Ngạo Thế Cuồng Long

“Con...”

Bạch Liên tức giận suýt chết.

Bà ta không thể nào ngờ được răng con gái mình lại tìm một người bạn trai, khiến bà ta khó chịu vào ngày sinh nhật.

Lần này đúng là mất sạch mặt mũi.

Lát nữa nếu người nhà họ Lâm đến, bà ta cũng không biết nên giải thích với người ta thế nào.

“Mẹ ơi, mẹ đừng tức giận, đây là quà sinh nhật Giang Dạ tặng cho mẹt”

Tô Mỹ Huyên lấy hộp quà trong tay Giang Dạ và mở ra.

Bên trong là một sợi dây chuyền làm bằng đá quý màu xanh hết sức xinh đẹp.

Cô ấy dè dặt đưa sợi dây chuyền bằng đá quý cho bà ta: “Đây là món quà do Giang Dạ cẩn thận lựa chọn, làm quà mừng thọ cho mẹ. Con và Giang Dạ thật lòng yêu nhau, mẹ hãy tác thành cho chúng con nhé!”

“Tránh ra!”

Bạch Liên nổi giận, vung tay phải lên, làm rơi chiếc hộp, sợi dây chuyền đá quý rơi xuống đất.

Ngay cả Tô Mỹ Huyên cũng lảo đảo ngã ra phía sau. Bầu không khí càng lúc càng trở nên rất ngột ngạt. Cả sảnh lớn chợt yên tĩnh lại.

Tất cả khách mời đều che giấu sự lúng túng, họ không dám lên tiếng.

Nhưng họ khẳng định một điều rằng, nhà họ Tô sắp bẽ mặt rồi.

Còn người đàn ông tự xưng là bạn trai của Tô Mỹ Huyên chắc chắn sẽ bị nhà họ Lâm trả thù.

Ở Tần Tây, nhà họ Lâm có thể hô mưa gọi gió.

Dám cướp người phụ nữ của họ, đúng là đâm đầu vào chỗ chết.

Giang Dạ bước về phía trước một bước, đỡ lấy Tô Mỹ Huyên.

Anh không vui nói: “Tôi đã nói rồi, sợi dây chuyền đá quý này không có tác dụng mà cô không chịu tin!”

Tô Mỹ Huyên vùi đầu vào lòng Giang Dạ, ấm ức khóc nấc lên: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn nói khịa hải”

Cô ấy hơi tuyệt vọng, đã đánh giá thấp sự quyết tâm của mẹ mình.

Xem ra tìm một người bạn trai để lừa bịp cũng không có tác dụng gì.

Bạch Liên nặng nề hừ một tiếng, châm chọc Giang Dạ, nói: “Cậu tên là Giang Dạ đúng không? Tôi không biết cậu đã cho con gái tôi uống bùa mê thuốc lú gì. Nhưng tôi nói rõ ràng cho cậu biết, cậu đừng hòng có được con gái của tôi, đó là chuyện không thể nào! Con gái của tôi không phải con chó con mèo nào cũng có thể có được, cậu không xứng!”

Trong mắt bà ta, Giang Dạ chắc chắn là người đàn ông ăn bám.

Anh đã lừa con gái của bà ta với khuôn mặt này.

Còn có khả năng là anh ngấp nghé tài sản của nhà họ Tô. Bà ta chắc chắn sẽ không để Giang Dạ được như ý.

Tô Vũ Niên, con trai của Tô Minh Thành, là bạn tốt của Lâm Thế Văn.

Anh ta nói với Giang Dạ với giọng điệu ngạo mạn: “Ranh con, mày tốt nhất nên biết điều một chút, nhanh chóng cút đi Em họ đã ký kết hôn ước với cậu chủ Lâm từ lâu. Đó là cậu chủ Lâm của nhà họ Lâm, mày không thể so được đâu, cút ngay bây giờ thì vẫn còn kịp, nếu cậu chủ Lâm đến thì mày sẽ không đi được đâu!”

Lúc này, Giang Dạ là mục tiêu công kích của tất cả mọi người.

Anh nheo mắt lại, sắc mặt sa sầm, không hề vui vẻ chút nào.

Lời nói của mẹ Tô Mỹ Huyên và cả tên cậu ấm không biết tên là gì khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Nếu không phải nghĩ đến Tô Mỹ Huyên, anh thật sự rất muốn đánh người.

Nhưng hôm nay, nhiệm vụ chủ yếu là giúp Tô Mỹ Huyền thoát khỏi Lâm Thế Văn.

Lúc này, anh tạm thời không so đo với hai người này. “Được rồi, anh đi đi, lần này tôi không trách anh!” Tô Mỹ Huyên đưa tay lau nước mắt, tuyệt vọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui