Ở nơi xa xôi đằng kia, cát vàng bay múa, vung lên tầng tầng lớp lớp sương mù.
Quân đội nghiêm chỉnh xếp thành hang hệt như một cuộn song dày im lặng đứng trong vùng núi hoang vu không tiếng động, ở nơi đóng quân, chính khí cuồn cuộn, chấn động một mảnh sơn cốc.
Vị tướng quân có dáng người cao to ngồi ngay ngắn trên ngựa, khuôn mặt tuấn dật, mái tóc dài được bới cẩn thẩn thả phía xòa lên khôi giáp, lãnh mâu không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía xa xăm.
Hoàng hôn biến mất, trăng bắt đầu lên, quân đội không chút ũ rũ, yên lặng đứng sát nhau không nhúc nhích.
Trăng treo lên trời hệt như một chiếc lưỡi hái sang choang, ánh trăng sang rực soi rọi xuống đất, vị tướng quân lặng lẽ giấu nét đau đớn trên khuôn mặt tuấn dật vào trong khôi giáp. Hắn nắm chặt tay phải, đốt ngón tay dài mảnh khảnh dưới ánh trăng càng thêm trong suốt, khuôn mặt hắn cũng dần trở nên trắng bệch hơn. . . . .
Qủy Diện phó tướng đi theo trông thấy một màn vậy, thần sắc không đổi. "Tướng quân. . . . . ."
"Không sao." Hắn cắn chặt răng, tuấn nhan do đau đớn càng trở nên trắng bệch.
Qủy Diện phó tướng giương mắt nhìn sắc trời, sắc mặt thâm trầm trở nên xanh mét. "Tướng quân, không bằng. . . . . ."
"Không được." Nơi đang đứng là biên giới Bắc Ngụy, là một vùng đất không có người quản lí trông coi nên bọn Qủy lùn [nguyên vân giặc Oa: quân đội Nhật] càn rỡ độc chiếm làm bá chủ, nếu như bọn hắn có nhân tài mưu lược liền sẽ lợi dụng cơ hội này tập kích bọn hắn, lúc đó tướng sĩ sẽ thật sự nguy nan.
Đôi mắt cô độc của hắn lướt một vòng quanh núi, lãnh lung nói: "Truyền lệnh xuống, chuẩn bị hồi thành ngay lập tức."
"Dạ, tướng quân. . . . . ."
Ánh mắt uy nghiêm lặng lẽ liếc qua, Qủy Diện phó tướng cắn cắn môi, vừa vung dây cương vừa truyền lệnh.
Một trận đau nhức lại truyền đến, tướng quân cắn chặt răng, ngưng thần vận khí, cố gắng ngăn chặn cơn đau xâm nhập vào người.
Ánh trăng nấp sau rặng mây lúc ẩn lúc hiện, cổ độc trong người hắn cũng tùy thời dữ dội như một con tằm ăn sâu vào người, xương hắn đôi lúc lại va vào nhau ken két vì đau đớn. Từ tứ chi truyền đến một cỗ thống khổ rồi lan dần khắp cpw thể khiến hắn phải tĩnh tâm ngưng khí ức chế, lúc này nếu không tập trung chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, tkinh mạch vỡ tan, ngũ tạng tán loạn.
Sau khi đem lệnh truyền xuống, Qủy Diện phó tướng vội vàng chạy về, canh giữ ở bên người hắn một chút cũng không rời
Ánh trăng trong trẻo soi ọi từng ngóc ngách, dưới ánh sang dìu dịu trên mặt hắn hiện lên lấm tấm mồ hôi, Qủy Diện phó tướng trong lòng căng thẳng, ánh mắt khó giấu một tia đau thương dữ dội.
Vị tướng quân kia nửa điểm cũng không nhìn hắn [Qủy Diện phó tướng], hắn [Phùng Bạt] ngửa đầu, nhìn về phía xa xôi phía trước, hướng đó là hoàng thành, ở đó, cũng là. . . . . . Nơi mà nàng đang ở. Ánh trăng nhàn nhạt, lúc này hắn càng nhớ nàng, tim đập lien hồi trong đau đớn, hắn biết rõ điểm này, bong hình xinh đẹp ngự trị trong tâm hắn một chút không biến đi.
Nàng rốt cục đã trở lại. . . . . . Giờ phút này, nàng có mạnh khỏe không?
Bỗng nhiên, bỗng nhiên từ trong núi lóe lên mấy đạp ánh sang chói lòa, lãnh mâu [mắt lạnh] hắn hơi trầm xuống, lạnh giọng nói: "Phòng bị!"
Qủy Diện phó tướng bên cạnh hắn cũng nhìn thấy được mấy đạo bạch quang, sắc mặt hắn trầm xuống, ra lệnh: "Toàn quân phòng bị!"
Đội ngũ ngay lập tức đi vào trạng thái phong bị gắt gao.
Màu sắc sơn cốc bỗng nhiên đen kịt, một mạt than ảnh u lam đứng trên thạch trụ [cột đá] dần dần hiện ra, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu mọi tầng cách trở, bắn thẳng đến hướng vị tướng quân đang ngồi trên yên ngựa. Khóe môi hắn khẽ cong lên, trên mặt thoáng ra một nét cười tà khí. "Phùng Bạt, đã lâu không gặp."
Phía trong vang lên một tràng thanh âm trêu chọc, thanh thúy mà quỷ mị.
Nghe vậy, cổ độc hành hạ càng khiến cho sắc mặt Phùng Bạt càng trở nên như sứ trắng, tuy vậy trong lãnh mâu vẫn không giảm một tia cuồng ngạo nào, đôi mắt hắn things chốc dừng lại, điềm đạm nói: "Tam hoàng tử tự mình ra nghênh đón,mặt mũi của tại hạ quả không nhỏ."
Bỗng dưng, ngân bạch khôi giáp [áo giáp trắng bạc] ở dưới ánh trăng chợt lóe lên một tia sáng, tung than hình nhảy phốc ra phía sau, bóng dáng cao lớn thon dài của hắn thoáng chốc đã dừng trước người của Tam hoàng tử Thác Bạt Phạm..
"Hảo công phu." Thác Bạt Phàm khẽ thất kinh, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, hướng Phùng Bạt đâm tới sát chiêu.
Bắt giặc trước hết phải bắt vua, hai người tâm tư tương thông. Không cần nhiều lời, binh khí nhanh chóng va chạm với nhau inh ỏi.
Trong sơn cốc, tiếng chém giết vang lên không dứt.
Ánh đao cùng ánh lửa song song lóe lên, đêm càng thêm lạnh, sương mù dần dần trở nên dày đặc. . . . . .
Cổ độc lại phát tác, đau nhức như tăng lên ba phần, khuôn mặt tuấn lãng của Phùng Bạt nhăn nhó khó chịu. Tầm mắt lơ đãng đảo về hướng xa xa phía kia, tâm mặc dù lạnh, nhưng lại không che nổi một tia trầm ấm ôn nhu. Hắn tìm kiếm nữ nhân này đã một trăm ngàn năm, cuối hắn cũng đã tìm được!
Đại đao vung lên, bóng dáng trắng muốt trông càng tiêu sát [tiêu điều + sát khí]. . . . . .
---***---***---***---***---***---
(1)thực cốt chi đau: cơn đau như khoét mòn của xương cốt, thông cảm, dịch ra không hay nên Juvia để nguyên luôn.