Ngạo Thế Cuồng Long

Con trai trưởng phòng Giang gì đó đều là những lời nói dối của Tô Mỹ Huyên và Giang Dạ.

“Cái này, cái này...” Lật xem tài liệu, tay của Bạch Liên run lên.

Những người của nhà họ Tô đứng đăng sau đều trợn mắt há hốc mồm.

Có những chứng cứ này, quả thật đã chứng minh thân phận của Giang Dạ.

Con trai trưởng phòng Giang chó má gì đó, chỉ là một tên tài xế lái thuê mà thôi!

Đây là lời nói dối tày trời!

Các khách mời đều nhỏ giọng bàn tán, nhưng mọi chuyện đã chắc chăn tám chín phần.

Lần này nhà họ Tô thật sự đã thành trò cười! “Được lắm, con nhóc chết tiệt nhà con, hợp tác với người ngoài để lừa mẹ. Con chê mẹ sống lâu quá, muốn chọc mẹ tức

chết phải không?”

Bạch Liên tức giận ném tài liệu trong tay vào Tô Mỹ Huyên và Giang Dạ.

Bà ta giơ tay phải lên, ước gì có thể giáng cho con gái của mình một bạt tai.

Đúng là nói dối như cuội trước mặt nhiều người như vậy. Nhà họ Tô đã mất sạch mặt mũi rồi. “Đừng ra tay, đừng ra tay, bác bớt giận!”

Mấy thế hệ sau của nhà họ Tô giữ lấy Bạch Liên.

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Giấy tờ rơi như mưa, nhưng trong lòng Tô Mỹ Huyên lại tràn ngập tuyệt vọng.

Dường như mọi thứ trước mắt đều mất đi âm thanh.

Lúc này, cô ấy chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập tuyệt vọng của mình.

Bạch Liên được người ta dìu đỡ, một tay vừa vuốt ngực vừa mắng chửi: “Các người đến đây để chúc mừng sinh nhật tôi sao? Đây rõ ràng là đến để đưa tiễn tôi về trời! Đồ con gái bất hiếu, tại sao tôi lại nuôi một thứ vô ơn như vậy chứ!”

“Đừng tức giận, sức khỏe quan trọng hơn!” Mọi người cũng anh một câu tôi một câu, an ủi Bạch Liên.

Trong lúc tình cảnh hỗn loạn, hội trưởng Cổ khẽ đảo mắt, bước tới nói: “Hôm nay là sinh nhật của chị, chị đừng tức giận! Theo tôi thấy, Mỹ Huyên là một đứa trẻ ngoan, cũng không đến mức khiến chị khó xử, chắc chăn là cái tên Giang Dạ này, mồm mép láu lỉnh lừa Tô Mỹ Huyên. Bây giờ lại đến đây lừa gạt chị, muốn kế thừa tài sản của nhà họ Tô! May mà cậu Lâm đã nhìn rõ lòng dạ ác độc của cậu ta, bây giờ lời nói dối đã bị vạch trần, cũng chưa muộn màng mài”

Hội trưởng Cổ không hổ là một con cáo già lăn lộn quanh năm trong giới kinh doanh.

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng vừa đúng lúc. Bạch Liên đang tức giận lập tức bình tĩnh lại rất nhiều.

Câu nói này hết sức khéo léo, đẩy hết mọi mâu thuẫn lên người Giang Dạ.

Lập tức biến Tô Mỹ Huyên từ thân phận kẻ lừa gạt đến người bị hại.

Tuổi nhỏ vô tri, bị Giang Dạ lừa gạt, tất cả đều là sai lầm của Giang Dạ.

Cứ như vậy, nhà họ Tô vẫn có thể giữ được mặt mũi.

Hơn nữa còn cho nhà họ Tô một bậc thang, sau này có thể lợi dụng lời giải thích Tô Mỹ Huyền bị lừa gạt, cảm kích Lâm Thế Văn, tiếp tục duy trì hôn ước trước đó.

Một câu nói đã hóa giải khủng hoảng của nhà họ Tô.

Những khách mời có mặt ở đây, ai nấy cũng đều là cáo già.

Họ thuận theo lời của hội trưởng Cổ, rối rít mở miệng: “Vừa nhìn là biết tên tài xế lái thuê này lừa dối Mỹ Huyên. Mỹ Huyên là người vô tội. Cậu chủ Lâm không phải là người nhỏ mọn, sau khi giải quyết đồ lừa gạt xong, hai nhà Tô Lâm vẫn tốt đẹp như trước!”

Lại có người kêu lên: “Tên lừa gạt này làm giả hợp đồng, trên đó chắc chắn là con dấu và chữ ký giả. Đây là phạm tội, phải báo cảnh sát bắt cậu ta!”

Sự ăn ý như vậy rất đáng sợ.

Bởi vì sự ăn ý như vậy đều là kết quả thúc đẩy lợi ích.

Giang Dạ đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy buồn cười khi nhìn những khuôn mặt xấu xí kinh tởm đó.

Đương nhiên, anh cũng bó tay. Tất cả mọi người đều nhằm vào anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui