Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa -
Thiết Bổ Thiên liều chết kháng cự, nhưng hiện giờ thần trí mê loạn, xấu hổ vô cùng, đã không thể tự hỏi, muốn giận dữ mắng mỏ, muốn cố gắng phản kháng, hơn nữa trong bụng cũng có vô số lý do, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói nên lời, toàn bộ đều bị bối rối nhấn chìm.
Chỉ có hai tay trước người, chống lên lồng ngực Sở Dương, thở hồng hộc: "Ngươi ngươi ngươi… ngươi buông ra… ngươi buông ra … buông ra.."
Sở Dương nói: "Buông ra ngươi thì dễ, nhưng độc trong người ta thì sao đây?"
Sở ngự tọa ngoài miệng thì chày cối, nhưng trong lòng lại thích thú vô cùng, thật nhìn không ra cô nàng này lại mềm mại như vậy, thoạt nhìn chẳng khác gì nam nhân bình thường, nhưng vừa tiếp xúc thân thể một cái mới phát hiện, thật sự là người không thể đánh giá bề ngoài.
Chỉ là, cái thứ hùng vĩ như vậy, giấu đi thế nào nhỉ?
Sở Dương đảo mắt mấy lần, phát hiện vẫn là phẳng lỳ. Trong lòng không khỏi buồn bực, xem ra có thứ gì đó gây ảnh hưởng tới thị giác rồi.
Rốt cuộc là thứ gì nhỉ?
Trong lòng Sở Dương cực kỳ buồn bực, đang định hỏi kiếm linh thì đột nhiên nhớ ra, từ khi mình tiến vào thông đạo, kiếm linh cũng bãi công rồi…
Lại quan sát tìm kiếm một hồi, vẫn không phát hiện chỗ nào ảnh hưởng tới thị giác… Trong lòng Sở Dương cực kỳ buồn bực.
"Buông ra!" Thiết Bổ Thiên ra sức giãy dụa.
"Ta trúng độc!" Sở Dương nghiêm mặt, da mặt dày không thể dày hơn: "Ôm như vậy có thể giảm bớt một chút." Nhưng trong lòng lại thầm khịt mũi khinh thường lời mình nói. Giảm bớt một chút? Chỉ thấy ôm xong, độc tính càng lúc càng lợi hại…
"Độc cái đầu người! Tên hỗn đản nhà ngươi!" Thiết Bổ Thiên ngượng tới cực điểm, hung hăng phát lực, từ trong lồng ngực Sở Dương thoát ra, thở hổn hển.
Ngoài cửa, một thanh âm dè dặt vang lên: "Bệ hạ.. bệ hạ, chuyện gì xảy ra? Có cần bọn nô tỳ…"
Sở Dương khoanh tay như cười như không nhìn nàng.
Thiết Bổ Thiên dậm chân một cái, áp chế bối rối trong lòng, cố gắng duy trì thanh âm bình tĩnh, quát: "Các ngươi không cần vào đây. Lui ra hết đi."
Nghĩ tới mình bị tên hỗn đản này khi dễ, nếu như lọt vào mắt người khác thì hoàng đế bệ hạ nàng đúng không là còn mặt mũi đi gặp người khác nữa rồi. Dùng hình tượng nam nhân, lại ôm ấp với một nam nhân khác...
Ặc, nghĩ một chút đã khiến Thiết Bổ Thiên lạnh cả người.
Nhưng nàng vừa mới phát mệnh lệnh, lập tức cảm thấy hối hận. Mọi người đi rồi, chẳng phải tiện nghi cho tên hỗn đản này sao?
Nhưng bên ngoài dạ ran một tiếng, bọn thị vệ cung nữ thái giám đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Thiết Bổ Thiên thở dốc từng hơi từng hơi, chống tay lên bàn, con mắt đảo loạn,muốn khiến tâm tình mình hoàn toàn bình phục lại. Đồng thời trong lòng cũng cấp tốc suy nghĩ đối sách.
Nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Nhưng nghĩ cả nửa ngày, lại cảm thấy trong lòng càng lúc càng loạn, căn bản không có nửa điểm bình tĩnh...
Bình thường, cho dù núi có sập xuống nàng cũng không thay đổi sắc mặt, cơ trí bình tĩnh cho dù có tính toàn bộ Cửu Trọng Thiên cũng có thể xếp hàng thượng hạng, nhưng hiện tại đối mặt với người mình một mực tình thâm, lại vô kế khả thi rồi.
Sở Dương cũng không còn gấp gáp như vừa nãy, ngược lại còn an an ổn ổn lui ra phía sau hai bước, khoanh tay trước ngực, ung dung ngồi xuống.
"Ngươi đã sớm biết rồi, có phải không?" Thiết Bổ Thiên hung hăng chất vấn, sắc mặt nàng vẫn rất đỏ, nhưng nhờ khối ngọc thần kỳ che giấu, cuối cùng vẫn chưa tính là quá mức chật vật.
"Biết cái gì?" Thần tình Sở Dương buồn bực, hỏi ngược lại một câu.
"Lại còn giả bộ hồ đồ!" Thiết Bổ Thiên dậm mạnh chân một cái, bi phẫn nổi giận gầm lên. Hiện tại không có ai ở bên cạnh, hoàng đế bệ hạ lại lập tức trở nên hung mãnh.
"À, à, ngươi nói chuyện ta trúng độc?" Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ: "Ta thật sự trúng độc rồi...."
"Ta sẽ không giải!" Thiết Bổ Thiên đỏ mặt tía tai, quát lớn một tiếng, giận dữ nói: "Ta là nam nhân! Tại sao có thể giải độc cho ngươi!"
"Ngươi nghĩ ngươi giải được độc cho ta à?" Sở Dương vắt chéo chân, vênh mặt ngồi: "Ta biết ngươi là nam nhân, ừm, nam...nhân! Nhưng ta cũng đâu có nói ngươi giải! Ngươi gọi Tiểu Điềm Điềm ra đây, ta để Tiểu Điềm Điềm giải. Tiểu Điềm Điềm từng làm rồi, có kinh nghiệm, ta yên tâm."
Thiết Bổ Thiên lập tức xấu hổ vô cùng, tức giận mắng: "Hỗn đản!"
"Nếu ngươi không gọi Tiểu Điềm Điềm ra, vậy ngươi tới giải đi!" Sở Dương ngoắc ngoắc hai ngón tay: "Hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi biến thành nữ giải độc cho ta. Thứ hai, ngươi để Tiểu Điềm Điềm giải độc cho ta! Độc nhất định phải giải, không cần thương lượng!"
Thiết Bổ Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn tên vô sỉ này.
Nàng đi đâu tìm Tiểu Điềm Điềm bây giờ? Thiết Bổ Thiên, Tiểu Điềm Điềm, vốn là một người! Tên gia hỏa này rõ ràng đã biết tất cả rồi, không ngờ vẫn làm bộ khoan hồng độ lượng, cho mình hai lựa chọn...
Cái này thì lựa chọn sao đây?
Ta nhổ!
Thiết Bổ Thiên tức giận tới thân thể mềm mại run lên, nói: "Nói, nghiêm chỉnh mà nói, ngươi, ngươi làm sao lại biết được?"
"Ta muốn biết, đương nhiên sẽ biết." Sở Dương thu hồi dáng vẻ cười cợt, sắc mặt trở nên trịnh trọng, ánh mắt sáng ngời nhìn Thiết Bổ Thiên.
Thiết Bổ Thiên bị hắn nhìn tới tâm hoảng ý loạn, cúi đầu.
