Đêm nay có chút lạnh. Ngoài cửa sổ tiếng gió nghe sàn sạt, tiếng côn trùng kết bạn kêu vang, tiếng ếch kêu cũng nhè nhẹ lọt vào tai, đúng là mùi vị của vùng quê có khác.
Ở thế kỷ hai mươi mốt không thể nào tìm ra một nơi yên bình như thế. Cho dù vậy, lại không thể gây cho Dương Hi một chút yêu thích.
Không có thói quen nào ở thời đại này, không TV, không máy tính, không máy chơi game, , không phòng tập thể thao, cái gì cũng không có. Nàng phải chịu đựng tình cảnh này hàng đêm sao? Thầm than nhẹ một tiếng, nàng bất đầu tưởng niệm khoảnh khắc ‘tốc độ rùa’ đang từ từ trôi qua ở thời kì cổ đại này.
Nghĩ lại không biết mấy kẻ cổ đại sống như thế nào, nguyên nhân mà họ đoản mệnh có khi nào do vì nhàm chán quá mà chết hay không? Ai...
-“Nha”. Đầu ngón tay ập lên một trận đau nhức, đôi mi thanh tú của nàng rủ xuống, ảo não nhìn đầu ngón tay ứa máu, ngũ quan hoàn mỹ vì đau đớn mà thoáng vặn vẹo.
Thêu! Nữ nhân sống ở thời cổ đại nếu không biết cầm kỳ thi họa(1) sợ chỉ còn cách mày mò nữ hồng(2) mà sống qua ngày tháng thôi. Đem ngón trỏ đưa vào miệng mút, trong đầu bỗng nhiên hình ảnh Mộ Dung Vân vì nàng mà mút ngón tay này, mặt bỗng chốc đỏ lên, tim bất giác đập nhanh thình thịch.
Nhớ tới gương mặt tuấn dật của Mộ Dung Vân giương lên trước mặt, trong lòng nàng hiện lên một tia bi thương.
Lại một lần nữa, không thể không chấp nhận cảnh ngộ của chính mình.
Hôn nhân của nàng và Mộ Dung Vân là do chính tiên đế ngự ban, thành thân là chuyện sớm muộn. Nếu không do sự tình phát sinh trước động phòng hoa chúc lén lút trốn đi, thật tránh không được số kiếp làm nữ nhân của hắn.
Chẳng qua là, qua và năm nữa hắn sẽ chết, đến lúc đó nàng phải làm sao? Không thể hỗ trợ lẫn nhau, tự nhiên là không thể đem thể xác và tinh thần phó thác cho hắn. Huống chi, Phùng Bạt tuyệt đối không bỏ qua thân quyến(3) cả nhà hắn, thân là thê tử dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Cổ đại tranh quyền là thứ mà ở hiện đại nàng xem không ít, cái gì mà tịch thu tài sản giết cả nhà của kẻ phạm tội, rồi tru di cửu tộc linh tinh lang tang. Vận số Mộ Dung gia phỏng chừng cũng không thoát khỏi số mệnh. Bây giờ là sao đây? Nàng thực là không muốn chết nha!
Trốn đi được không?
Không không, chạy đi nàng sợ là nàng còn chết nhanh hơn. Trăm thứ vô dụng nhất là thư sinh, nàng trừ bỏ tài năng đánh chữ bằng máy vi tính thì còn làm gì được nữa? Huống chi đây là cổ đại, nàng so với thư sinh còn kém hơn. Sách sử cùng Hán tự ở thời này bất quá nàng xem cũng thành thạo, chỉ là thân là nữ tử, so với thất học thì không khác mấy a... Hơn nữa ‘Dương Hi’ này thân mình xương mềm, không thể phát huy mấy chuyện miệng làm hàm nhai. Dám thề rằng, nàng mà rời khỏi Vương phủ , một buổi chiều thôi cũng đủ làm nàng đói chết.
Đương nhiên nếu nàng tình nguyện dùng vũ khí nguyên thủy nhất của nữ nhân để mưu sinh [ý chỉ là nhan sắc á], lúc đăng kí cũng khó huống chi là môi đào ngàn người nếm, tay ngọc vạn người nằm. Nàng thà rằng đói chết cũng không làm cái chuyện này nha.
Trốn không được mà ở cũng không xong, thật hết cách, bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Vạn nhất thực bị liên lụy đến không thể không chết, vậy tìm cái vách đen ấy nhảy xuống thử xem, có lẽ cũng có một phần vạn cơ hội đưa nàng quay về hiện đại.
Đúng, liền như vậy đi, không được thì cứ nhảy núi thẳng tiến.
Nhưng mà thật tiếc cho gương mặt tuấn dật điên đảo chúng sinh của Mộ Dung Vân kia rất nhanh sẽ bị chôn vùi trong lòng đất. Này thì mấy trăm mạng trong phủ cuối cung cũng phải theo chủ tử mà về với đất bụi... Nghĩ vậy, nàng không khỏi dâng lên một cảm giác muộn phiền cùng khổ sở.
Nếu có thể thay đổi được kết cục, nàng cũng sẽ không keo kiệt mà hiến một phần sức lực để giúp đỡ. Lịch sử có vì đó mà thay đổi thì nàng căn bản cũng không để ý. Trọng yếu nhất là nàng chỉ là một nữ tử nho nhỏ, như thế thì có thể làm được gì a? Đối với việc triều chính, nàng ngay cả ai gian thần, ai trung thần cũng không phân biệt được. Mộ Dung Vân bị hãm hại khi nào và ra sao nàng cũng không biết, thế thì nàng cống hiến được cái gì?
Chẳng lẽ nói cho Mộ Dung Vân biết hai năm sau ngươi hắn chính là hoàng đế, sau đó lại hai năm sau nữa ngươi sẽ bị Phùng Bạt giết chết? Con sa trư kiêu căng kia chắc chắn sẽ nghĩ rằng nàng bị bệnh nền thần hồn không rõ, mà cũng có thể hắn cho rằng nàng bị điên rồi đem nhốt lại cũng nên.
Nếu như hiện tại có thể biết tường tận được giai đoạn lịch sử này không chừng nàng cũng có thể ngăn ngừa sự việc kinh khủng này phát sinh.
Ai~ phiền muộn ngẩng đầu lên, một bóng đen ngoài cửa đập thẳng vào mắt. Cổ họng căng thẳng, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa là hét thất thanh lên. Người kia đứng ở đó khi nào? Thậm chí biết là bị nàng phát hiện cũng không nhúc nhích mà đứng yên ở đó, hoàn toàn không có ý định rời đi.
-“Tâm Đồng, là em sao?”.- Nàng cẩn thận hỏi, bàn tay nho nhỏ nhuốm đầy mồ hôi.
Là vị ‘Vương gia’ kia sao? Không đâu, hắn không thể nào xuất hiện tại đây vào lúc này được.
Nhưng mà nếu hắn không phải là ‘Vương gia’ thì tột cùng là ai cơ chứ?
Vội quét mắt nhìn sang bốn phía, căn phòng to như vậy mà chỉ có cái kéo nho nhỏ đặt trên bàn kia là hữu dụng thôi.
-“Ngươi... ngươi là ai?”. Lặng lẽ đem kéo giấu vào cổ tay áo, nàng cố trấn định nói:-“Tỳ nữ của ta ngay lập tức sẽ trở lại, ngươi có chạy thì chạy nhanh đi, nếu không chạy mà dám kinh động đến các thị vệ trong phủ này nhất định sẽ chạy không thoát.
Thân ảnh kia không nhúc nhích chút nào, tựa hồ đang ở nơi kia lạnh nhạt cười nhạo nàng.
Dương Hi nắm chặt kéo, mắt mở căng không chớp dõi theo bóng dáng kia, thầm nghĩ nếu hắn dám manh động thì nàng sẽ kêu to, thị vệ tuần tra trong viện nhất định sẽ nghe được.
Nhưng mà, thị vệ trong phủ canh giữ chặt chẽ như thế mà người này lại có thể ra vào như chốn không người. Kia không phải cao thủ thì cũng là bậc công phu không thể xem thường.
Nửa đêm lại đứng canh trước phòng khuê nữ, chẳng lẽ hắn chính là... hái hoa tặc?
Ý niệm này hiện lên trong đầu làm nàng rùng mình sợ hãi.
Không đợi nàng tự suy ngẫm, thân hình bên ngoài cửa sổ khẽ động, nháy mắt đã xuất hiện trước mắt nàng. Vụt qua mắt nàng một cái, chỉ cảm giác như có một luồng gió vồ ập lên người nàng, thân hình bỗng nhiên nhẹ bẫng rời khỏi mặt đất.
Đến khi gió thổi qua bên tai nàng nghe sàn sạt thì nàng cuối cùng mới ý thức được mình đã bị bị bắt làm tù binh, chẳng qua người nọ tốc độ nhanh như điện, ngay cả cơ hội kêu nàng cũng không có a. Mắt thấy vương phủ càng lúc càng xa, sự sợ hãi của nàng bỗng nhiên tăng vọt.
Mộ Dung Vân, cứu mạng~ Nàng không nghĩ sẽ bị sắc ma vũ nhục, cũng không nghĩ là sẽ bị cưỡng trước giết sau...Ô ô ô, ta rất sợ a.
Gió thổi càng lúc càng lớn làm nàng muốn há miệng để thở cũng có chút khó khăn. Như thế này mà kêu lên nhất định sẽ rất đau họng, biết được điều này càng làm cho nàng run lên cầm cập. Trước kia nhảy vực liền bị đem đến cổ đại này hơn một tháng, hiện tại luồng gió to này có thể đem nàng xuyên không được không? Có thể mang nàng về hiện đại được không?
Áp lực gió bên tai bỗng nhiên biến mất. Gió đã dừng lại.
Nàng chậm rãi mở mắt thì phát hiện chính bản thân mình đang ở trong rừng. Lợi dụng một khoảng tự do nàng liền thoát khỏi người kia nhảy về phía sau duy trì một khoảng cách không gần cũng không xa. Kỳ dị nhất chính là hắn không ngăn cản nàng hành động như vậy.
Ánh trăng bạc lấp ló hiện ra khiến cho nàng nhìn rõ người đứng đối diện. Thân hình cao lớn, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ. Hắn, chính là cái người gì đó đứng báo cáo với Mộ Dung Vân lúc trưa kia nha.
Trách không được mà hắn có thể luồn lách được các thị vệ trong phủ, phòng ngày phòng đêm nhưng cướp nhà khó phòng. Thật không nghĩ tới là dung mạo của hắn lại thật tuấn mỹ nha, đúng thực là hái hoa tặc. [xinh đẹp cư nhiên là hái hoa tặc, chân lí đào đâu ra vậy trời :v ]
Dám can đảm nửa đêm bắt nàng đến chốn rừng núi hoang vu lạnh lẽo này, thực không sợ nàng hướng Mộ Dung Vân mà cáo trạng sao? Chẳng lẽ hắn căn bản không tính cho nàng đường sống trở về. [bà chị này thiệt đúng khảo cổ gia, trong thời gian ngắn mà tưởng tượng được nhiều thấy ớn :3 ]
Nghĩ vậy, nàng sợ tới mức khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn bỗng chốc xám như tro.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
(1)cầm kỳ thi họa: đàn, cờ (thời cổ là cờ vây), văn thơ, vẽ tranh.
(2)nữ hồng: công việc của nữ nhân như may vá, nấu ăn.
(3)thân quyến: người nhà, người thân.