Khi Lăng Tiêu tỉnh lại, hắn còn chưa kịp mở mắt đã nghe tiếng bánh xe lăn trên đường đá.
Con đường đá này là hơn trăm năm trước khi Đế quốc Lam Nguyệt vừa mới dựng nước, quốc vương ra lệnh, lại tự mình đích thân tham gia làm một con đường xuyên suốt Bắc Nam đế quốc, là một con đường giao thông huyết mạch.
Đám người cùng nhóm với Lăng Tiêu không may mắn như vậy, họ đều lẽo đẽo đi bộ theo sau xe ngựa. May mà tốc độ xe ngựa cũng không nhanh lắm, cho nên bọn họ cũng không tụt lại quá xa.
Gần như tất cả học sinh đều nhìn về phía xe ngựa đằng trước với ánh mắt đầy sùng kính. Bọn họ không hiểu "Thế" trong kiếm đạo, càng chẳng biết cái gì là "Kiếm ý"! Nhưng bọn họ biết rất rõ, thời khắc ở nguy hiểm nhất của Thượng Quan giáo sư là Lăng Tiêu giải cứu Thượng Quan giáo sư, bảo vệ Thượng Quan giáo sư khỏi bị làm nhục, bảo vệ thanh danh của Học viện Đế quốc.
Mặc dù có người cũng không thích Lăng Tiêu, nhưng không ai phủ nhận, trong chuyện lần này, Lăng Tiêu xứng đáng được mọi người tôn kính!
Long Tường mang vẻ mặt phức tạp đi lẫn trong đội ngũ. Mấy nữ sinh bình thường nhìn hắn đầy sùng bái giờ phút này cũng hiếm khi nhìn hắn. Thậm chí Long Tường còn có cảm giác, dường như ánh mắt các học sinh nhìn hắn đều mang chút khinh bỉ coi thường. Tất cả làm cho hắn rất khó chịu, nhất là khi Lăng Tiêu ra tay, trong mắt Đại Kiếm Sư Long Tường vẫn cho rằng đó hoàn toàn là may mắn!
Dạ Kiêu lúc đó đã gần kiệt sức rồi. Lúc đó, bất kể là ai đều có thể đánh bại hắn! Long Tường vẫn cảm thấy hối hận vì lúc đó mình đã không ra tay. Nếu không Lăng Tiêu rác rưởi kia làm sao có cơ hội làm càn?
Tuy nhiên, thật đáng tiếc, đó chỉ là suy nghĩ của riêng hắn mà thôi. Tất cả người của Học viên Đế quốc có mặt lúc đó, bao gồm cả các giáo sư, đều nhìn ra sự không bình thường trong những bước chân của Lăng Tiêu. Mặc dù chỉ là Đại Kiếm Sư, bọn họ không hiểu được cái gì là kiếm ý, nhưng đối với việc Lăng Tiêu có thể dễ dàng tiếp cận một Ma Kiếm Sĩ bậc ba như Dạ Kiêu, hơn nữa khiến hắn ngay cả kiếm cũng không cầm nổi, hiển nhiên không phải là may mắn.
Người thường là như thế, đối mặt với kẻ không bằng mình, thường có cảm giác cao cao tại thượng. Đối mặt với người mình không bằng, thường là có chút ghen tị. Nhưng gặp phải người mà mình thúc ngựa cũng không theo kịp thì sẽ tự nhiên có tâm lý kính sợ.
Giống như bây giờ, ánh mắt các học sinh nhìn Thượng Quan giáo sư mang theo loại kính sợ này. Tuy rằng Thượng Quan Vũ Đồng bại dưới tay Dạ Kiêu, nhưng kiếm khí bảy màu kinh hãi thế tục cùng thực lực Ma Kiếm Sĩ làm rất nhiều học sinh chấn động. Sự sùng bái với Thượng Quan giáo sư đã trở nên cuồng nhiệt hơn hẳn.
Vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Lâm hiện lên một chút hân hoan. Trận chiến hôm qua, đầu tiên là Thượng Quan Vũ Đồng và Dạ Kiêu giao thủ đem đến cho hắn rất nhiều lợi ích. Chiến đấu giữa Ma Kiếm Sĩ không phải bình thường. Đừng nói hắn, ngay cả các học sinh này đều được chỉ điểm rất nhiều từ trận chiến ấy.
Nhưng quan trọng nhất là, sau đó hắn bị ảnh hưởng của cỗ "thế" kia, đột phá chướng ngại, đả thông huyệt Cưu Vĩ, trở thành Cuồng Kiếm Sư. Chỉ cần có thể bước vào cảnh giới Cuồng Kiếm Sư, coi như cũng ngấp nghé bên bờ trở thành Mã Kiếm Sĩ! Điều này làm sao hắn không mừng? Hơn nữa, từ tận đáy lòng, hắn còn tràn đầy cảm kích đối với học sinh Lăng Tiêu kia. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Lăng Tiêu biết mình đang ở trong một cỗ xe ngựa cực kì xa hoa bởi vì hắn cảm giác được dưới lưng mình cực kì mềm mại. Nếu là xe ngựa bình thường, nằm như vậy, sớm đã bị xóc mà tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đầy hạnh phúc của Isa.
- Lăng Tiêu ca ca, huynh tỉnh rồi à! Thật là tốt quá!
Đôi mắt xinh đẹp của Isa thoáng một chút ngượng ngùng, còn đa phần là sung sướng.
Lúc này cánh cửa xe ngựa bị mở ra, một nam nhân vẻ mặt không cảm xúc, toàn thân hắc y, hướng về phía Lăng Tiêu nói:
- Sư phụ, ngài tỉnh rồi à!
Lăng Tiêu mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt bí xị như ai thiếu tiền hắn, chính là Dạ Kiêu, đảo hai mắt nói:
- Ta đồng ý thu ngươi làm đồ đệ khi nào?
Trong lòng thầm nghĩ "Với tư chất của ngươi, ở Thục Sơn, làm đồ tôn của ta cũng xấu mặt ta."
Tuy nhiên bây giờ thì khác. Có một Ma Kiếm Sĩ bậc ba làm đồ đệ hình như cũng không tệ lắm.
Trong lòng Dạ Kiêu lúc này cực kì khó chịu. Ngay sau khi hắn biết được chân tướng, thiếu chút nữa đã không kìm được ra tay thịt luôn tên tiểu tử đã hôn mê này. Mình đường đường là Ma Kiếm Sĩ bậc ba, trong giới mạo hiểm ở đế đô cũng có chút danh tiếng, không ngờ lại bị một tiểu tử cấp bậc Kiếm Sư dọa cho sợ tới mức cả kiếm cũng cầm không nổi! Nếu không phải lúc đánh nhau với Thượng Quan Vũ Đồng đã hao hết tinh lực, nếu không phải đám thủ hạ của mình ngu xuẩn, làm sao để cho tiểu tử này đến sau lưng mình?
Tuy nhiên, Thượng Quan Vũ Đồng đã đứng chắn ở phía trước bảo vệ Lăng Tiêu, khiến hắn không có cơ hội ra tay. Nhưng quan trọng nhất là câu nói kia đã làm địch ý của hắn với Lăng Tiêu hoàn toàn biến mất.
Kiếm ý! Con mẹ nó là kiếm ý đó! Chỉ có Kiếm Thánh trong truyền thuyết mới có thể lĩnh ngộ được. Vậy mà một thiếu niên có thể năm giữ nó, việc này nói lên cái gì? Thiếu niên này khẳng định có sư phụ là Kiếm Thánh! Nghĩ thế, Dạ Kiêu không hề có chút dũng khí nào để giết Lăng Tiêu! Giết một tên có thể là đồ đệ của Kiếm Thánh? Họa chăng có điên! Mà Dạ Kiêu chẳng những không điên, còn là một người thông minh. Người thông minh làm việc gì cũng thường lo lắng chu toàn, cố gắng đạt được lợi ích lớn nhất.
Đầu nhập dưới trướng tên tiểu tử quý tộc này, mình chắc chắn được nhiều hơn mất!
Dạ Kiêu vẫn luôn cho mình là một kẻ kiêu hùng. Làm một kẻ kiêu hùng, phải có đảm lược, nâng lên được, hạ xuống được!
Đừng nói thiếu niên này chỉ là Kiếm Sư, cho dù có là Kiếm Thị thì đã làm sao?
Chỉ cần mình có thể lĩnh ngộ kiếm ý, sau này trên đế quốc còn ai có thể là đối thủ của mình? Nhìn khắp đại lục, cũng có thể tung hoành ngang dọc!
Đến khi đó, nhắc tới hai chữ Dạ Kiêu, còn ai dám không bội phục?
Chỉ là hắn không nghĩ tới, thiếu niên này, không ngờ còn là một người bị Thiên Mạch. Đương nhiên, khi Dạ Kiêu biết được, cũng đã là rất lâu sau khi hắn xưng là đồ đệ của Lăng Tiêu.
- Ngài đã nói nếu ta bái ngài làm thầy, ngài sẽ dạy ta lĩnh ngộ kiếm ý.
Dạ Kiêu là người cố chấp, hắn đã tin cái gì thì chuyện đó rất khó thay đổi. Năm xưa, nếu không phải dựa vào sự cố chấp này, hắn dựa vào cái gì có thể từ một tiểu tử tay trắng phát triển đến ngày nay.
- À…
Lăng Tiêu khẽ nhếch mép, trong lòng thầm nghĩ "Chẳng qua lúc ấy sợ ngươi trong cơn tức giận cho ta một kiếm thôi. Kiếm ý, ngươi nghĩ kiếm ý là gì? Cho dù ta chịu dạy cho ngươi, ngươi có thể học được sao?"
Dạ Kiêu đương nhiên cũng rõ ràng. Không xuất ra đủ thành ý, thiếu niên sư phụ sẽ không dạy hắn. Nhưng hắn đã quen làm lão Đại, làm sao biết hầu hạ người khác? Hắn nói cộc lốc:
- Sư phụ có đói bụng không?
Ở trong xe ngựa, Isa khẽ cắn môi dưới. Nếu không phải biết người trước mặt này có thực lực Ma Kiếm Sĩ bậc ba hùng mạnh, có lẽ đã một cước đạp hắn xuống. Thật là đồ không có mắt, không thấy trong tình huống hiện tại, ngươi không nên xuất hiện sao?
Cũng may, Dạ Yêu xem như cũng cảm giác được ánh mắt giết người của Isa, co người lại, rời khỏi xe, rầu rĩ nói:
- Nếu sư phụ có việc gì, cứ sai bảo đồ nhi!
Lăng Tiêu đảo cặp mắt trắng dã, bĩu môi, thật đúng là đồ kém cỏi! Không ngờ vừa hỏi xong có đói bụng không đã biến mất. Cũng may Isa đem ra một ít điểm tâm, nhẹ giọng nói:
- Lăng Tiêu ca ca, huynh cũng đói bụng rồi, dùng chút điểm tâm này đi. Muội đi nói với mấy người Thượng Quan giáo sư biết huynh đã tỉnh rồi.
Khi Lăng Tiêu ngủ không biết gì thì không sao, sau khi hắn tỉnh lại, cùng hắn ở trong một cái xe ngựa nhỏ hẹp, không khí có chút mờ ám.
Isa nói xong, khuôn mặt ửng đỏ, có chút bối rối mở cửa xe ngựa nhảy xuống.