Ngạo Kiếm Lăng Vân

Dạ Kiêu chau mày, cơ mặt giật giật liên hồi. Lúc này tên lính đánh thuê Đại Hổ kia cũng hiểu ra vấn đề liền đi tới, nói rất kiên quyết:
- Thủ lĩnh, bỏ đi, để bọn họ đền tiền là được rồi.

- Ngươi câm mồm!
Dạ Kiêu quát một tiếng
- Bắt nạt người của ta rồi đền tiền là xong sao? Hừ, bé con, mặc dù ngươi cũng là Ma Kiếm Sĩ, nhưng nhất định không phải là đối thủ của ta. Người của ta vì ngươi mà thành tàn phế, ta cũng không cần tiền của ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý gả cho thủ hạ của ta, việc hôm nay coi như giải quyết xong!

Trong mắt tên lính đánh thuê Đại Hổ hiện lên vẻ đắc ý, lập tức cơn đau ở cánh tay bị thương bộc phát làm hắn cắn chặt răng lại. Hắn đương nhiên là cố ý nói như thế. Dạ Kiêu này từ xưa đến nay đều rất bảo thủ, chỉ cần hơi khích một chút, sẽ giận đến tím mặt. Hắn dùng phương thức này, quả nhiên làm cho mâu thuẫn giữa hai bên càng trở nên căng thẳng.

- Ngươi làm vậy thật là ép người.
Thượng Quan Vũ Đồng không kìm được lửa giận, nói:
- Dạ Kiêu, ta cũng không sợ ngươi. Có bản lĩnh ngươi thả đám học sinh không có quan hệ với chuyện này ra để bây giờ ta và ngươi so chiêu. Để xem Ma Kiếm Sĩ bậc ba như ngươi mạnh đến mức độ nào.

Thượng Quan Vũ Đồng còn chưa dứt lời, gần như tất cả học sinh đều hô to:
- Chúng ta không đi! Chúng ta quyết sống chết cùng giáo sư.

Trong mắt Thượng Quan Vũ Đồng có chút cảm động, nhưng vẫn nói:
- Hồ đồ!

Dạ Kiêu cười lạnh:
- Ngươi yên tâm, đám búp bê này ta không có hứng thú động đến. Nhưng còn ngươi, hôm nay nếu ngươi không đồng ý, ta cũng bắt ngươi phải đồng ý!

Long Tường đứng một bên mắng to:
- Ngươi dám làm càn sao? Ha ha ha, đừng tự dát vàng lên mặt mình. Ma Kiếm Sĩ năng lực như người, Học Viện Đế quốc qươ tay một cái được cả nắm.

Long Tường cứ luôn mồm nhắc đến Học viện Đế quốc, quả thực là chọc giận Dạ Kiêu. Hắn nguyên vốn là người kiêu ngạo chẳng phục ai, mặc dù bản thân hắn cũng có chút kiêng kị đối với Học viện Đế quốc, cũng chẳng muốn dây dưa với đám thiếu gia này. Dạ Kiêu vẫn chưa ngốc đến độ đối nghịch với tất cả thượng tầng xã hội của đế quốc.

Nhưng hắn căn bản cũng không để đám thiếu gia không được dạy dỗ đàng hoàng này vào trong mắt, cộng với việc Long Tường cứ khiêu khích mãi, hắn thực sự nổi giận. Cặp mắt lạnh như băng chăm chú nhìn Long Tường, hắn lạnh giọng nói:
- Ngươi nếu đã thực sự muốn chết, lão tử sẽ thành toàn cho ngươi.

Thời trai trẻ trong lúc thám hiểm một di tích thượng cổ, Dạ Kiêu từng tìm được một quyển kiếm kĩ tên là "Hỏa Long Vũ", không ghi rõ cấp bậc. Sau nhiều năm tu luyện, luyện tới tầng thứ năm trong chín tầng của Hỏa Long Vũ, trong khi tỉ thí với người cùng cấp bậc, chỉ cần là kiếm kĩ từ Địa cấp trở xuống đều không phải là đối thủ của hắn. Điều này khiến cho Dạ Kiêu hiểu được, kiếm kĩ mà mình đang tu luyện rất có thể là Thiên Cấp.

Người nói hắn là Ma Kiếm Sĩ bậc ba sao có thể lợi hại như thế. Trên thực tế, kiếm kĩ độc nhất vô nhị kia mới là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

Trường kiếm trong tay Dạ Kiêu bỗng đỏ bừng lên, hơi nóng hừng hực như từ một lò lửa lớn tỏa ra làm mọi người chung quanh không kìm được lùi lại phía sau. Một đạo kiếm khí đỏ như máu chạy dọc theo thân kiếm, sau đó bắn ra từ mũi kiếm, dài chừng hai thước, sóng nhiệt tỏa ra cuồn cuộn đến độ mắt thường cũng nhìn thấy được. Kiếm khí bay thẳng về phía Long Tường.

Long Tường cảm thấy tay chân mình lạnh ngắt. Bây giờ hắn mới hiểu được mình đã gây ra họa lớn đến mức nào. Tiêu Lâm và Tô Tú vẻ mặt u ám. Vốn dĩ Ma Kiếm Sĩ đã hùng mạnh, lại thêm kiếm kỹ dũng mãnh, càng làm ngươi ta lạnh người. Tất cả chỉ còn trông cậy vào Thượng Quan Vũ Đồng có thể ứng chiến!

Thượng Quan Vũ Đồng nghiêm mặt. Thanh hàn thiết kiếm trong tay Vũ Đồng chỉ là một vũ khí bình thường. Chống lại đối thủ như vậy, trừ phi cầm phụ ma kiếm bậc ba, còn không sẽ không có chút cơ hội nào cả.

- Còn không chịu lấy chồng sao?
Từ trên cao Dạ Kiêu nhìn xuống Thượng Quan Vũ Đồng. Cùng lúc đó, sắc mặt Long Tường sau khi nghe những lời này từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng.

- Ngươi đừng có nằm mơ.
Thượng Quan Vũ Đồng vung hàn thiết kiếm, một đạo kiếm khí bảy màu từ trường kiếm xuất ra.

- Tốt. Ta thật muốn xem bé con đi theo Vương Siêu năm xưa rốt cuộc hôm nay thực lực đã tới mức nào.
Dạ Kiêu thét dài một tiếng, tung mình bay lên không. Hắn cần tốc chiến tốc thắng vì thực lực của hắn căn bản không đủ để duy trì hỏa long kiếm khí như thế. Hắn sở dĩ trực tiếp sử dụng chẳng qua là muốn lập uy mà thôi.

Đúng vậy, Dạ Kiêu chỉ số thông minh cũng tương đối cao, một người lỗ mãng làm sao có thể quản lý một đội ngũ khổng lồ như vậy? Hắn không hề đề cập đến Đế quốc Học viện, mà biến chuyện này thành chuyện tư. Đối với đám học sinh Học viện Đế quốc, hắn cũng chỉ vây mà không công, chẳng qua là hắn sợ có người nhân cơ hội xuống tay đả thương đám tiểu hài tử kia. Dạ Kiêu vẫn không tự đại đến mức cho là mình thiên hạ đệ nhất nhân. Tuy thoạt nhìn, đế quốc cũng không có nhiều võ giả cao cấp lắm, nhưng hắn cũng không cho là như vậy. Trong giới mạo hiểm, nhân tài đông đúc, càng đừng nói đến nơi ngọa hổ tàng long như Học viện Đế quốc.

Bất cứ một gia tộc nào sau lưng đám tiểu tử này cũng có thể dễ dàng tiêu diệt đoàn lính đánh thuê của mình, hắn cũng không phải ăn no rồi rửng mỡ đi tìm bọn họ kiếm phiền toái. Về phần giáo sư của Đế quốc Học viện? A, nếu thật sự lợi hại, có mấy ai nguyện ý đi dạy học không? Vả lại, chuyện này hắn là người có lý. Xét về lý, cho dù Viện trưởng Đế quốc Học viện tìm tới cửa, Dạ Kiêu hắn cũng không sợ.

Các người không phải là người có văn hóa sao? Dù sao cũng không thể không phân phải trái.

Cho nên, lúc này muốn đánh bại nữ nhân kia, mọi chuyện đều trong sự khống chế của hắn.

Ép Thượng Quan Vũ Đồng lấy chồng, chẳng quan chỉ là chọc giận nữ nhân này nhằm thu được lợi ích lớn nhất thôi.

Thượng Quan Vũ Đồng bình tĩnh nhìn Dạ Kiêu từ trên cao đánh xuống, kiếm khí bảy mày vung lên, như một đạo cầu vồng hiện lên giữa không trung, làm mọi người kinh hô không dứt.

Isa nhỏ giọng hỏi Lăng Tiêu:
- Lăng Tiêu ca ca, huynh xem, Thượng Quan giáo sư có thể đánh bại người xấu kia không?

- Người xấu?
Lăng Tiêu bị sự ngây thơ thuần chất của Isa làm ngây người, sau đó lắc đầu nói:
- Không khả quan lắm. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Vẻ mặt Isa đầy lo lắng. Vũ kỹ của nàng tuy không cao nhưng cũng nhìn thấy Thượng Quan Vũ Đồng quả thật không hề chiếm chút thượng phong nào cả. Hắc y nam nhân kia, thân ảnh phiêu dật nhẹ nhàng, như một con rắn giảo hoạt, uốn lượn không ngừng giữa không trung. Kiếm khí chỉ chực đốt cháy người kia, đứng ở xa cũng có thể cảm nhận được, càng đừng nói chi đến trực diện giao chiến như Thượng Quan Vũ Đồng.

Nhưng kiếm khí bảy màu của Thượng Quan Vũ Đồng cũng hết sức kì lạ. Tuy rằng rơi vào thế hạ phong, nhưng từ cục diện trận đấu cũng có thể thấy rằng vẫn đang cầm cự được. Chênh lệch giữa bậc hai và bậc ba tuy rằng không nhỏ, nhưng kiếm kỹ của Thượng Quan Vũ Đồng cũng tuyệt đối không tầm thường. Bình thường nàng tu luyện không ngừng nghỉ nên nội lực cũng vô cùng thâm hậu, ít nhất trong thời gian ngắn, Dạ Kiêu muốn thắng Thượng Quan Vũ Đồng cũng không dễ dàng gì.

Lúc này người xem đã sớm đứng cách xa hơn mười thước. Đám lính đánh thuê cũng đã nới lỏng vòng vây. Bọn chúng lúc này đã hiểu rõ bối cảnh đằng sau đám tiểu tử kia, càng hiểu rõ ý đồ của thủ lĩnh Dạ Kiêu, vây quanh bọn họ chỉ là sợ bọn họ chạy mất, tránh cho va chạm với những nhân vật quan trọng trong các đại gia tộc.

Trân chiến này khiến cho mấy người bán hàng rong sợ tai nạn và rắc rối đều sớm bỏ chạy không còn một mống. Có mấy người của Học việc Đế quốc cách đó không xa, nghe tiếng bước lại, đều sợ hãi đứng nhìn.

Thực lực hùng mạnh của Ma Kiếm Sĩ quả thật làm cho người ta sợ hãi.

Cả một vùng đất trống không ngừng bị kiếm khí xẹt qua. Từng mảnh đá văng ra, mặt đá vốn bằng phẳng xuất hiện những vết rách thật sâu.

Một vài cây to bị kiếm khí xẹt qua chặt đứt, ầm ầm ngã xuống, bụi bay mù mịt. Người xem líu lưỡi không nói nên lời.

Đánh mãi không thắng, Dạ Kiêu nổi giận. Hắn hét lớn một tiếng, trường kiếm mang theo kiếm khí đỏ tươi rực rỡ cùng khí tức hủy diệt chém về phía Thượng Quan Vũ Đồng. Dạ Kiêu dưới tay cũng có mười mấy tên Đại Kiếm Sư. Cho dù dùng toàn lực, chỉ cần có thể đánh bại Thượng Quan Vũ Đồng, cục diện vẫn nằm trong tay hắn.

Đây chính là suy tính sâu xa của hắn.

Trên trán Thượng Quan Vũ Đồng lộ rõ gân xanh, quát to một tiếng. Kiếm khí bảy màu và kiếm khí màu đỏ va vào nhau, lập tức làm nàng bị thương nặng, miệng phun máu, sắc mặt trắng bệch.

Dạ Kiêu vẫn còn dư lực, kiếm khí vừa thu lại, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu Thượng Quan Vũ Đồng, định khống chế nàng trước rồi nói sau.

Thượng Quan Vũ Đồng có muốn né tránh cũng không kịp nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui