Lắc đầu, tâm trạng không hiểu sau lại sa sút. Đầu nàng nghiêng qua ngọc chưởng(2), ánh mắt phiền muộn trông về phía xa, yếu ớt hỏi:-“Mộ Dung Vân... hắn là người như thế nào?”
Tâm Đồng thấy nàng gọi thẳng tục danh của vương gia mà không ngạc nhiên, giống như từ trước nàng đã luôn gọi như vậy, nàng ta thu lại tinh thần, sợ hãi nói:-“Vương gia... vương gia ngày thường anh tuấn tiêu sái(3), là một nhân vật tiên nhân”.
-“Thật không?”. Đó không phải hàm ý là bên người hắn, số nữ nhân hay cơ thiếp càng quá sức tưởng tượng của nàng sao?
Một soái ca phong lưu quý tộc, cho dù không giống hoàng đế hậu cung ba nghìn, nhưng cũng sợ là không thua kém bao nhiêu.
-“Tiểu thư, tay của người...”. Tâm Đồng chú ý đến bàn tay ngọc vốn trắng hồng đang hóa xanh của nàng do bị đập lúc nãy:-“Nô tỳ đi lấy chút thuốc mỡ giảm đau đến cho tiểu thư, người nhẫn nại một chút, nô tỳ sẽ lập tức trở về”.
Dứt lời, cũng không để nàng phản ứng, nhắc váy hướng về phía sương viện mà chạy.
Dương Hi nhìn về cái bóng dáng của Tâm Đồng đang mất dần, có ngăn cũng không kịp. Nhìn mình da thịt non mềm, trên môi bất đắc dĩ cười một cái. Ở hiện đại, nàng sống hai mươi năm cũng chưa gặp da thịt nhẵn nhụi, bóng loáng như thế này. Cho dù là bọn trẻ con cũng chưa chắc là được như thế, cổ đại này, quả thật đúng là vùng đất địa linh nhân kiệt(4) nha.
Không biết ở đây với ở thế kỷ hai mươi mốt mà nàng sống thời gian và niên đại(5) có như nhau không. Nàng đến đây đã hơn một tháng, ở hiện đại, có lẽ là ‘chết’ cũng hơn một tháng? Sự biến mất của nàng chắc cũng không còn nhiều người quan tâm, tìm hiểu. Sau vài năm nữa, chắc cũng không có ai nớ rằng trên thế giới có một Dương Hi từng tồn tại đâu.
Thì ra, nàng cũng sợ người ta quên lãng...
Một cô hồn bay đến thời thế này, tài năng của nàng ở thời bình có thể áp dụng ở đây sao? Số phận cuộc đời mờ mịt, nàng còn có cơ hội để quay về chứ?
Cha mẹ từng ly dị đã khiến nàng một thời thương tâm không ngớt, ở thời điểm này bắt đầu hồi tưởng lại, đã không còn khó chịu hay mất mác giống trước, không yêu, không hận. Trên đời này thứ duy nhất có thể vướng bận nàng, chỉ có còn người cùng nàng rơi xuống vách núi – Hoắc Vũ...
Nàng nằm dài trên ghế, tâm cũng không biết đang du ngoạn về đâu.
-“Ở đây, ta có thể hạnh phúc sao?”. Nếu không thể quay về, chi bằng nghĩ cách để bản thân sống tốt một chút. Trải qua một lần chết, mới biết sinh mệnh đáng quý nhường nào.
Không ai có thể trả lời nàng, mà nàng cũng không khẩn cầu người khác trả lời. Vấn đề này, không ai có thể trả lời được.
-“Nếu rời khỏi nơi này... có hay không sẽ tốt lên một chút?”. Ở đây phải chăng tự do cũng bị kìm hãm? Tại thế giới nam tôn nữ ti này(6), số phận của nữ nhân đều phụ thuộc vào nam nhân. Một khi nam nhân này đối với mình bạc bẽo, kết cục chỉ có thảm kịch mà thôi.
Chuyện nữ tử cổ đại có kết quả bi thảm nàng biết không ít, mà những kết cục đó, đều do nam nhân ban tặng cho bọn họ.
-“Lẽ nào ly khai(7) nam nhân bọn ta sẽ sống không nổi sao?”. Hơi nghiêng đầu, lời này chắc chắn là nhát chết Tâm Đồng nha.
Khóe môi gợi lên một nụ cười nghịch ngợm, nàng chậm rãi xoay người lại. Bỗng nhiên ý cười dừng ở trên môi, hảo soái ca(8) tức giận nga ----
Mày kiếm tinh mâu(9), ngũ quan(10) tinh tế quả thực là kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế. Con ngươi sâu không thấy đáy chính là cái hấp dẫn chết người. Mặc cho ai có liếc xem một cái đều co cảm giác như không tự kiềm chế mà bị hãm sâu vào đôi ngươi đó. Dáng người hảo nhưng cũng khác thường, nhìn sơ qua chắc vượt một thước tám lăm, thon dài cũng thật khôi ngô. Bạch y nhẹ nhàng theo gió lay động, tiêu sái sang trọng, hơi thở tức giận đến hỗn độn.
Thiên a, đây chính là tiên nhân [vâng, bây giờ ta mới biết chị rất háo sắc -_- ], trong khắp thiên hạ chắc chỉ có Hoắc Vũ mới có thể so sánh với hắn.
Đều nói là cổ đại thiếu dinh dưỡng, nuôi người không phát dục [em thề đây chính là tác giả nói :v ] không hoàn toàn, người này sao dáng người tốt đến như vậy? Cái gì mà phát dục không hoàn toàn chứ. Nhìn hắn một thân y phục, không phú thì quý(11), đại khái là thứ tốt đều bị hắn chiếm hết. Cho nên phải nói là, ‘phát dục đặc biệt tốt’.
Cánh tay thực săn chắc, mùi vị nam nhân này thực tốt nga! Còn có xương quai xanh kia..... Nguyên nhân xương quai xanh của nam nhân cũng có thể mê người đến vậy, khiến người ta muốn cắn một ngụm. Khuôn mặt kia, hoàn hảo đến độ mà nữ nhân cũng phải vạn phần ghen tỵ, lan da không mềm nhưng sờ chắc chắn thoải mái, yết hầu gợi cảm. Còn nữa, đôi môi kia, cứ mấp máy lộ ra hơi thở quyến rũ... [bái phục trình tả nhan sắc trai của chị, giờ mới biết chị sắc nữ đến thề lào -_- ].
Chỗ mê người nhất vẫn là cặp mắt kia, như sao như mây, sâu không lường được. Ngay cả trừng mắt cũng thật khiến người ta mê đắm mà chết, tuyệt không hối hận nha... Nhưng mà, mắt hắn, trừng nàng làm gì nga~ [sát khí nga, còn hỏi sao trừng, tự hỏi mình vừa mới nói gì á]
-“Ngươi....ách....a!”.
Bị chính thanh âm của mình làm cho hoảng sợ, Dương Hi lui về sau mấy bước, thẳng đến khi đụng phải cột đá, người mềm nhũn đổ xuống chiếc ghế dài. Miễn cường ngồi xuống ghế, tâm can vẫn kinh sợ không thôi.
Nàng nàng nàng.....cư nhiên bị một nam nhân xa lạ ôm vào trong lồng ngực mà còn tâng bốc gương mặt của người ta, không, là mê đắm người ta đến chảy nước miếng. Thiên a! Dọa người nha!
-“Xem đủ chưa?”. Hắn dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, giọng điệu bình tĩnh không biết là giận hay vui.
-“Ách...đủ...đủ rồi!”. Tâm trạng không ổn định, thay đổi sang thế ngồi thoải mái, khuôn mặt tinh tế đoan trang nhìn hắn.-“Thật sự là quá đẹp nhỉ!”.
Hắn giật giật mi, đối với lời tâng bốc không cố kỵ của nàng hơi hơi kinh ngạc. Hơn nữ, đôi mắt to tròn trong sáng của nàng chăm chú nhìn hắn cứ hồn nhiên vô tư, không chút phóng đãng. Loại ánh mắt này, gợi lên cho hắn một tia hứng thú. Chẳng qua là, biểu tình của hắn mới diễn đạt trên khuôn mặt chưa quá ba giây thì biến mất, trong nháy mắt hắn khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh. Trong bình tĩnh còn vương một chút lạnh lùng dọa người.
-“Ngươi thật không nhớ ta?”. Hắn hỏi, giọng nói thập phần hoài nghi.
-“Không nhớ”. Nàng sảng khoái trả lời, không một tia do dự.
Đúng thật là không nhớ, nàng là Dương Hi mà lại.
-“Ngươi là Mộ Dung Vân?”. Ra vào vương phủ tự do mà không câu nệ lễ tiết, không phải Mộ Dung Vân chẳng lẽ là huynh đệ của hắn. Bất quá, Mộ Dung Vân lại như thế nào lại có sự tiêu sái tuấn dật cùng phong thái quý tộc vô cùng tự nhiên?
Hiện đại đối với Mộ Dung Vân trước giờ luôn đánh giá là ‘tính cách bình thường, trầm ổn’ hay ‘con rối của hoàng đế’. Nhậm chức hai năm đã bị Phùng Bạt đế vứt bỏ. Nhìn thế nào cũng nhìn thấy hắn hào quang chói lọi thì sao có thể cam tâm tình nguyện làm con rối cho hoàng đế đùa cợt.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
(1)sắc đảm bao thiên: sắc khi can đảm bao trùm bầu trời.
(2)ngọc chưởng: ngọc thạch.
(3)anh tuấn tiêu sái: đẹp trai phóng khoáng hoặc tài năng phong độ.
(4)địa linh nhân kiệt: đất tốt người tài.
(5)niên đại: thời đại hay năm(số nhiều).
(6)nam tôn nữ ti: trọng nam khinh nữ.
(7)ly khai: rời đi.
(8)soái ca: anh đẹp trai, soái-đẹp trai.
(9)mày kiếm tinh mâu: mày giống như kiếm, mắt giống như sao.
(10)ngũ quan: tai, mắt, mũi, miệng, thân người.
(11)phi phú tắc quý[nguyên gốc]: không là người giàu có thì cũng là người cao quý.