Ngạo Kiều Tiểu Thân Thân I

Vĩ Tử một bên lái xe một bên xuyên qua kính chiếu hậu quan sát sắc mặt Trương Kiến Hiền, thấy người phía sau sắc mặt ngưng trọng, nhịn không được an ủi: “Tiểu Hiền ca đừng lo lắng, Thiết Long lão đại Đồng Long lão đại tuy rằng không lễ phép, làm việc lại rất tốt, bọn họ đã ra tay, nhất định có thể bắt được kẻ đang giữ Lão Đại, anh chỉ cần nghĩ làm sao giúp chứng minh Lão Đại không có mặt ở hiện trường, miễn cho cảnh sát tìm tới cửa…”

Đối mặt với ánh mắt Vĩ Tử, Trương Kiến Hiền hỏi: “Nếu… Nếu tìm không thấy thì sao? Thiết long Đồng long thực sự sẽ giết tôi? Bọn họ thật sự hoài nghi là tôi đang giở trò…”

Vĩ Tử sinh khí: “Rống, Tiểu Hiền ca, anh yên tâm đi, có em ở đây, em nhất định bảo vệ anh, không cho bọn họ động tới một cọng long của anh!”

Trương Kiến Hiền nghe ở trong lòng, trăm mối ngổn ngang.

Nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa thực lớn.

Trên đường quay về tổng bộ Vân Dật hội, Trương Kiến Hiền một mực lặng yên không nói, hồi tưởng từng chi tiết trong lần tập kích vừa rồi, xem những kẻ địch đó đều thực xa lạ, Kim Long tựa hồ cũng là lần đầu thấy chúng, như vậy, vì cái gì lại muốn giết Kim Long và mình?

Gần đây Vân Dật hội cùng những bang phái khác tựa như nước giếng không phạm nước sông, gió êm sóng lặng, Kim Long còn thường thường oán giận ngày quá yên bình, mà hôm nay kích thích lại ập tới, ngay cả tính mạng còn suýt bị ngoạn rớt.

Vĩ Tử không quấy rầy Trương Kiến Hiền suy nghĩ, lái xe còn đặc biệt cảnh giác, chỉ sợ trên đường lại gặp chuyện không may, không bao lâu, di động Trương Kiến Hiền vang lên, hắn ngây người, từ trong tâm sự hoàn hồn, tuy chưa nhìn rõ dãy số gọi tới, hắn vẫn nhận điện thoại.

“Uy?” Chỉ hy vọng lúc này là vị nào đó gọi nhầm, hắn sẽ làm bộ khó chịu nhận điện rồi tắt máy.

“… Trương Kiến Hiền…” Một thanh âm trầm thấp khác thường vang lên, giống như ẩn chứa ý đồ đặc biệt.

Trương Kiến Hiền ngây người, thanh âm này thực xa lạ, lại không giống như lần đầu nghe thấy.

“… Ngươi là Trương Kiến Hiền?” Người nọ lại hỏi một lần.

Định thần, Trương Kiến Hiền tận lực làm cho khẩu khí bảo trì lạnh nhạt, hỏi: “Phải, xin hỏi anh là ai?”

Người nọ không trả lời mình là ai, chỉ nói: “… Người ở chỗ của tao, cái người chân bị thương ấy… Mày biết tao nói tới ai…”

Trương Kiến Hiền trong nháy mắt cánh tay run rẩy cơ hồ cầm không nổi di động, kích động nói: “Đừng, đừng thương tổn hắn! Các anh có yêu cầu gì, cứ việc nói!”

Vĩ Tử lúc này phát hiện thấy không bình thường, cổ tay vừa chuyển, đem xe dừng ở ven đường, Trương Kiến Hiền lập tức ra hiệu cho gã chớ lên tiếng, còn mình tiếp tục nói chuyện với kẻ thần bí kia.

Đối phương nói: “Trương Kiến Hiền, xem ra mày không đơn giản. Bên người lại còn có bảo tiêu, kỹ thuật bắn thật chuẩn, mấy người tao phái đi đều mất dạng…”

Trương Kiến Hiền không rõ ý đồ đối phương, cẩn thận nói: “Đừng thương tổn hắn, tôi nguyện ý đưa tiền chuộc, chỉ cần anh mở miệng, chúng ta hảo thương lượng.”

“Mày giao tiền chuộc?” Người nọ cười lạnh: “Một tỷ, mày có không?”

“Cho tôi thời gian, trong vòng 3 ngày tôi có thể gom năm nghìn vạn tiền mặt.” Trương Kiến Hiền cân nhắc tình hình tài vụ trong công ty, khai báo thực ra.

“Năm nghìn vạn a…” Đối phương tựa hồ tâm động, tạm dừng, cùng người bên cạnh thảo luận một hồi, lại nói tiếp: “Tao muốn nhận được đầy đủ không thiếu một xu, mày tự mang tiền đến địa điểm giao hẹn, không được báo cảnh sát, tao sẽ báo địa điểm sau.”

Phát hiện đối phương đang muốn cúp điện thoại, Trương Kiến Hiền vội gọi: “Từ từ, cho hắn nói chuyện với tôi! Nếu hắn chết, một phân tiền tôi cũng không đưa!”

“Hắn không chết, bị thương nặng chút thôi.” Đối phương nói.

Trương Kiến Hiền kiên trì: “Không nghe thấy tiếng hắn chứng tỏ các anh đang lừa tôi. Cho hắn nói chuyện với tôi!”

Điện thoại truyền đến một chút tạp âm, không bao lâu, thanh âm ốm yếu của Kim Long xuyên qua microphone truyền đến.

“Tiểu… Tiểu Hiền… Năm nghìn vạn nhiều lắm…” Vẫn cà lơ phất phơ như trước.

“Dong dài, tiền do tôi kiếm, nhiều hay không do tôi định đoạt!” Trương Kiến Hiền tuy miệng mắng, trong lòng lại hận không thể mọc ra đôi cánh lập tức bay đến bên đối phương.

Người nọ đoạt lại di động, gầm gừ nói: “Mày nghe rồi chứ, hắn không chết, mày yên tâm đi gom tiền đi. Tao lặp lại lần nữa, không được báo cảnh sát, tiền cũng tự mày đưa tới, bằng không, tao một phát bắn nát sọ hắn!”

Nghe được câu nói sau cùng, Trương Kiến Hiền kinh hồn táng đảm, chỉ có thể cắn môi, lấy đau đớn trấn tĩnh bản thân, sau đó trả lời: “Chữa trị tốt cho hắn. Tiền sẽ không thiếu, đến lúc đó một tay giao người, một tay giao tiền, nếu không thấy hắn mạnh khỏe vô sự, tôi sẽ lập tức đốt sạch năm nghìn vạn, không nương tay!”

“… Hảo, tao sẽ gọi báo thời gian địa điểm giao tiền sau.” Người nọ nói xong liền ngắt liên lạc.

Giống như bóng xì hơi, Trương Kiến Hiền mệt mỏi dựa vào lưng ghế phía sau, ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay.

Vĩ Tử lúc này mới dám lên tiếng hỏi: “Là kẻ địch? Em lập tức báo cho Thiết Long lão đại…”

“Từ từ.” Trương Kiến Hiền cản gã: “… Tôi từng nghe qua thanh âm của người kia… Ở đâu? Tôi đoán là…”

Vĩ Tử không dám ầm ĩ ảnh hưởng tới áp trại phu nhân suy nghĩ, cũng không khởi động xe, trừ tiếng mưa va vào kính xe, cũng chỉ có tiếng hai người hít thở mà thôi.

“… Kỳ lạ… Những người đó hình như không biết Bổn Long, ngay từ đầu liền chỉ tên nói họ tìm tôi…” Trương Kiến Hiền lầm bầm.

Hồi tưởng lại đoạn mở đầu cuộc đối thoại vừa rồi, đối phương giống như không nghĩ tới tống tiền, sau khi nghe mình có năng lực xuất ra năm nghìn vạn mới cải biến chủ ý.

Chứng tỏ… Kẻ bọn họ muốn giết thật sự là Trương Kiến Hiền, không phải Kim Long.

Kim Long có thể là bãy bọn họ muốn dẫn mình vào, thời điểm hắn chủ động giao tiền chuộc, đối phương đưa ra điều kiện một tay giao tiền, một tay giao người, chỉ sợ trọng điểm chỉ là dẫn dụ mình hiện thân, đến lúc đó lấy được tiền, cũng có thể thuận tiện giết mình, ngay cả Kim Long cũng sẽ…

Cho nên, dù mình thực sự gom được năm nghìn vạn, tính mạng Kim Long vẫn khó giữ được, may mắn vừa rồi kiên trì muốn nhìn thấy Bổn Long hoàn hảo vô khuyết, hắn mới giao tiền, như vậy hẳn còn có thể kiềm chế đối phương, sẽ không giết người trước khi có được tiền.

Cho nên, việc cấp bách hiện tại, trong vòng 3 ngày hắn phải tìm được kẻ địch, cứu Kim Long.

Tâm nhảy loạn, suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, lại nghĩ: ai, rốt cuộc ai muốn giết Trương Kiến Hiền hắn? Kẻ vừa gọi tới là ai?

Hắn thật sự không có ấn tượng đã kết thù kết oán với ai, mấy ngày nay đều ở trong phòng làm việc, trừ bỏ mấy ngày trước một mình đi xem cánh đồng…

Từ từ!

Ánh mắt tỏa sáng, hô hấp dồn dập, Trương Kiến Hiền đã nhớ ra chủ nhân thanh âm kia là ai, chỉ có duyên gặp một lần, khó trách nhất thời nghĩ không ra, hiện tại thanh âm cùng gương mặt đối phương hợp lại, người như trong mộng bừng tỉnh, hắn lập tức ấn điện thoại gọi người nào đó.

“Ngân Long, anh tra một chút, khu đất chúng ta đang khai phá, anh biết chứ? Cánh đồng ở Lâm khê, giúp tôi tra khu đất đối diện con suối trước mặt là của ai.” Hắn khẩn cấp giao phó.

Ngân Long rất ít khi nghe thấy Trương Kiến Hiền nói chuyện bối rối đến vậy, cho rằng nhất định có liên quan đến Kim Long, lập tức nói: “Hảo, tôi lập tức tra, anh chờ điện thoại của tôi.”

Không lâu sau, Ngân Long gọi lại: “Là sản nghiệp tổ tiên của Lưu nghị sĩ, trước mắt bỏ hoang… thế nào?”

“Tôi mấy ngày hôm trước tới đó, rõ ràng có người gieo trồng ở đó…” Trương Kiến Hiền có chút hỗn loạn: “Có thể giúp tôi liên lạc với Lưu nghị sĩ không? Tôi hỏi hắn chút việc.”

“Có liên quan đến việc đại ca bị bắt?” Ngân Long nghi hoặc, dựa vào hiểu biết của y về Trương Kiến Hiền, không lý nào sau khi Kim Long bị bắt hắn còn có thể quan tâm tới chuyện công ty, y biết Trương Kiến Hiền không hề bình tĩnh như ngoài mặt.

Trương Kiến Hiền nói: “… Tôi cũng chưa rõ lắm… Chỉ là…”

Chỉ là cái gì, trước mắt hắn cũng không nghĩ ra vấn đề ở đâu.

Ngân Long đáp: “Anh nghi ngờ Lưu nghị sĩ bắt đại ca? Vị nghị sĩ này không dễ chọc, sau lưng hắn có bang phái ở Trung, Bắc bộ làm chỗ dựa, hai phe lén hợp tác, trên thị trường chứng khoán vờ như đầu tư lại thao túng giá cổ phần, thủ pháp rất cao minh, trước mắt chúng ta không thể trêu vào…”

Lại liên lụy tới hắc đạo? Trương Kiến Hiền chùn chân, hắn đã nhiễm đen phân nửa, thực không muốn cả người đều chìm vào dòng nước đen này.

Thế nhưng Kim Long…

“Tiểu Hiền?” Ngân Long hỏi.

Trương Kiến Hiền hoàn hồn: “Vậy, hãy lén tra xét một chút… Nếu, nếu có tin tức của Kim Long, gọi cho tôi…”

Vĩ Tử ở phía trước nghẹn đã lâu, rốt cục đợi đến lúc Trương Kiến Hiền cúp điện thoại, mới mở miệng hỏi: “Tiểu Hiền ca, anh nếu biết ai bắt giữ đại ca, nói cho em biết, cho dù mấy Lão Đại khác không tin, nhưng em tin tưởng anh, em lập tức điều mấy chục anh em lấy đao đi chém địch cứu người!”

Trương Kiến Hiền lại hít sâu vài cái, sau đó nói: “Đừng nóng vội. Vĩ Tử, trước tiên cậu đưa tôi tới một nơi, nhanh lên, siêu tốc cũng không sao hết, hóa đơn phạt tôi chịu.”

Bình thường hắn đều gào khản cổ không cho Vĩ Tử phóng nhanh vượt ẩu.

“Úc.” Vĩ Tử vẫn không yên lòng hỏi: “Tiểu Hiền ca còn đang chảy máu, trước mang anh tới bệnh viện băng bó đi?”

Vĩ Tử không dám dong dài, trong lòng lại kêu khổ thấu trời, phải biết rằng, trên người Tiểu Hiền ca dù chỉ là thương nhỏ sẹo mờ tương lai cũng sẽ trở thành căn cứ cho Kim Long lão đại tính sổ a, đến lúc đó bản thân sẽ bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nói ngay cả thân thể áp trại phu nhân đều chiếu cố không nổi, không chừng mình từ tâm phúc liền biến thành tên quét rác đi…

Thế sự đổi thay, ngay cả tiểu đệ cũng không dễ làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui