Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Từ trong Giáp Tú lâu đi ra, Sở Dương chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Lan Xướng Ca.

Thằng nhãi Lan Xướng Ca này thật đúng là muốn chết nhanh mà. Sở Dương thầm nghĩ trong lòng, nhưng mắt lại không hề liếc ngang liếc dọc, đi thẳng tới, đưa ra mắt ra hiệu cho hắn, ý là 'yên tâm, đã thành công'.

Sau đó, Sở Dương cũng chẳng quan tâm Lan Xướng Ca phản ứng ra sao, liền vội vàng rời đi.

Ánh mắt Lan Xướng Ca sáng ngời. Một cảm giác hưng phấn xong vọt lên trong lòng, gần như muốn thoát khỏi cổ họng, hét lớn một tiếng. Cố gắng lắm mới kìm nén lại được, trong lòng mừng rỡ như điên.

Nghĩ tới bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ trở thành nữ tế ( con rể) đồ nhi của Phong Nguyệt chí tôn, ôm tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc trong lòng, lại còn có thể phá hỏng đại sự của Dạ gia, khiến gia tộc của mình độc chiếm lợi ích...

Như vậy, vị trí gia chủ kế nhiệm của Lan gia, ngoài ta ra còn có thể là ai?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lan Xướng Ca lại nóng như lửa đốt.

Nhìn bóng lưng Sở Dương, Lan Xướng Ca cười khẩy, lẩm bẩm nói: "Thật sự là thằng ngu. Bất quá, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết thoải mái hơn một chút."

Sau đó Lan Xướng Ca liền vội vàng rời đi, quay trở về bố trí.

Sở Dương đã đi xa, ẩn mình sao một bức tường, lỗ tai Sở Dương khẽ giật giật, lẩm bẩm nói: "Nhưng ta lại tuyệt đối không cho ngươi chết thoải mái."

Sau đó Sở Dương rẽ mấy lần, đã thay đổi dung mạo của mình, biến thành một thằng béo lùn, sau đó lập tức chạy tới trước Thủy Nguyệt lâu.

Trước Thủy Nguyệt lâu, không ngờ người ra người vào tấp nập vô cùng. Có thể thấy được Đệ Ngũ gia tộc lần này thanh thế lớn thế nào.

Sở Dương khoanh tay mà đi, ánh mắt bễ nghễ, một cỗ uy nghiêm thánh cấp mãnh tràn ra, huých đẩy lung tung trong đám đông. Không ít người bị hắn đẩy cho ngã phải đổ trái, nhưng vừa thấy tu vi của hắn như thế, chỉ giận dữ mà không dám nói.

Thanh thế Sở Dương lớn như vậy, nhanh chóng khiến cho một tên võ sĩ của Đệ Ngũ gia tộc chú ý, lập tức tiến tới đón, cung kính hành lễ: "Xin hỏi tiền bối, là tới chúc thọ?

"Chúc thọ?" Giọng nói Sở Dương khàn khàn, cười nói: "Đệ Ngũ Khinh Nhu có ở đây không?"

Tên võ sĩ kia lại càng thêm cung kính, nói: "Khinh Nhu đại nhân đang ở trên Thủy Nguyệt lâu, không bằng ta dẫn tiền bối tới?"

Sở Dương nghênh ngang khoát tay chặn lại, nói: "Thôi, chỗ này ta có một tờ giấy, ngươi giao cho hắn là được."

Nói xong một tờ giấy bỗng không xuất hiện, từ từ phiêu đãng, bay tới trước mặt tên võ sĩ kia mới rơi xuống.

"Vâng, xin hỏi tôn tính tiền bối?" Tên võ sĩ kia thấy được một chiêu công phu này, lại càng thêm cung kính.

"Đem tờ giấy này cho hắn, hắn tự biết ta là ai." Sở Dương hừ một tiếng, đột nhiên tung người bay lên, giống như cầu vồng vượt thiên, biến mất không thấy tăm hơi dâu nữa.

Tên võ sĩ này không dám thất lễ, vội vàng cầm tờ giấy trong tay, chạy về phía Thủy Nguyệt lâu.

Trên tầng chót Thủy Nguyệt lâu. Đám người Đệ Ngũ Khinh Nhu đang vừa uống rượu vừa xem kịch. Đệ Ngũ Khinh Nhu thần thái tiêu sái, động tác tự nhiên, ánh mắt ấm áp, không nhìn ra có bất cứ chút dị thường nào.

Đột nhiên bên ngoài truyền báo có người cầu kiến, nói có tin tức trọng yếu. Đệ Ngũ Khinh Nhu phất phất ta ra hiệu cho vào.

"Đại nhân, có người phân phó, đem tờ giấy này cho ngài." Tên võ sĩ cung kính đi tới trước mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu, dâng tờ giấy lên quá đầu.

"Ồ?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhân lấy, tùy tiện để sang một bên nói: "Hình dáng người đó ra sao?"

"Thân hình có chút béo lùn, bất quá khí độ kinh nhân, uy thế rất mạnh. Thuộc hạ cho rằng, tối thiểu cũng là cao thủ thánh cấp." Vị võ sĩ này vội vàng giải thích.

"Ồ?" Đệ Ngũ Khinh Nhu phất phất tay cho hắn lui ra. chậm rãi mở tờ giấy kia ra, đột nhiên thân hình khẽ chấn cộng.

"Ngũ đệ, xảy ra chuyện gì?" Ngồi bên cạnh hắn, Đệ Ngũ Khinh Cuồng mẫn cảm hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là một vị cố hữu, thấy ta ở nơi này liền tới thông báo một chút." Đệ Ngũ Khinh Nhu hời hợt nói xong một câu kia, tờ giấy trong tay đã hóa thành tro tàn.

Đệ Ngũ Khinh Cuồng có chút không tin, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ à một tiếng rồi ngồi trở lại chỗ của mình.

Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu dừng lại trên sân khấu, nhưng tâm tư lại đặt hết lên mấy câu trong tờ giấy.

Trong tờ giấy chỉ có mấy câu "Quân tại thượng thiên vũ khinh nhu, khả tri đương niên phiên phúc thủ? Thủy nguyệt lâu đầu quân đương túy, cửu trọng thiên lý ngã vô sầu; đông phong thôi thuyền thiên vạn lý, khổ tâm nhất ý phí trù mưu; kim tiêu đăng cao khán phong nguyệt, tọa quan chư gia cổn nhân đầu."

Tái bút là: Ngươi xem kịch, ta cũng xem kịch.

Đệ Ngũ Khinh Nhu suy nghĩ một hồi lâu, lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm nói: "Ngươi quả nhiên vẫn không chịu thua thiệt một chút nào. Chuyện này không thể phủ nhận là ta có chút lợi dụng ngươi, nhưng ngươi làm sao lại không lợi dụng ta chứ? Thậm chí ngươi còn được nhiều lợi ích hơn ta...."

Sau đó Đệ Ngũ Khinh Nhu liền giống như buông xuống tâm sự, tập trung chuyên chú xem kịch.

Bởi vì... kịch hay diễn ra rồi.

Sở Dương phiêu diêu bay lên trên một tòa tháp cao lớn trong thành. Tòa tháp này chính là nơi Gia Cát gia tộc dùng để đoán thiên cơ, nhưng mấy năm nay đều không dùng tới, cho nên phòng vệ cũng không quá sâm nghiêm.

Sau đó hắn giống như một đám mây đen không có trọng lượng, lặng lẽ đứng trên đỉnh tháp.

Gió lạnh gào thét, thổi qua người hắn, nhưng hắc y trên người hắn lại không hề lay động nửa điểm.

Sở dĩ lựa chọn nơi này là bởi vì nơi này gần chỗ Dạ gia ở nhất. Hơn nữa cũng là nơi cao nhất quanh đây.

Chỗ Dạ gia ở, có tên là Bình Thúy hồ.

Ba mặt được nước bao quanh, cảnh vật cực kỳ đẹp. Có thể nhìn ra Gia Cát gia tộc vì an bài chỗ ở cho đệ nhất gia tộc Dạ gia, đã phải suy nghĩ kỹ lưỡng cỡ nào.

Giờ phút này, trong một phòng bên Bình Thúy hồ, Dạ Thí Phong đang lo lắng đi tới đi lui, ánh mắt sốt ruột nhìn ra ngoài cửa.

Ở bên cạnh hắn có mấy vị hắc y lão giả, vẻ mặt bình thản mà ngồi, tựa hồ đang dưỡng thần. Nhưng những người khác trong căn phong này, lại đều không hề dưỡng thần, không làm gì cả, chỉ lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.

Cửa mở, một cơn gió lạnh ùa vào, một bóng đen theo đó mà tiến vào.

"Thế nào rồi?"

"Lan gia vẫn chưa có động tĩnh."

"Tại sao có thể như vậy..."

Dạ Thí Phong mặt mày buồn bực. Tối nay hắn đã phải hao hết khí lực mới thuyết phục được gia tộc, chuẩn bị bám theo phía sau Lan gia, thừa dịp Lan gia cùng Gia Cát gia giao thủ, làm ngư ông đắc lợi.

Vì thế, thậm chí còn xuất động hai vị chí tông ngũ phẩm và một chí tôn lục phẩm đi thám thính tin tức.

Đám cao thủ chí tôn còn lại cũng ngưng thần chờ đợi, như lâm đại địch. Nào nghĩ tới chờ tới bây giờ rồi mà người của Lan gia vẫn không có chút động tĩnh...

Nếu tin tức này là giả thi Dạ Thí Phong lần này phạm phải sai lầm lớn rồi.

Đám cao thủ này đều là đám tổ tông của Dạ gia, há có thể để Dạ Thí Phong ngươi lôi ra làm trò đùa?

Dạ Thí Vũ tư thế tao nhã, ngồi một bên chờ đợi. Không nói một lời. Trên thực tế, trong lòng hắn rất nghi ngờ hành động lần này. Nhưng Dạ Thí Phong vì độc chiếm công lao, làm sao lại nói rõ chuyện đại sự này cho Dạ Thí Vũ được?

Cho nên Dạ Thí Vũ đến bây giờ vẫn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nếu Dạ Thí Vũ biết, chỉ sợ sẽ hoài nghi mãnh liệt, sau đó điều tra.

Dạ Thí Phong đã phạm phải một sai lầm cực lớn: Dạ Thí Vũ nói thế nào cũng từng tiếp xúc qua với Sở Dương dưới Trung Tam Thiên, hơn nữa cũng hiểu được một chút nguồn cơn sự kiện Vong Mệnh hồ của Trung Tam Thiên. Tối thiểu cũng biết, Sở Dương chính là một trong kẻ khởi xướng lên chuyện đó. Text được lấy tại https://truyenfull.vn

Hơn nữa, đám người Mạc Thiên Cơ Cố Độc Hành đều là như thiên lôi sai đâu đánh đó của Sở Dương.

Cho dù có ngu ngốc, cũng sẽ suy nghĩ một chút. Tuy những người đó ở Thượng Tam Thiên không tính là gì, nhưng ở Trung Tam thiên, cả đám đều là thiên tài mắt cao hơn đầu, hơn nữa còn là hậu đại thế gia.

Sở Dương chỉ bằng vào hai bàn tay trắng, lại có thể khiến những người đó cúi đầu, há có thể không có mấy phần bổn sự?

Dạ Thí Vũ vừa nhìn thấy bộ dáng hấp tấp của Dạ Thí Phong, trong lòng đột nhiên cảm nhận được một tia hàn ý. Đây là nhị ca, thân ca ca của mình sao? Bình thường hắn vẫn luôn rất quan tâm tới mình, nhưng một khi xuất hiện sự kiện trọng đại, vì tranh công không ngờ ngay cả nửa điểm tin tức cũng không nói với mình.

Ngáp dài một cái, nói: "Nhị ca, các ngươi cứ chờ đi. Dù sao hành động này cũng không có phần của ta. Ta đi ngủ trước đây."

Dạ Thí Phong không yên lòng gật đầu, nói: "Đi đi."

Trong lòng Dạ Thí Vũ lại càng lạnh. Gật đầu, lắc mông đi ra khỏi cửa. Bất quá tư thái lúc này, rõ ràng có chút cứng ngắc gượng gạo rồi.

Trừ Dạ gia ra, Tiêu gia, Thạch gia, Lăng gia, Diệp gia, Gia Cat gia cũng đều có hành động giống hệt Dạ gia: Chú ý Lan gia, theo dõi thật chặt.

Căn bản không có bất cứ cao thủ nào ở bên ngoài.

Nửa đầu đêm hôm nay, không ngờ phi thường an tĩnh.

Cuối cùng.

Trong con mắt mòi mòn của Dạ Thí Phong, một cỗ thần niệm phá không truyền tới: "Lan gia xuất động, xuất động không ít người."

Dạ Thí Phong mừng rỡ như điên, gần như muốn nhảy cẫng lên, tay phải nắm chặt lại, hưng phấn vung lên, nói: "Chú ý phương hướng."

,,,,

Một bóng đen, mặc y phục hạ nhân Dạ gia, tiến vào Giáp Tú lâu giống như một làn khói nhẹ.

Dưới lầu, hai thị nữ gần như không kịp phản ứng đã bị đánh ngất xỉu trên mặt đất. Bóng đen không hề dừng lại, dùng một tốc độ nhanh như thiểm điện lao lên Giáp Tú lâu, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng nhàn nhã, thong thả, vô thanh vô tức.

Đến tới trước phòng Ô Thiến Thiến, áp tai nghe ngóng, chỉ nghe thấy tbên trong tiếng hít thở khe khẽ, chỉ có một người.

Tay hắn vô thanh vô tức áp lên cánh cửa, kình lực bùng nổ, cánh cửa vô thanh vô tức vỡ nát, cả căn phong rộng mở.

Trên giường Ô Thiến Thiến đang nằm, hơn nữa nghe thanh âm, không ngờ không có phản ứng nào giống như đối địch, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ thân hình, sợ hãi kêu lên: "Là ai?"

Hắc y nhân cười quái dị một tiếng, lo lắng biến mất, thấp giọng cười nói: "Xin lỗi cô nương rồi. Dạ nhị thiếu gia chúng ta coi trọng cô nương, mời cô nương tới nói chuyện."

Ô Thiến Thiến phẫn nộ nói: "Dạ nhị thiếu gia? Dạ Thí Phong? Hắn thật to gan, hắn dám?"

"Nhị thiếu gia gan lớn hay không thì không dám nói, nhưng nếu chuyện đã làm rồi, Ô tiên tử nên nhận mệnh đi thôi." hắc y nhân tiến lên một bước, chém một nhát vào gáy Ô Thiến Thiến. Ô Thiến Thiến chỉ kịp nói một câu: "Ngươi dám...."

Liền hôn mê bất tỉnh.

Lập tức phất tay một cái, dùng chăn cuộn nàng lại, khiêng lên vai, xoạt một tiếng đã lao ra khỏi cửa sổ, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Khi tới hắn đã cực kỳ cẩn thận, xác định nơi này không còn cao thủ nào khác tồn tại, mà sự tình cũng quả nhiên thuận lợi vô cùng, một phát liền đắc thủ...

Xem ra tên Sở Dương mà tam công tử nói tới kia thật sự là một kẻ ngu ngốc....

Sau hắn khi rời khỏi, một bóng người mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện, trắng toát hư ảo, chính là Tử Tà Tình.

Nàng từ trên mái Giáp Tú lâu bay lên, đôi mắt đẹp nhìn theo phương hướng hắc y nhân rời đi, thần niệm cảm nhận một chút, ánh mắt lộ ra một tia trào phúng, sau đó xoạt một tiếng liền biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui