Ngạo Mạn Và Biến Đen

Sáng ngày thứ hai Trác Diễm còn bệnh mà vẫn đi đến công ty.

Nguyễn Tương Nam nhìn tủ treo quần áo của anh, cũng không biết khi nào thì sự kiên nhẫn của anh sẽ tiêu hao hết, sau khi nghĩ lại, dứt khoát không muốn làm khó mình tự nghĩ đến vấn đề không có kết quả này, vẫn là thuận theo tự nhiên cũng tốt.

Buổi sáng có một ca cấp cứu, chủ nhiệm bắt người khắp nơi, nhìn thấy cô cũng trực tiếp kéo tới: “Cô nhanh đi giúp Diệp Trưng một tay, bên kia chỉ có mình cậu ta.”

Nguyễn Tương Nam đeo ống nghe khám bệnh liền đi qua.

Cô đi qua hành lang rối bời, mở màn che trong phòng cấp cứu ra, một mảnh xanh trắng, bên trong có y tá bưng khay ra ra vào vào, bình ô xy trộn lẫn với còi báo động, một mảnh rối loạn.

Nguyễn Tương Nam trực tiếp đi vào, chỉ thấy Diệp Trưng đưa lưng về phía cô, đang làm cho tim bệnh nhân phục hồi. Yêu cầu làm tim phục hồi cao, mỗi phút phải trải qua trăm lần, mức độ lõm ngực xuống phải đạt tới ba bốn cm, mười phút đi qua phải dựa vào thể lực gắng gượng. Lưng Diệp Trưng đã ướt đẫm mồ hôi, trán và cằm cũng bắt đầu nhỏ mồ hôi.

Nguyễn Tương Nam nhìn máy theo dõi một chút, nhịp tim bệnh nhân vẫn không bình thường như cũ.

Cô cúi xuống – tự mình xem cánh tay của bệnh nhận, cánh tay kia sưng phù, căn bản nhìn không thấy tĩnh mạch. Cô nâng cánh tay bệnh nhân lên, sau khi ấn cũng không tìm ra tĩnh mạch, cô không khỏi thở dài, đây còn cấp cứu thế nào?

Y tá tiêm cũng vào rất nhanh, nét mặt muốn khóc: “Tĩnh mạch không thông, ống bố trí cũng không vào được, làm sao bây giờ?”

Nguyễn Tương Nam nhận lấy dụng cụ trong tay cô: “Tôi tới.”

Năm đó lúc thay đổi thời điểm liên tục cô cũng đã làm thuốc mê, học qua chích, cứ dựa theo kinh nghiệm mà đẩy ống tiêm vào. Thật ra thì như vậy rất mạo hiểm, toàn bằng cảm giác trên tay, coi như y tá truởng kinh nghiệm phong phú cũng chưa chắc được như vậy.

Diệp Trưng vừa ấn tim vừa thở gấp nói: “Có chắc chắn không? Không chắc liền đổi người.”

Nguyễn Tương Nam đẩy mạnh ống tiêm vào, máu chưa trở lại, suy nghĩ một chút lại tiêm tiếp bình nước biển và ống tiêm, điều chỉnh vị trí tay của bệnh nhân, giọt dịch kia bắt đầu nổi liền thẳng tắp, mà dưới da cũng không có dấu vết lõm vào —— cô tìm chính xác vị trí của tĩnh mạch rồi.

Vừa đúng lúc bên ngoài cũng có bác sĩ ngoại khoa vào thay thế Diệp Trưng, anh lau mồ hôi trên khuôn mặt, thở dồn dập: “Tôi là bác sĩ mổ chính của bệnh nhân này, tôi xin cho cô hỗ trợ phụ, không có vấn đề chứ?”

Nguyễn Tương Nam nói: “Tốt nhất không cần, tôi phát hiện mỗi lần hợp tác với anh đều sẽ có chút vấn đề.”

Diệp Trưng lau sạch toàn bộ mồ hôi, lộ ra cái trán sáng bóng: “Ca bệnh lần này rất đặc biệt, vẫn không thể chuẩn đoán chính xác hoàn toàn —— cô thật không muốn thử một chút?”

Giằng co nửa ngày, cuối cùng máy theo dõi tim cũng bắt đầu động.

Nguyễn Tương Nam nhìn chằm chằm máy hồi lâu, chợt nhớ tới năm mười sáu tuổi, cô tận mắt thấy trên máy theo dõi của cha trong phòng bệnh, chỉ có thể ép tim. Thật ra thì cô rất không thích nghe tiếng còi báo động, cũng rất sợ đối mặt với máy theo dõi nhịp tim, nhưng lại không thể không đối mặt —— không thể bởi vì không xem được kết quả mà lùi bước.

Tan việc, Nguyễn Tương Nam và Diệp Trưng tiếp tục thảo luận ca mỗ, trong phòng ăn quá ồn, không thể nghi ngờ chính là chỗ không thích hợp bàn bạc. Hai người phải đi tới nhà cô bàn bạc.

Năm đó Nguyễn Tương Nam chuyển ra khỏi nhà họ Nghiêm, ngược lại Diệp Trưng biết chuyện, đến bây giờ cô cảm thấy anh ta đối với việc cô bỏ nhà đi không đồng ý cũng không phản đối. Thật ra thì cũng đủ rồi, mọi người đều phản đối, chỉ có một mình anh là bỏ phiếu trắng, cũng coi ủng hộ cho tính khư khư cố chấp của cô một chút.

Diệp Trưng vào phòng, liếc mắt liền nhìn thấy áo khoác treo trên giá áo: “Savile Row làm thủ công, Trác Diễm vẫn đủ tiền.”

“Cũng không phải là tiền của tôi, có gì đáng giá phải cao hứng sao?” Nguyễn Tương Nam rót trà cho anh, lấy sách chuyên nghiệp ra tìm ca bệnh.

“Anh ta sẽ là của cô, cô vẫn là của cô.” Diệp Trưng cười híp mắt, “Chỗ này chính là một vấn đề.”

Một trong những oán niệm của Trác Diễm chính là không trở thành máy rút tiền của co, câu nói lúc đó vẫn còn văng vẳng bên tai. Nguyễn Tương Nam lật tới điều mục mấu chốt kia: “Tôi nhớ ở gần chỗ này, anh tới xem ——"

Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng mở khoá. Người tới không có suy nghĩ khác, sáng nay anh còn muốn hỏi cô chìa khoá dự bị. Nguyễn Tương Nam quay đầu lại nhìn, Diệp Trưng đã giành chào hỏi trước cô: “Trác thiếu.”

Trác Diễm nhìn thấy anh ta, tâm tình cũng không có gì. Hai anh em nhà họ Diệp trong khoảng thời gian này xem ra nhất định làm khó dễ anh, Diệp Tỷ chiếm chỗ ở của anh cũng được, dù sao bọn anh cũng là bạn tốt nhiều năm, nhưng Diệp Trưng ở đây, thật sự làm cho sắc mặt anh không tốt. Anh gật đầu: “Chào anh.”

Diệp Trưng mỉm cười: “Ngồi, tôi rót cho anh ly trà.”

Nguyễn Tương Nam thật không có gì để nói, anh vậy mà dùng thân phận chủ nhà tới đón Trác Diễm, tỷ lệ đốt lửa là một trăm phần trăm.

Trác Diễm lập tức nói: “Người tới là khách, hay là tôi rót trà giúp anh vậy.”

Diệp Trưng nghiêng đầu mỉm cười sâu xa với cô, ánh mắt kia nói rõ ràng “Nhìn đi, đây chính là thủ đoạn, học một chút”. Nguyễn Tương Nam nhìn anh ta, im lặng nói: “Chớ chọc anh ấy, lỡ như anh không lên bàn mổ được thì hỏng bét.” Gặp sức mạnh cường bạo của Trác Diễm, Diệp Trưng đúng là hơi quá.

Trác Diễm rót trà ra, đẩy cái tách tới trước mặt hai người, lại xoay người qua bên kia, mở Laptop chuẩn bị xử lí tài liệu. Anh nhập một dãy mật mã, vừa quay đầu lại, thấy hai người kia bộ dạng muốn nói lại thôi, chỉ cảm thấy tức giận.

Nguyễn Tương Nam cúi đầu đọc sách, bỗng nhiên nói: “Tìm được rồi, chính là bệnh này, anh cảm thấy giống không?”

Bọn họ chính xác là đang bàn bạc công việc, thái độ cũng không hề mờ ám, loại giải quyết việc chung này. Trác Diễm vừa nhìn màn hình Laptop trống không, vừa hết sức suy nghĩ những từ chuyên môn mà hai người đang nói. Cuối cùng cuộc bàn bạc về ca phẫu thuật kia kết thúc, anh thở phào nhẹ nhõm, có thể tiễn khách.

Bỗng nhiên nghe Diệp Trưng nói ở phía sau: “Chuyện kết hôn đã nói với cô lần trước, cô tính như thế nào?”

Tay Trác Diễm run một cá, một sấp tài liệu trong tay rơi tán loạn trên sàn nhà.

Nguyễn Tương Nam dùng khẩu hình miệng nói với anh ta: “Tôi sẽ bị anh hại chết.”

Mặt Diệp Trưng không đổi sắc, nhìn cô càng thêm thành khẩn: “Tôi rất có thành ý, xin tin tưởng tôi —— dĩ nhiên hôn nhân là chuyện đại sự của cô, chính xác cũng nên suy nghĩ kĩ, cô có thể suy nghĩ kĩ rồi nói kết quả với tôi.”

Nguyễn Tương Nam không nói gì đưa anh tới cửa.

Diệp Trưng lại nói: “Thật ra thì chúng ta hợp lại, có thể lấy tên là Hắc Phong Song Sát.”

Nguyễn Tương Nam bị anh chọc cười: “Tôi lại không độc ác, sao lại muốn gọi cái này.”

Sau lưng vang lên tiếng ly trà rơi xuống bàn trà.

Nguyễn Tương Nam nói: “Ừ, ngày mai đến phiên tôi trực phòng bệnh, anh xếp hàng trực ngày nào?”

Diệp Trưng khẽ mỉm cười: “Tôi cũng là ngày mai, thật trùng hợp.”

Nguyễn Tương Nam tiễn Diệp Trưng xong, quay người lại thấy Trác Diễm ngồi trên ghế sa lon, Laptop vứt sang một bên, sắc mặt rất khó coi. Nhưng chi cách chốc lát, sắc mặt căng thẳng của anh từ từ thả lỏng, xoay đầu nhìn cô, giọng nói bình tĩnh: “Hôn nhân là chuyện đại sự, hay là chờ suy nghĩ chu toàn rồi quyết định.”

Nguyễn Tương Nam liếc anh một cái: “Đó là đương nhiên.”

“Nguyễn Tương Nam, ” anh đứng dậy, đưa lưng về phía cô, “Rất đáng tiếc em cũng không có cơ hội suy tính chuyện hôn nhân đại sự rồi.”

Ngược lại anh rất ít khi nói chuyện mà gọi cả tên lẫn họ của cô.

Cô có chút không giải thích được: “Có ý gì?”

“Em đùa giỡn tôi nhiều năm như vậy, nói thu lại là thu lại, nói kết thúc là kết thúc, tất cả đều là em quyết định, ” Trác Diễm nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, “Nhưng là, tôi còn chưa phát biểu bất kỳ quan điểm gì về chuyện này.”

Nguyễn Tương Nam khẽ nheo mắt, tốt lắm, anh còn muốn bọc phát: “Nói đùa giỡn khoog khỏi quá nghiêm trọng rồi.”

Trác Diễm vươn tay ra, từ từ vuốt gò má cô, thật là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lại biết lừa gạt người khác: “Nguyễn Tương Nam, nếu lừa tôi đến tay, em phải phụ trách tới cùng.”

Chiều nay Trác Diễm vẫn không về khách sạn, mà đang qua đêm trên ghế sa lon trong phòng khách.

Nguyễn Tương Nam vào phòng trước, còn thuận tay phá trái cửa, cảm giác sợ hãi trong lòng, anh còn nói “phụ trách” gì thế, đùa gì vậy, cô phải phụ trách cái gì. Từ trước đến giờ cô chính là người không chịu trách nhiệm.

Đúng giờ cô rời giường thì thấy Trác Diễm đã thức dậy, còn đi xuống dưới mua đồ ăn sáng về. Anh chỉ chỉ bát đũa trên bàn, giọng nói bình tĩnh: “Ăn đi, em cũng không ăn mấy ngày rồi.”

Nguyễn Tương Nam chế nhạo nói: “Anh chuẩn bị cái này là muốn xử lí tôi như thế nào?”

Trác Diễm ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với cô: “Em nghĩ tôi sẽ xử lí như thế nào?”

“Cho Bạch Y thiên sứ bắt đủ xác chết mới thôi. Tôi cảm thấy được việc làm của tôi có giá trị cao hơn việc của anh một chút, tuyệt đối không thuộc về loại bỏ đi.”

Trác Diễm cầm áo khoác móc trên giá, quan sát cô: “Được, thì cho em được toàn thây.”

Nguyễn Tương Nam vừa đến bệnh viện tìm Diệp Trưng, trực tiếp than phiền: “Ngày hôm qua tôi không nên để cho anh kích thích Trác Diễm, lần này tốt lắm, tôi cảm thấy tinh thần anh ta bắt đầu phân liệt rồi.”

Diệp Trưng đang mặc bộ áo khoác trắng, vừa cầm giấy ghi chú bỏ vào trong túi áo, vừa lên tiếng nói: “Đây không phải là cô cũng thấy sao? Ồ, cô nói tôi biết người này nhiều năm, lần đầu tiên thấy cô kinh ngạc, tôi cảm thấy thế giới này vẫn có thiên lí.”

Nguyễn Tương Nam đi tới tháo áo khoác trắng dài của anh: “Anh lại lấy quần áo của người khác.”

Diệp Trưng lại cởi áo khoác ra, nhìn cổ áo một chút, tên ở phía trên không phải của anh, lại bình tĩnh mặc vào: “Không sao, sạch sẽ mới vừa được đưa tới, tôi sẽ không chê nó bẩn.” Anh dừng lại một chút, nói: “Đúng rồi, nói cho cô biết một tin xấu, sáng hôm nay gặp phải chủ nhiệm, ông ấy nói với tôi, tiệc tân niên năm nay ngoại khoa chúng ta không ở cùng với y tá, nói cách khác, khoa chúng ta sẽ phải độc lập.”

Dáng vẻ Nguyễn Tương Nam không sao cả: “Không phải cho anh sao? Năm ngoái Diệp thiếu gia đa tài đa nghệ có thể song ca với y tá, năm nay liền đổi thành đơn ca.” Nghĩ đến tiệc năm ngoái, Diệp Trưng này là một màu xanh lá giữa rừng hoa hồng, quả thật làm phái nam cả bệnh viện ghen ghét.

“Chủ nhiệm còn nói, hoàn hảo ngoại khoa của chúng ta còn có một cô gái, nếu không cũng chỉ có thể trình diễn Đoạn Bối Sơn (*)”.

(*) Đoạn Bối Sơn : gay

Còn có một cô gái.

Tự dưng Nguyễn Tương Nam cảm thấy lạnh đến buồn nôn: “Tôi không ngại diễn Đoạn Bối Sơn, tôi có thể cải trang thành đàn ông.”

Diệp Trưng khẽ mỉm cười: “Nguyễn Thế Mỹ, tôi biết rõ diễn trò đối với cô mà nói cũng không phải là vấn đề khó khăn.”

Nguyễn Tương Nam nhíu nhíu mày: “Cái gì Thế Mỹ?”

Diệp Trưng khoát khoát tay, dứt khoát đi về phòng. Cô cũng đi theo đến phòng khám bệnh, y tá ở cửa nhìn thấy cô che miệng cười vui, đây không phải là cô không bình thường, chính là cái thế giới này không bình thường: “Có gì đáng cười thì chia sẽ cho mọi người với?”

Y tá cười nói: “Nghe nói ngoại khoa các người chuẩn bị biểu diễn 《 trát mỹ án 》cho tiệc tân niên hằng năm, bác sĩ Nguyễn trúng thầu rồi.”

Nguyễn Tương Nam nhớ tới Diệp Trưng gọi cô một tiếng “Nguyễn Thế Mỹ”, rợn cả tóc gáy, nếu như cô diễn cái này, vậy Tần Hương Liên là vị nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui