Ngạo Kiều Tiểu Thân Thân I

Ngủ không yên, Trương Kiến Hiều rõ ràng mệt muốn chết, mệt đến cơm quên ăn liền đi ngủ, tay chân không có chút khí lực, lại lúc ngủ lúc tỉnh, trằn trọc, trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh kỳ quái.

Là vì trong lòng không nỡ sao? Mơ mơ hồ hồ, hắn nghĩ.

Rốt cục đến rạng sáng, hắn đầy người đổ mồ hôi bật dậy, cuối cùng nhớ cũng nhớ ra một sự kiện, vì thế vọt tới thư phòng, mở máy tính tra tư liệu.

Chỗ tốt nhất của Internet chính là có thể nhanh chóng tra ra mọi thông tin, tra đến thông tin hình ảnh muốn xem, chính mấu chốt quan trọng chợt lóe khi hắn mới thanh tỉnh.

Nói, ma túy là một loại thuốc phiện phổ biến trên toàn bộ thế giới, đại khái chỉ có một số ít quốc gia như Hà Lan mới cho dùng hợp pháp, so với các loại thuốc phiện khác, di chứng của ma túy tuy rằng rất nhỏ, nhưng đã nghiện, thậm chí chỉ dùng một ít một, cùng sẽ không thể bỏ được.

Trương Kiến Hiền trước kia ở Mĩ học đại học, từng có người bạn dùng là anh túc khô trộn với thuốc lá hút, hắn tò mò cũng thử qua vài lần, mới bắt đầu hút thì đặc biệt sinh ra khoái cảm, cảm giác mẫn tuệ sâu sắc, còn có ảo giác, may mắn là hắn cũng không đặc biệt yêu thích loại đó, thử qua rồi không đụng tới nữa.

Cũng bởi vậy, hắn có chút ấn tượng với lá ánh túc tươi, lại tìm được hình ảnh trên mạng, bingo! Loại thực vật Lưu Hoành trồng trong ruộng kia, đúng là ma túy.

Như vậy, động cơ Lưu Hoành giết người đã có, là vì mình chứng kiến đối phương phạm tội.

Nhưng vì sao Lưu Hoành không lập tức giết hắn?

Hồi tưởng tình huống lúc đó, ngay lúc hắn cùng Lưu Hoành nói chuyện phiếm, hình như Kim Long gọi điện đến, mình trả lời đang ở xx thôn, có thể bởi vậy Lưu Hoành áp chế sát ý, miễn cho người đầu kia vì Trương Kiến Hiền lâu không về, lại báo cảnh sát đến tra, vậy gần một nghìn gốc anh túc kia liền bị đưa ra ánh sáng.

Nhịn không được toát mồ hôi lạnh, nếu không phải Kim Long luôn có thói quen chăm chỉ gọi hỏi han, hắn đã sớm phơi thây vùng hoang dã, chờ sau này biến thành xương trắng, cũng không có ai tới nhận thi…

Được rồi được rồi, chỉ cần lúc này có thể bình an cứu Bổn Long ra, về sau y có gọi điện, mình tuyệt đối không oán giận đối phương dong dài, cũng không tắt máy cắt ngang lời y, Trương Kiến Hiền âm thầm thề với mình.

Rạng sáng sáu giờ, tiếng điện thoại đột ngột vang lên, là Ngân Long, hắn căn bản một đêm không ngủ.


“Thật ổn rồi, Tam đệ Tứ đệ căn bản không nghe ta khuyên, nửa đêm dẫn người tới chi hội của Hoặc bang, còn bắt hội trưởng chi hội nhắn với bang chủ Hoặc bang, nói nếu không đem thả Kim Long, sẽ trực tiếp diệt Hoặc bang đi…” Ngân Long rầu rĩ nói.

“Này, này…” Trương Kiến Hiền rất ít nhúng tay vào bang vụ, cũng không biết sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng.

Ngân Long thanh âm tràn đầy mệt mỏi: “… Vân Dật hội tuy rằng đã có thực lực đáng kể, nhưng đối đầu với một Hoặc bang lớn mạnh như vậy, chúng ta tuyệt đối chiếm không được tiện nghi…”

Trương Kiến Hiền nột nột: “Ngươi là lão nhị của Vân Dật hội, tổng có thể ép Thiết Long Đồng Long trở về chứ?”

