Ngạo Kiều Anh Lại Đây

Từ sau khi Lăng Nhân mang thai, đặt tên cho bảo bảo là đại sự hàng đầu của hai nhà Lục Lăng.

Vì thế, Lăng Triệu tròn tám tuổi, vừa mới lên năm ba tiểu học, đặc biệt tạo một nhóm wechat, kéo tất cả thành viên của hai nhà vào trong, kêu gọi mọi người hợp mưu hợp sức, vì bảo bảo lấy một tên kinh thiên địa khấp quỷ.

Tên nhóm là: Bảo bảo hôm nay kêu là gì.

Các gia trưởng hết sức hài lòng với tên nhóm này, rối rít phát bao lì xì lấy tiền khích lệ Lăng Triệu.

Nhưng mà tất cả bao tiền lì xì đều bị Lục Thiệu Đông đoạt mất.

Bởi vì lúc mọi người phát bao lì xì, Lăng Triệu đang đi học.

Sau khi tan học, Lăng Triệu nhắn tin riêng cho Lục Thiệu Đông: 【 Anh rể, trả lại bao tiền lì xì cho em. 】

【 Lục Thiệu Đông: Chú ý thái độ. 】

【 Lăng Triệu: Anh rể, có thể trả lại bao tiền lì xì cho em không? 】

【 Lục Thiệu Đông: Không thể. 】

【 Lăng Triệu:... 】

Nghe nói Lăng Triệu vì thế mà tức giận ba ngày ba đêm.

Còn Lục Thiệu Đông tại sao muốn cướp bao tiền lì xì của Lăng Triệu, anh trả lời là — —

"Trượt tay."

Lăng Nhân: "..."

Một ngày này, vào cuối tuần, Lục Thiệu Đông cởi xuống cảnh phục, trần nửa người trên, rửa tay nấu canh cho nàng dâu nhà mình.

Hình ảnh hết sức dễ làm cho người mơ tưởng viễn vong.

Cân nhắc đến trong bụng còn có một bảo bảo chưa thành, Lăng Nhân cự tuyệt nhìn, ngồi một mình ở trên xích đu hóng bão.

Đúng vậy, bão.

Đối với thành phố Nam nhiệt độ một tuần liên tục trên 40 độ, hạ nhiệt cơ bản chỉ có thể dựa vào bão.

Cô vốn đang cầm một quyển sách, nhưng gió quá lớn thổi trang sách lật lung tung, không thể làm gì khác hơn là đổi máy đọc sách, đọc truyện trinh thám 《 Tận cùng là cái chết 》 của Agatha • Christy, tạm thời dạy thai.

Đang đọc đến xuất thần, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên đinh đinh không ngừng.

... Không cần nhìn cũng biết nhất định là nhóm wechat.

Wechat của cô tổng cộng có ba nhóm, một là nhóm khuê mật Vương Gia Lâm cùng Chu Vân Dạng, một là nhóm công việc, bên trong tất cả đều là đồng nghiệp cùng khoa, nhóm cuối cùng là " Hôm nay bảo bảo kêu là gì ". Nhóm cuối cùng hoạt động mạnh nhất.

Chắc hẳn hôm nay lại có người nghĩ đến tên rất hay. Lăng Nhân mở wechat ra.

Đúng như dự đoán — —

【 Lăng Vu Hải: Chư vị buổi sáng tốt lành! 】 (Phụ: Người già và trung niên chào hỏi cần dùng biểu tượng cảm xúc)

【 Lăng Vu Hải: Tôi đột nhiệt có linh cảm. 】

【 Lăng Vu Hải: Hôm nay gió lớn, liền kêu Lục Phong chứ. 】

Lăng Nhân:...

Chưa từng thấy ông ngoại nào tùy tính như vậy.

Lăng Nhân chợt nhớ tới tên em trai. Chẳng lẽ ngày ba đặt tên cho Lăng Triệu, điện thoại vừa lúc hết lưu lượng?


Lúc này lại có một tin nhắn gửi tới trong nhóm:

【 Lục Thiệu Đông: Cha vợ đại nhân cao kiến. @ Lăng Triệu em cảm thấy thế nào? 】

Lăng Nhân quay đầu nhìn vào phòng bếp. Anh không phải đang nấu cơm sao? Còn có thể trả lời?

"Anh hỏi học sinh tiểu học làm gì?" Cô đi tới hỏi.

Lục Thiệu Đông cong khóe miệng, cười không nói.

Lúc này điện thoại di động lại vang lên.

【 Lăng Triệu: Em cảm thấy cái tên này nghe rất không có văn hóa. 】

Lăng Nhân:???

Sao lại cảm giác giống kẻ xướng người họa vậy?

Cô bụng đầy nghi ngờ mở di động của Lục Thiệu Đông ra, quả nhiên thấy một phút trước, anh gửi cho Lăng Triệu một bao tiền lì xì.

Lăng Nhân:...

Hai người bọn họ lúc nào quan hệ hài hòa như vậy?

Chưa kịp oán giận, trong nhóm lại có thêm một tin nhắn thoại — —

【 Lăng Triệu: Anh rể cứu mạng, ba muốn đánh em. 】

Giọng nghe vô cùng hoảng sợ.

Tay Lục Thiệu Đông run lên, lại một bao lì xì: 【 cầm đi mua thuốc. 】

Một giây kế tiếp, trong wechat hiện lên, bao tiền lì xì của Lục Thiệu Đông bị Lăng Vu Hải nhận.

Lăng Nhân:...

Đau lòng cho em trai nhà mình ba giây, Lăng Nhân hỏi Lục Thiệu Đông:

"Anh có ý tưởng gì hay không?"

Lục Thiệu Đông vô cùng có kinh nghiệm mà lật bò bít tết trong nồi, nói: "Tạm thời không có. Nhưng mà mẹ anh hôm qua đã gửi một cái tới."

"Cái nào? Sao em không nghe anh nói tới?"

... "Anh trực tiếp từ chối."

"..."

Lăng Nhân vội vàng cầm di động của anh xem lịch sử trò chuyện của anh cùng mẹ Lục.

【 Mẹ Lục: Nếu như là con gái, liền kêu Lục Linh. 】

"Lục Linh, Lục Lăng, vừa lúc bao hàm họ của hai chúng ta, có gì không tốt?" Lăng Nhân hỏi.

Lục Thiệu Đông: "Sau này lớn lên khả năng sẽ bị gọi là " hảo hán "."

Hảo hán?

Lăng Nhân chớp chớp mắt, Lục Linh... Hảo hán... Lục linh hảo hán... Lục lâm hảo hán*.

“Lục Lâm hảo hán” 绿林好汉có nguồn gốc từ quân khởi nghĩa Lục Lâm 绿林, chỉ người anh hùng trong dân gian, hoặc bọn cướp trộm tụ tập thành bầy.

*Linh 灵 líng và lâm 林 lín phát âm gần giống nhau.




Một cô gái bị kêu là " hảo hán ", quả thật không tốt lắm.

Tuy rằng cô cũng không cảm thấy mạch não của người khác sẽ dài như anh, nhưng vẫn để ngừa vạn nhất.

...

Về sau, Lăng Nhân đi siêu âm vị trí bào thai, từ trong hình đoán được bảo bảo trong bụng là bé trai.

Nhận được tin các gia trưởng cao hứng sắp hỏng rồi, rối rít ở trong nhóm cống hiến các tên của bé trai, nhưng đều bị Lục Thiệu Đông xúi giục Lăng Triệu hủy bỏ.

Đảo mắt đến hai tuần trước khi Lăng Nhân đẻ, tên vẫn chưa được định xuống, mọi người đều rất sốt ruột. Chỉ có Lục Thiệu Đông còn nhất phái khí định thần nhàn, ung dung lật từ điển.

Mẹ Lục lần thứ n mất bình tĩnh, hỏi anh: "Con rốt cuộc muốn lấy tên gì?"

Lục Thiệu Đông: "Có văn hóa, có nội hàm, vừa nghe liền có thể biết là con trai của con cùng Nhân Nhân."

Phó Kiêu Phong vừa lúc đến cửa nghe được đối thoại của hai mẹ con, nhất thời linh cảm bùng nổ, như có thần giúp: "Vậy thì gọi Lục Thiệu Đông nhị đại đi. Không những cao cấp, mà vừa nghe cũng biết là con trai cậu."

Sau đó — —

Hắn liền bị Lục Thiệu Đông một quyền đánh ra ngoài.

Mẹ Lục lại cảm thấy ý tưởng này của Phó Kiêu Phong không tồi, bà dựa theo ý nghĩ này phát tán ra chút, liền lập tức nghĩ đến mấy cái tên: "Lục Tiểu Đông, Lục Đông Đông, Lục Đồ..."

Lăng Nhân: "..."

Đây có đúng là cái tên được phần tử trí thức cao nghĩ ra sao?

"Nhân Nhân, con cảm thấy cái tên nào được?" Mẹ Lục sợ bị con trai bắt bẻ lại, rất sợ lại bị bác bỏ, vội vàng tìm kiếm sự ủng hộ của con dâu ôn nhu đoan trang tốt bụng.

Lăng Nhân hơi 囧, cô có thể nói không có cái tên nào được sao?

Suy nghĩ một chút, cô vô cùng bảo thủ nói: "Lục rất được."

Mẹ Lục:???

Lục rất được?

Ý là nói, tên bà lấy, chỉ có họ được?

Mẹ Lục bị đả kích sâu sắc lặng lẽ nhìn về phía con trai nhà mình: "Con cùng con dâu phối hợp rất tốt.”

Lục Thiệu Đông trả lại cho mẹ một ánh mắt " quá khen ", sau đó mặt đầy kiêu ngạo nhìn về phía cô vợ nhỏ nhà mình: Vợ của anh, đương nhiên phối hợp cùng anh.

Buổi tối.

Lăng Nhân rửa mặt chải đầu xong, nằm trên ghế sô pha, gối lên chân Lục Thiệu Đông đọc sách, trong nhóm khuê mật bỗng nhiên náo nhiệt lên.

【 Vương Gia Lâm: A Nhân, tớ nghĩ tới một cái tên cực kỳ hay. 】

Lăng Nhân cười khẽ, cảm giác toàn thế giới đều vì bảo bảo trong bụng cô mà rầu thúi ruột.

Cô để sách xuống, trả lời: 【 Cái gì? 】

【 Vương Gia Lâm: Lục, Tiểu, Phượng! Có siêu khí phách không! 】

Lăng Nhân:...


【 Vương Gia Lâm: Đây tuyệt đối là tên của tớ, tớ chưa đọc qua sách Cổ Long đâu. 】

【 Chu Vân Dạng:... 】

【 Chu Vân Dạng: Tớ cũng nghĩ ra một cái tên — — Lục Du. 】

Lăng Nhân nhịn không được cười ra tiếng, cô tắt di động, ngửa đầu hỏi Lục Thiệu Đông: "Anh có phải đã nghĩ ra một cái tên rất hay không?"

Lục Thiệu Đông đang xem hồ sơ vụ án, nghe được lời cô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: "Ừ."

Quả nhiên đã nghĩ kỹ rồi. Khó trách bình tĩnh như vậy.

Lăng Nhân chớp chớp mắt: "Không thể nói cho em sao?"

"Anh đã nói cho em."

"Lúc nào?"

"Rất sớm trước kia."

Rất sớm trước kia?

Lăng nhân nhướng mày tỉ mỉ nhớ lại một lần — — Không tìm được ký ức liên quan.

Kỳ quái.

Chẳng lẽ mang thai khiến người mau quên?

Hai tuần sau, bảo bảo thuận lợi ra đời.

...

Bởi vì tất cả cái tên mọi người cống hiến, đều không ngoại lệ bị ba của bảo bảo từ chối, cho nên mọi người tạm thời kêu là Lục bảo bảo.

Lục bảo bảo vừa sinh ra, đã trở thành quốc bảo để bảo vệ.

Lăng Vu Hải bởi vì tạm thời có hội nghị quan trọng, cho nên sau khi Lục bảo bảo ra đời mới khoan thai tới muộn. Ông nhìn qua Lăng Nhân, chắc chắn thân thể con gái không có gì đáng ngại, liền hỏi Đường Duyệt đã tới bệnh viện trước: "Bảo bảo đâu?"

Đường Duyệt chỉ nôi một bên nói: "Y tá cho bảo bảo một bảng tên."

"Ngay cả tên cũng không có, bảng tên gì chứ?" Lăng Vu Hải vừa nói, vừa rướn cổ nhìn ra xa.

"Có tên rồi ạ." Y tá cười nói, sau đó cột chắc bảng tên cho Lục bảo bảo rồi ôm đến Lăng Nhân.

Lăng Nhân mới vừa sinh xong, còn có chút suy yếu, sắc mặt ảm đạm, nhưng cười hết sức hạnh phúc.

Cô mở bảng tên trên cổ tay bảo bảo ra, khi ánh mắt chạm đến ba chữ trên bảng tên kia, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên mặt tái nhợt hiện lên đỏ ửng.

Anh không lừa gạt cô.

Đúng là rất lâu trước kia, anh đã nói với cô.

Lăng Nhân cầm tay của người vẫn luôn canh giữ ở mép giường, mím miệng nhẹ nhàng cười.

"Dễ nghe không?" Tiếng nói trầm thấp của anh từ đỉnh đầu truyền tới.

Lăng Nhân: " Ừ..." Cực dễ nghe.

"Để cho ba ôm một cái." Lăng Vu Hải lần đầu làm ông ngoại kích động nói, sau đó cong người ôm lấy Lục bảo bảo, trong thoáng chốc nhớ lại hình ảnh năm đó lần đầu tiên ôm con gái, không khỏi xúc cảnh sinh tình: "Nhân Nhân thật sự trưởng thành rồi!"

Đường Duyệt cùng mẹ Lục cũng kích động không thôi, cùng nhau vây tới.

"Nhìn xem bảng tên nào." Mẹ Lục nói.

Đường Duyệt vội vàng mở bảng tên trên tay Lục bảo bảo, ba chữ " Lục Mộ Lâm " bất ngờ phơi bày trước mặt ba người.

"Không sai, tên rất hay." Lăng Vu Hải rất hài lòng.

Mẹ Lục cũng cam bái hạ phong, không khỏi không thừa nhận, con trai nhà mình tên quả thật rất có văn hóa có nội hàm.

Nhưng mà — —


Lục Mộ Lâm

Lục — Mộ — Lăng —

Chậc, tựa như sợ người khác không biết anh một lòng với cô vợ nhỏ của mình vậy.

Mẹ Lục run lên trên người nổi da gà, vạn vạn không nghĩ tới mình tuổi đã cao, lại bị con trai cùng con dâu rải một phen cẩu lương.

Lúc này Lăng Vu Hải cùng Đường Duyệt cũng kịp phản ứng, vô cùng vui vẻ.

Con rể tốt! Vạn dặm mới chọn được một!

...

Ngày đó Lăng Nhân mang Lục Mộ Lâm xuất viện về nhà, Vương Gia Lâm cùng Chu Vân Dạng lặng lẽ chuẩn bị hoan nghênh cho bảo bảo.

Lăng Triệu trông ngong mà nhìn một đám người trưởng thành chia sẻ bánh kem với trẻ vị thành niên, rất chi là khinh thường.

"Để ăn mừng bảo bảo ra đời, mọi người ở trong nhóm phát một bao lì xì cho em bé đi." Cậu đề nghị, nội tâm nghĩ: Hừ hừ, anh cướp bao lì xì của em, em liền cướp bao lì xì của con trai anh.

Kết quả — —

Lục Thiệu Đông: "Bọn họ đã gửi hồng bao. Chỉ thiếu mình em." Cuối cùng lại bổ sung nói: "Chỉ thu tiền giấy."

Lăng Triệu: "... Em vẫn đang là học sinh tiểu học!"

Dáng vẻ tức đến đỏ mặt của Lăng Triệu chọc cho mọi người ha ha cười to.

Vương Gia Lâm nhịn không được đùa giỡn cậu: "Học sinh tiểu học, em có muốn bao tiền lì xì không? Tới, thêm wechat, chị gửi cho em một bao."

"Không muốn." Mặt ngạo kiều.

"..." Vương Gia Lâm nhìn về phía bạn tốt: "Cậu không phải nói em trai cậu rất đáng yêu sao?"

Lăng Nhân xấu hổ cười: "Chỉ thỉnh thoảng đổi tính."

"..." Vương Gia Lâm bĩu môi, nói: “Tớ vẫn thích Lục Mộ Lâm." Nói xong đứng ở cạnh nôi, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt nhỏ bé của bảo bảo: "Lục Mộ Lâm, Lục — Mộ —Lâm — chờ con trưởng thành, mẹ sẽ kể câu chuyện của ba mẹ con cho con." Nói xong, cô chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu lại hỏi bạn tốt: "Tớ là mẹ nuôi của bé, đúng không?"

Lăng Nhân cười khẽ: " Ừ."

Vương Gia Lâm hài lòng, quay đầu tiếp tục chọc bảo bảo, một tay khác kéo vạt áo Phó Kiêu Phong: "Sau này đứa trẻ của chúng ta liền kêu Phó Ái Vương đi."

Phó Kiêu Phong bật cười: "Được, sinh long phượng thai, một đứa tên là Phụ Ái Vương, một đứa tên là Mẫu Ái Vương."

"..." Vương Gia Lâm Lăng Nhân cạn lời.

Lăng Nhân nhìn hai bạn tốt hằng ngày đấu võ mồm, buồn cười mà mím mím môi, yên lặng ôm cánh tay Lục Thiệu Đông, quét nhìn... Bên trong nhà — —

Lăng Vu Hải cùng Đường Duyệt đang nói việc nhà với mẹ Lục, thoạt nhìn trò chuyện hết sức hợp ý.

Lăng Triệu ngồi trên đất vẽ vòng tròn, chắc là đang nguyền rủa anh rể cậu.

Thạch Vũ cùng Phó Kiêu Phong kề vai sát cánh, thâm tình thành thực mà nhìn Vương Gia Lâm cùng Chu Vân Dạng đang chơi đùa với Lục Mộ Lâm.

Thạch Duẫn Châu — — con trai Thạch Vũ cùng Chu Vân Dạng ghé vào bên nôi, vươn cánh tay thịt ngắn ngủi ra, muốn nắm tay anh em tốt, mắt đen lúng liếng tràn đầy mới lạ.

Gió từ ngoài cửa sổ tới, lay động tiếng cười nói bên trong nhà.

Lăng Nhân nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Lục Thiệu Đông, thấp giọng gọi một tiếng: "Đông ca."

"Ừ?"

"Em cũng vậy."

Lục Thiệu Đông nghe vậy hơi ngẩn ra, ngay sau đó lông mi hơi run run, ở trên đỉnh đầu cô đặt xuống một nụ hôn: "Anh biết."

Lục Mộ Lăng.

Lăng Mộ Lục.

Cả đời này, chỉ mộ một mình anh/ em.

*Mộ: yêu, nhớ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận