Sở Dương khẽ cười, nói: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ở trong thạch động này, chúng phải đào một mạch, cho tới khi... không chịu nổi nữa mới thôi!"
"Sẵn sàng rồi!" Mọi người cười khẽ.
So sánh với bên ngoài cửu tử nhất sinh, chút khó chịu trong thạch động này tính là gì?
"Nghe này." Sở Dương nói: "Ta đào thạch động này khá lớn, cũng không phải để chúng ta ngủ bên trong, mà là để có nơi xoay sở. Kế tiếp, phải có phân công nghiêm khắc, bắt đầu từ bây giờ, làm việc không ngừng một khắc, cho tới khi chúng ta không chịu nổi nữa!"
"Làm gì, ngươi nói đi!" Hình Nhất thoải mái nói.
"Đây là Cửu Khúc lĩnh, đất đá ở dưới này, các ngươi vừa rồi cũng thử rồi, cũng có thể cảm nhận được, đất đá ở đây nặng hơn bình thường gấp bội! Chúng phải đào ra một đường hầm ở chỗ này!"
"Ta mở đường phía trước. Ngụy Vô Nhan thứ hai, đất đá đào ra ta sẽ lập tức giao cho Ngụy Vô Nhan, Ngụy Vô Nhan chuyền cho người thứ ba ở đằng sau. Người cuối cùng sẽ phải vứt đất đá vào không gian này."
Sở Dương nói: "Không gian này có thể chứa được ba mươi khối đá lớn. Sau ba mươi khối, chúng ta cũng tiến được tầm hơn bảy mươi trượng... Ta nói như vậy, các ngươi có hiểu không?"
"Hiểu rồi!" Mọi người cùng nhau nói.
"Yêu cầu duy nhất chính là, bất kể là ai cũng không được phát ra thanh âm. Điểm này, người cuối cùng là mệt nhất, cho nên phải thay phiên." Sở Dương nói: "Thế nào?"
Hình Nhất sảng khoái nói: "Bốn huynh đệ chúng ta ở đằng sau là được. Hiện tại, tu vi Sở huynh người thâm hậu hơn chúng ta một chút, nhưng mấy người Ngụy Vô Nhan đều mới tiến vào chí tôn, cảnh giới không ổn định, mấy người chúng ta luẩn quẩn ở chí tôn nhất phẩm cũng mấy chục năm rồi.... Loại chuyện này vẫn có nắm chắc."
Sở Dương gật đầu nói: "Vậy thì bắt đầu đi."
Về phần đàm phán linh bên ngoài, cái gì mà phải giết người mới có thể đi qua... Chuyện này, Sở Dương một mực giấu trong lòng mình.
Có một số việc, sau khi làm rồi, nhất định cả thiên hạ phải biết, mới không tính là thất bại. :
Nhưng có một số việc, thật sự chỉ cần bản thân biết là được rồi.
Ngay sau đó, công tác đã bắt dầu rồi.
Hình Nhất vốn còn có chút nghi ngờ, hắn thử một chút, phát hiện cho dù mình dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể đâm trường kiếm vào, sau đó vận công nạy ra một tảng đá lớn, lại lôi ra... Mình đã gần như không còn chút khí lực nào rồi.
Cửu Khúc lĩnh, dù sao cũng không phải núi đá bình thường!
Nhưng Sở Dương lại có thể đả thông một cái địa đạo dài như vậy?
Ngẫm thế nào cũng cảm thấy chuyện này có chút khó tin.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền há hốc miệng, không ngậm lại được.
Chỉ thấy trường kiếm Sở Dương xoạt một tiếng đã đâm vào thạch bích, giống như cắt đậu hũ, không tốn chút sức lực nào, từ trên xuống dưới, cắt một đường cao hơn người, tiếp đó một đường bên phải, một đường bên trên, một đường bên dưới.
Bàn tay đặt ở trung tâm khối đá vô thanh vô tức rung lên, năm ngón tay lập tức cong lại, một trảo lôi khối đá ra.
Dài năm trượng!
Nhìn một khối cự thạch mấy vạn cân như vậy, tám vhi chí tôn đều kinh hoàng.
Việc này thật đúng là không nhẹ nhàng gì. Cũng may mấy người đều là chí tôn, nếu đổi lại là thánh cấp hoàng cấp... Cho dù chạy tới được nơi này, cũng bị khiến cho mệt chết luôn....
Hai tay Ngụy Vô Nhan tiếp lấy, xoay người một cái, tảng đá đã vững vàng chuyền về phía sau. Vạn Nhân Kiệt tiếp được, lại qua tay Thành Độc Ảnh... Cuối cùng là Hình Nhị, sải bước đi tới phía ngoài cùng huyệt động, nhẹ nhàng buông xuống... Rốt cuộc mới hiểu được vì sao phải thường xuyên thay phiên người cuối cùng rồi.
Mấy người ở giữa là nhàn nhất... Bởi vì chỉ chuyền tay không hề tốn chút sức nào. Vấn đề là ở mấy chữ: "Nhẹ nhàng không có động tĩnh gì", thật sự là muốn lấy cái mạng già của mấy người mà.
Đây chính là tảng đá nặng hơn năm vạn cân đó... Lại phải thả xuống như thả một cây lông chim, không có nửa điểm động tĩnh...
Một hai khối còn tạm được, nhưng mình tối đa cũng chỉ ba bốn trăm khối là gục.
Sở Dương lại đào ra một tảng đá lớn như vậy, chuyền cho phía sau. Nếu như không có dư địa xoay sở, chuyện này quả thực không cách nào thực hiện được.
Tốc độ Sở Dương rất nhanh.
Quả nhiên chờ đến khối thứ ba trăm, Hình Nhị rốt cuộc không chịu nổi, đổi thành Hình Tam.
Sở Dương ở phía trước đổ mồ hôi như mưa, nhưng vẫn nhanh chóng đào về phía trước, tựa hồ không biết mệt mỏi. Trong nháy mắt đã đi đào được bảy tám trăm trượng.
Đám người Ngụy Vô Nhan cảm thấy sợ hãi rồi.
"Từ giở trờ đi, tính thời gian." Sở Dương vừa chuyền một tảng đá về phía sau, vừa nói: "Tất cả mọi người là chí tôn, đều biết một ngày có bao nhiêu thời gian. Bắt đầu từ Ngụy Vô Nhan, đếm từng ngày từngn gày một, phải tính toán rõ ràng chúng ta ở trong này bao nhiêu thời gian."
"Đợi đến khi Ngụy Vô Nhan bắt đầu mơ hồ, lập tức giao cho Vạn Nhân Kiệt tính toán. Nhất định phải nhớ rõ...."
Mọi người cùng nhau đáp ứng.
Sở Dương vừa mới dứt lời, trong lòng liền chấn động. Mọi người tựa hồ cảm giác được cái gì đó, nhưng không phát hiện được gì, chỉ thấy Sở Dương im lặng, thế là đều gnậm miệng.
Kiếm linh đã trở lại.
Trong ý niệm không gian, Sở Dương biết được, kiếm linh dụ đám người Lệ gia đi được khoảng năm sáu trăm dặm, sau đó mới tùy tiện tìm một cái khe núi, hóa thành hồn thể bay về...
Về phần đám người Lệ gia, giờ phút này đương nhiên là đang tìm kiếm loạn xạ trong khu vực đó.
Nhưng đám người Sở Dương cũng không thể chui ra. Bởi vì quan ải phía trước vẫn chưa bị dỡ bở. Hơn nữa phong tỏa của Lệ gia càng lúc càng nghiêm mật, cường hãn!
Hiện tại chui ra ngoài, chẳng khác nào tự cui đầu vào lưới.
Hết thảy dấu vết đều cho thấy: Ngươi cứ đào hầm bên dưới này đi!
Nghĩ tới đây, Sở Dương có chút khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ ta phải đào hầm dài tám ngàn dặm đường ư? Đào tới khi nào mới xong?
Cho tới trưa, Sở Dương đã đột tiến năm ngàn trượng!
Một trăm năm mươi trượng, đó chính là một dặm đường. Dựa theo lộ trình mà tính, đã đào được bốn mươi dặm! Án chiếu theo tốc độ như vậy, đến tối, có thể đào được 120 dặm tới 150 dặm!
Tốc độ này có thể nói là rất nhanh rồi!
Nhưng so sánh với 8000 dặm lộ trình, bất quá chỉ là nửa phần trăm mà thôi...
Hơn nữa, tốc độ như vậy cũng không thể kéo dài, dù sao còn phải ăn cơm, còn phải nghỉ ngơi.
Bốn vị hình lại xếp cuối cùng cả đám đều mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.
Bốn người Ngụy Vô Nhan lại thay thế bốn người bọn họ, xếp đằng sau.
Không biết trôi qua bao nhiêu lâu, Ngụy Vô Nhan nói: Một ngày một đêm trôi qua.
Sở Dương mới dừng lại.
Tất cả mọi người đều đói bụng cồn cào, không thể nhịn được nữa.
Chí tôn có thể không ăn cơm, thậm chí có thể không hô hấp. Nói ví dụ, trong ba tháng không ăn không uống, hoàn toàn có thể làm được. nhưng phải có một điều kiện, đó là không tiêu hao quá nhiều thể lực.
Giống như hiện tại, ai náy đều mệt mỏi gần chết: Không ăn cơm?
Chuyện cổ tích à?
"Chúng ta ăn gì bây giờ?" Hình Nhất hiện tại đang ở phía sau Sở Dương, đưa mắt hỏi.
"Năm người chúng ta, trong hành trang đều có lương khô.Bất quá lại không nhiều." Sở Dương thản nhiên nói: "Trong giới chỉ trữ vật của ta, cũng có một chút nước và thức ăn. Tiết kiệm một chút là đủ dùng rồi."
Bao Bất Hoàn muốn nói: Trong hành trang của ta không có lương khô mà.... Nhưng vừa mới há miệng đã bị Vạn Nhân Kiệt hung hăng nhéo lên đùi một cái.
"Vậy là tốt rồi!" Hình Nhất yên tâm, khâm phục nói: "Thật không nghĩ tới các ngươi lại chuẩn bị chu toàn như thế. Trong tình thế hiểm ác như vậy, không ngờ còn chuẩn bị cả lương khô...."
Sở Dương híp mắt.
Thầm nghĩ, nếu mình không có Cửu Kiếp không gian, chín người chúng ta cũng chỉ có thể chờ biến thành cương thi thôi..
"Có giới chỉ trữ vật thì đương nhiên phải lợi dụng. Hơn nữa vừa vặn chiếm được thứ này." Sở Dương lấy ra giới chỉ trữ vật cuỗm được ở mỏ tử tinh Lệ gia lúc trước, khẽ cười cười: "Bởi vì cẩn thận, nên ta cho thêm một chút đồ vào, nhất là đồ ăn. Ừm, bên trong còn có mấy vò rượu ngon...."
Rượu!
Vừa nghe thấy chữ này, tám người lập tức nhỏ nước miếng ròng ròng.
Trời của ta ơi, vị đại gia này... không ngờ còn dự trữ cả rượu...
"Thế nào, muốn uống một chút không?" Sở Dương cười tủm tỉm hỏi.
Tám người gật đầu như gà mổ thóc.
"Đào thêm hai ngàn trượng nữa! Chúng ta bắt đầu ăn cơm. Ừm, uống rượu, mỗi người... một bầu rượu!" Sở Dương cười tủm tỉm nói.
Lập tức, mọi người nhiệt tình mười phần!
"Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh chóng làm việc thôi!"
"Đúng, đúng lắm! Nhanh lên...."
"Đừng lề mề! Lề mề lão tử thịt ngươi!"
...
Không thể phủ nhận một điều, tại nơi sơn cùng thủy tận, tối đen không có ánh mặt trời này, sức dụ hoặc của rượu, quả thực so với bình thường phải lớn hơn gấp vạn lần.
Dưới sự dụ hoặc của rượu, tinh thần mọi người phấn chấn hơn trăm lần. Cả đám bắt đầu làm việc hùng hục, vô cùng mạnh mẽ.
Làm một mạch tới nửa đêm.
Lúc này, không ngờ lại đào được tới sáu ngàn trượng! So với hai ngàn trượng yêu cầu của Sở Dương, còn nhiều hơn gấp ba!
Tất cả mọi người đều mệt gần chết, Sở thiên ma rốt cuộc khai ân.
Tìm một tảng đá bằng phẳng, đặt mấy khối lương khô nhạt nhẽo lên, sau đó trước ánh mắt trông chờ, nuốt nước miếng ừng ực của tám vị chí tôn, Sở Dương chậm rãi xác ra một... vò rượu!
Cái vò này thật không nhỏ!
Hơn nữa là rượu ngon hàng thật giá thật! Đương nhiên, Sở Dương tuyệt đối sẽ không lấy rượu của Tuyết Lệ Hàn ra... Chỉ lấy ra rượu bình thường mà thôi.
Rượu như vậy, ở trong Cửu Kiếp không gian còn mấy chục vò.
Nhưng thứ này không thể ăn quá nhiều, Rượu, cũng không thể uống quá nhiều.
Ăn no uống sau sẽ dễ dàng lười biếng... Lúc này, tuyệt đối không thể lười biếng đượng...
Sở Dương dùng đá đẽo ra chín chén rượu, nói ngày từ đầu, mỗi người chỉ có ba chén.
Bọn Hình Nhất khóc không ra nước mắt. Cái này mà cũng gọi là chén? Gọi là chung rượu thì đúng hơn...
Chỗ này có gì để giải trí? Ngay cả một con dế cũng không có...
"Rượu, chỉ có một vò." Sở Dương thản nhiên thu vò rượu lại: "Cho nên phải uống tiết kiệm một chút... Đến ngay mai, mỗi người lại uống ba chén."
Thế là Mọi người lại có hi vọng.
Cảnh tượng hiện giờ thật buồn cười: Tám vị chí tôn, ai nấy đều cẩn thận cầm một chén rượu bằng đá, chỉ sợ sánh ra ngoài nửa giọt, uống cẩn thận vô cùng.
Từng ngụm nhỏ một, uống xong một ngụm, lại phải ngậm trong miệng một lúc... sau đó mới nuốt xuống... Một khi nuốt xông, lại sít soa một tiếng, thỏa mãn tới cực điểm.