"Ta vẫn rất kỳ quái! Ngay từ lúc đầu gặp ngươi, ngươi chỉ là một nam nhân." Sở Dương có chút buồn bực, không giải thích được nói: "Cho tới bây giờ ta nhìn ngươi, ngươi vẫn là nam nhân. Nhưng ngươi rõ ràng lại là một nữ nhân. Làm sao ngươi làm được?"
Thiết Bổ Thiên cắn môi, oán hận nói: "Ai cần ngươi quản!"
"Trước kia có bắt ta cũng chẳng quản, nhưng bây giờ, ta mặc kệ cũng không được rồi." Sở Dương kéo dài giọng: "Phải không Thiết huynh...."
"Câm miệng!" Một tiếng Thiết huynh lại khiến Thiết Bổ Thiên xấu hổ không thôi. Trước kia không bị nhìn thấu thân phận, hai tiếng Thiết huynh này nàng nghe rất bình thường, nhưng hiện tại, nghe thế nào cũng cảm thấy không bình thường.
"Nói cho ta biết nguyên nhân." Sở Dương nghiêm túc nói.
Thiết Bổ Thiên im lặng không nói.
Sở Dương thở dài một tiếng: "Ngày đó huy kiếm trường thiên, quyết chiến thương sơn, thắng bại đã định, ta liền rời đi. vốn tưởng rằng, ta đi lần này chính là vô âu vô lo, làm sao nghĩ tới, ta lại thiếu nợ nhiều như vậy."
"Ngươi không muốn cho ta biết, sợ tăng thêm gánh nặng cho ta: Nhưng ngươi có từng nghĩ qua, nếu ta cả đời này chẳng hay biết... ta chẳng phải chẳng bằng heo chó?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Sở Dương đứng lên, chậm rãi đi lại, thanh âm nhẹ nhàng, nói: "Lúc đó ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch, Tiểu Điềm Điềm không tiếc trong sạch cứu ta, chính là ngươi?"
Thiết Bổ Thiên ngây ngẩn đứng đó, chỉ cảm thấy trước mắt mông lung ánh nước, cả người vô lực, nghe vậy không tự chủ được nhẹ nhàng gật đầu.
"Tiểu Điềm Điềm... là nhũ danh của ngươi?" Sở Dương nhẹ giọng nói.
Thiết Bổ Thiên lại cắn môi, khẽ gật đầu.
"Để Tiểu Điềm Điềm hiện thân đi." Sở Dương đặt tay lên hai bả vai nàng, hơi thở ấm áp, tựa hồ muốn hòa tan Thiết Bổ Thiên, nhẹ giọng nói: "Cho ta gặp ân nhân cứu mạng của ta."
Thiết Bổ Thiên cố gắng giãy dụa, nói: "Ngươi đã gặp rồi."
"Không, ta chưa tùng gặp." Sở Dương thản nhiên nói: "Hoàng đế bệ hạ ngươi, ta nhìn chán rồi, hiện tại ta muốn gặp Tiểu Điềm Điềm."
Thiết Bổ Thiên chỉ lắc đầu.
Sở Dương hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, nếu ngươi không muốn cho ta gặp Tiểu Điềm Điềm, ta liền lột sạch ngươi xem xem! Xem đến khi hoàng đế bệ hạ bị lột sạch quần áo, trần như nhộng, có phải là một nam nhân hay không."
Nói xong cánh tay liền phát lực, xoạt một tiếng.
Hoàng bào của Thiết Bổ Thiên lập tức bị hắn xé ra một khe hở!
"Chậm đã!" Thiết Bổ Thiên lập tức luống cuống, biết tên gia hỏa tuyệt đối nói được là làm được, vội vàng túm chặt lấy cổ áo, e thẹn nói: "Ta cho ngươi biết là được chứ gì."
"Nói mau." Sở ngự tọa dương dương đắc ý, rất có bộ dáng vênh váo tự đắc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại khoái cảm cường đoạt dân nữ.
Thiết Bổ Thiên cắn môi nói: "Trên người ta mang theo một khối ngọc...."
"Một khối ngọc?" Sở Dương nghi hoặc nhìn Thiết Bổ Thiên.
"Một khối ngọc." Nói xong liền tháo Thiên Cơ Nan Biện Huyễn Ảnh ngọc trên cổ xuống, cầm trong tay, còn mình thì cúi gằm đầu xuống.
Nhưng điều này cũng trực tiếp khiến cho Sở ngự tọa ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy vị hoàng đế bệ hạ ung dung cao quý trước mặt này, sau khi gỡ khối ngọc kia xuống, lại đột nhiên biến thành một giai nhân thanh tú yếu đuối!
Trừ vương miện trên đầu ra, nhưng bây giờ nhìn lại, cho dù là người mù, cũng tuyệt đối sẽ không nói: Trước mặt chính là một nam nhân!
Một vầng quang mạc mờ mịt lóe lên, vòng ngực vốn phẳng lỳ, đột nhiên cao ngất, mà cái eo vốn nhìn qua cực kỳ nam tính, lại cấp tốc co lại, biến thành thon thả uyển chuyển.
Dáng người dong dỏng cao, có lồi có lõm. Một mùi hương nữ nhân lập tức tràn ngập.
Mặt như trăng tròn, làn da mềm mại, mặc dù cúi gằm mặt nhưng đôi môi anh đào này, cái mũi thanh tú này, hàng mi thật dài này, hình dáng này, lại rõ ràng là một vị tuyệt thế giai nhân khuynh nước khuynh thành!
Một tuyệt sắc giai nhân mặc y phục hoàng đế, quần áo cứ không chỉnh tề như vậy, e thẹn xấu hổ đứng trước mặt mình
Sở Dương ngây dại, thì thào lầm bầm: " Quả nhiên là nữ nhi.. còn xinh đẹp như vậy.. Bổn thiếu gia... Khụ khụ...."
"Ngươi... ngươi nhìn đủ chưa?" Thiết Bổ Thiên nổi giận nói, nói xong liền giơ khối ngọc lên, định đeo trở lại.
Sở Dương vội vàng xoạt một tiếng, đã đoạt lấy khối ngọc kia, ngay sau đó, bàn tay vừa lật, đã vất vào trong Cửu Kiếp không gian. Muốn biến trở về sao? Ngươi nghĩ thật dễ nha! Bổn đại gia còn xem chưa đủ đâu!
Thiết Bổ Thiên lập tức giận dữ: "Trả lại cho ta."
Nhìn thấy Sở Dương điều chỉnh sắc mặt, cung kính vái mình một cái.
Thiết Bổ Thiên lập tức cả kinh: "Người làm gì vậy?" Vội vàng lắc mình né tránh.
Sở Dương nghiêm mặt nói: "Đây là cảm tạ ngươi. Đa tạ cô nương, trong thời khắc nguy cấp, không tiếc trinh tiết nữ nhi, cứu ta một mạng! Ân này đức này, khó thể báo đáp! đó là thứ nhất!"
Thiết Bổ Thiên có chút choáng váng: Mới là thứ nhất? Chẳng lẽ còn thứ hai thứ ba?
Chỉ nghe Sở Dương nói: "Thứ hai, đó là cảm tạ ngươi đã sinh cho ta hài tử, để Sở gia ta có hậu đại. Thứ ba... Một mình ngươi nuôi nấng hài tử quá khổ cực, tư vị trong lòng, ta cũng ko hiểu được bao nhiêu, nhưng vẫn phải cảm tạ ngươi."
Thiết Bổ Thiên lập tức đỏ mặt tía tai, dậm chân nói: "Ai cần ngươi cảm tạ!"
Sở Dương nghiêm chỉnh nói: "Đại ân đại đức của cô nương đối với ta, thật sự không biết nên báo đáp thế nào cho phải! Càng nghĩ, càng bó tay không có biện pháp. Đành phải lấy thân này báo đáp đại ân cô nương!"