- Xoẹt!
Chỉ trong nháy mắt luồng sấm sét này đã rót vào tận đáy lòng Lăng Tiêu, nó không sinh ra bất kỳ lực sát thương nào nhưng trước mặt Lăng Tiêu lại xuất hiện rất nhiều ảo ảnh.
Tất cả yêu hận tình cừu trong kiếp này đều xuất hiện!
Cánh cửa này, luồng Thiên Kiếp cuối cùng này cũng chính là tâm kiếp.
Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm đã sớm trở về trong tay Lăng Tiêu, lúc này những luồng sáng rực rỡ trên thân kiếm lại bùng lên. Lăng Tiêu và Tiểu Yêu tâm linh tương thông, nên khoảnh khắc này hắn cũng cảm giác được Tiểu Yêu đang ở giữa một loại hồi ức hỗn loạn. Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy rất kỳ quái, Tiểu Yêu này rốt cuộc có lai lịch gì, mà lại có thể độ kiếp cùng với mình chứ? Phải biết rằng chín mươi chín luồng Thiên Kiếp, tuy uy thế dũng mãnh nhưng cũng không phải kẻ nào cũng có thể được trải qua. Nếu là một người bình thường thì căn bản không dám tiến vào trong Thiên Kiếp hôm nay. Trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng Lăng Tiêu cũng không có thời gian bận tâm đến Tiểu Yêu, lúc này tất cả những thất tình lục dục hắn tu luyện nhiều năm đã biểu hiện ra những uy lực khổng lồ.
Tâm ma dùng rất nhiều đòn tấn công, dùng tất cả mọi thủ đoạn để đánh vào thất tình lục dục. Dưới sự uy áp hùng mạnh của thiên địa, Lăng Tiêu căn bản không có chỗ trốn tránh, hắn chỉ có thể chọn cách đối mặt.
Trong ảo cảnh tâm kiếp, lúc này lại xuất hiện cha mẹ anh em của chình mình, khi khác lại xuất hiện hình bóng của những hồng nhan tri kỷ. Tất cả mọi người đều cầm kiếm chém về phía Lăng Tiêu, nếu là người tầm thường thì vừa nhìn thấy tình cảnh này nhất định sẽ bị dọa đến mức không biết phải làm sao!
Dù bị vây vào giữa tâm ma, dù biết rõ tất cả những tình cảnh trước mặt đều không phải là thật. Nhưng vì nó rất chân thật nên làm cho người ta không thể phân biệt được rốt cuộc mình đang nằm mộng hay sự thật. Tâm kiếp mạnh vì nó là uy lực của thiên địa, con người có thể chống đỡ được sao?
Những tu sĩ tu luyện đạo vô tình mà gặp tình cảnh này, nếu tâm tình và tu vi đủ kiên trì và hùng mạnh, thì khi đối mặt với cha mẹ thân nhân và hồng nhan tri kỷ cũng có thể vung kiếm chặt đứt tất cả tình cảm, như vậy sẽ vượt qua được kiếp này. Nếu không đủ quyết tâm thì chẳng khác nào trên đạo tâm của chính mình có một lỗ hổng lớn! Dù sao cũng không có bao nhiêu người có thể làm được những chuyện máu lạnh vô tình lòng lang dạ sói.
Con đê ngàn dặm cũng bị phá vỡ chỉ bằng một tổ kiến nhỏ, huống chi đây lại là một lỗ hổng lớn, độ kiếp thất bại chỉ có một kết quả...Hồn bay phách lạc.
Lăng Tiêu lại hoàn toàn không sợ, kiếp trước hắn tỉnh tỉnh mê mê, một lòng tu luyện, đạo tâm thanh tĩnh. Tuy hắn cũng có một vài ý nghĩ ích kỷ của nhân loại, nhưng lại không để lại bất kỳ thiếu sót nào. Chỉ có một lần duy nhất động tâm rồi bị Thiên Kiếp đánh trúng thiếu chút nữa đã hồn bay phách lạc. Hắn tiến vào thế giới này, mà ở nơi đây hắn lại trải qua vài chục năm giống như câu nói "vào đời" trên tu chân giới. Trong lúc rèn luyện giữa cõi trần, hắn vẫn duy trì đạo tâm thanh tĩnh, tu đạo hữu tình, luyện thất tình lục dục.
Cái gọi là tâm ma trong Thiên Kiếp cũng chỉ như vậy mà thôi!
Lăng Tiêu thản nhiên giải quyết tất cả vấn đề, cũng không tạo ra khe hở nào. Điều này đối với tất cả tu sĩ là một cửa ải khó khăn nhất, nhưng đối với Lăng Tiêu lại là một loại đột phá vô cùng bình tĩnh.
Gió mây cuồn cuộn sôi trào.
Đột nhiên gió thổi mây ùa đi xa.
Trời xanh ẩn giấu bóng ma.
Tà dương đỏ máu chan hòa tâm tư.
(Dịch thơ: Masta4ever)
Lúc này tất cả lực lượng trên thân thể Lăng Tiêu đã chuyển hóa thành những luồng tiên lực nồng đậm, tiên lực cuộn lấy cơ thể Lăng Tiêu giống như chuẩn bị phi thăng.
Lăng Tiêu cảm thấy cơ thể của mình vô cùng thoải mái, tất cả những quy định pháp tắc trong thiên địa mà trước đây hắn chưa thể hiểu ra, hôm nay lại hiện rõ trước mắt, không có bất kỳ khó khăn nào.
Đồng thời trong đầu Lăng Tiêu cũng cảm ứng được ở một địa phương xa xôi nào đó, có một người đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt kia cũng tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Lăng Tiêu cười lạnh lùng, hắn giơ tay điểm ra một chỉ, một luồng pháp lực lập tức bảo vệ khắp toàn thân, lúc này cảm giác bị nhìn trộm đã biến mất.
Trong những lực lượng pháp tắc ngày hôm nay, Lăng Tiêu còn cảm giác được rất nhiều lực lượng pháp tắc khác, giống như có suy nghĩ giống chính mình. Trong lòng Lăng Tiêu đột nhiên lóe lên một cái tên vô căn cứ- - Thánh Vực Đại Đế!
- Người này quả nhiên không tầm thường!
Lăng Tiêu cảm thán một câu từ tận đáy lòng. Lúc này hắn vứt bỏ thân thể mà đem linh hồn của mình dung nhập vào trong pháp tắc thiên địa. Nhưng tu vi của hắn vẫn còn thấp, còn cách một khoảng rất xa mới hóa thân thiên đạo giống như tổ sư gia của tất cả tu sĩ, Hồng Quân Lão Tổ.
... ....
Trên Thần giới xa xôi, thân thể vô cùng khổng lồ của Thanh Hà đột nhiên khẽ run. Hắn từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt anh tuấn đột nhiên trở nên trắng xanh. Hắn cau mày lại, lúc này bộ dạng hắn vô cùng tức giận.
Năm xưa Thanh Hà đã dùng tất cả lực lượng toàn thân để mở phong ấn cánh cửa Thần giới trong Thần miếu. Lúc đó hắn lại ném Thần miếu xuống nhân giới, đợi đến khi mình hoàn toàn khôi phục lực lượng thì sẽ hút Thần miếu từ nhân giới lên, lúc đó hắn cũng đạt được mục đích khống chế Thần giới mãi mãi.
Hắn không ngờ trong Thần chiến năm xưa có rất nhiều vị thần ngã xuống nhưng linh hồn lại chuyển thế, bọn họ có phương pháp tu luyện đặc biệt của Thần giới nên chỉ mất vài vạn năm hoặc hơn mười vạn năm lại tìm được ký ức năm xưa của chính mình. Lúc đó đám người này bắt đầu tu luyện, tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với những võ giả trong Thánh Vực.
Lăng Tiêu cũng không phải người được Thanh Hà chú ý, năm xưa Thanh Hà dùng pháp lực hùng mạnh ngưng tụ thành một bàn tay rồi bóp nát Thánh Bia. Nhưng khi đó hắn lại cảm thấy tên thanh niên kia cũng có chút tiềm năng, thậm chí Thanh Hà còn mở thiên nhãn ra quan sát tên này.
Nhưng đối với Thanh Hà thì thiên hạ này có mấy người được hắn để vào mắt, có mấy người có năng lực này? Nếu không phải công pháp Lăng Tiêu tu luyện làm hắn sinh ra cảm giác quen thuộc, nếu không phải sở trường luyện chế đan dược của Lăng Tiêu làm hắn cảm thấy rất có lợi, thì Thanh Hà sẽ căn bản không thèm quan tâm đến một tên thanh niên phi thăng từ nhân giới. Bởi vì dù thực lực của Lăng Tiêu có tăng trưởng nhanh thế nào cũng không bao giờ được Thanh Hà đặt vào mắt.
Nhưng không ngờ tốc độ trưởng thành của tên Lăng Tiêu này đã hoàn toàn vượt qua những dự đoán của Thanh Hà. Lần trước hắn đã tưởng rằng một cái tát đã có thể vỗ chết tên không muốn góp sức cho mình này, nhưng không ngờ chẳng biết vì sao lại để tên này chạy thoát. Ngày hôm nay tên kia lại vượt qua được đại Thiên Kiếp thật sự, kẻ khác thì không biết Thiên Kiếp này là thứ gì nhưng Thanh Hà là Chí Cao Thần của Thần giới thì sao lại không biết chứ? Năm xưa nếu không phải hắn đã trải qua kiếp nạn hùng mạnh đến cực điểm như thế này thì có thể trở thành chúa tể mạnh nhất trong Thần giới được sao?
Trong thân thể khổng lồ của Thanh Hà phát ra một tiếng thở dài, trong nháy mắt tiếng thở dài này đã vang vọng khắp không gian trống vắng trên Thần giới, cuồn cuộn giống như tiếng sấm rền. Đồng thời cũng vang lên giọng nói tức giận của hắn:
- Lăng Tiêu, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, dám phi thăng lên Thần giới thì lão phu sẽ làm ngươi...Thịt nát xương tan giống như phân thân của lão thất phu trên La Ma giới năm xưa.
Âm thanh tuyên chiến này của Thanh Hà đột nhiên vang lên trong đầu Lăng Tiêu. Lúc này khi hắn độ kiếp thành công đạt đến cảnh giới Đại Thừa Kỳ, vẻ mặt cũng nhịn không được phải biến đổi. Thanh Hà này trọng thương chưa lành mà lại có uy thế như vậy, không biết thời kỳ tên này khi còn hưng thịnh đã đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên trong nhân giới chưa?
- Nhưng điều này tạm thời không liên quan đến mình, tiến lên Thần giới là chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra, nhưng cũng không phải vấn đề hiện nay.
Lăng Tiêu cũng không thèm để ý đến lời khiêu khích của Thanh Hà, dù sao bây giờ hắn cũng đã có thể che giấu thiên cơ trên người rồi. Thanh Hà hay bất kỳ kẻ nào khác căn bản không thể phát hiện ra sự tồn tại của mình, sợ rằng cho dù Thánh Vực này có long trời lở đất thì Thanh Hà cũng không thể biết được. Truyện Sắc Hiệp
Lăng Tiêu phất tay áo rồi rơi lên mặt đất, bầu trời lúc này đã xanh như ngọc, mặt biển vẫn nổi lên những con sóng dịu dàng, mặt trời đã khuất một nửa bên dưới mặt biển. Hoàng hôn trên Tinh Linh đảo đẹp đến mức làm người ta cảm thấy ngẹt thở.
Lúc này cặp mắt xinh đẹp của Karina nhìm chằm chằm lên người Lăng Tiêu, luồng khí tức phiêu dật và xuất trần trên thân thể Lăng Tiêu làm Karina không thể hình dung nổi. Nhưng nàng biết, người đàn ông mình yêu là một nhân loại siêu phàm, hắn đã tiến lên được nửa bước từ trên đỉnh phong của chính mình rồi.
- Karina, chúng ta đi thôi.
Khi thực lực của Lăng Tiêu đã đạt đến điểm giới hạn mà thế giới này có thể chịu đựng được, thì hắn biết thời gian mình ở lại Thánh Vực đã không còn nhiều. Hắn còn rất nhiều thứ phải sợ, còn rất nhiều chuyện phải quan tâm, vốn đây cũng không phải tính tình của hắn.
Thống nhất Thánh Vực sao?
Vấn đề này cũng đã vô nghĩa! Lăng tiêu thầm nghĩ trong lòng:
- Nhưng nếu có người nào dám ức hiếp Thục Sơn, hoặc loại người có khả năng ức hiếp Thục Sơn...Ta muốn diệt trừ những tên này!
Tư Đồ Quang Huy đã bị Thiên Kiếp ta dẫn ra đánh chết, ngày hôm nay cũng đã thu phục được Liên Minh Phương Nam.
Karina rúc vào trong lòng Lăng Tiêu, nàng khẽ lật tay, đôi mày thanh tú nhếch lên cong vút, nàng ôn nhu nói:
- Chúng ta đi thôi!
Lăng Tiêu biết lúc này Karina đã không còn gì lưu luyến với Tinh Linh đảo này nữa, nàng cũng không muốn làm nữ hoàng Tinh Linh.
Không biết từ khi nào bốn phía đã tập trung lại hơn một ngàn Tinh Linh, không hổ danh gia tộc được thiên nhiên ưu ái, những người Tinh Linh có tướng mạo xấu xí rất ít, những người bình thường cũng bị coi là xấu xí. Nhưng nói chung thì đàn ông đều anh tuấn phóng khoáng, phụ nữ thì xinh đẹp lung linh. Lúc này tất cả Tinh Linh đều quỳ trên mặt đất, khoảnh khắc này những âm thanh nghẹn ngào lại vang lên.
Tên thanh niên anh tuấn đã bị thương kia có lẽ là một người địa vị khá cao trong Tinh Linh tộc, lúc này hắn lớn tiếng kêu lên:
- Xin mời Karina bệ hạ đăng cơ, bảo vệ cho tất cả con dân của Tinh Linh thần.
- Xin mời Karina bệ hạ đăng cơ, bảo vệ cho tất cả con dân của Tinh Linh thần.
Những âm thanh giống như núi đổ biển gầm vang lên từ bốn phương tám hướng làm tất cả chim thú trong rừng phải chạy loạn.
Trên mặt karina lập tức lộ ra chút khó xử, Tinh Linh tộc dù sao cũng là chủng tộc của nàng, dù nàng vứt đi tên tuổi Tinh Linh thần chuyển thế nhưng chính mình vẫn có thân phận là truyền nhân có huyết mạch của vương giả Tinh Linh tộc. Vì tất cả những điều này mà nàng bắt buộc phải thận trọng, nàng rất khó có thể vứt bỏ những Tinh Linh đồng tộc này.
Lăng Tiêu lại nhìn thấy khi tên thanh niên Tinh Linh an tuấn kia cúi đầu xuống thì khóe miệng hiện lên một nụ cười đắc ý. Lúc Lăng Tiêu nhìn vào trong mắt tên này lại thấy bên trong có chút lạnh lẽo.
Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng, trong nháy mắt một luồng lực lượng tinh thần lập tức tiến vào trong đầu tên thanh niên Tinh Linh kia. Với thực lực Đại Thừa Kỳ của Lăng Tiêu, muốn "nghe" rõ tất cả những tiếng nói từ tận đáy lòng của một người Tinh Linh có thực lực yếu hơn mình rất nhiều là một chuyện quá mức đơn giản.
Khi Lăng Tiêu nghe xong thì tái mặt, hắn cười lạnh vài tiếng, cũng không thấy hắn có bất kỳ hành động nào nhưng tên thanh niên Tinh Linh kia lại đột nhiên mở miệng nói:
- Hừ! Ngươi xinh đẹp như vậy, ta còn chưa được hưởng thì sao lại để cho một tên nhân loại đáng chết mang đi? Đầu tiên phải giữ lại nàng đã, ha ha, khống chế một nữ hoàng Tinh Linh tộc...Tư vị này...Chậc chậc, nhất định sẽ rất tuyệt! Tiên tri lão nhân gia đã thật sự có dự định gã cho ta Tinh Linh cực phẩm này, dù nàng là Tinh Linh thần...Về sau cũng chỉ có một người như ta độc chiếm mà thôi. Còn tên nhân loại đáng chết này, ai biết hắn có chết hay không!
Giọng nói này tuy không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ, hơn nữa Tinh Linh lại rất thính tai tinh mắt, sau khi rất nhiều Tinh Linh nghe thấy "tiếng lòng" của đội trưởng thị vệ thường ngày đều cao cao tại thượng thì vẻ mặt lập tức biến đổi, tất cả đều ồn ào hẳn lên.
Vẻ mặt xinh đẹp của Karina đã sớm phủ đầy một tầng sương lạnh, trong cặp mắt xinh đẹp của nàng bùng ra hai luồng hào quang giống như sát khí. Nàng vươn tay ra, Vô Ảnh Cung được kéo căng rồi nhắm thẳng vào đầu tên Tinh Linh thanh niên đang ngẩng đầu lên. Lúc này vẻ mặt Karina hơi căng thẳng, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo rồi...Buông tay ra.