Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đả tự bởi: Deadangel –

Câu này lời vừa nói ra, mọi người quả thật cực kỳ sợ hãi!

Hóa ra Pháp Tôn mặc dù nhìn thấy tiểu nha đầu này thân có cố tật, nhưng vẫn động tâm tư.

Pháp Tôn thu đồ đệ, đây là chuyện vinh quang bực nào? Đối với tiểu nha đầu này cùng tiểu tử này đây tuyệt đối là một bước lên tròi!

Nhất là Lan Mộ Tuyết ánh mắt phức tạp mà dữ tợn. Muội muội tiểu tử này nếu thành đồ đệ Pháp Tôn, Lan gia minh còn trả thù hắn thế nào?

Tư chất của tiểu nha đầu này, mặc dù vẫn không bằng linh mạch tiên thiên của đồ đệ Bố Lưu Tình kia, nhưng cũng đã là thứ hiếm có. Pháp Tôn cũng động tâm, thầm nghĩ ờ dưới sự dạy bảo toàn lực của ta. sẽ tuyệt đối là một nhân vật giống yêu nghiệt!

Chưa hẳn không bằng linh mạch tiên thiên.

Sở Dương cười khồ nói: "Pháp Tôn coi trọng, tại hạ vốn nên lập tức đáp ứng. Có điều... đã đáp ứng người khác trước rồi, hơn nữa. vị tiền bối kia đã đi tìm thuốc cho Nhạc nhi rồi... Trước mắt mấy loại linh dược, đã tìm được bảy tám loại chi thiếu một loại cuối cùng..."

"Ồ?" Pháp Tôn thản nhiên nói: "Không biết người kia là ai?"

Một bên, Lan Mộ Tuyết cười lạnh nói: "Pháp Tôn đại nhân muốn thu muội muội của ngươi làm đồ đệ, đây là xem trọng cỡ nào? Ngươi tiểu tử này không ngờ không biết phân biệt, dám mạo phạm thiên uy của Pháp Tôn đại nhân! Chăng lẽ là chán sống sao?"

Hắn bây giờ đối vói Sờ Dương đúng là hận thấu xương, hận không thể bắt lấy cơ hội, một hơi bóp chết tên khốn này!

Giờ phút này vừa thấy được người này không ngờ cự tuyệt Pháp Tôn, không khỏi nhịn không được mà bỏ đá xuống giếng.

Sở Dương không để ý tới Lan Mộ Tuyết, cung kính nói: "Là một vị tiền bối, thật ra ý ban đầu của vị tiền bối nàys cũng chi là chữa bệnh cho Nhạc nhi, nhung về sau, thấy Nhạc nhi thật sự khiến người yêu mến, ngay trong thòi gian ba ngày, rửa gân tẩy tủy cho Nhạc nhi, cải tạo thành thân thể tiên thiên".

Hắn khẽ cười: "Thật ra Nhạc nhi vốn căn bản không phải là thân thể tiên thiên, chi là ưong gần một tháng gần đây mới phải!"

" Trong vòng ba ngày cải tạo thành thân thể Tiên Thiên?" Pháp Tôn khẽ giật minh.

Mọi người cũng đều hít một hơi lạnh.

Nếu ở lúc trẻ con vừa sinh ra, nhờ vào cồ lực tiên thiên còn sót này, cứ thế cưỡng chế quán thông, có thể có tỷ lệ nhất định có thể cải tạo thành thân thể Tiên Thiên, nhưng nếu cưỡng chế cải tạo ờ trên người một tiểu cô nương mười hai tuồi...

Cho dù là Pháp Tôn cùng chư vị chí tôn liên thủ, cũng làm không được!

Nhìn tiểu tử này nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, xem ra người này cũng không biết khó khăn trong chuyện này.

Lan Mộ Tuyết cười nhạo: "Trong vòng ba ngày cải tạo thành thân thề Tiên Thiên? Ngươi cho rằng người nọ là thần tiên à... Cho dù là thần tiên..."

Hắn đang nói đến đó, đột nhiên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng bên ngoài thản nhiên nói: "Lan Mộ Tuyết, xem ra ngày đó, ngươi còn chưa có nhận giáo huấn!"

Lập tức, liền gặp được một chưởng ảnh trắng như tuyết từ ngoài cửa phóng vào.

Bất kể là độ chân thực, hay là kích thước, hình dạng, đều giống tay một nừ nhân, từ bên ngoài bay nhẹ vào. Bàn tay không này, đầu tiên là xẹt qua trước mặt Thạch Kinh, sau đó xẹt qua trước mặt Lăng Phong Vân, từ chính giữa đinh đầu Sở Dương lướt qua, hướng về Lan Mộ Tuyết, liền tát xuống một cái!

Lúc xẹt qua đình đầu Sờ Dương. Pháp Tôn vốn có cơ hội chặn lại. nhưng ánh mắt hắn lóe lên, cuối cùng vẫn không ra tay.

Lan Mộ Tuyết tim và mật đều lạnh: "Hóa ra là ngươi!"

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, sư phụ tiểu nha đầu này, không ngờ cũng là nữ nhân thần bí, cường đại tuyệt đối đêm hôm đó đánh mình một trận! Bạn đang xem tại - truyenfull.vn

Lời còn chưa dứt, bàn tay kia đã tới trước mặt.

Lan Mộ Tuyết vội vàng nghiêng đầu, nhưng bàn tay này nghiêng theo hắn, ba một tiếng, tát mạnh lên mật Lan Mộ Tuyết.

Lan Mộ Tuyết vốn là trọng thương chưa lành, lúc trước chợt lắc người, đã dùng hết khí lực lớn nhất, giờ phút này, lại bị một cái tát đánh từ trên ghế lăn xuống, lăn mấy vòng trên đất, ngửa mặt lên trời, khóe miệng lại rì ra máu tươi.

Các vị chí tôn đồng loạt động dung.

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng bên ngoài nói: "Đồ chết cùng không hối cãi!" Ngay sau đó thản nhiên nói: "Pháp Tôn đại nhân, nghe nói... ngươi muốn cùng ta đoạt đồ đệ?"

Pháp Tồn hít một hơi thật sâu, nói: "Không dám, nếu là người của tiền bối, vãn bối tất nhiên không dám đoạt".

Thanh âm kia cười lạnh nói: "Coi như ngươi thức thời!"

Mọi người khiếp sợ cơ hồ chết lặng!

Người kia là ai? Nghe thanh âm giống như một nừ nhân? Nừ nhân nào có thề mạnh như vậy?

Không ngờ dám nói vậy với Pháp Tôn.

Pháp Tôn trịnh trọng nói: "Xin hỏi tiền bối, tồn tính đại danh?"

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng phía ngoài kia nói: "Chờ lúc ta tâm tinh tốt, sẽ nói cho ngươi biết tôn tính đại danh ta. Có điều bây giờ đồ đệ của ta bị giam, tùy thời có thể bị cướp đi, ta tâm tình rất không thoải mái!"

Pháp Tôn cười khổ một tiếng: "Cùng không giam, chẳng qua là đến tâm sự, không hơn. Hơn nừa lệnh đồ băng tuyết thông minh, ai lại có thể thương tổn? Nâng niu còn chưa kịp ấy chứ, ha ha..."

Thanh âm phía ngoài kia nói: "Nâng niu, được, nâng niu ừm, mấy ngày nữa, ta cũng đem người của chín nhà này, lần lượt lần lượt nâng niu một lần, thuận tiện đi Chấp Pháp thành, cũng nâng niu, nâng niu".

Lời này vừa nói xong, chín vị chí tôn trong phút chốc mặt như tro xám.

Nếu người ta thật đi từng nhà "Nâng niu nâng niu"... vậy, cuộc sống này thật đúng là khó quá. Ai mà nhìn không ra chứ? Pháp Tôn cũng tuyệt đối không phải đối thủ người ta!

Pháp Tôn cười khổ một tiếng, nói: "Cũng chỉ là một số tiểu bối hồ nháo, thân phận như ngài, cần gì so đo loại chuyện nhỏ nhặt này".

NGẠO THỂ CỬU TRÙNG THỈÊN

Người nọ hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Nếu ta không so đo, đồ đệ đã bị

đoạt đi rồi! Hai người các ngươi, còn làm cái gì ờ bên trong, bị người ta thầm vấn rất thoải mái sao? Còn không nhanh trở về!?"

Sở Dương thưa dạ luôn miệng, có chút bất an. ngấng đầu hòi: "Vậy... vậy, ta

có thề đi rồi sao?"

Mọi người cùng cười khổ: Ai dám không để cho ngươi đi?

" Đương nhiên có thể". Dạ Đế cười ha ha nói: "Sở thiếu huynh sau này nếu có nhàn hạ, kính xin đến Dạ gia chơi đùa".

Sở Dương mim cười nói: "Lúc đó nhất định sẽ tới chơi đùa".

Dạ Đế mim cười.

Tất nhiên, hắn tuyệt đối không biết, "Chơi đùa" mà hắn nói cùng "Nhất định sẽ tới chơi đùa" mà Sở Dương đó là hai loại ý tứ hoàn toàn khác nhau.

Những chí tôn khác cũng đều tỏ mức thân mật khác nhau.

Chĩ có Lan Mộ Tuyết ngồi dưới đất, khóc không ra nước mắt.

Hắn bây giờ rốt cuộc biết vận rủi Lan gia là làm sao tới rồi.

Tất nhiên là chuyện Lan gia bức bách Sờ Dương bị vị đại năng này biết, kết quả là vị đại năng này âm thầm bày bố đâm Lan gia một đao.

Sau đó còn trực tiếp kéo Phong Nguyệt vào, còn muốn tự mình dạy dỗ một trận!

Mẹ ơi! Tại sao có thể có chuyện như vậy.

Mẹ nó. Sở Dương có loại cường đại nghịch thiên trâu bò này hậu thuẫn cũng không nói, một mực giả trư ăn cọp, đây rõ ràng không phải là muốn gài bẫy người sao?

Lan Mộ Tuyết si ngốc ngơ ngác ngồi dưới đất, trong lúc nhất thời mặt xám như tro.

Các vị chí tôn cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn. Lan Mộ Tuyết lần này quả thật xui xẻo rồi. Mọi người cách người này xa một chút, tránh bị dính khí xui, hoặc là bị hắn dính vào vậy liền không xong...

Hai người Sở Dương cùng Sở Nhạc Nhi cười tủm tim chạy ra Tiêu Tiêu đường.

Phía ngoài đã không còn ai, Tử Tà Tình nói mấy câu kia. cũng biết bọn người Sở Dương đă an toàn, bây giờ cho dù cho Pháp Tôn cùng chín đại chí tôn thêm lá gan. bọn họ cũng tuyệt đối không dám động Sở Dương!

Cho nên Tử Tà Tình bây giờ đã trở lại Lan Hương viên, đi uống trà.

Sở Dương đi ra còn chưa được nửa dặm, kiếm linh liền bộc phát ờ trong Cửu kiếp không gian.

"Ta nhổ vào! Sao hắn lại ở chỗ này?" Kiếm linh nghĩ mà sợ, vè mặt kinh khủng cực kỳ: "Đây là chuyện gì xảy ra? Hắn không phải là bị bổ thiên sao?"

Lúc Pháp Tôn cùng Bố Lưu Tình nói chuyện, Kiếm linh đang bế quan, quả thật không nghe thấy.

"Sao hắn ở chỗ này?" Sở Dương cười lạnh một tiếng: "Vấn đề này nên hòi ngươi! Kiếm linh tiên sinh!"

"Ngất! Ta làm sao biết?" Kiếm linh buồn bực nói: "Đối với chuyện này, nào phải là một kiếm linh ta có thề định đoạt? Nhưng hắn vẫn là tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây!"

Trong lòng Sờ Dương vừa động, nói: "Như vậy, hắn nên xuất hiện ở đâu?"

Kiếm linh đột nhiên nghẹn họng nhìn trân trối.

Sở Dương hét lớn một tiếng ở trong không gian ý thức: "Nói! Hắn không nên xuất hiện ở nơi này, như vậy hắn nên xuất hiện ở đâu?"

Kiếm linh miệng mờ rộng, trừng mắt, đột nhiên tát mạnh mình một cái.

Ba ba ba...

" Ngươi tát nát cũng vô dụng!" Sở Dương thờ ơ: "Ngươi chi là một linh hồn! Dù có tát mỏi, ngươi chì cần một ý niệm cũng có thề khôi phục toàn bộ! Còn không nói? Ngươi nói không?"

Sở Dương nói càng về sau cắn răng nhào tới, nhéo mạnh ở cố kiếm linh, dùng sức day day.

"Ta nói... ta nói gì chứ". Bị Sở Dương bóp cổ, nhưng cổ kiếm linh duỗi ra, từ phía trên lại xuất hiện một đoạn cổ, cười khồ không thôi: "Không phải là ta không nói, mà là chuyện này, không phải là ta có thể nói, nếu ta nói, trong khoảnh khắc cũng sẽ bị xóa bỏ!"

"Xóa bỏ?" Sở Dương hừ một tiếng: "Vậy ngươi nói thật đi, Cửu Kiếp kiếm chủ các thế hệs đều đã xảy ra chuyện gì?"

Kiếm linh trầm mặc không đáp.

Sở Dương thản nhiên nói: "Người có thề trở thành Cửu Kiếp kiếm chủ, có lẽ có một hai người là bản tính lương bạc. Với cả, lại có Cửu Kiếp kiếm chủ đời thứ nhất ngộ đạo ở hồ vong mệnh... hiệu quả nhất định là có. Nhung ta tuyệt không tin tường, một người vồ tình vô nghĩa có thế lấy được thành tựu cao nhất".

Kiếm linh ưầm mặc hồi lâu, vè mặt khó xử, rốt cuộc ấp úng nói: "Ngươi chớ bức ta. Chuyện này ngươi về sau sẽ biết. Nhung ta bây giờ, không thể nói".

" Không thể nói?" Sở Dương cả giận nói: "Vậy ta buồn bực tới khi nào?"

Kiếm linh thở thật dài, nói: "Ta chi có thể nói một chút".

Sở Dương nói: "Cái gì".

Ánh mắt Kiếm linh dừng ờ hắn, nói từng chừ một: "Thật ra... sứ mạng của Cửu Kiếp kiếm, Cửu Kiếp kiếm chủ, cho tới bây giờ... đều chưa từng được hoàn thành!"

Nói xong nhừng lời này, tùy ý Sở Dương truy hỏi như cuồng phong bạo vũ, kiếm linh cũng không chịu nói thêm câu nào nừa.

Trong lòng Sở Dương chấn động, liên tục truy hỏi, nhưng kiếm linh nói năng thận trọng, không trả lời câu nào.

'y

Sở Dương có chút giật mình, lẩm bầm nói: "Cho tới bây giờ cũng chưa được hoàn thành? Nhưng mà hiện giờ, rốt cuộc cũng bù rồi nha. Người, dù sao cũng đã chết..."

Kiếm linh không nói gì.

Sở Dương suy nghĩ hôi lâu, rốt cuộc bỏ qua. Hắn biết, vấn đề này, mặc kệ mình nghĩ thế nào, không đến cảnh giới nhất định, là tuyệt đối nghĩ không thông.

Nói: "Vậy, vị Pháp Tôn này, rốt cuộc là ai?"

Kiếm linh khổ sở nói: "Hẳn là một trong cửu kiếp, ba vạn năm trước... Lâu Văn Long!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui