tử đứng bên cạnh Lăng Tiêu che miệng cười, nàng và Lăng Tiêu liếc nhau một cái rất nồng nàn. Loại cảm giác hiểu ý ngầm này làm cho khóe miệng hai người lộ ra một nụ cười ấm áp.
Thượng Quan Vũ Đồng và Diệp Tử phụ trách nhóm lửa nấu cơm. Bốn người Xuân Lan, Thu Nguyệt, Y Toa và Phong Linh phụ trách việc lấy củi và săn thú. Hoàng Phủ Nguyệt lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái lều vải rất lớn và những vật dụng trong cuộc sống như bàn ghế, nàng có nhiệm vụ sắp xếp các đồ vật. Hai người Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu ngồi bên hồ phụ trách công việc câu cá.
Tống Minh Nguyệt từ nhỏ đã sống bên ngoài hải đảo, nên nàng đối với việc câu cá đã quen thuộc đến mức không thể hơn. Nhưng lúc này rõ ràng nàng cũng không có tâm tư để câu cá, nàng khẽ dựa đầu lên vai Lăng Tiêu, gió đêm nhẹ thổi bay mái tóc trên trán nàng. Lúc này nàng khép hờ đôi mắt, bầu không gian đã mờ tối và có loại khí tức dịu dàng.
- Phu quân, muội rất muốn được thế này mãi, cả đời thản nhiên, chèo thuyền trên hồ, hoàng hôn lại thả câu, mọi người gắn kết với nhau vĩnh viễn không bao giờ chia lìa. Cuộc sống như vậy quả thật là quá tốt!
Tống Minh Nguyệt khẽ nói:
- Thật ra bọn tỷ muội cố gắng đề thăng thực lực của chính mình chẳng qua chỉ vì không muốn kém phu quân quá xa. Đám người bọn thiếp cũng sợ những cuộc sống cô đơn, nếu phu quân lại tiếp tục phi thăng thì chúng ta sẽ không biết bao nhiêu năm nữa mới được gặp lại…Phu quân, Minh Nguyệt rất sợ!
Lăng Tiêu gắn mồi lên lưỡi câu, sau đó hắn vung cần vào trong hồ. Hắn nhìn phao đang bập bềnh trên mặt nước rồi vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tống Minh Nguyệt, bàn tay hắn khẽ xoa nhẹ lên cái bụng nhỏ nhắn mịn màng của nàng qua một lớp lụa mỏng. Giọng nói của Tống Minh đã dần trở nên càng lúc càng nhỏ, cảm giác nòng hừng hực càng lúc càng bốc lên dữ dội trong người. Nàng khẽ nhắm mắt, đôi môi nhếch lên, trong lỗ mũi phát ra vài tiếng rên khẽ.
- Phu quân, Minh Nguyệt rất nhớ chàng!
Thân thể Tống Minh Nguyệt mềm nhũn trong lòng Lăng Tiêu, nàng khẽ lẩm bẩm.
- Cá cắn câu rồi!
Lăng Tiêu khẽ nói một câu rồi dùng sức nhấc cần lên. Một con cá chép hồng nặng khoảng vài cân vẫy đuôi làm mặt nước bùng lên những con sóng nhỏ, cần câu rất dẻo bị nó kéo cong lại. Tống Minh Nguyệt đột nhiên tỉnh người lại, nơi này thật ra cũng không phải chỉ có phu quân và mình. Trong lúc nàng xoay người đứng dậy thì bàn tay trắng nõn vô tình lướt qua tiểu phúc của Lăng Tiêu, cơ thể nàng đột nhiên cứng đờ lại, vẻ mặt chợt đỏ thành từng mảng, trong lòng thầm nghĩ:
- Thì ra tâm tình của phu quân vẫn chưa đến mức tĩnh lặng như nước, mọi vật không thể xâm phạm. Ha ha, ha ha!
Trong lòng Tống Minh Nguyệt cực kỳ đắc ý, đồng thời cặp mắt xinh đẹp và long lanh nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu. Nàng lại không nhịn được phải sinh ra cảm giác rung động khó hiểu.
Tống Minh Nguyệt nhớ lại những việc mà phu quân đã làm với mục đích vô cùng đơn giản. Hắn chỉ đơn giản muốn những người bên cạnh có một cuộc sống ngày càng tốt hơn, muốn đem Thục Sơn phái phát dương quang đại, có thể giữ lại được một địa vị trong thời đại gió nổi mây tuôn này.
Tống Minh Nguyệt tin phu quân nhất định có thể thực hiện được nguyện vọng này.
Tống Minh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, sắc mặt cũng dần khôi phục trở lại bình thường. Nhưng trong lòng nàng vẫn còn hơi thẹn thùng, không nhịn được phải dùng ánh mắt lén nhìn xuống phần bên dưới của Lăng Tiêu. Lúc này trường bào trên người Lăng Tiêu bay phất phơ theo gió, nàng sao có thể nhìn thấy cái gì được chứ? Trong lòng nàng lại thầm thất vọng, lại không nhịn được phải nghĩ:
- Mặc y phục rộng thùng thình như vậy làm gì?
- Minh Nguyệt, muội bắt cá đi!
Vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn như thường, hắn nói lớn một câu.
- À, à! Muội biết rồi!
Tống Minh Nguyệt luống cuống tay chân vứt con cá chép mập này vào trong lưới. Sau đó nàng lại thầm oán giận trong lòng:
- Ngươi cứ giả vờ đi, đợi khi có cơ hội…
Tống Minh Nguyệt lại ngồi xuống, loại tình cảm kiều diễm giữa hai người cũng nhạt hẳn đi. Lăng Tiêu cũng không có cách nào khác, dù sao hắn cũng không thể làm trò với Minh Nguyệt trước mặt mọi người. Tuy giữa mọi người đã trở nên rất thân mật, nhưng ảnh hưởng…Dù sao cũng phải chú ý một chút.
Nghệ thuật bếp núc của Thượng Quan Vũ Đồng và Diệp Tử được đám phu nhân của Lăng Tiêu công nhận là tốt nhất. Khi màn đêm đã buông xuống thì sáu bảy món đồ ăn thơm phức đã được làm xong và bày ra trên bàn ăn khá rộng. Lúc này mọi người ngồi một vòng xung quanh, Lăng Tiêu lại lấy từ trong nhẫn ra một vò rượu. Sau khi hắn dùng tay mở lớp niêm phong ra thì lập tức có một mùi thơm mát bùng ra, ánh mắt các nàng đều sáng rực lên. Tuy mọi người không phải thường xuyên uống rượu nhưng loại rượu tốt hay xấu cũng có thể phân biệt được.
Mà những thứ trong tay Lăng Tiêu làm gì có đồ không tốt chứ?
- Vò rượu này các nàng đều có thể cảm nhận được nó là loại tốt, nhưng có biết nó đã được bao nhiêu năm rồi không?
Lăng Tiêu cúi đầu xuống ngửi mùi rượu bốc lên say lòng người, trong giọng nói mang theo một chút hoài niệm.
Những người ở đây đều đã đi theo Lăng Tiêu từ nhân giới, nhưng ngay cả Diệp Tử là người đi theo Lăng Tiêu sớm nhất cũng không biết lúc nào phu quân của mình tự tay sản xuất rượu.
Cho nên khi ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển hết lên người Diệp Tử, thì nàng vẻ mặt nàng cũng trở nên mờ mịt rồi lắc đầu.
Lăng Tiêu cười khẽ nói:
- Thấy chưa, các muội đều không thể đoán ra được. Vò rượu này được một cửa hàng sản xuất rượu ngàn năm trên Lam Nguyệt đế quốc làm ra, là loại rượu ngon được ủ hơn năm mươi năm. Nếu tính thêm năm mươi năm thì đến ngày hôm nay vò rượu này đã được ủ hơn ba trăm năm rồi.
Lăng Tiêu nói xong thì thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài này hình như ẩn chứa những tang thương vô tận.
Mọi người ở đây đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại lập tức trở nên trầm mặc. Y Toa nhớ đến cha mẹ của mình, đã hơn hai trăm năm trôi qua gia tộc của mình chẳng biết có còn tồn tại hay không, nhưng cha mẹ thì chắc chắn đã rời khỏi trần thế nhiều năm rồi. Tuy nói con gái trong những gia tộc quyền thế thì bản thân giống như một vật phẩm để giao dịch, phần lớn đều trở thành vật hy sinh trong những hôn nhân chính trị, nhưng cha mẹ tình thâm dù sao cũng khó có thể bỏ qua được. Một câu nói của Lăng Tiêu làm bùng lên những tình cảm ấm áp được Y Toa chôn dấu trong lòng rất nhiều năm, làm khóe mắt nàng trở nên ươn ướt.
Những người khác cũng bị bầu không khí này làm cảm nhiễm, ai cũng không nhịn được phải nhớ tới cuộc sống năm xưa trên nhân giới. Lần gặp mặt cuối cùng của Phong Linh và cha mẹ chính là trước khi nàng phi thăng lên Thánh Vực. Năm xưa môn phái nhỏ của cha Phong Linh cũng tìm được một vài công pháp bí tịch trên những di tích thượng cổ. Trước khi Phong Linh đi đã phó thác cho Mạnh Ly chăm sóc bọn họ.
Bây giờ đã trải qua hai trăm năm, với thực lực của cha mẹ Phong Linh thì chắc chắn vẫn còn tồn tại. Nhưng đã phát triển đến cảnh giới gì thì nàng cũng không biết. Phong Linh thầm nghĩ trong lòng:
- Đợi lần này trở về ta sẽ đưa tin xuống Thục Sơn phái trên nhân giới đón cha mẹ mình lên đây. Đã nhiều năm trôi qua rồi, không biết bọn họ đã tìm được người nối nghiệp chưa? Hơn nữa với thực lực của Phong Linh ta hôm nay thì còn phải đặt môn môn phái nhỏ trên nhân giới vào trong mắt sao?
Cũng không phải chỉ có một mình Phong Linh mới có suy nghĩa này, trong lòng Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt cũng có cùng ý nghĩ như vậy. Phụ thân Tống Nghi và lão tổ Tống Khê của Tống Minh Nguyệt đã sớm phi thăng lên Thánh Vực, hiện nay đã cùng ở chung với đám người Lãnh Thiên Thiên minh chủ Lãnh Ngưng Cung. Tất cả bọn họ đều đang tu luyện bên trong thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh, hầu như chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người.
Bởi vì thân phận của bọn họ đều là thân tín của tông chủ, nếu không biểu hiện ra thực lực tương ứng thì dù đệ tử Thục Sơn không nói gì nhưng chính bọn họ cũng cảm thấy khó chịu.
Xuân Lan và Thu Nguyệt lại không có nhiều ý tưởng lắm, hai người chỉ nghĩ lại những năm tháng ở trên nhân giới. Bọn họ cũng cảm thấy có chút mơ hồ, từ nhỏ đã bán mình vào phủ Tướng Quân và trở thành tỳ nữ của Lăng Tiêu, được đi theo Lăng Tiêu làm các nàng cảm thấy rất vừa lòng, huống chi bây giờ Lăng Tiêu còn trở thành phu quân, tất nhiên hai người cũng không còn nhiều sầu lo nữa.
Mà Tô Tuyết mẹ của Diệp Tử cũng là một trong những người tiến vào Thánh Vực khá sớm, bây giờ cũng sắp đột phá đến cảnh giới đại viên mãn, tốc độ đề thăng cũng khá nhanh. Cho nên Diệp Tử cũng chỉ nghĩ đến tình cảnh năm xưa cùng Lăng Tiêu phiêu lưu ở Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn trên nhân giới mà thôi.
Lăng Tiêu thấy các nàng chỉ vì một câu nói của mình mà trở nên trầm mặc, hắn khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Đời người rất tuyệt vời, từ vị trí bắt đầu lúc nào cũng muốn đi lên phía trước.
Lăng Tiêu nâng vò rượu lên rồi rót cho mỗi nàng một chén, sau đó lại rót cho chính mình một chén, nói:
- Vì tương lai của chúng ta, vì cuộc sống mãi mãi yên bình như thế này, cạn ly! Các phu nhân!
Lăng Tiêu nâng vò rượu lên rồi rót cho mỗi nàng một chén, sau đó lại rót cho chính mình một chén, nói:
- Vì tương lai của chúng ta, vì cuộc sống mãi mãi yên bình như thế này, cạn ly! Các phu nhân!