Hắn không có trả lời, chẳng qua là nhìn thẳng vào nàng, nàng đọc được trong mắt hắn sự thành thực, hoặc có thể là do đóng kịch. Xem ra, hắn chưa hoàn toàn tin tưởng được việc ‘Dương Hi’ mất trí nhớ.
Thấy hắn không để ý đến câu hỏi của mình, nàng nhếch cái miệng nhỏ nhắn, thu hồi tầm mắt dừng trên người hắn để không làm cho chính mình mất mặt.-“Bên kia có ghế, ngươi cứ tự nhiên”.
Cúi người ghé lên trên hành lang đá, không ý thức chơi đùa với mấy bông hoa bên cạnh đình, Dương Hi cố gắng khiến ình đừng để ý đến người đang hiện hữu cạnh bên. Nhưng mà hai đạo ánh mắt sáng quắc kia như hai ngọn lửa đem người ta thiêu sạch, thực là khiến cho người ta không thoải mái a.
Người cổ đại không phải ai cũng hữu lễ sao? Không nói lời nào nhưng cũng không rời khỏi đây, định ở trong này làm cái gì à?
Ánh mắt hắn dừng trên mu bàn tay sưng đỏ của nàng, mới vừa rồi lúc nàng cứu Tâm Đồng hắn đã thấy rõ hết, sự thương hại cũng với đau xót không giống như giả vờ, nàng bây giờ là ôn nhu và điềm tĩnh, những thứ đó là thứ mà Dương Hi trong quá khứ không có được. Vết thương đó, thật có thể thay đổi tâm trí cũng tâm hồn của con người sao?
Tầm mắt nhìn theo ngón tay ngọc của nàng, tuấn nhan(2) bỗng nhiên chau mày.
-“Đau không”.
Thanh âm của hắn vừa mới vang lên, ngón tay ngọc nhỏ dài của nàng đã bị đâm rách, một giọt máu nhỏ như trân châu theo ngón trỏ chảy ra, vô cùng đau nhức.
Nguyên lai nói nháy mắt đã bị đâm thủng cũng không cho là phô trương, thân thể Dương Hi thật là yếu ớt không chịu nổi, hầu như một chút sức đề kháng cũng không có.
Dương Hi nhìn chằm chằm vào vệt máu ngay ngón trỏ, chưa kịp rầu rĩ thì thần tiên nam tử đã sải bước đến trước mặt nàng, khom người đem đầu ngón tay ngậm trong miệng, nhẹ nhàng mút đi giọt máu vừa chảy ra.
Một cỗ nhiệt ấm áp từ môi hắn truyền khắp người nàng, hai má nóng lên, không cần xem gương cũng biết là đang đỏ rực.
Hắn như vậy, có tính là khinh bạc không?
-“Ngươi là Mộ Dung Vân?”. Đây là lời khẳng định. Ở trong vương phủ này, nàng là nữ nhân của Mộ Dung Vân, trừ bỏ hắn thì còn ai có thể đối xử với nàng như vậy trừ phi là người ngu đần mới dám thôi. Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ở cổ đại chính là kim khẩu(3).
-“Đoán xem?”. Nắm được nét bình tĩnh trong mắt nàng, một tia nghi hoặc chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. Hắn lại khôi phục sự trầm tĩnh của bản thân mình.
Người này, rõ ràng là Mộ Dung Vân.
-“Thất vọng sao?”. Mày đậm của hắn khẽ cau lại, lộ ra một dự cảm nguy hiểm.
Lắc đầu, nàng đem bàn tay bị hắn nắm rút về, thản nhiên nghênh tiếp ánh nhìn của hắn.
Thất vọng hay không cũng không biết, chỉ có thể nói rằng nàng có điểm không thể tin được. Ông trời đối với nàng coi như không tệ bạc, trở về cổ đại lại tặng cho nàng một ôn nhu khí suất(4) trượng phu(5), nhưng sẽ tốt hơn nếu bỏ qua sự cơ trí và nét nguy hiểm ẩn trong mắt hắn. Chẳng qua là, nàng thực sự phải gả cho hắn sao? Nam nhân cổ đại đề năm thê bảy thiếp, nàng thật nguyện ý ở thời đại này lập gia đình, cùng nữ nhân khác chia sẻ một trượng phu? Hơn nữa, nam nhân của nàng nhất định là cả đời ong bướm quẩn quanh đến chết cũng không bỏ được.
Nhưng, cho dù là một vợ một chồng thì phải làm như thế nào đây? Chỉ cần thích, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân đều ra ngoài tìm vui thú mới... Tìm kích thích sao? Chỉ là thêm một tần che che lấp lấp thôi. [đoạn này éo hiểu được -_- ]
-“Vì sao muốn gặp Phùng Bạt?”.
Nàng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt tuấn dật thong dong không nhìn ra chút gì gọi là dao động.
Nàng nghĩ tới câu mà nàng cố gắng nói trong lúc mê man chính là ảo giác, té ra tất cả đều bị hữu tâm nhân(6) này nghe được. Người phụ nữ của mình trong lúc sống chết mơ tưởng đến nam nhân khác, cái này đối với hắn chẳng phải là một sự sỉ nhục sao? Nhưng mà nét bình tĩnh trên gương mặt kia, nhìn không ra chút gì là khó chịu cùng phẫn nộ nha.
-“Nếu ta nói ta chẳng qua là tò mò, ngươi tin không?”. Hắn sẽ tin không? Nàng quả thật là tò mò, sùng bái cùng mê luyến, trước kia nàng nghiên cứu gần một năm trời những văn hiến về vị đế quân oai hùng phi phàm. Nhưng, thứ nàng càng tò mò nhất là câu nói mà nàng nghe thấy khi Hoắc Vũ cùng nàng rơi xuống là thật hay là giả, có phải hay không chính là ảo giác của nàng.
-“Tin”.
Tin? Nàng nhíu mi cân nhắc xem lời này là thật hay giả. Ngay cả chính nàng cũng có chút không tin câu nói này, hắn nói hắn tin sao?
Mặc kệ là nói như thế nào, nam nhân này một chút cũng không làm nàng khó xử.
-“Ngươi thích ta sao?”. Nàng ngước mặt, bình tĩnh nhìn hắn.
Hắn ngẩn ra, trong đáy mắt sâu thẳm xẹt qua tia rung động. Đón nhận ánh mắt ngây thơ này của nàng, trên gương mặt thong dong lộ ra một khe hở.
-“Ngươi không thích ta?”. Tựa như đang đàm luận thời tiết với nhau, giọng điệu của nàng bình thản không tả nổi.
Mộ Dung Vân khẳng định là không thích Dương Hi, nếu không lúc nàng tỉnh lại một chút cũng không tới xem nàng. Chẳng qua là...-“Ngươi sẽ cưới ta sao?”
-“Sẽ”. Hooàn toàn không suy nghĩ mà ngay lập tức trả lời, khi nói chuyện đã từng chút khôi phục khí chất tao nhã ôn nhuận lúc trước.
-“Ngươi không thích ta lại muốn cưới ta, như thế, nửa đời sau của ta chẳng phải sẽ rất thê lương lắm sao?”. Nàng khẽ mếu máo, ánh mắt dao động liên hồi như đang mưu toan cái gì.
-“Ý chỉ của tiên đế không thể trái được”. Thản nhiên nói một câu, giống như khẳng định cuộc đời về sau của nàng.
Dương Hi bĩu môi, trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng vì câu nói sắp sửa xuất ra, đối với cái tự cao của hắn tạm thời cho qua:-“Ta có thể đề cập một yêu cầu được không?”.
Không để đối phương đáp lời, nàng ngầm cho rằng hắn đồng ý. Thanh thanh giọng, thẳng lưng, nàng nghiêm trang nói:-“Cái kia... ta nghĩ thật lâu, nghĩ đi nghĩ lại, ta không nên chiếm lấy cái danh hào vương phi này mà vây khốn cuộc sống của vương gia...”
Thu lại tinh thần, tự động xem nhẹ biểu cảm giống như khinh thường trong mắt hắn, nàng lại lần nữa mở miệng:-“Ta biết vương phi ta đối với ngươi chẳng là cái gì, ngăn cản không được việc ngươi thâu nạp thêm nhiều cơ thiếp mỹ mạo, mưu lược vĩ đại, chí lớn, bất quá...”. Nhịn xuống xúc động trên gương mặt trắng bệch, không để ý đến khóe môi hắn nhếch lên, nàng tiếp tục nói:-“Nghe nói ta là An Bình quận chúa cho hoàng đế ngự ban, thân phận cao quý này, tránh không được đối cới hoàng cung thường xuyên qua lại. Nếu ta cứ suốt ngày lộ ra vẻ đau khổ như quả mướp đắng, vương gia ngươi chẳng phải thể diện cũng mất hay sao?”.
-“Thì sao?”. Hắn cuối cùng cũng mở miệng, chính là khẩu khí của hắn cũng không chút gì là vui vẻ. Thật không nghĩ tới rằng nữ nhân này dám uy hiếp hắn.
Mắt hắn tối lại, một tia âm lệ xẹt ngang.
Dương Hi cười cười, không nghĩ rằng nàng sắp khiến hắn nổi giận.-“Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm. Trời đất chừng giám, ta đối với vương gia, một chút bất kính cũng không có”. Đổ mồ hôi, nam nhân này thực sự cẩn thận quá mức.-“Ta chỉ là... chỉ sợ sau khi thành thân với vương gia, cùng vương gia phát sinh chuyện vợ chồng sẽ... sẽ yêu thương vương gia, mà vương gia thì không có năng chỉ có một mình ta, nếu thấy vương gia cùng mấy nữ nhân khác thân mật sẽ tuyệt vọng cùng thống khổ. Không bằng lúc này hai ta đừng phát sinh tình cảm gì lúc này, có như thế... nửa đời sau của ta cũng có thể hảo hảo mà sống”.
Đôi mắt lộ ra vẻ u oán mệt mỏi vô tội, cố gắng gạt bỏ một tia thống khổ đáng thương, đem kỷ nghệ của thế kỷ hai mươi mốt phát huy vô cùng nhuần nhuyễn:-“Ngài là bậc vương tôn vạn người kính ngưỡng, ba nghìn sủng ái đều tập trung vào ngài. Một nữ nhân nho nhỏ như ta thật không đáng kể, mà ta... chỉ cần vương gia cấp cho ta một chút không gian tự do, ta... sẽ cảm kích ngài cả đời, nửa đời sau cũng vì ngài thành tâm cầu phúc, mong ước an khang.
--- ------ ------ ------ ------ --------
(1)khinh bạc: đùa cợt.
(2)tuấn nhan: gương mặt đẹp.
(3)kim khẩu: lời vàng ngọc [ở đây ý chị Hi là nam nữ khác nhau, đây chính là lời quan trọng nhất]
(4)khí suất: phong thái đẹp.
(5)trượng phu: chồng.
(6)hữu tâm nhân: người có tâm.