“Giang Dạ!”
Thấy Giang Dạ trợn trắng hai mắt, ngửa đầu nhìn trời. Tô Tuyết giật mình, hét lên.
Cô ấy vội tắt công cụ, dòng điện đột ngột dừng lại.
Trong lòng vô cùng hối hận, vừa rồi bản thân quá mức liều lĩnh, nâng dòng điện lên quá cao.
Chẳng lẽ Giang Dạ không chịu nổi mà đột tử rồi?
Cô ấy giật mình tỉnh lại trong sự hoảng sợ, đang muốn tiến hành sơ cứu cho Giang Dạ.
Nhưng lồng ngực Giang Dạ lại có chút phập phồng. Toàn thân anh bắt đầu run rẩy.
Thậm chí còn có âm thanh thì thầm kỳ lạ phát ra từ miệng anh.
Lặp đi lặp lại: “Cửa...”
“Cửa cái gì?”
Tô Tuyết hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hỏi.
Có vẻ như Giang Dạ vẫn ổn.
Cô ấy cúi xuống, chậm rãi áp tai vào miệng Giang Dạ. Muốn nghe rõ ràng những gì Giang Dạ đang nói.
“Mẹ kiếp!”
Nhưng vào lúc này, Giang Dạ bất ngờ chửi thề.
Mắt anh trợn ngược.
Cả người ngồi dậy thở một hơi dài.
Bởi vì anh đang ngồi, Tô Tuyết đang đứng.
Độ cao của đầu anh đúng lúc chạm vào ngực của Tô Tuyết, cô ấy bất ngờ bị anh đâm mạnh một cái.
Tô Tuyết “A” lên một tiếng, lùi lại vài bước.
Cô ấy ôm ngực, vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Cái gì vậy? Đàn hồi thế?”
Giang Dạ khôi phục lại ý thức, gấp gáp thở hổn hển. Sau đó, vẻ mặt tràn ngập bối rối!
Chỉ cảm thấy vừa rồi dường như anh đã đâm vào một miếng thạch.
Sau khi nhìn kỹ hơn, anh lại phát hiện Tô Tuyết đang ôm ngực, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Động não một chút, lúc này anh liền hiểu được miếng thạch vừa rồi là cái gì.
Khó trách lại co giãn như vậy.
Trong lòng anh hoảng hốt, có hơi xấu hổ, vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, bác sĩ Tô Tuyết, vừa rồi tôi thực sự không cố ý!”
Tô Tuyết xoa xoa chỗ đau, lắc đầu.
Cô ấy chậm rãi bước đến bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống.
Uống xong cốc nước, mới bình tĩnh trở lại. “Rốt cuộc vừa rồi anh đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Tô Tuyết vẫn lạnh lùng như trước, giọng nói lạnh như băng.
Giang Dạ cử động cơ thể tê dại, bắt đầu nhớ lại chuyện vừa xảy ra: “Vừa rồi trong ý thức của tôi xuất hiện một bề mặt cong khổng lồ với những nếp nhăn và vết lõm, có hình dạng quả óc chó, giống như bộ não của con người!”
“Giờ nghĩ lại thì chắc đó chính là bộ não của tôi!”
“Chia thành từng khu vực một, phía trên có cửa bị khóa lại, vô cùng kỳ lại!”
“Đó có lẽ là tiềm thức của anh!” Sau khi nghe Giang Dạ kể lại, Tô Tuyết giải thích: “Dòng điện kích thích tiềm thức của anh, những cánh cửa bị khóa kia tượng trưng cho trí nhớ đã mất của anh!”
Nghiên cứu liên quan đã từng được thực hiện, rất nhiều bệnh nhân thần kinh sẽ thể hiện một số điều trong tiềm thức của họ thông qua nhiều cách khác nhau sau khi điều trị bằng kích thích.
Chẳng hạn như nằm mơ, bị ảo giác, lại ví dụ như trong ý thức xuất hiện một số cảnh tượng kỳ quái.
Sau khi bị dòng điện vừa rồi kích thích, tiềm thức của Giang Dạ đã tìm đến nơi trí nhớ bị niêm phong.
Những cánh cửa đó tượng trưng cho cơ chế bảo vệ của trí nhớ.