Trước nay Lăng Tiêu cũng chưa từng nghĩ tới phải độ kiếp trong tình cảnh này. Thật ra hắn đã sớm đạt đến thực lực để độ kiếp, nhưng vẫn cố gắng áp chế, ngay cả ý tưởng muốn độ kiếp cũng chưa từng xuất hiện trong đầu. Hắn không phải không dám, năm xưa tên tiểu tu sĩ Kim Đan Kỳ còn dám chạy tới địa phương bao phủ trong Thiên Kiếp để chờ chiếm tiện nghi của lão tổ tông, thì bây giờ còn cái gì mà hắn không dám làm chứ?
Chỉ có thể nói kiếp này Lăng Tiêu có rất nhiều trói buộc, không bao giờ hành động lỗ mãng và ngu dốt giống như tên tu sĩ năm xưa nữa.
Cái gọi là nhân duyên, chính là đợi đúng thời gian thích hợp thì mới làm những chuyện thích hợp.
Tu đạo thiên địa, cầu kết quả trường sinh, thuận thiên cũng được mà nghịch thiên cũng chẳng sao. Con người sống trên đời này nếu không thể thoải mái làm được mọi việc thì còn gì là vui vẻ nữa?
Cho nên Lăng Tiêu mới không thèm do dự nói rõ cho Karina biết, hắn yêu nàng! Sợ rằng cái từ "yêu" này cũng có rất nhiều hạn chế, so với các nàng Diệp Tử thì chữ "yêu" này ít hơn rất nhiều…Nhưng, cũng vẫn là "yêu"!
Lời nói của Lăng Tiêu làm cho Vương Tá và Tư Đồ Quang Huy trở nên sửng sốt. Nhiều năm trước đây khi bọn họ còn là những võ giả trong Thánh Vực, tu luyện đến cảnh giới tối cao thì phải đối mặt với thiên uy đặc biệt kinh khủng. Lúc đó kiếp vân kéo đến cuồn cuộn, thân thể trở nên run rẩy, khi luồng sấm sét thứ nhất phóng thẳng xuống người thì bọn họ đã từng nghĩ mình sẽ bị đánh tan thành tro bụi.
Không ngờ sau nhiều năm trôi qua, võ giả trong Thánh Vực thực lực không phát triển được bao nhiêu so với trước đây, nhưng bản lĩnh khoác lác lại hùng mạnh hơn rất nhiều so với những thế hệ trước đó.
Người đã từng tự mình vượt qua hai lần Thiên kiếp, là cường giả đã từng gặp qua rất nhiều loại Thiên Kiếp lại không kìm được phải cười lên ha hả, thậm chí Vương Tá còn cười đến mức thiếu chút nữa đã chảy hết nước mắt nước mũi, hắn dùng tay chỉ vào Lăng Tiêu nói:
- Tên tiểu tử ngươi, ha ha, ta cảm thấy không đành lòng giết ngươi nữa, nói đi, ngươi làm cho ta xem, thế nào mới gọi là Thiên Kiếp thật sự?
- Muốn thấy sao? Tốt!
Lăng Tiêu mạnh mẽ giang rộng hai tay ra, hắn ngẩng đầu lên, nữa phần trên của cơ thể giống như ngửa hẳn về phía sau. Một luồng khí thế ngút trời lập tức bùng lên, thậm chí hai tên Vương Tá và Tư Đồ Quang Huy còn chưa kịp có cơ hội để kinh ngạc thì trên bầu trời đã nổ lên ầm ầm!
Rất nhiều đám mây đen giống như những khối đá khổng lồ ùn ùn kéo đến, bao phủ và chèn ép những đám mây Thiên Kiếp do chính Tư Đồ Quang Huy dẫn ra, làm cho những đám mây kia trở nên tán loạn. Lúc này bầu trời lại xuất hiện những tia chớp khổng lồ, khi những luồng sấm sét này xuất hiện thì lập tức đánh nát những tia chớp nhỏ như đầu đũa trước đó. Tuy tất cả không một tiếng động, tuy chỉ là vô ý nhưng làm người dẫn đến Thiên Kiếp trước đó phải sinh ra cảm giác vô cùng xấu hổ.
Hiện tượng khủng bố này giống như ngày tận thế, rõ ràng chính là ngày tận thế.
Chỉ sau khoảnh khắc, Thiên Kiếp vốn vẫn còn tản ra uy lực của thiên địa làm Tư Đồ Quang Huy cảm thấy sợ hãi, cảm thấy mệt mỏi đối phó lại biến mất không còn chút tung tích nào.
Thay vào đó là một Thiên Kiếp mạnh hơn trước đó mấy chục lần, một Thiên Kiếp thật sự.
- Xoẹt!
- Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Tất cả đất trời chỉ còn lại một tiếng động duy nhất.
Nhìn lên bầu trời chỉ thấy từng đoàn kiếp vân còn đen hơn trước đây rất nhiều đang bao phủ cả không trung. Nếu chuyển tầm mắt ra xa cũng chỉ nhìn thấy những kiếp vân này, hơn nữa chúng lại càng ngày càng đè xuống thấp. Thậm chí còn làm người ta sinh ra một loại cảm giác giống như giơ tay là có thể chạm vào được.
Một luồng sấm sét khổng lồ mang theo hào quanh bạch sắc khủng khiếp, mặt trên còn xẹt qua xẹt lại rất nhiều tia chớp màu tím phóng ầm ầm về phía Lăng Tiêu.
Lúc này vẻ mặt Tư Đồ Quang Huy và Vương Tá giống như bị người ta nhét vào trong miệng một cái trứng ngỗng, miệng mồm há hốc, con mắt hình như muốn lọt hẳn ra ngoài. Hai tên này đang đứng ngây ra như tượng, quả thật đã hoàn toàn sợ hãi rồi.
Bọn họ dù nằm mơ cũng không ngờ còn có loại Thiên Kiếp kinh khủng thế này, lúc này hiện tượng u ám và khủng bố trên bầu trời cũng không đủ để hình dung cảm giác khó tin và u ám trong lòng bọn họ.
Trong trời đất còn loại Thiên Kiếp thế này sao?
Đây…Đây mà là Thiên Kiếp sao?
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra nhanh như một tia chớp lóe lên, lúc này trong tay Lăng Tiêu lại đột biên bắn ra một cái lệnh bài màu đen. Chỉ trong nháy mắt lệnh bài này đã phình to lên một chu vi khoảng vạn thước rồi bắt đầu xoay tròn. Nó dùng một loại tốc độ và lực lượng không gì có thể sánh được, hung hăng hứng lấy luồng sấm sét kia.
Luồng sấm sét này lại bắn về phía…Tư Đồ Quang Huy.
Tư Đồ Quang Huy hú lên một tiếng quái dị rồi xoay người bỏ chạy.
Lúc này chỉ có những thằng ngu mới không bỏ chạy! Đứa nào muốn chết ở đây thì cứ ở lại.
Luồng sấm sét này bổ thẳng lên mặt đất lại làm Vương Tá sinh ra cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Sất sét hùng mạnh như vậy, theo những suy nghĩ của hắn thì ít nhất cũng phải tạo ra trên mặt đất bên dưới một cái hố khổng lồ sâu trên trăm mét. Nhưng không ngờ trong nháy mắt khi sấm sét kia còn chưa bổ xuống mặt đất thì đã biết mất không còn tung tích.
Nó không bổ xuống đất!
Đây…Đây là chuyện gì xảy ra?
Vương Tá cảm thấy nhưng suy nghĩ của mình đã không còn theo kịp tình cảnh trước mắt nữa, đột nhiên hắn lại nhìn thấy lệnh bài màu đen khổng lồ kia phóng ra một luồng sấm sét khổng lồ rồi hung hăng lao về phía mình. Lúc này Vương Tá cũng không chạy trốn về phương xa như Tư Đồ Quang Huy, hắn đứng yên tại chỗ, bảo kiếm xuất hiện trên tay rồi hung hăng vung lên. Một luồng kiếm khí màu đen mạnh mẽ phóng thẳng về phía tia chớp khổng lồ kia, trong mắt hắn lóe lên vẻ kiên trì.
Hắn tin chắc tất cả những gì mình vừa được nhìn thấy đều là giả.
Một đứa trẻ nhân giới mới có vài trăm tuổi, làm sao có thể tạo ra cảnh tượng khủng bố như vậy được?
Đây nhất định là giả!
Nhất định là giả!
- Đùng!
Khi luồng sấm sét kia trực tiếp xuyên qua kiếm khí của Vương Tá rồi hung hăng bổ thẳng vào người, thân thể hắn bị đánh văng xuống mặt đất giống như diều đứt dây. Vương Tá cũng không hổ danh là người có thực lực Kiếp Hậu Thần đã trải qua rất nhiều thử thách của Thiên Kiếp trong Thánh Vực, hắn phun ra hai ngụm máu tươi trên không trung, khoảnh khắc khi cơ thể chuẩn bị đập vào mặt đất thì hắn xuất ra tất cả lực lượng của bản thân chạy trốn về phương xa như tên bắn.
Nếu còn nấn ná ở đây, chắc chắn sẽ chết.
Tư Đồ Quang Huy còn chưa kịp chạy đi xa đã thấy có rất nhiều luồng sấm sét phóng về phía mình với tốc độ không thể tin nổi. Lúc này lão đã không còn bất kỳ phản ứng nào để tìm được đường sống, chỉ dùng tất cả lực lượng của bản thân để tạo thành lớp phòng ngự trên người. Hơn nữa tất cả những bảo vật phòng ngự trên người, cho dù là những trang bị có thể nói là xa xỉ nhất cả trên Thần giới năm xưa cũng được lão đưa ra sử dụng. Lần này lão lập tức cao chạy xa bay, Liên Minh Nam Châu, giấc mộng xưng đế, hay tiêu diệt Thanh Hà…Đều vứt đi sạch.
Tất cả mọi thứ cũng không bằng một luồng sấm sét mang theo thiên uy khủng bố này.
- Xoẹt!
Tư Đồ Quang Huy bị đánh thành tro bụi, ngay cả một câu nói cuối cùng cũng không thể phát ra khỏi miệng, tất cả những ý tưởng của lão đã không thể thực hiện được nữa.
Những luồng sấm sét Thiên Kiếp cho dù là thần tiên thật sự cũng không dám đón đỡ này đánh thẳng vào thân thể Tư Đồ Quang Huy, lão có thể còn cơ hội sống sao?
Còn những trang bị rất có danh tiếng trên Thần giới, dưới uy lực của Thiên Kiếp thật sự thì có khả năng làm được chuyện gì? Trong mắt Lăng Tiêu, chỉ sợ ngay cả những bảo khí thượng phẩm cũng chẳng là gì cả.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, hai cường giả nổi tiếng trong Thánh Vực, tuy không phải đại biểu cho những người mạnh mẽ nhất trong Thánh Vực nhưng không ai dám nói bọn họ là những kẻ yếu lại có một kết quả một chết một bị thương. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Khi Lăng Tiêu thanh tĩnh trở lại thì trong lòng cũng không cảm thấy vui hay buồn, trong tình cảnh này lệnh bài Huyền Thiên đã phát huy được hiệu quả khổng lồ, những luồng sấm sét kia rất ít có cơ hội tiếp cận được Lăng Tiêu.
Giọng nói của Tiểu Yêu vang lên trong đầu Lăng Tiêu còn mang theo sự hưng phấn:
- Chủ nhân, dùng thiên lôi luyện kiếm đi!
Lăng Tiêu không chút do dự mà thả Tiểu Yêu ra, một luồng hồng quang lóe lên, chỉ trong nháy mắt đã bay thẳng vào giữa kiếp vân. Những đám mây trên bầu trời vốn đang đứng yên bất động nhưng khi Tiểu Yêu phóng vào thì lại bắt đầu cuồn cuộn vận chuyển, sấm sét trong kiếp vân cũng càng trở nên dày đặc.
Những tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên.
Giọng nói của Huyền Thiên vang lên trong đầu Lăng Tiêu:
- Chủ nhân, đã lâu rồi Huyền Thiên chưa được đã nghiền như vậy, ha ha ha!
Lăng Tiêu cũng không nói gì, hắn chỉ đưa mắt nhìn lên lệnh bài Huyền Thiên đang bay lượn giữa không trung giống như Hắc Long, thầm nghĩ:
- Đúng là bảo vật trời sinh, ngay cả Thiên Kiếp có uy lực như vậy cũng chẳng làm nó tổn thương được. Nếu Huyền Thiên cũng là linh vật trời sinh, thì sợ rằng sấm sét Thiên Kiếp ngày hôm nay sẽ trở thành thức ăn đại bổ cho nó rồi.
Thiên Kiếp hôm nay hình như cũng cảm nhận được quyền uy của mình đã bị kẻ khác thách thức cực điểm, sấm sét càng ngưng tụ lại mãnh liệt trên không trung. Mỗi một luồng sấm sét lại dài hơn rộng hơn trước đây rất nhiều, nhưng uy lực cũng tăng mạnh lên gấp mấy lần.
Lăng Tiêu thầm rùng mình, hắn hiểu Thiên Kiếp hôm nay vẫn cần chính mình vượt qua. Nếu hắn dùng lệnh bài Huyền Thiên thì có thể chống cự được, nhưng Thiên Kiếp này sẽ duy trì rất lâu.
Vì lệnh bài Huyền Thiên đã không phải là một pháp bảo thông thường, nó căn bản đã có linh tính, có lối suy nghĩ độc lập không lệ thuộc vào người tu chân.
- Huyền Thiên, ngươi trở về đi, để ta tự mình chống cự!
Lăng Tiêu trầm giọng nói.
Lệnh bài Huyền Thiên vù một tiếng đã trở về trong tay Lăng Tiêu, đồng thời giọng nói của Huyền Thiên cũng vang lên trong đầu Lăng Tiêu:
- Chủ nhân, nếu không gắng gượng được thì thả ta ra nhé!
Huyền Thiên rõ ràng cũng biết được vấn đề mấu chốt này, nếu mình vẫn còn tiếp tục trêu đùa Thiên Kiếp thì sợ rằng uy lực của nó sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng dù là chính Huyền Thiên cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.
Lăng Tiêu gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía một luồng sấm sét khổng lồ. Lúc này chiến giáp huyết sắc lại lộ ra trên người Lăng Tiêu, luồng sấm sét kia đánh ầm ầm lên người hắn làm chiến giáp huyết sắc tan vỡ rồi hóa thành năng lượng bùng lên không trung, y phục khắp toàn thân của Lăng Tiêu cũng đã hoàn toàn tan nát.
Nhưng luồng sấm sét vừa rồi lại không gây ra bất kỳ vết thương nào trên cơ thể Lăng Tiêu, điều này chính là điểm khác biệt giữa người tu chân và võ giả trong Thánh Vực.
- Ầm!
Lại một luồng sấm sét phóng về phía Lăng Tiêu, lực tín ngưỡng trên người hắn lại bùng ra. Sấm sét đánh vào lực tín ngưỡng thì uy lực giảm đi rất nhiều lần. Thậm chí sấm sét này còn không mạnh bằng những tia chớp đánh lên người Tư Đồ Quang Huy trước đây.
Lăng Tiêu hưng phấn nắm chặt tay, hắn dùng lực tín ngưỡng để chống lại Thiên Kiếp, quả nhiên rất thông minh.
Lực tín ngưỡng nói thẳng ra thì cũng chỉ là một loại công đức lớn mà thôi, trước nay Thiên Kiếp vẫn vô cùng nhân từ với những người có công đức. Trong những truyền thuyết trên tu chân giới, thậm chí còn có những tuyệt thế cường giả mà công đức đã thành thánh, khi bọn họ phi thăng trở thành thần tiên thì chẳng thấy bóng dáng Thiên Kiếp đâu.
Tuy đây chỉ là truyền thuyết nhưng người trên tu chân giới lại rất tin, lực công đức, lực tín ngưỡng đều có rất nhiều ưu đãi khi độ kiếp. Đáng tiếc là rất ít người có đủ hai loại lực lượng này.
Lăng Tiêu đem tất cả lực tín ngưỡng đã ngưng tụ trong cơ thể mình mấy trăm năm bùng ra bên ngoài. Đồng thời hắn cũng thấy rõ, khi một luồng sấm sét Thiên Kiếp lóe lên thì mang đi rất nhiều lực tín ngưỡng.
Lăng Tiêu cũng không cảm thấy đau lòng, khi mình độ kiếp thành công có được sức mạnh khổng lồ thì có thể quay về đám tín đồ trung thành của mình trên nhân giới.
Khi lực lượng tín ngưỡng đã mất sạch thì luồng sấm sét Thiên Kiếp cuối cùng cũng phóng tới đúng thời hạn. Lăng Tiêu dùng tất cả lực lượng toàn thân nghênh đón luồng Thiên Kiếp cực mạnh này.