Ngạo Kiếm Vô Song

Sau mấy ngày lang bạc trong rừng núi cuối cùng Thiên Bảo cũng đến được đồng bằng, nơi này là huyện Hồ một khu vực khá hẻo lãnh của của Hồng Liên Quốc.

Hắn đến một quán ăn ven đường ăn một bát mì để giải tỏa cơn đói thì một người từ đâu bị đánh bay tới và vào bàn hắn ngồi, làm chiếc bàn vỡ vụn. Nhanh như chớp Thiên Bảo cầm bát mì ngả về phía sau sau đó xoáy ghế qua một bên, giữ thăng bằng ngồi tiếp tục ăn bát mì của mình.

Bên này hắn ăn hăng say chừng nào thì ngoài đường người ta đánh nhau chém lộn hăng hái bấy nhiêu.

Sau một hồi đại chiến kinh thiên à không kinh phố động phường, mấy nhóm người bao vay quanh năm người còn xót lại.

Sau khi no nê hắn gọi tiểu nhị đàn nấp sau quầy đến tính tiền sẵn hỏi thăm.

– Nơi này rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại náo loạn như vậy. Thiên Bảo đặt lên bàng một thỏi bạc.

Thấy tiền tên tiểu nhị liền sáng mắt cầm thỏi bạc cất vào trong túi rồi cười nói.

– Khách quan không biết huyện Hồ tuy do quan phủ quản lý nhưng thực chất không có tiếng nói, chủ thật sự nơi này là đệ nhất gia tộc Trang Gia.

Nhưng lão gia chủ tuổi đã cao sắp gần đất xa trời nên muốn tìm người thừa kế làm gia chủ đời tiếp theo. Ngừng một chút hắn lại nói tiếp.

– Nhưng Trang gia chủ là người công bằng không thiên vị ai cả, là gia chủ phải là người có thực lực có tài trí mới có thể phục người vì vậy đã mở ra một cuộc đấu dành quyền thừa kế.

Tên tiểu nhị chỉ vào đám người ngoài đường rồi bắt đầu liệt kê.

– Trang gia chủ phát mỗi người một miếng ngọc bội tượng trưng cho quyền thừa kế, rồi cho họ đấu với nhau tự ra sức chiêu nạp thuộc hạ rồi cùng tranh giành miễng không được ra tay giết hại còn dùng thủ đoạn nào đề đoạt ngọc bội của người khác cũng được.

Khách quan nhìn xem nam tử râu quai nón kia là trưởng tử Trang Thanh Hoàng là người đam mê với võ học, tính cách thô lỗ nhưng mẫu thăn của hắn là người của Tật phong tộc ở phía bắc huyện Hồ.

Tiếp theo là mỹ nữ áo tím đó là tam tiểu thư Trang Thanh Ly nàng là người thông minh mưu trí rất biết lấy lòng người khác, nên nàng chiêu mộ được rất nhiều nhân sĩ trẻ nàng được xem là đối thủ ngang sức đại ca mình.

Cuối cùng nhóm ngưới bên cạnh là của lục thiếu gia, là người rất ít khi xuất hiện rất it người biết mặt của Tranh Thanh Thiện. Nghe nói tính cách ngược lại với cái tên rât mưu mô xảo quyệt, thủ đoạn tàn nhẫn. Thiên Bảo nghe xong phất tay cho tiểu nhị lui đi, còn hắn nhìn ra tiếp tục làm khán giả.

– Thất mụi còn không giao ngọc bội ra đây.

Trang Thanh Hoàng hừ lạnh một tiếng:

– Nếu như vậy ngươi cũng đừng có trách đại ca nhẫn tâm.

Trang Thanh Thanh lắc lắc đầu nói:

– Đại ca, có chết ta cũng không giao cho ngươi.

Khác với những người khác có cả một bầy thủ hạ sau lưng, sau lưng Trang Thanh Thanh chỉ có bốn người.

Trong đó có một lão bà đã qua thất tuần, là nô tỳ của mẫu thân nàng, sau khi mẫu thân nàng mất lão bà cũng theo phò trợ cho nàng. Tiếp theo là một lão giả tầm lục tuần là người mà Phụ Thân nàng Trang Thanh Tuấn phái tới bảo vệ nàng, mặc dù có thực lực Tiềm Long Tam Trọng nhưng bởi vì tuổi quá lớn, khí huyết suy bại, đã bắt đầu đi xuống dốc, thực lực không lớn bằng lúc trước, chỉ còn bằng một cái Tiềm Long nhất trọng.

Mỗi một đứa con của Trang Thanh Tuấn đều có một người được hắn phái tới một cái thuộc hạ để bảo vệ cũng là thành thân tín của con mìnhh, đồng nghĩa số phận của những người này từ nay sẽ gắn với chủ nhân mới của mình, chủ vinh thì thuộc hạ được thơm lây, mà chủ sống nhây thì nô tài cũng sấp mặt.

Một người khác chính là thị nữ tuổi không kém gì Trang Thanh Thanh, nàng từ nhỏ lớn lên cùng Thanh Thanh, tuy có học qua võ công nhưng cũng chỉ có thực lực cũng không cao, chỉ đủ tự bảo đánh bọn trẻ trâu lưu manh ngoài đường đủ để bảo vệ mình mà thôi.

Người cuối cùng còn đáng tin một chút, đó là trung niên ba mươi tuổi, Thiên Bảo nhìn sơ quá thấy hắn là người có thực lực cao nhất Tiềm Long ngũ trọng, đáng tiếc hắn chỉ có một người không thể mình anh chấp hết được, còn những bên kia tùy tiện tìm một thủ hạ cũng mạnh hơn hắn.

Bốn thuộc hạ của Trang Thanh Thanh thấy chủ tử bị uy hiếp như vậy cũng cắn răn nhảy ra phía trước che chắn, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ có thể đứng ra làm bia thôi, bọn họ biết mình căn bản không phải đối thủ của thuộc hạ Trang Thanh Hoàng(tên của thằng đại ca).

– Trang Thanh Thanh, ngươi đừng cố đấm ăn sôi.

Trang Thanh Hoàng quát lớn một tiếng, thậm chí hắn còn không gọi thất muội nữa, mà thật ra trước giờ còn chả coi nàng là muội muội của mình.

– Ngươi chỉ là đứa con hoang mà thôi! Khi phụ thân vui đùa bên ngoài vô tình mới để cái tạp chủng ngươi ra đời. Trang Thanh Ly cất giọng diễu cợt, nàng làm tam tỷ của Trang Thanh Thanh. Trang Thanh ly chỉ thẳng mặt nói.

– Thất tiểu thư ta phục mệnh Lục thiếu đến mang theo hảo ý, mong người giao ngọc bội cho Lục Thiếu, đảm bảo cuộc sống sau này của tiểu thư sẽ được thoải mái. Còn nếu vẫn vọng tưởng lấy được vị trí kế thừa Huyện Hồ thì chúng ta sẽ không khách khí. Một thuộc ha trong nhóm người của Trang Thanh Thiện nhẹ nhàng nói.

Nghe được những lời xỉ nhục cùng đe dọa đó khiến trái tim Trang Thanh Thanh như chết lặng, dù nàng có chút không cam tâm nhưng hiện tại lực bất tòng tâm.

Lúc này những người đứng phía xa xem cũng không khỏi lắc đầu tiếc cho Trang Thanh Thanh, nàng xinh đẹp lại tốt tính dù chỉ mới quay về huyện Hồ một thời gian nhưng nàng rất nhân đức hay giúp đỡ mọi người.

Nữ tử lương thiện như vậy chỉ muốn giữ vững vị trí của mình nhưng lại bị các ngươi bức bách nhục nhã như thế, các ngươi có còn là con người nữa không!

Nhưng những người này chỉ dám giữ những lời này trong lòng mà thôi, huyện Hồ Trang gia là độc nhất, những ác nam ác nữ kia đều là con nối dõi của Trang Thanh Tuấn, ai dám xoắn?

Lúc trước họ hoành hành bá đạo trong thành huyện Hồ nhiều năm như vậy, biết bao người khiếu nại quan phủ những cũng chỉ một kết cục bị đuổi đi hoặc mất tích một cách lặng lẽ.

Ai ai cũng biết câu nói thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân chỉ là lời nói suông đối với một nơi xa bàn tay của thiên tử như này, nó không thành hiện thực trong huyện Hồ này.

Thuộc hạ của Trang Thanh Thanh vô cùng phẫn nộ quát to.

– Các ngươi câm miệng! Không cho phép ngươi sĩ nhục tiểu thư.

– Các ngươi có bản lãnh lên lôi đài. Ta sẽ đánh với các ngươi.

Trung niên thuộc hạ của nàng Trang Thanh Thanh giận giữ nói.

Thiên Bảo phía ngoài nghe xong phụt cưởi.

– Ngực to không não. À không thằng này là ảo tưởng sức mạnh.

– Tần huynh! Đừng làm chuyện điên rồ!

Trang Thanh Thanh lập tức giật mình, vội vàng hét lên. Lên lôi đài khác gì đi tìm chết những người này luôn ở cạnh nàng, tình cảm gắn bó, không thể nhìn họ chết.

Trung niên họ Tần quay lưng lại đáp.

– Tiểu thư, ngươi đối xử tốt với chúng ta, chúng ta nhận được ân huệ từ người rất nhiều rồi cũng đến lúc trả.

– Nếu không có tiểu thư cứu ta, chỉ sợ ta đã sớm xanh cỏ rồi.

– Cái mạng này là tiểu thư cứu lại, nên lúc này liều cái mạng này thì ta cũng không thể nhìn bọn chúng sĩ nhục tiểu thư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui