Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

“Thật sự là kế hay!” Sở Dương vỗ đùi, lập tức có chút do dự nói: “Vậy... có phải quá không có đạo đức hay không? Ðáng thương ta từ nhỏ ôn hòa khiêm hậu, từ nhỏ dịu dàng lương thiện...”

Trong lòng Lan Xướng Ca khinh thường mắng to hẳn lên: Ngươi chính là một bãi phân chó!

Ngoài miệng lại khuyên nhủ: “Sở huynh, Sở huynh, ta thật không biết nói ngươi như thế nào mới tốt... Cần biết nam nhi trên đời... Ha ha ha...”

Trên mặt Sở Dương lộ ra mâu thuẫn, do dự, rốt cuộc chuyển biến thành kiên quyết: “Được! Liền làm như vậy!”

Lan Xướng Ca vỗ tay cười to: “Sở huynh quả nhiên là nhân vật anh hùng! Lan Xướng Ca ta không nhìn lầm, chỉ có Sở huynh đại thái như vậy mới có thể đủ thành tựu việc lớn”.

Sở Dương cười sang sảng lên.

Trong lòng lại là một mảng ngưng trọng.

Kế sách này không thể nói không khéo, không thể nói không độc ác!

Nhưng từ trong đó Sở Dương đà nhìn ra rất nhiều thứ, càng thêm đề cao cảnh giác.

Lan Xướng Ca làm như vậy tự nhiên không phải vì làm cho Cửu Trọng Thiên đại loạn, thay đổi thế cục Cửu Trọng Thiên. Mà là vì làm cho Dạ gia ở nơi này lâm vào vũng bùn.

Có Phong Nguyệt tôn giả làm khó dễ, Dạ gia tại thành Thiên Cơ này tương đương là nửa bước khó đi, làm sao còn có thể khai triển việc khác?

Như vậy, chuyện thánh tộc trưởng lão kia liền thành vật trong bàn tay Lan gia? Nhưng ngay cả Dạ gia rời khỏi việc này, Lan gia lại có cái gì nắm chắc nhất định có thể thành công?

Huống chi hiện tại lại tăng thêm Lăng gia.

Trong đó, tất nhiên còn có thể có nguyên nhân khác.

Nhưng dù nói như thế nào, chỉ là một tên công tử Lan gia mà dám tính kế Phong Nguyệt chí tôn! Chuyện này mới là đáng Sở Dương cảnh giác.

Tại một khắc này, hắn nhớ tới hai người.

Đệ Ngũ Khinh Nhu từng nói qua: Vũ lực không đáng nhìn. Chỉ cần có cẩm tú ở ngực, tay trói gà không chặt cũng có thể thay đổi trời đất!

Mạc Thiên Cơ từng nói qua: Người thường có trí tuệ có thể sai khiến chí tôn. Nhưng chí tôn nếu không có trí tuệ, người thường cũng có thể đem hắn tính kế đến chết!

Lan Xướng Ca hiện tại đang làm chuyện như vậy.

Tự nhiên, trí tuệ của Lan Xướng Ca so với Ðệ Ngũ Khinh Nhu cùng Mạc Thiên Cơ, đó là xa xa không bằng. Nhưng chính bởi vì xa xa không bằng, hắn lại có thể đủ nghĩ ra một cái bố cục như vậy, làm cho khổng lồ như Dạ gia, cao cường như Phong Nguyệt tôn giả, đều hãm thân trong đó.

Hơn nữa, độc kế này nhằm vào Ô Thiến Thiến, rõ ràng là muốn hủy diệt nàng! Hủy diệt đệ tử tiền đồ vô lượng này của Phong Nguyệt tôn giả, vì tương lai của chín đại gia tộc làm chuẩn bị trước...

Sở Dương dám đánh cược nếu là giờ phút này không phải mình ngồi ở chỗ này, đổi làm một người đầu óc ý hơi đơn giàn một chút, chỉ sợ liền sẽ bị thuyết phục.

Tên lưu sử sách! Chấn động thiên hạ!

Như hoa mĩ quyến!

Chí tôn cao thủ!

Lan gia, một trong chín đai gia tộc làm quân chi viện!

Tất cả cái này đều thật sự là quá mê người rồi.

Nhưng Sở Dương lại là dám nói chắc: Nếu là thật làm như vậy, người này liền chỉ còn một con đường chết. Hoặc là nửa bộ phận trước sẽ dựa theo kế hoạch làm việc. Nhưng đến lúc đó giải độc cho Ô Thiến Thiến... Cũng tuyệt đối không phải người này, mà là Lan Xướng Ca...

Mà người thực thi kế hoạch này, trừ bị diệt khẩu, chính là bị Phong Nguyệt ở dưới cơn giận đánh chết tươi đến cặn!

Nhưng đầu sỏ gây nên Lan Xướng Ca lại là có cách đem chính mình để ở bên ngoài chuyện!

Hơn nữa cuối cùng tọa ủng người đẹp, vẫn là hắn!

Trong miệng Sở Dương trầm trồ khen ngợi, một mảng kích động, trong lòng lại là sát khí điên cuồng xông lên, đánh giá Lan Xướng Ca, không khỏi kỳ quái trong lòng: Độc kế âm hiểm độc ác hạ lưu xấu xa như vậy, người tên khốn kiếp này là nghĩ như thế nào ra?

Ðây quả thực chính là khốn kiếp sinh con trai cũng không có lỗ đít...

“Nói như vậy, Sở huynh đáp ứng rồi?” Lan Xướng Ca hưng phấn hỏi.

“Làm rồi!” Sở Dương cắn răng, trừng mắt, vỗ đùi.

“Ha ha... Vậy tiểu đệ trước tiên ở nơi này cung chúc Sở huynh cùng Ô tiên tử như keo sơn, vợ chồng ân ái” Lan Xướng Ca vẻ mặt hâm mộ: “Diễm phúc của Sở huynh, ta thật sự là cực kì thèm thấy”.

Sở Dương đắc ý vênh váo cười ha hả. Tựa như người đẹp đã ở trong lòng rồi

...

Nhưng cười một trận, lại nhíu chặt mày nói: “Không đúng nha. Cái này không đúng nha, cái này không đủ”.

Lan Xướng Ca ngẩn ra hỏi: “Sở huynh, cái gì không đủ?”

Sở Dương nhíu mày nói: “Lan huynh ngươi xem, chuyện này ta từ đầu tới đuôi chính là tìm một lão bà... Gánh chút hư danh, nhưng thật sự chỗ tốt thực chất... Lại là nửa điểm cũng không có”.

“A...” Lan Xướng Ca hoang mang nháy mắt: “Ý tứ của Sở huynh là...”

Sở Dương thở dài nói: “Cho dù ta cùng với Ô tiên tử cưới nhau, nàng thành lão bà của ta, nhưng dù sao cũng phải sống chứ? Lại là hư danh dù sao không thể làm cơm ăn”.

Lan Xướng Ca thật sự ngạc nhiên: Ngươi nha! Thật sự là lòng tham không đủ, hứa cho ngươi chỗ tốt lớn như vậy, ngươi vậy mà còn muốn đưa ra điều kiện?

“Ý tứ của Sở huynh là?” Lan Xướng Ca nắm cái mũi lòng tràn đầy khó chịu hỏi.

“Lan huynh, ngươi cũng biết ta là tên dược sư, ta cảm thấy hứng thú nhất, trước sau là linh dược! Nhất là thiên tài địa bảo! Ta thấy rồi, liền không dời được chân” Sở Dương nói.

Lan Xướng Ca chớp mắt: “A...”

Sở Dương thở dài: “Những cái này cũng không cần nhiều lắm, mỗi một loại đã ngoài vạn năm, đến cái mười gốc tám gốc liền được rồi. Tổng cộng cũng chỉ cần đến mười loại... Ta nói như thế nào vẫn phải tham gia Vạn Dược Ðại Điển phải không?”

Lan Xướng Ca đau lòng nói: “Nhiều như vậy...”

“Nếu là Lan huynh cảm thấy nhiều thì thôi” Sở Dương giỏi am hiểu ý người nói.

“Nhiều ngược lại là không nhiều! Lan gia chúng ta vì Sở huynh ngươi ra phần tài vật này là được!” Lan Xướng Ca cắn răng một cái!

“Ai da, thật sự là quá cảm tạ rồi” Sở Dương hưng phấn cầm tay Lan Xướng Ca, liên tục lay động: “Còn có một ít tài nguyên khoáng sản quý hiếm, ta cũng là cực kì cảm thấy hứng thú”.

Sở Dương bắt đầu ngón tay: “Ví dụ như Tinh Thần Thiết, Thiên Tinh Mộc, Mộng Yểm Ngân, Thiên Mộng Kim, Ðồng Vân Cương, Tinh Thần Thạch, Tử Dương Lệ... Ta nằm mơ cũng muốn được. Mỗi một loại cũng không cầu nhiều, mấy trăm cân là được rồi. Lan huynh, mấy thứ kia có giá không có chợ mới là nội tình thật sự”.

Lan Xướng Ca mở miệng ra: “A, A, A...”

“Lan huynh, nếu là có khó khăn, coi như ta chưa nói được rồi. Chuyện của chúng ta, ta tự nhiên vẫn sẽ hết sức...” Sở Dương bày ra một bộ dạng quang côn. Nhưng là người liền nhìn ra được ý tứ chân thật của hắn: Ngươi chưa đủ điều kiện của ta, tất cả không bàn nữa!

Dù sao ngươi hiện tại dùng được ta!

Lan Xướng Ca thật muốn cắn vỡ răng, vẻ mặt đau long lại còn cố tình giả bộ hào sảng nói: “Không thành vấn đế, cho dù không kiếm được nhiều như vậy, nhưng ta hết sức vì Sở huynh góp một chút”.

“Lan huynh thật sự là nghĩa bạc vân thiên! Sở mỗ cả đời này có thể kết giao với Xướng Ca ngươi bạn bè như vậy, thật sự là không uổng nữa” Sở Dương cảm động nhìn hắn.

Ta sao quen biết ngươi xem như ta tám đời xui xẻo rồi! Lan Xướng Ca thầm mắng trong lòng, một khi chuyện chấm dứt, đạt tới mục đích, ngươi ăn ta như thế nào, liền nhổ ra cho ta như thế đó! Ta còn có thể tiện nghi ngươi tên khốn kiếp như quỷ hút máu này?

“Nhưng mà... hằng ngày tu luyện dùng Tử Tinh cũng không thể thiếu” Sở Dương thở dài thở ngắn: “Cái này có thể như thế nào là tốt... Thật ra chỉ cần mười vạn hai mươi vạn Tử Tinh, ta cũng liền đủ rồi...”

Cái đcm cả nhà ngươi! Cho ta ta cũng đủ rồi!

Lan Xướng Ca gần như hộc máu, cắn răng, thanh âm nặng nề: “Sở huynh yên tâm, bao ở trên người ta là được!”

“Lan huynh thật sự là quá hào sảng rồi!” Sở Dương cảm động gần như muốn chảy xuống nước mắt: “Về sau ta cùng với Ô tiên tử thành vợ chồng, nhất định cảm kích ơn tri ngộ, đức thành toàn, hào phóng ban cho, khẳng khái giúp tiền của Lan huynh ngươi...”

Lan Xướng Ca miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười nói: “Sở huynh thật sự là... Khanh khách, quá khách khí rồi”.

Sở Dương ha ha cười: “Lời thật lòng, lời thật lòng”.

Đột nhiên mày lại là hơi nhíu, tựa như rất buồn.

Lan Xướng Ca hiện tại sợ nhất hắn nhíu mày, nhất thời lo lắng đề phòng: “Sở huynh, còn thiếu cái gì?”

“Không thiếu nữa không thiếu nữa...” Sở Dương cau mày, có chút ngượng ngùng xoa xoa tay: “Ta rất xấu hổ nói...”

“Sở huynh cứ việc nói không sao” Lan Xướng Ca hít hơi thật sâu, nhẹ nhàng thở ra, hắn sợ bản thân một cái không khống chế được, tính tình phát tác lên, đem ‘đối tác' này vỗ một chưởng thành thịt vụn, vậy cũng liền không xong thật lớn rồi.

“Vậy ta liền nói thẳng” Sở Dương biết nghe lời phải, lập tức nói: “Ngươi xem, Lan huynh người nhà lớn nghiệp lớn, nếu là chuyện thành, một khi... Ha ha, ta cũng là lời xấu nói trước, nếu là đến lúc đó các ngươi không nhận nợ, ta đi tìm ai khóc?”

Không nhận nợ đó là kết cục đã định! Trong lòng Lan Xướng Ca hung tợn mắng một câu nói: “Sở huynh là muốn...”

“Ta muốn lấy đến một nửa nước! Sau khi xong chuyện, lại lấy một nửa khác!” Sở Dương chân thật đáng tin nói.

“Lấy đến nước một nửa?! Ngươi thật dám nói!” Lan Xướng Ca nhất thời nhảy dựng lên.

“Lời này của Lan huynh liền sai rồi” Sở Dương nói: “Việc buôn bán còn có tiền đặt cọc, huống chi đây là chuyện mang theo đầu? Một nửa đã rất ít rồi. Tính kế chí tôn, há là dễ tính kế như vậy? Lan huynh ngươi từ đầu đến cuối trốn ở phía sau màn, không có bất cứ nguy hiểm gì! Nhưng ta lại là đấu tranh anh dũng ở phía trước, một khi bại lộ, mạng này của ta mười phần mười liền không còn nữa!”

“Nói trắng ra, ta đây là dùng mạng của mình, vật lộn một cái tiền đồ!” Sắc mặt Sở Dương dần dần lạnh xuống: “Một nửa, không thương lượng! Cha đẻ cũng không được! Nếu là điều kiện này không thể thỏa mãn, bàn bạc lúc trước của chúng ta như vậy từ bỏ!”

Lan Xướng Ca giận đầy mặt: “Trong lúc gấp gáp, ta hướng nơi nào tìm rất nhiều thứ này cho ngươi? Ngươi đây thuần túy là ép buộc!”

Sở Dương gác chân lên bắt chéo: “Đó chính là chuyện của Lan huynh ngươi”.

Lan Xướng Ca thở hồng hộc nhìn hắn, đột nhiên trong mắt chậm rãi lộ ra hung quang.

Sở Dương ung dung nói: “Lan huynh, ngài hôm nay mời ta, cũng chưa che giấu hành tung. Rất nhiều người đều biết, ta được ngươi mời đến. Mà ngày mai ta còn phải tiếp tục xem vết thương cho Ô tiên tử. Nếu là ta mất tích rồi... Phong Nguyệt tôn giả sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ... Lan gia không muốn để cho đồ đệ của nàng khỏi hẳn?”

Lan Xướng Ca sửng sốt.

Quả thật có khả năng này. Nhưng Lan gia giờ phút này làm sao chọc được nổi Phong Nguyệt chí tôn? Cho dù là một chút nghi ngờ cũng sẽ ảnh hưởng kế lớn.

“Nếu là chúng ta bàn không xong, ngày mai ta gặp Ô tiên tử, cũng liền không biết nên nói như thế nào nữa” Sở Dương suy sụp nói: “Ta còn cho rằng có cái cơ hội phát tài thành danh... Ài, không nghĩ tới là không vui được bao lâu. Con người của ta, khuyết điểm lớn nhất chính là tham tài háo sắc...”

Lan Xướng Ca vươn một tay ra, dừng hắn. Dịu dàng hiền từ cười lên: “Sở huynh đây là lời nào, ngươi ta lại là anh em tốt cởi mở, chút xíu yêu cầu này, sao có thể không thỏa mãn? Sở huynh yên tâm, chờ chúng ta từ nơi này rời đi, ngươi theo ta đi lấy là được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui