Lần duyên số này rất cổ quái, có một số người cả đời ở bên cạnh ngươi, cũng chưa chắc có thể trở thành bằng hữu, thậm chí cũng sẽ không lưu lại bao nhiêu ấn tượng. Nhưng có một số người, chỉ cần một ánh mắt, tươi cười ngoái đầu nhìn lại thì đủ để khắc ghi cả đời!
Năm đó trong Thục Sơn phái, một tên đệ tử nội môn nhỏ tính tình ôn hòa hơi có chút hướng nội, mấy năm mới biết yêu, chỉ gặp qua cô gái kia một lần.
Đó chính là con gái của đại chưởng môn phái Thục Sơn thời đó!
Nói không phải khoa trương, nếu như nói con gái nhỏ của chưởng môn là viên minh châu thì Lăng Tiêu chính là một hạt cát; Nếu như nói con gái nhỏ của chưởng môn là một con thiên nga cao quý, cao ngạo bay lượn trên bầu trời, xinh đẹp trong hồ nước sáng như gương nhìn thân mà xót cho phận. Lăng Tiêu chính là con cóc nằm trên lá sen, mãi mãi chỉ có thể lặng lẽ nằm úp trên đó nhìn lén!
Ăn mày đòi ăn xôi gấc … Nhưng thiên nga một cước càng dễ dàng giẫm chết con cóc! Có lẽ chỉ dùng cái miệng sắc bén kia, nhẹ nhàng một chút, mổ thủng con cóc, cũng có lẽ chỉ có một ánh mắt khinh miệt, sau đó vỗ cánh bay đi, giẫm chết hắn cũng ngại bẩn.
Điều này cũng không khoa trương, trong đầu Lăng Tiêu rất khó quên nụ cười khi sư tỷ ngoái đầu lại nhìn vào năm xưa, đáng tiếc không phải là hướng về hắn ……
Cho nên thoáng nhìn thấy cô gái này, Lăng Tiêu thật sự không kiểm nổi mà trong lòng kinh hãi, làm thế nào ở đây … Có thể gặp nàng được chứ?
Trên đạo tâm của Lăng Tiêu, con phượng bảy màu đang ngủ say kia đột nhiên mở to mắt, bất mãn kêu to một tiếng. Đồng hồ báo thức của Lăng Tiêu nhất thời thanh tỉnh! Hiện tại, làm sao còn có chốn đào nguyên gì, rõ ràng là một khe núi tối đen như mực, đi một bước về phía trước, dưới chân chính là vực sâu vạn trượng!
Cho dù biết được ngã xuống sẽ không chết nhưng vẻ mặt của Lăng Tiêu có lẽ hổ thẹn, mặt không ngừng đỏ. Không thể tưởng được, mình có thể dễ dàng bị ảo cảnh này mê hoặc.
Thật ra, nếu như cho Lăng Tiêu một ít thời gian, vị tất nghĩ không ra đây là ảo cảnh, chỉ là Lăng Tiêu tu luyện đến đại thành, đạo tâm chắc chắn, ảo cảnh bình thường không thể nào mê hoặc hắn? Hơn nữa, bản thân Lăng Tiêu e rằng đã quên, thời tuổi trẻ manh động năm xưa, từng thầm mến qua cô gái kia. Nếu là ảo cảnh thì nên xuất hiện Diệp Tử các nàng mới đúng!
Lăng Tiêu ngưng thần cảm thụ hoàn cảnh xung quanh. Nếu nói cho tới lúc này, Lăng Tiêu vẫn không cho rằng đây là một tòa đại trận hùng mạnh thì Lăng Tiêu có thể tìm một miếng đậu hủ đâm vào chết.
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn khe núi tối đen sâu không thấy đáy, chung qui cảm thấy phía dưới chắc hẳn là cất dấu thứ gì. Lăng Tiêu nhớ tới, mình đã từng xem trong điển tịch, có một số trận pháp cao minh chẳng những lợi dụng các loại hoàn cảnh và địa hình của thiên nhiên, thậm chí còn có thể thực sự phong ấn núi cùng biển lớn vào trong trận pháp!
Loại trận pháp này trong giả có thật, trong thật có giả! Thật thật giả giả, khiến cho người ta khó thể giải thích! Hơn nữa bất cứ chỗ nào cũng có thể ẩn tàng sát khí!
Lăng Tiêu nghĩ trong lòng, thân thể như một sợi lông chim, không có một chút sức nặng nào, lơ lững rơi về phía khe núi bên dưới.
Trong tình cảnh sâu tối đen, Lăng Tiêu thả thần thức ra ngoài cơ thể . Phạm vi mười dặm đối với Lăng Tiêu mà nói không có bí mật nào!
Két … vèo vèo!
Bên tay phải Lăng Tiêu bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu quái dị, đồng thời Lăng Tiêu cảm giác được có một vật nào đó xông đến chỗ mình với tốc độ cực nhanh!
Bên người Lăng Tiêu chợt lóe sáng lên một luồng quang mang màu đỏ, chém về phía thứ kia!
Vật kia lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương, dùng một loại góc độ đổi hướng không thể tin nổi, lại thoát được một kiếm của tiểu Yêu! Đồng thời, cũng bị kinh hãi thật lớn, nhanh chóng lẫn trốn đi thật xa.
Kít két … kít két!
Bốn phương tám hướng không ngừng truyển đến tiếng kêu này, âm thanh bén nhọn giống như được phát ra từ miệng đứa bé, cực kì thấm lòng người. Nếu như lá gan hơi nhỏ một chút, cũng bị dọa đến nổi da gà.
Trái lại Lăng Tiêu không sợ, tuy nhiên cũng cảm giác sự quỷ dị của nơi này, bằng vào cấp bậc hiện tại của tiểu Yêu, hơn nữa mình đã tế luyện nhiều lần, như thế nào Yêu Huyết kiếm cũng có thể xưng là pháp bảo thượng phẩm! Mà ngay cả vật tồn tại ở nơi này cũng không giết chết, loại tình huống này lại quá hiếm thấy!
Sột soạt … ….
Không khí chung quanh rõ ràng cũng không tồn tại vật nào, nhưng âm thanh này giống như là vang lên ở bên tai Lăng Tiêu!
Giống như khi rắn bò qua bụi cỏ khô ráo, phát ra loại âm thanh rất nhỏ!
Trong giây lát … Một luồng mùi tanh tràn ngập, lập tức bao quanh Lăng Tiêu!
Thần thức của Lăng Tiêu trong nháy mắt bị ép về một chỗ, cuối cùng bị vật này nuốt vào! Lăng Tiêu cả kinh, không ngờ có thể tránh thoát thứ thần thức của mình, hơn nữa lúc bùng lên còn có thể cắn nuốt hết thần thức của hắn!
Trong nháy mắt Huyền Thiên lệnh bài trở nên to lớn, đúng lúc đứng ở trong miệng quái vật lớn, trong không khí vang lên một âm thanh " thình thịch, thình thịch". Vật bén nhọn đó phát ra âm thanh ma xát, khiến người ta có loại cảm giác điên cuồng, đồng thời loại khủng bố to lớn này thậm chí có thể hù chết người đang còn sống!
Thân thể Lăng Tiêu chợt thuấn di đến nơi cách mấy trăm thước, trông thấy một con rắn lớn màu trắng, dài chừng ngàn thước! Thân hình thô to mấy chục thước, so với chiều dài của nó thật sự là rất nhỏ bé không đáng kể.
Nó giương chiếc miệng to như bồn máu, miệng bị Huyền Thiên lệnh bài chống lên. Một đôi mắt thật lớn giống như hai ngọn đèn sáng, hào quang vô cùng lạnh giá bên trong, không có chút cảm xúc này!
Tiểu Yêu hóa thành một luồng quang mang màu đỏ, một tiếng "phù", đâm vào đầu con rắn lớn màu trắng, đi vào ót nó, não văng ra phía sau, sau đó lại đâm ngang vào, lao ra … Hào quang tới lui lóe ra hơn mười lần. Con rắn lớn màu trắng, vô thanh vô tức rớt xuống phía dưới.
Kít két … Kít két!
Rất nhiều vật giống như hầu tử, giống như trẻ con thét chói tai, không biết từ đâu lao tới, nhằm về phía con rắn lớn màu trắng ở phía kia. Trong khoảnh khắc, giống như một con sâu bị con kiến bao quanh toàn thân … Trên người con rắn lớn màu trắng, được loại sinh vật giống như hầu tử che kín!
Lăng Tiêu thấy rõ diện mạo của vật kia, không kiềm nổi da đầu có chút run lên. Những vật nhỏ này có khuôn mặt giống như trẻ con! Trên mặt không có chút lông nào, giống như trẻ con vừa mới sinh ra!
Trong miệng phát ra : tiếng kêu Kít két … Kít két, móng vuốt sắc bén mở ra thân hình to lớn của con rắn lớn màu trắng, kéo cho thân hình thon dài của con rắn lớn máu thịt bay tán loạn. Chỉ mất thời gian một chút, con rắn lớn dài hơn một ngàn thước không ngờ chỉ còn lại một xương lưng rất dài, còn đầu bị quét sạch hoàn toàn!
Giống như là cá bị ăn sạch sẽ, rơi xuống phía dưới, sạch sẽ giống như đã chết nhiều năm rồi!
Đám hầu tử mặt người kia phát ra tiếng két thỏa mãn, bay nhanh ẩn vào trong bóng tối.
Chung quanh lại lần nữa rơi vào bóng tối.
- Chủ nhân, ta nghĩ những vật đó … Chính là sinh vật ở La Ma giới!
Âm thanh yếu ớt của tiểu Yêu vang lên trong đầu của Lăng Tiêu.
- Cái gì? Đây là sinh vật ở La Ma giới?
Lăng Tiêu có chút kinh ngạc hỏi một câu. Hắn biết tiểu Yêu sẽ không lừa hắn. Lăng Tiêu đã từng hoài nghi La Ma giới có thể liên quan đến Tu Chân giới!
Bởi vì cho dù là Huyền Thiên và chủ nhân hùng mạnh Nã Đa Khắc cũng được, hay là tiểu Yêu lúc đầu duy trì thân mật với mình cũng được, cũng nói trên người mình có khí tức La Ma giới.
Còn có một số cao thủ chân chính, tỷ như cấp độ Tôn Lập cũng hoài nghi Lăng Tiêu nhất định có quan hệ với La Ma giới.
Tuy nhiên Lăng Tiêu có thể khẳng định, Tu Chân giới tuyệt đối không có những sinh vật này!
Cho dù Tu Chân giới mấy trăm vạn năm trước, cũng tuyệt đối không có!
Tu Chân giới là một thế giới Tu Chân hoàn thiện, mà một thế giới tu luyện thực sự hoàn thiện thì mặc kệ sinh vật gì, cũng có thể tìm được và ghi chép liên quan. Cho dù là sinh vật rất thần kì, cho dù là ghi lại mơ hồ không rõ thi đó cũng chỉ là bản ghi chép đại khái!
Các loại tinh quái trong Tu Chân giới cũng đã từng chiếm một phần nhỏ. Tuy nhiên tới thời đại của Lăng Tiêu thì rất hiếm khi nhìn thấy bóng dáng những tinh quái này.
Loại rắn dài hơn ngàn thước, khuôn mặt trẻ con, tiếng kêu của quái vật hầu tử kinh khủng thấm lòng người, còn có một kiếm của tiểu Yêu cũng không thể chém được quái vật không biết tên, cũng đủ để chứng minh, chẳng những La Ma giới không phải là Tu Chân giới, hơn nữa rất có khả năng từng một thời huy hoàng, mức độ phồn vinh của chỗ đó vượt qua Tu Chân giới!
Vừa nghĩ đến, Lăng Tiêu càng thêm tò mò đại trận này, người nào bị phong ấn ở chỗ này. Là ai có thể có bản lĩnh dũng mãnh như thế? Từ La Ma giới mang đại trận này đến?
Lúc này thân thể Lăng Tiêu rớt xuống đáy khe núi, phía dưới sinh trưởng rất nhiều đại thụ che trời. Có rất nhiều cây cao hơn mười dặm, bao trùm một vùng phạm vi to lớn. Đứng từ phía trên mà nhìn, không biết còn tưởng là một mảnh rừng rậm!
Thỉnh thoảng từ phía xa truyền đến vài tiếng gầm rú trầm thấp, giống như nhắc nhở người khác nơi này đã có chủ.
Lăng Tiêu híp mắt, một con sông cách đó không xa, nước sông chảy xuôi phát ra tiếng vang rầm rầm, phía trên không ngừng xuất hiện lốc xoáy nhỏ lớn, cũng không biết nước sâu hay không?
Chung quanh tuy rằng bị bóng tối bao quanh, tuy nhiên đối với Lăng Tiêu mà nói, không có ảnh hưởng gì. Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy kỳ quái, âm thanh kia, khi ở bên ngoài trận pháp, nghe rất rõ ràng. Vì sao sau khi vào trong trận pháp, trái lại không nghe thấy chứ?
Tuy rằng tòa đại trận này cực kỳ khổng lồ, mình đặt chân, chẳng qua là một góc núi băng nhưng theo thần thức của Lăng Tiêu, nếu đối phương phát ra âm thanh thì Lăng Tiêu không thể nào không nghe thấy!
Chẳng lẽ … Đây là một âm mưu?
Nghĩ vậy, sắc mặt Lăng Tiêu bỗng nhiên thoạt nhìn có chút khó khăn, vừa nghĩ đến mình có khả năng bị lừa đến nơi này, sau khi bị các loại sinh vật quái dị hùng mạnh ở La Ma giới công kích một phen, thu hoạch gì cũng không có … Tâm tình Lăng Tiêu có chút xấu.
Tuy nhiên lại nghĩ đến mình vừa mới tiến vào trong trận, mũi tên bắn về phía mình, Lăng Tiêu cảm thấy trận pháp này tuyệt đối không đơn giản vậy! Lúc ấy Lăng Tiêu không phải không muốn tách khỏi, mà là căn bản trốn không thoát!
Người tu chân Đại Thừa kỳ cũng chỉ có thể chịu được một chút. Nếu đổi lại người luyện võ có cảnh giới đại viên mãn đỉnh cao tiến vào, sẽ có kết quả gì?
E rằng sẽ bị bắn thủng đầu chết ờ nơi này!
Trong nháy mắt chung quanh Lăng Tiêu truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, một luồng kình phong đánh về phía Lăng Tiêu!
Ở trong này, thần thức của Lăng Tiêu giống như không có tác dụng quá lớn, rất nhiều vật cũng có thể bất chấp thần thức của hắn mà đến trước mặt hắn.
Tâm ý của Lăng Tiêu vừa động, Yêu Huyết kiếm chợt xuất hiện trong tay Lăng Tiêu, một luồng kiếm khí màu đỏ, mạnh mẽ chém về vật này!
Hai luồng lực lượng mãnh liệt, kịch liệt chạm vào một chỗ.