Ngạo Kiếm Vô Song

Đại Hội kết thúc, các sơn môn cùng nhau tạm biệt, tất cả đều gấp rút trở về chuẩn bị đề phòng đối phó với Hắc Liên Giáo. Thiên Bảo cũng quay về nội viện Long Vệ Đoàn tu luyện, vì Thiên Bảo đtạ giải nhất nên nhận được nhiều ưu đãi, được cấp riêng một gian tỏng nội viện để ở và tu luyện. Thiên Bảo đang trước sân tu luyện thì

– Víu. Trong không gian truyền đến một tiếng nhỏ, theo tiếng gió đó trong không gian lúc này đột nhiên hiện lên vô số mũi tên bạch sắc. Quang mang ba động trong nháy mắt tạo thành một đường sát phạt cực lớn từ trong đám mũi tên trong không gian tuôn ra, những mũi tên này lao như chớp về phía Thiên Bảo. Bị tập kích bất ngời, Thiên Bảo căn bản không kịp né tránh. Những công kích này quá mức quỷ dị, trong đầu hắn mê muội một chút ngay lập tức mũi tên này bay đến trúng vào huyệt đạo cuả Thiên Bảo làm cơ thể hắn bất động.

– Dâm tặc, ngươi còn không cuối đầu chịu trói sao? Lúc này có một thân ảnh chợt lóe lên, mà Thiên Bảo thì bất động như tờ, đang giãy dụa thì đột nhiên trong nháy mắt những huyệt đạo quanh thân bị chân khí phong tỏa, thân thể tức khắc không thể nhúc nhích được nữa.

– Là nàng. Thiên Bảo nhìn vào thân ảnh trước mặt, dung nhanh tuyệt mỹ, đường cong lả lướt, chính là người mà hiện tại hắn sợ gặp nhất, con gái của Đoàn chủ Mặc Ngọc. Đứng Cạnh Thiên Bảo, Mặc Ngọc đắc ý cười nói:

– Sao nào? Sợ hãi có phải không? Ta cho ngươi chạy. Hôm nay bản tiểu thư không sẽ giết chết tên khốn ngươi

– Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Thiên Bảo bị đạp ngã xuống mắt đất nhưng mà cũng không thể nhúc nhích được. Lúc này trong người Thiên Bảo đang âm thầm vận công giải huyệt, bắt đầu nhanh chóng luyện hóa, giải phong kinh mạch, huyệt đạo.

– Ngươi có biết không, hôm qua ngươi chạy nhanh lắm. Mặc Ngọc nhìn Thiên Bảo nói. Trong lòng Thiên Bảo cảm thấy lạnh sống lưng, nữ nhân này đanh đá chua ngoa từ trước giờ, hôm nay chắc sẽ ra tay dã man.

– Tiên nữ ơi, chuyện hôm qua nàng còn giận ta sao. Thật sự ta không có ý chỉ tại nàng đẹp quá. Thiên Bảo nhẹ giọng nói. Bịch. Một âm thanh xé gió vang lên, Mặc Ngọc cầm chiếc roi da đánh lên người Thiên Bảo.

– Dâm tặc, ta không phải tiên nữ gì cả, ta là ác ma. Mặc Ngọc nói.

– Cái gì? Vẻ mặt Thiên Bảo đại biến, nữ nhân này tuyệt đối là loại người nói được làm được.

– Ngươi dám sờ mó bản tiểu thư, ta chỉ có thể chặt hai tay ngươi ra mới hết giận được. Mặc Ngọc hừ một tiếng nói.

– Mặc Ngọc, ngươi tuổi tác không lớn không ngờ lại có tâm địa ác độc như vậy. Ngươi dám? Nếu như ngươi dám động vào ta ta liền nói cho toàn bộ Long Vệ Đoàn này biết ta đã xoa bóp cơ thể ngươi. Da dẻ coi như không tồi, bộ ngực thì nhỏ một chút, còn có nơi nào đó… Hừ, để coi lúc đó ta xem ngươi có mặt mũi nào gặp người khác không. Thiên Bảo giận dữ nói.

– Ngươi… Ngươi dám… Măc Ngọc tức thì đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận, lập tức giận cắn răng mắng:

– Tiểu tặc ngươi hạ lưu vô sỉ, ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi dám nói, ta sẽ giết ngươi. Nhìn bộ dáng của Mặc Ngọc, Thiên Bảo biết mình đã thắng thế, tiếp tục câu giờ thần công Thiên Bảo nói:

– Nếu ngươi dám động vào ta, ta sẽ nói.

– Ngươi vô sỉ, vậy ta sẽ cắt bỏ lưỡi của ngươi, để xem ngươi nói như thế nào? Mặc Ngọc mặt cười lạnh nói một tiếng.

– Cắt lưỡi ta, ta còn tay, ta nhất định sẽ miêu ta lại sự việc sinh động hôm qua. Thiên Bảo nói.

– Ta chặt tay ngươi, để xem ngươi viết cách nào. Mặc Ngọc lúc này đã triệt để nổi giận, giận nhưng vẫn rất ngượng ngùng dù gì nàng cũng lag xử nữ.

– Ta còn có chân, chân ta cũng có thể vẽ tranh, nhất định có thể đem thân thể ngươi vẽ ra vô cùng sống động, khiến cho đám Long Vệ Đoàn khi nhìn vào sẽ chảy máu mũi. Thiên Bảo nói.

– Vô sỉ, bỉ ổi, hạ lưu, đê tiện, vậy thì ta đem toàn bộ tứ chi ngươi chặt đi, đem lưỡi của ngươi cắt đi. Để xem ngươi nói thế nào, vẽ thế nào? Mặc Ngọc lúc này tức giận tới mức tím mặt, lập tức giơ chân lên đạp Thiên Bảo mấy cái. Chỉ là lúc này Thiên Bảo nằm trên mặt đất đã phá giải được huyệt đạo bị cấm chế trong nháy mắt nhảy dựng lên tránh chụp lấy chân của Mặc Ngọc kéo mạnh nàng về phía mình, sau đó mấy ngón tay rơi xoa vào người Mặc Ngọc.

– Xoạt xoạt. Trong lúc đó Mặc Ngọc vô cùng hoảng hốt căn bản không ngờ tới Thiên Bảo có thể phá cấm chế của nàng, cho nên lúc này không kịp phản ứng trong nháy mắt bị hắn cấm chế lại, đem nàng bỏ vào phòng minh.

– Hừ, độc ngươi thân là con gái của Đoàn chủ không ngờ lại độc ác tàn bạo đến vậy, hôm nay để ta giáo huấn ngươi. Mặc Ngọc lúc này đứng ở trong phòng không thể nhúc nhích thìn vẻ mặt tức giận của Thiên Bảo nàng không nghĩ mình đi trừng trị hắn lại bị rơi vào tay hắn:

– Ngươi muốn làm gì? Nếu như ngươi dám làm điều xằng bậy ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cha ta cũng không bỏ qua cho ngươi.

– Ngươi đang uy hiếp ta sao? Ta sẽ cho ngươi biết ta có dám hay không. Thiên Bảo giơ tay phải lên, rồi vung về phía trước.

– A… Tay Thiên Bảo còn chưa hạ xuống Mặc Ngọc đã nhắm hai mắt lại hét lớn.

– Kêu la cái gì, ta còn chưa làm gì mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui