Sở Dương buồn bực: "Ta là loại người này sao?"
Mạc Thiên Cơ càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm, trầm ngâm nói: "Nhân phẩm của ngươi khiến ta thực lo lắng!"
Thấy Mạc Thiên Cơ lấy lòng tiểu nhân đi hoài nghi nhân phẩm của mình, có muốn nhịn cũng không được, Sở Dương giận tím mặt, nói: "Nàng sớm muộn gì cũng là lão bà của ta, động vào thì làm sao? Ngươi quản được à?"
Mạc Thiên Cơ tức giận: "Cầm thú! Quả nhiên là cầm thú từ đầu tới đuôi! Làm bạn với ngươi đúng là nỗi sỉ nhục của bổn quân sư!"
"Không biết ai mới là cầm thú chân chính đâu!" Sở Dương mỉa mai đáp trả: "Ta chỉ nói chứ không động thủ. Còn ngươi, bao nhiêu năm trước đã có hai thị thiếp, đến bây giờ không ngờ vẫn chưa đầy mười sáu tuổi!"
"Ngươi biết cái gì!"
Mạc Thiên Cơ đỏ mặt lên, không khách khí mắng một tiếng.
Tiếp đó lại thở dài, nói: "Ngươi không biết... bên trong có ẩn tình."
"Ẩn tình?" Sở Dương kinh ngạc.
"Hai nữ tử này là hai thân tỷ muội. Là một lần ta sai lầm... Lần đó ta còn nhỏ, trúng kế Mạc Thiên Vân, trong cơn phẫn nộ trực tiếp hành động. Giết lầm người, giết phụ mẫu các nàng...."
Mạc Thiên Cơ thở dài: "Sau đó ta mới biết được là sai rồi. Nhưng người chết không thể sống lại. Lúc đó, mấy vị thủ hạ để tránh hậu hoạn, muốn nhổ cỏ tận gốc. Ta... ta rơi vào đường cùng, mới bất chấp cái danh háo sắc, bảo vệ các nàng, hóa giải đoạn thù hận này."
"Khi đó ta mới mười sáu, tuổi trẻ. Nếu là hiện tại, đương nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp tốt nhất."
Mạc Thiên Cơ hít một hơi: "Mạc Thiên Cơ ta không phải người tót, diệt tộc giết người, với ta mà nói chính là cơm bữa. Bất quá, đó là ta làm đúng. Cho nên ta không thẹn. Nhưng đối với sai lầm này, cho dù chém tận giết tuyệt, ta cũng không thể tiêu trừ áy náy."
"Hai nha đầu này từ khi đi theo ta, ta vẫn đối đãi như muội muội, một mặt, cố gắng hết sức bù lại sai lầm năm xưa. Về mặt khác, mỗi một lần ta gặp các nàng, đều tự nhắc nhở bản thân, ngàn vạn lần không thể tái phạm bất cứ sai lầm nào!"
"Cho, đại đa số quyết định của ta, đều phải suy tính kỹ lưỡng mới quyết định. Hai người tỷ muội các nàng, cũng giống lời cảnh bảo mà ta đặt bên người!"
"Mỗi khi cảm xúc bạo phát, ta liền gọi trà. Các nàng sẽ bưng trà tới cho ta, các nàng vừa xuất hiện, ta lập tức nhắc nhở mình. không thể xúc động, phải suy nghĩ thật kỹ, không thể lại phạm sai lầm. Bát kể là vì mình hay là vì người khác. Ta đều không thể sai!"
Mạc Thiên Cơ bùi ngùi nói: "Trong giang hồ loạn thế này, chúng ta thật sự không thể sai lầm. Sai một chút là có thể vạn kiếp bất phục. Đó là thứ nhất. Thứ hai chính là... Nếu lương tâm ngươi chưa mất, một khi giết lầm người vô tội, sẽ hình thành tâm ma. Cả đời vô vọng với võ đạo đỉnh phong!"
"Từ khi các nàng theo bên cạnh ta, đã bao nhiêu năm rồi, ta không hề động tới các nàng một đầu ngón tay. Nếu như tương lai các nàng coi trọng người khác, ta sẽ coi như là muội muội, tặng của hồi môn thật dày, phong quang nở mày nở mặt, đưa các nàng xuất môn."
Sở Dương thở dài, vỗ vỗ bờ vai hắn: "Làm khó ngươi... Haiz, chuyện này cũng khó nói. Ngươi cũng nói chẳng ra, dù sao cũng là ngươi sai trước."
Mạc Thiên Cơ cạn một chén rượu lớn: "Đúng!"
"Bất quá, ngươi hi vọng các nàng coi trọng người khác, có vẻ khả năng không lớn rồi." Sở Dương cười khổ: "Ánh mắt hai nha đầu này nhìn ngươi, rõ ràng đã có tình căn thâm chủng."
"Nói thật, nếu coi trọng người khác, ta còn thật không bỏ được." Mạc Thiên Cơ cười khổ: "Bất quá, hai người bọn họ đều rõ ràng chuyện nhà mình, biết hết cả rồi.Nhưng lại bất tri bất giác đã thích ta... Đây mới là chuyện thống khổ nhất. Ta thống khổ, kỳ thật hai người bọn họ, so với ta còn thống khổ hơn."
Sở Dương thở dài. Chuyện này đối với Mạc Thiên Cơ mà nói, quả nhiên là chuyện đau đầu nhất. Loại chuyện này, cho dù là thần bàn quỷ tính, cho dù hiểu rõ thiên cơ thì sao? Có thể làm gì?
Hai nha đầu đã yêu cừu nhân giết cha, tình căn thâm chủng, giết không được. Chưa nói Mạc Thiên Cơ muốn tiếp nạp nữ nhi cừu nhân, đó là rước không được, trục không nỡ.
Loại tình cảm này quả nhiên rối như mớ bòng bong, ném không ra, đặt không xuống, chỉ có thể bó tay vô phương.
"Những năm trước đây, trong lòng ta còn phòng bị, sợ các nàng báo thù, trực tiếp giêt ta... bất quá hiện tại, phòng bị trong lòng đối với các nàng đã hoàn toàn biến mất. Mà hai nữ tử này cũng không hề có sát ý với ta. Nhưng thống khổ, lại càng lúc càng lớn!"
Mạc Thiên Cơ mỉm cười nhàn nhạt: "Ta chỉ có thể khiến nỗi thống khổ này giúp ta thanh tỉnh, không muốn.. cũng không thể giết lầm một người nào nữa!"
"Về phần ba người chúng ta... đành phải... kéo dài như vậy." Mạc Thiên Cơ thở dài thật sâu: "Đi được bước nào hay bước đấy."
Sở Dương thở dài, có chút vui sướng khi người khác gặp họa: " Ta vốn tưởng tình cảm của ta đã đủ rối rắm rồi. hiện giờ xem ra, ngươi so với ta còn thảm hơn một chút."
Chẳng biết tại sao, có lẽ là ác thú, Sở Dương kiếp này đặc biệt thích nhìn thấy vẻ mặt chật vật, bất đắc dĩ của Mạc Thiên Cơ.
Phi thường vui sướng khi người khác gặp họa!
Trừ Mạc Thiên Cơ, những người khác đều không có loại đãi ngộ này.
Liền tỷ như chuyện đang nói, Mạc Thiên Cơ bù đắp sai lầm trong lòng, trong mắt Sở Dương cũng chẳng có gì lớn. Mặc dù khó sửa, nhưng hiện tại, ngươi đã tuyên bố hai nữ nhân này là thiếp thất của ngươi, còn có thể gả cho người khác hay sao? Tại
Hơn nữa... còn nảy sinh tình cảm rồi, cho dù thật sự nạp thiếp thì có gì là không được? Không phải là một loại an ủi tâm lý và bồi thường sao?
Nhưng nếu Mạc Thiên Cơ rối rắm, Sở Dương đương nhiên sẽ không nói. Bởi vì hắn cực kỳ hiểu rõ tính cách Mạc Thiên Cơ. Chuyện hắn rối rắm, nếu ngươi đi khuyên giải, hắn có thể đưa ra một vạn loại lý do, khiến người rối luôn cùng với hắn.
Sở Dương cũng không muốn rối rắm nha.
"Nỗi thống khổ của ta, chỉ có thể gia tăng sự sung sướng của ngươi." Mạc Thiên Cơ thực khinh bỉ nhìn Sở Dương: "Ta đã sớm nhìn thấu ngươi!"
Sở Dương cười hắc hắc: "Cũng vậy."
"Cái gì gọi là cũng vậy?" Mạc Thiên Cơ đột nhiên cảnh giác: "Ngươi cũng có gút mắc tình cảm? Làm sao mà có? Chẳng lẽ trừ muội muội ta ra, ở bên ngoài còn câu tam đáp tứ?"
Sở Dương trợn mắt líu lưỡi, không thể tưởng được, cái ngọn lửa này đã đốt tới người mình nhanh như vậy, thẹn quá hóa giận, hung tợn nói: "Làm sao? Cho phép ngươi tam thế tứ thiếp, còn ta thì không được trái ôm phải ấp hả?"
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ híp lại: "Thật sự có?"
Sở Dương chán nản mềm ra: "Thật sự có... haiz, dù sao một lời cũng khó nói hết. Ta thật hối hận, lúc trước không nên đáp ứng ngươi."
Lửa giận của Mạc Thiên Cơ lập tức bị lời này dập tắt một nửa, trợn mắt nói: "Nói nói?"
"Sự tình này...." Sở Dương nói: "Đây là một bí mật, ta chỉ nói với một mình ngươi... dưới Hạ Tam Thiên trước kia, ta vốn an nhiên tự tại, ko nghĩ tới môt lần trúng phải Cấu Giao chi độc... Ừm, ta nghĩ nàng... đã chết... không nghĩ tới nàng vẫn luôn giấu kín... Chính là hoàng đế bệ hạ Thiết Vân... Nàng, vốn là thân nữ nhi... Khụ khụ...."
Sở Dương gian nan nói lại một lần. Những lời này áp chế trong lòng thật sự quá lâu rồi, cần người giãi bày một chút, mà Mạc Thiên Cơ, chính là một cái thùng rác tốt nhất.
"...Chính là như vậy đó... hiện tại nhi tử cũng một tuổi rồi...." Sở Dương xòe xòe tay: "Ta có thể làm gì? Ta nói này, Mạc Thiên Cơ đại cữu ca, ngươi có thể hiểu? Hả?"
Mạc Thiên Cơ dở khóc dở cười, lập tức cũng rối rắm theo: "Chuyện này... có vẻ thật sự không thể trách ngươi."
"Ngươi cho ta chủ ý đi." Sở Dương nghiêng đầu.
Mạc Thiên Cơ ho khan, ngươi ta có cả nhi tử rồi, có thể làm gì? Nghĩ kế để hắn vứt bỏ muội muội mình? Đây không phải là hỗn đản sao?
"Chúng ta nói chuyện chính sự!" Mạc Thiên Cơ chính khí nghiêm nghị, nói: "Tình cảm là chuyện riêng của ngươi, ngươi thích sao thì làm vậy. Ta không xen vào. Dù sao muội muội của ta không bị ủy khuất là được."
Nhìn con hàng này ra vẻ đạo mạo tới mức đê tiện vô sỉ, Sở Dương thật sự bội phục sát đất.
Nếu ngươi không xen vào, sao lại còn phun ra một câu "muội muội của ta không bị ủy khuất"... Đây quả thực là nói nhảm mà!
Mạc Thiên Cơ rõ ràng đã không muốn nói tới chuyện tình cảm nữa: "Nói nói địch nhân! Cho ngươi bao nhiêu lâu như vậy, đã cân nhắc xong chưa?"
"Tình cảm của ta rối rắm...." Sở Dương buồn bã thở dài.
Mạc Thiên Cơ mắt điếc tai ngơ: "Cửu đại gia tộc nhiều chí tôn như vậy, rốt cuộc phương vị mỗi nhà thế nào? Còn có phân bố? Quan hệ lẫn nhau? Nhà nào với nhà nào là quan hệ thân thích? Ầm thầm qua lại? Còn có... thái độ thế nào?...."
Liên tiếp hỏi bốn năm mươi vấn đề.
Sở Dương nghe mà đầu lớn như cái đấu, giơ tay đầu hàng: "Ngừng ngừng ngừng! Như vậy đi, ta nói tất cả những gì ta biết cho ngươi một lượt. Sau đó, ngươi còn không rõ cái gì thì hỏi lại ta. Nếu ta cũng không hiểu... Vậy cũng chỉ thể chờ sau này thôi."
"Được!" Mạc Thiên Cơ bước nhanh tới trước thư án, cầm bút lên, tùy thời chuẩn bị ghi chép, lập tư liệu.
"Cửu địa gia tộc là như vậy...." Sở Dương nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ, nói ra từng điểm từng điểm một. Hắn biết Mạc Thiên Cơ muốn làm một tư liệu sơ lược ban đầu: "Ta trước tiên nói từ phạm vi lớn...."
Theo lời Sở Dương kể, Mạc Thiên Cơ nhíu chặt mày lại, vận bút như bay, trong khoảnh khắc, trên bàn đã xuất hiện một bức sơ đồ phác thảo phân bố cửu đại gia tộc ở Thượng Tam Thiên.
Sở Dương nhìn thoáng qua: "Ừm, cơ bản là như vậy. Bất quá... Khoảng cách giữa bọn hắn rất xa! Khoảng cách giữa hai gia tộc gần nhất, cũng phải tương đương với khoảng cách cực nam và cực bắc Trung Tam Thiên...."
Mạc Thiên Cơ hít một hơi lạnh, không đáp lại, ghi chú rõ điểm này.
"Sau đó là liên hệ giữa các đại gia tộc...." Sở Dương tiếp tục kể ra. Những thứ này đều là hắn nghe từ miệng Lan Nhược công tử mà ra. Thật sự là làm khó Lan Nhược rồi, vì tranh thủ ấn tượng trước mặt Cửu Kiếp kiếm chủ, mấy thứ này đều phải học thuộc làu làu.
Hiện giờ, đương nhiên chỉ tiện nghi cho Mạc Thiên Cơ.
Mạc Thiên Cơ nhớ thật kỹ, đợi đến khi Sở Dương nói khát nước, cầm lấy chén uống nước mà kết thúc một đoạn. Mạc Thiên Cơ đã ngơ ngẩn: "Nếu dựa theo những tư liệu này, chẳng phải mỗi nhà đều có thân thích với mấy nhà còn lại....."
"Nếu tính như vậy, chẳng phải là bền chắc như thép?" Mạc Thiên Cơ gãi gãi da đầu.
"Đương nhiên không phải bền chắc như thép." Sở Dương trợn mắt: "ở Thượng Tam Thiên, quặng tử tinh không quá nhiều. hơn nữa, phân bố cũng rải rác. Mặt khác, còn có hắc tinh, lam tinh, bạch tinh các loại... Đây là lợi ích chủ yếu của Thượng Tam Thiên."