Quá vô sỉ!
Lăng Tiêu và La Thiên đã tham gia vào cuộc vây công Bạo Viêm Sư Tử vừa nghe xong, dưới chân đều lảo đảo một cái. Thượng Quan Vũ Đồng không nói gì hung hăng liếc Long Tường, thiếu chút nữa để cho móng vuốt sắc bén của Bạo Viêm Sư Tử quạt vào khuôn mặt mềm mại, lập tức rơi vào nguy hiểm.
Lăng Tiêu ở bên kia mạnh mẽ đâm kiếm vào chỗ bụng mềm của Bạo Viêm Sư Tử, lúc này mới giải thoát Thượng Quan Vũ Đồng khỏi nguy hiểm.
Nếu trên tóc không vướng cây cỏ, nếu trên mặt không bị nám tro, tư thế Long Tường lúc này hẳn là còn có phong cách. Nhưng giờ nhìn qua thế nào cũng thấy giống một thằng hề!
La Thiên thậm chí còn bớt thời gian dùng ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua Thượng Quan giáo sư, trong lòng nghĩ nếu mà có một bạn trai như vậy, khẳng định sống không bằng chết, may mắn là xem ra Thượng Quan giáo sư vẫn không đáp ứng!
Nói cũng kỳ quái, bộ dạng của Long Tường giờ phút này quả thực có phần làm cho người người khó chịu, hoặc là Bạo Viêm Sư Tử quá thù dai, cho nên ngay khi Long Tường xuất hiện, Bạo Viêm Sư Tử lập tức phẫn nộ rít gào xông tới chỗ Long Tường. Hỏa cầu trong miệng nó bắn ra liên tiếp như thể không tính tiền về phía Long Tường, lập tức làm cho Đại Kiếm Sư bậc bốn là Long Tường luống cuống tay chân, kêu to:
- Nhanh tới hỗ trợ ta!
Bình tĩnh mà xem xét, thực ra thực lực Long Tường cũng không tệ, ở tuổi hắn là Đại Kiếm Sư bậc bốn cũng không có nhiều lắm. Lại nói tiếp, Long Tường cùng với ca ca Lăng Chí của Lăng Tiêu cùng là học sinh của Học viện Đế quốc, mà nay Lăng Chí đã là Đại Kiếm Sư bậc năm. Tuy nói Đại Kiếm Sư kém một bậc là kém rất nhiều, nhưng cũng không thể che giấu năng lực của Long Tường.
Người này bị ghét nhất chính là thái độ cư xử. Tuy nhiên … đây dường như là bệnh chung của tất cả thiên tài, luôn cảm thấy mình tài trí hơn người. Hơn nữa, đối mặt với Lăng Tiêu có "Thân phận Rác rưởi", loại tâm lý cảm thấy ưu việt này càng thêm mãnh liệt, cho nên hắn mới cố ý không thèm nhìn đến biểu hiện của Lăng Tiêu ở Học viện và biểu hiện khi giải cứu Thượng Quan Vũ Đồng, kiên trì cho rằng Lăng Tiêu chính là chó ngáp phải ruồi, kiếm được một tiện nghi lớn mà thôi.
Hơn nữa, tiện nghi này chỉ là thuận theo xui xẻo của mình mà thôi, càng làm cho hắn thêm chán ghét Lăng Tiêu. Một tên rác rưởi, dựa vào cái gì mà bỗng nhiên được mọi người tôn kính. Nghĩ đến bản thân mình đường đường là giáo sư của Học viện Đế quốc, cũng có danh hiệu quý tộc, hiện giờ lại bị rất nhiều học sinh xem thường, quả thật là buồn cười!
Long Tường ngoài cái mồm thích khoe khoang thì thực lực cũng có điểm tạm được, bởi vì tình huống lúc này bốn người vây công Bạo Viêm Sư Tử so với tình trạng quẫn bách lúc đầu thì tốt hơn nhiều!
Bạo Viêm Sư Tử cuống quýt gầm lên, cảm giác của ma thú hơn rất nhiều so với nhân loại mạnh, nó đã cảm giác được, có rất nhiều khí tức của người sống đang tiến lại đây, nhưng những nhân loại trước mắt này thật là làm cho người ta thống hận. Lợi trảo (móng vuốt sắc bén) của Bạo Viêm Sư Tử lợi hại vô cùng, thậm chí thời điểm sượt qua huyệt thái dương còn thấy lóe ra hàn quang.
Bỗng nhiên, Bạo Viêm Sư Tử liều mạng mặc kệ cho ba người khác đánh vào chỗ hiểm, toàn lực đánh tới Long Tường, đồng thời từ miệng phun ra một hỏa cầu còn lớn gấp đôi lúc trước, nhất là khi gặp không khí lập tức bùng cháy, bắn về phía Long Tường.
Thân mình Long Tường linh hoạt né tránh, móng vuốt sắc bén của Bạo Viêm Sư Tử tiếp tục quét tới, đồng thời cái đuôi như ngọn roi thép quất về phía ba người khác, một chiêu này thuần thục vô cùng, hiển nhiên là quyết không giết Long Tường không thể bỏ qua.
Tiềm lực của Long Tường giờ khắc này đã bị kích phát ra, hai chân đạp xuống đất, thân mình nhảy lên không cao chừng một đầu người, hỏa cầu xẹt qua giày của Long Tường, lập tức truyền đến một mùi khét lẹt. Ma pháp hỏa cầu của ma thú uy lực thực kinh người, một ngọn lửa không ngờ theo quần của Long Tường bốc lên, mà Long Tường trên không trung đã kiệt lực, Bạo Viêm Sư Tử há rộng cái mồm to như chậu máu, hai mắt trở thành một mảnh u lam thâm thúy, răng nanh sắc bén vô cùng hung hăng táp tới Long Tường.
- Lách cách!
Một tiếng bén nhọn của răng nanh đụng nhau vang lên làm cho lòng người phát lạnh, đồng thời khiến cho lỗ tai một trận khó chịu.
Tế Liếu Kiếm của Lăng Tiêu chĩa xuống đất, Tế Liễu Kiếm mềm mại như thế nhưng giờ lại trở nên cứng rắn vô cùng, Lăng Tiêu lăng người, một cước đá vào mông Long Tường, hung hăng đá văng hắn ra thật xa.
Bên này Bạo Viêm Sư Tử một nhát cắn vào không khí!
Cùng lúc đó, kiếm khí của La Thiên và Thượng Quan Vũ Đồng đều chém trúng lên thân Bạo Viêm Sư Tử, kéo ra một mảng lông đỏ rực, những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương!
- Rống!
Bạo Viêm Sư Tử gầm lên giận dữ, thân mình lui về sau vài bước, phẫn nộ rống một tiếng với La Thiên và Thượng Quan Vũ Đồng, rồi mới quay người tiến vào trong bụi cỏ, nhanh chóng chạy mất, mà đám người ở bên kia đều rõ ràng nghe thấy tiếng này.
Thượng Quan Vũ Đồng lau mồ hôi lạnh trên trán, tóc hơi tán loạn, bộ ngực cao ngất kịch liệt phập phồng. Nếu không phải Bạo Viêm Sư Tử bất mãn với Long Tường mà liều mạng công kích hắn, khẳng định không dễ dàng bị thương như thế, bốn người cũng không phải đối thủ của nó!
La Thiên không chút hình tượng đặt mông ngồi phệt xuống đất, miệng lẩm bẩm:
- Trời ạ, thật không ngờ, ta cùng với một Bạo Viêm Sư Tử bậc bốn đánh qua lại nửa ngày, không phải đang nằm mơ chứ?
Lăng Tiêu vừa mới dùng xảo kình một cước đá Long Tường. Một cước kia quả thực rất nặng, lại nhìn về phía Long Tường bị đá bay đi, thấy trong bụi cỏ bên đó truyền đến một tiếng tru rồi tiếng mắng chửi điên cuồng, từ đó bốc lên một đám khói.
Lúc Long Tường đứng lên, sắc mặt Thượng Quan Vũ Đồng chợt đỏ lựng lên, quay đầu đi chỗ khác, hai người La Thiên và Lăng Tiêu không kìm nổi mà phải bật cười. Hóa ra, hỏa cầu của Bạo Viêm Sư Tử đã đốt cho quần áo toàn thân Long Tường nát vụn, xem chừng một tên ăn mày nghèo túng nhất ở Đế đô còn dễ nhìn hơn Long Tường hiện tại.
- Có thể cho ta một bộ quần áo không…?
Long Tường tội nghiệp nhìn hai người La Thiên và Lăng Tiêu. Vật dưới khố kia lộ ra trong không khí, Long Tường dùng một bàn tay che lại, trên người cũng bị bỏng nhiều chỗ, lại bị cây cỏ cứng rắn cào rách nhiều chỗ, muốn bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu.
Thấy bên kia có rất đông người sắp tới, tuy rằng không thích Long Tường nhưng chung lại thì vẫn là đồng sự, không đành lòng thấy hắn mất sạch thể diện, Thượng Quan Vũ Đồng biết La Thiên mang theo nhẫn không gian, hơi mềm lòng nói:
- Lấy một bộ quần áo cho hắn đi!
- Tốt thôi … Á, Long giáo sư, ngài đợi một chút nha, tạp vật trong nhẫn của ta nhiều lắm, ta phải tìm xem, quần áo để chỗ nào rồi!
La Thiên miệng than thở giả bộ đang tìm kiếm.
Bên kia truyền đến tiếng quát tháo:
- Thượng Quan giáo sư! Các người đang ở đâu?
Lúc này Isa và Karin vốn chưa đi xa cùng hô hoán:
- Ở bên này!
Sắc mặt Long Tường nếu mà không bị nám tro, hiện tại liền có thể nhìn thấy màu tím, nghiến răng nghiến lợi nói:
- La Thiên đồng học thân ái. Xin hỏi có thể nhanh lên hay không?
- A, tìm được rồi, không ngờ ở trong này!
La Thiên thò tay ra, một bộ trang phục của kẻ mạo hiểm hiện ra trên tay.
Quần áo trên người đã rách tung tóe nên Long Tường không dám nhúc nhích, sợ nếu nhúc nhích thì một điểm còn lại ấy cũng rơi mất, giọng thương lượng:
- Hắc hắc, cái đó, La Thiên đồng học, có thể đem lại đây cho ta hay không, quần áo bao nhiêu tiền, ta trở về liền trả cho cậu!
La Thiên bĩu môi một cái, Long Tường chặn lại, nói:
- À … à, ta trả cậu gấp đôi!
La Thiên lạnh nhạt nói:
- Long Tường giáo sư, ta cũng không phải người tham lam đâu! Cái này … ngài cũng không cần lo, đưa ta hai trăm kim tệ là được rồi.
- Hai trăm!
Long Tường thiếu chút nữa chết ngất, người này thực không phải người thường, tuy nhiên chỉ có thể cắn răng nói:
- Được rồi, hai trăm, cậu nhanh lên!
Lúc này Isa và Karin đã trở về cách đó không xa, thấy Long Tường vươn tay lấy quần áo cho Long Tường, cái vật xấu xí ở phía dưới đó lắc lư vô tội, hai nàng lập tức sửng sốt, trên mặt liền dâng lên áng mây đỏ, nhất thời xấu hổ quay mặt đi.
Long Tường hấp tấp chạy nhanh vào bụi cỏ xé hai ba mảnh quần áo còn lại, cũng bất kể những cây cỏ còn cắt trên người rất đau, trong lòng không chút cảm kích đối với một cước của Lăng Tiêu , ngược lại còn vô cùng thống hận!
Làm một quý tộc, thà chết cũng không muốn chịu nỗi nhục nhã này! Long Tường kiên cường nghĩ, nếu bị Bạo Viêm Sư Tử một phát cắn bị thương, Thượng Quan giáo sư không chừng còn có thể yêu mình nữa!
"Lăng Tiêu chết tiệt, còn cả La Thiên chết tiệt, một bộ trang phục của kẻ mạo hiểm mười mấy kim tệ không ngờ dám đòi ta hai trăm kim tệ! Ngươi chờ đó, lúc quay về ta nhất định trả thù!". Long Tường trước hết kéo quần áo rách nát trên người xuống, động đến miệng vết thương, đau đến trợn mắt, miệng thì không ngừng mắng chửi.
Sau một lát liền đã trần truồng, nghe thấy tiếng người ồn ào đằng sau, tất cả mọi người trong đoàn lịch lãm sắp tới đây. Bỗng nhiên, Long Tường nhận thấy được không khí có chút không thích hợp. Là một Đại Kiếm Sư, hắn rất mẫn cảm đối với hoàn cảnh chung quanh.
Cho nên, hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc đón nhận đứng ở chỗ đối diện chính là Bạo Viêm Sư Tử.
Cặp mắt màu lam như mang theo một tia trào phúng.
- A!
Long Tường giống như đạp trúng phải đuôi mèo, như kẻ điên nhảy dựng lên, ôm bộ trang phục mạo hiểm mạnh mẽ chạy về phía bọn Thượng Quan Vũ Đồng.
Một màn làm cho người ta kinh hãi nhất xuất hiện, toàn bộ hơn một ngàn người lịch lãm đều nghẹn họng nhìn trân trối vào nam tử cả người đen kịt kia.
Thật lâu sau, từ trong đám người truyền ra một thanh âm nhỏ nhẹ:
- Đây không phải Long Tường giáo sư sao?
Giờ phút này Long Tường thật sự tình nguyện bị ngất đi, lấy quần áo trong tay che chỗ yếu hại, thống khổ nói:
- Bạo Viêm Sư Tử ở ngay phía sau!
Mọi người nhìn về phía sau Long Tường, trong bụi cỏ là khoảng không trống rỗng, làm gì có tung tích của sư tử.
Trong mắt không ít người hiện lên tia châm biếm, thậm chí có một ít nữ sinh lớn mật đem ánh mắt nhìn xuống dưới khố Long Tường, trong nháy mắt nhìn thấy vật kia.
Vì thế, một ít âm thanh nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai Long Tường.
- Ài, còn tưởng vóc người to cao như vậy, tiền vốn cũng sẽ lớn lắm chứ, không ngờ lại nhỏ như vậy.
- Đúng vậy, đúng vậy, bạn trai của ta còn lớn hơn so với hắn !
- Ừ, trông đúng là không dùng được.