“Bọn họ tính tình cương liệt, chỉ có Kim Long trấn áp được bọn họ, Kim Long không ở đây, bọn họ liền náo loạn… Hiện tại bọn họ đang triệu tập thủ hạ dưới tay, tính toán kêu gọi liên minh, tới tổng bộ Hoặc bang đòi người, Tiểu Hiền, nếu thấy không ổn, liền gọi Vĩ Tử bảo hộ anh đi.”

“Cậu thì sao?” Trương Kiến Hiền lo lắng hỏi, hắn cùng Ngân Long giao tình tốt lắm, không hy vọng đối phương gặp chuyện không may.

“Tôi phải tìm được hai con dã thú ngốc kia đã, thuyết phục bọn họ, không chứng cớ mà nói Hoặc bang bắt giữ Kim Long, sẽ bị những bang phái khác khinh thường… Hừ, bọn họ quả thực mất lý tính!” Căm giận mắng.

Rất ít nghe thấy Ngân Long tức giận mắng chửi người như vậy, cũng biết sự tình thật sự gấp gáp, Trương Kiến Hiền trong lòng cũng có chút hoảng, cuối cùng nói Ngân Long lệnh người khác ở trong công ty, hai bên liền ngắt kết nối.

Tùy ý uống chén cà phê rồi liền ra ngoài, thấy Vĩ Tử đang khiển trách bọn đàn em, nhìn thấy Trương Kiến Hiền, lập tức căm giận báo cáo.

“Thật kỳ cục, ta muốn chúng lưu lại bảo hộ Tiểu Hiền ca an toàn, chúng lại nói tổng bộ đang triệu tập người, tới Hoặc bang đi đòi công đạo…”

Đám đàn em hung ác ồn ào: “Lão Đại bị bắt giữ, chúng ta đương nhiên phải hỗ trợ!”

Trương Kiến Hiền nhìn đám người này, người người đều bất định, dù Kim Long không ở đây, thiếu đi thế lực đàn áp, sát khí quỷ quái liền toàn bộ nổi lên, bao trùm không gian.


Đám hung thần ác sát này sẽ nghe lời mình sao? Trương Kiến Hiền thực chần chờ, nhưng hiện tại, hắn cần nhân thủ.

Ho nhẹ một tiếng, hắn nói: “… Kim Long đã nói, các người ở đây, ngoài việc đảm nhiệm cảnh giới cùng hỗ trợ, còn phải bảo hộ an toàn của tôi đi?”

Đám đàn em ngưng bặt, bởi vì Kim Long đích xác từng nói vậy, nói nếu Kim Long ra ngoài, bọn chúng nhất định phải bảo hộ Trương Kiến Hiền thật tốt, nếu áp trại phu nhân xảy ra sơ xuất gì, chúng sẽ bị bắn chết hết.

Trương Kiến Hiền còn nói: “Tôi hôm nay cần dùng người, các người nguyện ý theo tôi thì theo, nếu ai kiên trì muốn đi giúp Thiết Long Đồng Long, tôi cũng không ngăn cản, các người hiện tại liền quyết định.”

Mọi người trầm mặc một hồi lâu, mười tên đàn em có sáu gã kiên trì muốn rời khỏi nơi này quay về tổng bộ Vân Dật hội, còn lại bốn gã nguyện ý lưu lại, để Trương Kiến Hiền sai phái.

Vĩ Tử thực tức giận, thay áp trại phu nhân bất mãn, Trương Kiến Hiền khoát tay, nói không quan hệ.

Bốn người này thật có phúc, bởi vì Trương Kiến Hiền đã có tính toán cuối năm sẽ cho bọn chúng món lì xì thật lớn, hơn nữa chờ mọi chuyện chấm dứt, liền phái chúng đến tập đoàn Vân Chương đảm nhiệm chủ quản, hàng năm chia hoa hồng, chỉ cần đủ trung thành, Trương Kiến Hiền còn có thể bảo chứng cho bọn họ ăn hương ăn hoa cả đời.

“Vĩ Tử, giúp bọn hắn chuẩn bị, đêm nay…” Trương Kiến Hiền nói, khóe miệng hiện lên mỉm cười điên đảo chúng sinh.

Vĩ Tử nhu dụi mắt, trong thoáng chốc, y giống như thấy phía sau Trương Kiến Hiền toát ra mây đen chớp giật, giống như điềm báo tác hồn sứ giả sắp đi tuần.

Ban đêm, một bảng hiệu xa hoa nằm sát con đường lớn ngoại thành Đài Nam, cái tên quán xa hoa kia có vẻ kỳ quái, vừa thấy đã biết quán kinh doanh nhiều thứ phong phú, khách khứa ra vào có đủ loại người.

Một khách san quy mô lớn tên là Minh Phú Quý, khách nhân lui tới đều tiêu chuẩn cao, đại để đều là người làm ăn trên thương trường, bởi vì sinh ý khách sạn này được đánh giá vô cùng tốt, các quý cô đều xinh đẹp, hiểu biết, hơn nữa nghe nói chủ quán có nhiều chiêu trò. Hắc bạch lưỡng đạo đều không dám sinh sự tại quán này.

Xe dừng trước khách sạn Minh Phú Quý, Lưu Hoành cùng một người bạn lập tức xuống xe, người kia nhìn bề ngoài đã biết không phải người lương thiện, hai người sau khi nhân viên khách sạn nhận xe đánh vào bãi, liền cùng nhau vào khách sạn.


Nghênh diện mà đến là một nụ cười xã giao tiêu chuẩn.

“Ai, không phải Hoành ca cùng Hùng ca sao! Đã lâu không thấy hai vị nha, vội làm đại sinh ý cũng đừng quên tới thăm bổn điếm nga… Đúng rồi, trong điếm gần đây có nhiều mỹ nữ trẻ tuổi, đang tiếp đón Trương thiếu gia đó…”

Lưu Hoành ngẩng đầu nhìn, ngồi trong sô pha xa xa, Trương Kiến Trí cùng hai cô nàng mặc đồng phục thủy thủ đang tán chuyện “Tiểu Lưu cậu đến rồi a, Hùng ca hôm nay cũng rảnh rỗi, quá tốt quá tốt, hôm nay đừng khách khí, để tiểu đệ chiêu đãi… Nơi này nói chuyện làm ăn rất ồn, ta đổi chỗ khác để tiện đàm luận, mấy tiểu thư này nếu thích người nào, liền kêu vào…”

Ba đại nam nhân bám vai ôm eo mấy cô nàng lên lầu, nơi đó có rất nhiều phòng nhỏ trang trí tinh xảo, cung cấp nơi cho khách hàng nói chuyện làm ăn hoặc là chơi đùa với các tiểu thư mà không cần kiêng nể.

Mấy mỹ nữ thủy thủ ngồi cùng Trương Kiến Trí ban nãy đi trước mở cửa, bên trong đã có hai cô nàng phục vụ ngồi sẵn, nhìn thấy người đến, ân cần tười cười, chạy đến cửa đưa Lưu Hoành cùng vị Hùng ca kia kéo đến sô pha thoải mái.

Trương Kiến Trí trước không nói chuyện bán đất, chỉ bảo tiểu thư kia mời rượu hai người kia, Lưu Hoành cũng có tính nhẫn nại, cười mắng Trương thiếu gia kết hôn mà không báo gã một tiếng, không bao lâu cửa phòng mở ra, Trương Kiến Trí lập tức đứng dậy.

“Tiểu Lưu, Hùng ca, đại ca của tôi nói hắn có một số việc muốn tìm cậu nói chuyện, hiện tại người đã đến …” Nói xong liền hỏa thiêu mông mà bỏ chạy: “Mấy người tán gẫu, tôi không quấy rầy.”

Cho người tới một biểu tình việc anh bảo tôi đã làm xong rồi, Trương Kiến Trí liền nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi.

Lưu Hoành sắc mặt lập tức thay đổi.

Bước vào có năm người, phân biệt là Trương Kiến Hiền, Vĩ Tử cùng ba tên đàn em, một đứa khác đã bị phái đi, đến sô pha ngồi xuống, Vĩ Tử cho đàn em lập tức xông lên, rút súng nhắm ngay đầu Lưu Hoành và Hùng ca.

Các tiểu thư bị dọa kinh hoàng thất thố, Trương Kiến Hiền dùng khẩu khí dịu dàng phân phó: “Các tiểu thư, ân oán cá nhân, mời các ví tránh đi một lúc được không?”

Mỹ nam tử trời sinh đã nổi tiếng thể hiện ở đây, một vị vương tử khí chất cao nhã tuấn dật mỉm cười các tiểu thư lập tức không còn thất thố nối đuôi nhau đi ra ngoài, khi đi ngang qua Trương Kiến Hiền còn không quên nhét danh thiếp vào tay người ta, còn nói lần sau tới tìm Tiểu Ly Ly linh tinh.

Chờ không còn tạp nhân ở đây, Trương Kiến Hiền đóng cửa lại.

Lưu Hoành cùng Hùng ca nhìn bốn cây súng chĩa vào, động cũng không dám động, gã đã sớm nhận ra  Trương Kiến Hiền, bởi vậy mặt có chút rút gân, cả người run rẩy.


Cũng coi như gặp nguy không loạn, Lưu Hoành giật giật khóe miệng cười, hỏi: “Ngài… Ngài không phải Trương tiên sinh sao? Sao có thể vừa thấy mặt liền dùng súng chiêu đãi tiểu đệ? Tiểu đệ làm sao đắc tội ngài?”

Trương Kiến Hiền mỉm cười: “Đừng diễn trò, không phải là ngươi sai người muốn giết ta sao? Còn muốn một mũi tên trúng hai đích, vừa muốn hãm hại ta còn muốn năm nghìn vạn tiền chuộc… Mới gặp mặt một lần, đã cho rằng ta không nhận ra giọng ngươi?”

Lưu Hoành quật cường phủ nhận: “Này, Trương tiên sinh, ngài nhất định hiểu lầm, tôi là người làm ăn quy củ, làm sao có thể bắt người tống tiền…”

“Làm ăn quy củ, lại trồng anh túc?” Trương Kiến Hiền thực không kiên nhẫn: “Nói cho ta biết Kim Long bị ngươi nhốt ở đâu, hắn bị thương làm cho ta lo lắng, phải sớm đưa đi bệnh viện, miễn cho có di chứng…”

Lưu Hoành cắn răng nghĩ muốn phủ nhận: “Cái gì ma túy? Tôi không biết!”

Trương Kiến Hiền biểu tình bất động, kỳ thật đã muốn nổi nóng, cũng móc súng lục kề vào ót Lưu Hoành, quát: “Ngươi không nói cũng chẳng sao, ta liền tặng kẹo đồng cho ngươi vậy, dù sao còn vị Hùng ca ở đây nhất định biết Kim Long đang ở đâu!”

Họng súng sát huyệt thái dương, Lưu Hoành mồ hôi lạnh chảy ròng, tròng mắt nhìn chằm chằm nòng súng, do dự…

Cửa phòng bỗng nhiên bật mở, vài tên bảo tiêu mặc vest vây quanh một vị mỹ nữ thành thục khổng tước hoa lệ tiến vào. Mỹ nữ ăn mặc đẹp đẻ, phong hoa tuyệt đại, bộ lễ phục dạ hội bó sát tôn lên dáng người xinh đẹp, Trương Kiến Hiền liếc nàng một cái, nhíu mày, không biết người phụ nữ này là ai.

Lưu Hoành như nhìn thấy cứu tinh, hô to: “Chu lão bản ngài mau cứu, những người này không hiểu quy củ, chẳng những làm loạn trong quán của ngài, còn muốn giết ta a!”

Mỹ nữ nhanh chóng nhìn quanh, sắc mặt không hờn giận: “Vĩ Tử, ta nghe tiểu thư nói trạng huống nơi này không ổn, đang muốn xem ai to gan lớn mật, dám nháo sự ở địa bàn của ta, thì ra là cậu.”

“Đại tỷ chị đừng nóng giận, bọn em là tới tìm người.” Vĩ Tử vội vàng biện giải.

Mỹ nữ không cho là đúng hỏi: “Ta hôm nay nghe nói Kim Long bị bắt, Thiết Long Đồng Long vội vàng tìm Đại lão Hoặc bang đàm phán… Cậu là tâm phúc Kim Long, boss bị bặt, cậu còn dám đưa ngưu lang tới đây chơi, còn nói tìm người?”

Dùng ngữ khí nghiêm khắc chất vấn Vĩ Tử, khi nhắc tới hai chữ ngưu lang, ánh mắt lại phiêu tới người Trương Kiến Hiền, còn thuận tiện quăng mị nhãn.

Trương Kiến Hiền đã quen bị hiểu lầm là ngưu lang, nhất là sau khi đi theo Kim Long, hiện tại, hắn chỉ là lấy ánh mắt nghi hoặc hỏi Vĩ Tử đại tỷ này là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận