Lục Thanh Minh ngây cả người, không ngờ giai nhân mình thích lại có thể ở bên ngoài nghe lén.
Từ trước tới nay đều có thể nhìn thoáng qua từ xa, hôm nay giai nhân đứng ngay trước mắt, thái độ thẹn thùng, như sân như hỉ, khiến cho người ta chỉ nhìn một cái là trầm mê trong đó.
Hoắc Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Lục Thanh Minh, trong lòng thầm nói ta không phải là để cho ngươi ngắm!
Lúc này Lăng Tiêu mở miệng hỏi:
- Cô bé, ngươi chính miệng nói cho hắn biết quyết định của ngươi đi.
Lục Thanh Minh nghe xong những lời này nhất thời hồi hộp vô cùng, cố gắng ưỡn ngực. Bộ dáng này giống như một con gà trống kiêu ngạo, rung rung cái mào, liều mạng ra vẻ, đôi mắt đầy ắp thâm tình cũng đang nhìn Hoắc Thanh Thanh.
Trên khuôn mặt trắng mịn của Hoắc Thanh Thanh trở nên đỏ bừng, chớp chớp hàng mi dài, liếc nhìn Lăng Tiêu, trong lòng thầm nói người còn chưa biết tấm lòng của người ta sao, trực tiếp cự tuyệt hắn không được à? Chính mình không muốn làm người xấu lại đẩy cho người ta phải nói.
Cũng được, phải khiến hắn hoàn toàn bỏ ý tưởng này đi! Nhưng hiển nhiên Hoắc Thanh Thanh cũng không muốn đắc tội rõ ràng với Lục Thanh Minh. Dù sao thì nàng cũng không còn là tiểu cô nương khờ khạo năm nào. Thục Sơn phái hôm nay cũng không phải là Thục Sơn phái phong bế trong quá khứ, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
- Lục gia chủ, tiểu nữ tử có tài đức gì mà được ngài ưu ái như vậy chứ. Tiểu nữ chỉ một lòng tu luyện, đã sớm thề là cả đời không lấy chồng! Tâm nguyện lớn nhất của tiểu nữ đó chính là truy tìm chung cực của võ đạo. Cho nên Lục gia chủ hãy trở về đi!
Hoắc Thanh Thanh khép hờ mắt, nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Lục Thanh Minh hơi xấu hổ, cười ha hả vài tiếng rồi tỏ vẻ kiên định nói:
- Thanh Thanh tiểu thư, nàng có thể không thích ta nhưng không thể ngăn cản ta thích nàng. Tại hạ cũng thề cả đời này không phải là Thanh Thanh tiểu thư thì sẹ không lấy ai nữa!
Đôi mi Hoắc Thanh Thanh dựng thẳng lên, khuôn mặt xinh xắn nhất thời bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh. Người này thật không ra gì. Chẳng lẽ lại phải để người ta nói thẳng ra là lão nương không thích ngươi mới được à?
Lăng Tiêu cũng không cho Hoắc Thanh Thanh có cơ hội bộc phát, chỉ khẽ nhíu mày lạnh nhạt nói:
- Lục gia chủ nói quá lời rồi. Lục gia chủ thân là người đứng đầu một nhà, phải lấy gia tộc làm trọng, nếu đem cả tâm tư đặt lên tình yêu nam nữ thì e là có chút không ổn phải không?
Lục Thanh Minh không phải là một người ngu ngốc. Có thể trở thành gia chủ một gia tộc mà không có chút bản lãnh thì làm sao được? Từ lời nói của Lăng Tiêu, hắn liền hiểu ra, trong lòng thầm nhủ: Vậy là Lăng Tiêu không muốn tác thành cuộc hôn nhân này rồi. Trong lòng thầm nghĩ, lại nhìn thấy đôi mắt Lăng Tiêu đổi tới đổi lui trên người Hoắc Thanh Thanh, đột nhiên hắn cảm thấy sáng tỏ, chằng lẽ hai người này... Có gian tình gì không thành sao?
Lục Thanh Minh càng nghĩ càng cảm thấy chính xác. Một kẻ vốn tung hoành trong đám nữ nhân thì hiển nhiên hiểu rõ phản ứng của nữ tử. Trước vẻ đẹp động lòng người của Hoắc Thanh Thanh mà hắn quên đi những chuyện khác. Nhưng hiện tại nhìn thấy ánh mắt Hoắc Thanh Thanh nhìn Lăng Tiêu, rõ ràng là trong đó tràn ngập nhu tình.
Lục Thanh Minh đoán tới đây cảm thấy tâm thần không yên, ngẩng đầu thấy Lăng Tiêu liếc mắt xuống, tiếng nói liền trở nên lạnh lùng:
- Lăng tông chủ tuy là chủ tử của Lục mỗ nhưng chẳng lẽ muốn xen vào chuyện riêng của ta sao? Làm thế nào để điều hành một gia tộc Lục mỗ trong lòng tự hiểu, không cần Lăng tông chủ nhọc lòng dạy bảo. Thích người nào cũng là quyền lợi của ta phải không?
Hoắc Thanh Thanh hừ một tiếng, trong mắt tràn ngập hàn ý. Người này dám khiêu khích quyền uy của tông chủ. Trong lòng Hoắc Thanh Thanh đã xem Lục Thanh Minh là một kẻ địch.
- Phải không? Uy phong của Lục gia lớn thật! Hoắc Thanh Thanh ta không cần một kẻ cặn bã như ngươi thích! Ngươi cút đi cho ta! Nếu không... Đừng trách ta không khách khí!
Lục Thanh Minh nhất thời chán nản. Nhiều năm như vậy đã bao giờ hắn chịu sự đối xử như thế này chứ? Từ nhỏ hắn đã là niềm kiêu ngạo của cả gia tộc, là ngôi sao mới của cả gia tộc! Dù nói về vũ lực hay trí lực hắn cũng vượt xa tộc nhân đồng bối. Trong vòng năm thế hệ không có ai có thể ưu tú như hắn. Sinh ý của Lục gia hiện nay có bảy mươi phần trăm là do Lục Thanh Minh tự mình quản lý!
Một gia chủ trẻ tuổi như vậy, một thiếu niên đắc chí như thế làm sao lại không có ngạo khí của mình chứ?
- Ha ha, không cần khách khí? Tốt lắm, được lắm! Lăng tông chủ, tại hạ bội phục thủ đoạn của ngài! Chỉ mong ngài không vì lựa chọn ngày hôm nay mà hối hận! Cáo từ!
Lục Thanh Minh nói xong đôi mắt âm trầm nhìn Lăng Tiêu và Hoắc Thanh Thanh một cái rồi xoay người rời đi.
Đợi khi Lục Thanh Minh đi rồi, vẻ mặt Hoắc Thanh Thanh vẫn tức giận đỏ bừng, lớn tiếng nói:
- Tức chết ta rồi! Tức chết ta mất! Tên tiểu nhân này! Hắn không ngờ lại có dũng khí uy hiếp người, hắn thật sự là không muốn sống nữa!
Lăng Tiêu khoát khoát tay cười nhạt nói:
- Được rồi cô bé. Hắn không phải là chưa có hành động gì sao, làm gì mà kích động như vậy? Yên tâm đi. Không tới mười năm, toàn bộ gia tộc đó sẽ mất đi quyền lực! Hừ, tới ngày Thục Sơn phái lập quốc thì gia tộc của bọn họ chỉ giống như giới quý tộc mà thôi! Chẳng qua chỉ là một giai tầng có chút đặc quyền. Còn muốn giống như trước, muốn có lực lượng quân sự khổng lồ của gia tộc thì căn bản là không có khả năng!
- Ta vẫn tức giận! Hắn đúng là quá đáng mà!
Đôi mắt Hoắc Thanh Thanh như bốc lửa.
- Tông chủ, ta dám khảng định là người này đi ra ngoài nhất định sẽ tung tin đồn nhảm.
- Tung tin đồn nhảm gì? Lăng Tiêu nhướng mày:
- Tung tin thế nào?
- Hắn...
Sắc mặt Hoắc Thanh Thanh đỏ bừng, do dự một chút rồi nói:
- Hắn nhất định sẽ nói lung tung là ta có quan hệ với tông chủ!
- Hắn thích nói gì thí cho hắn nói!
Lăng Tiêu mỉm cười:
- Cây ngay không sợ chết đứng mà!
Nhưng mà người ta có "ngay" đâu chứ! Hoắc Thanh Thanh thầm nghĩ nhưng không dám nói ra, dậm chân phi thân rời đi.
Chỉ còn Lăng Tiêu ngồi lại, trên mặt lộ vẻ cười khổ. Đối với tâm ý của Hoắc Thanh Thanh hắn làm sao lại không biết chứ. Trên thực tế tới hôm nay đám người Diệp Tử cũng không phản đối chuyện bên cạnh Lăng Tiêu có thêm hồng nhan. Trong cả Thánh Vực, tộc trưởng các đại gia tộc bhay những người thân ở địa vị cao ai mà không có thê thiếp hàng đàn đâu? Người giống như Lăng Tiêu, bên cạnh chỉ có tám vị phu nhân thì thực là quá hiếm hoi.
Thậm chí có thể coi hắn là động vật quý hiếm ấy chứ!
Hơn nữa Lăng Tiêu đối đãi với các nàng như thế nào các nàng trong lòng càng rõ ràng hơn ai hết. Vì thế nên nếu Lăng Tiêu muốn thu nhận Hoắc Thanh Thanh hay Ngô Tú Nhi thì chỉ cần nói một câu, thậm chí chỉ cần gật đầu là xong. Bởi vì đám người Diệp Tử và Thượng Quan Vũ Đồng cũng đã từng đề nghị với Lăng Tiêu, đừng để những nữ hài yêu thầm hắn phải phí hoài tuổi xuân nữa.
Chẳng qua những lời này đều bị Lăng Tiêu gạt sang một bên. Ai cũng không biết trong lòng Lăng Tiêu rốt cục là đang nghĩ gì.
Trong lòng hắn có thực sự vô tình với các nàng như vậy không? Cũng không hẳn, bởi vốn dĩ hắn là một kẻ đa tình! Chẳng qua ở tu chân giới nhiều năm như vậy khiến hắn sinh ra tính đạm bạc, đối với mọi chuyện đều là tùy ngộ nhi an. Mặc dù sau khi tới này Lăng Tiêu thay đổi rất nhiều nhưng bản tính của hắn thì không biến đổi nhiều lắm.
Điều này cũng khiến cho những nữ tử bên cạnh hắn hiện giờ đều là theo đuổi ngược hắn.
Isa lúc này lặng lẽ lắc mình tiến vào, nhìn thoáng qua thấy không có ai mới nũng niệu gọi một tiếng:
- Lăng Tiêu ca ca!
Lăng Tiêu nở một nụ cười ôn hòa, lấy tay vỗ lên chân mình nói:
- Lại đây.
Isa nhu thuận tiêu sái tiến tới, ngồi trên đùi Lăng Tiêu. Kiểu xưng hô này coi như là thú vui trong khuê phòng của hai người. Năm đó khi mọi người còn là thiếu niên, Isa đều gọi Lăng Tiêu như thế này. Mà cách xưng hô này cũng khiến Lăng Tiêu nhớ lại rất nhiều hối ức.
Cái ngày xưa ngây thơ hồn nhiên ấy cũng rất đẹp.
- Ta thấy Thanh Thanh muội muội có vẻ không vui, có phải là huynh vừa lại...
Đôi mắt đẹp của Isa nhìn Lăng Tiêu, trong ánh mắt hiện lên tình yêu say đắm, muốn nói lại thôi.
Lăng Tiêu lắc đầu nói:
- Có người cầu thân, muốn lấy nàng ấy.
- Hả!
Isa hơi ngẩn ra, lập tức che miệng khẽ cười:
- Khảng định là muội ấy cự tuyết rồi!
Isa vừa nói vừa nhẹ nhàng dựa đầy vào vai Lăng Tiêu ôn nhu nói:
- Phu quân tại sao lại không thu nhận nàng? Còn có Tú Nhi muội muội, còn có Lam....
- Đừng...
Cái miệng mềm mại nhỏ nhắn của Isa đã bị Lăng Tiêu khóa bằng một nụ hôn, đem Isa ngả về phía sau. Đôi mắt sáng ngời của Isa dần dần dâng lên vẻ mê ly
Một lúc sau Isa mới thở dài một hơi. Nàng biết phu quân không muốn đối mặt với chuyện này. Nghĩ cũng thật buồn cười. Cho tới bây giờ phu quân chưa từng sợ hải vật gì mà lại vì chuyện của mấy nữ hài mà khiến cho nhức đầu nhức óc, không dám đối mặt. Các nàng âm thầm bàn luận, e rằng trong lòng phu quân cũng chưa chắc thoải mái.
- Isa, ta có các nàng đã là may mắn vô cùng rồi!
Lăng Tiêu thâm tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Isa, trầm giọng nói:
- Lăng Tiêu ta sao lại may mắn tới vậy, có thể có được những hồng nhan tri kỷ như các nàng, nhờ thế mà trên con đường tu luyện của ta không còn tịch mịch nữa. Phải phân chia tình yêu ta làm tám phần, đối với các nàng mà nói đó là không công bằng!
Isa đột nhiên ôn nhu cười, tiếng nói êm ái giống như năm đó:
- Phu quân ngốc. Không tính toán như chàng được. Tám tỉ muội chùng ta đều được yêu thương đầy đủ, không thiếu sót chút nào. Tình yêu của phu quân rất rộng lớn, dù chỉ trích ra một phần nhỏ đối với cúng ta mà nói cũng là dùng không hết rồi. Nếu năm đó ở nhân giới thì có lẽ còn có chút ghen ghét bất mãn nhưng tới ngày hôm nay thì thế giới trong mắt chúng ta đã khác về bản chất. Phu quân, Isa hỏi chàng một vấn đề...
- Ừ, tiều Isa hỏi đi.
Lăng Tiêu nghe Isa nói xong, trong lòng thầm cảm động, ôm Isa vào lòng, cảm nhận hơi ấm của nhau.
- Phu quân cho rằng ý nghĩa của sinh mạng là gì?
Tiếng nói của Isa ôn nhu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ nụ cười thỏa mãn, dường như từ trước tới nay không biết bi thương là gì.
Lăng Tiêu đầu tiên là sửng sốt, lập tức hơi nhíu mày. Ý nghĩa của sinh mạng là gì? Hắn trước đây cũng đã từng nghĩ tới, chẳng qua cũng chưa từng nghĩ sâu. Người tựa hồ không gì làm khó được như Lăng Tiêu, bị Isa hỏi gấp, trong lúc nhất thời lông mày nhíu chặt, trên khuôn mặt tuấn lãng đã thu liễm vẻ tươi cười.
Isa cười khẽ, đôi môi nhỏ nhắn hôn nhẹ lên mặt Lăng Tiêu một cái, cười hì hì nói:
- Phu quân, ý nghĩa của sinh mạng chính là sống sao cho vui vẻ đó!
]