"Các ngươi nhìn xem, đây rõ ràng là chữ viết của Số Một. Mà Sở Diêm Vương lại còn dùng Vô hình chuẩn của chúng ta để gửi phong thư này đến đây..!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Nếu là một người khác chắc cũng sẽ cho rằng Số Một vẫn đang an toàn, không sao hết. Nhưng đối thủ của Sở Diêm Vương lại là ta, Đệ Ngũ Khinh Nhu! Sở Diêm Vương tuyệt đối sẽ không lạc quan đến mức nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng vào tờ giấy này!"
"Dùng một tờ giấy với mấy nét chữ đứt đoạn, không có thần này mà muốn làm cho Đệ Ngũ Khinh Nhu ta mắc lừa hay sao? Nếu thế thật thì ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói tiếp: "Vì thế, Sở Diêm Vương cũng không dám nghĩ như vậy. Nhưng tại sao hắn vẫn làm? Không nghi ngờ gì nữa, hắn làm thế là nhục nhã chúng ta!"
Lúc này, trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu đã không còn vẻ uất ức khổ sở nữa mà đang tràn ngập chiến ý. Chiến ý khi gặp được người tài, kỳ phùng địch thủ!
"Đây chính là một phong chiến thư! Chiến thư của Sở Diêm Vương dành cho ta!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhấn mạnh: "Mà hắn đã tính toán được rằng ta nhất định sẽ nhận! Bởi vậy, hắn đã chiếm được thế thượng phong."
"Nhưng Tướng gia, người có thể mặc kệ nó, để cho hắn đánh hụt!" Hàn Bố Sở lên tiếng.
Lúc này, Cao Thăng không còn lộ ra vẻ mặt khinh thường với Hàn Bố Sở nữa. Ngược lại, trên mặt hắn còn mơ hồ lộ ra vẻ bội phục.
Vì Hàn Bố Sở dễ xúc động, hơn nữa suy nghĩ mọi chuyện cũng không sâu rộng mà Cao Thăng luôn luôn coi thường hắn. Nhưng bản thân Cao Thăng không hiểu, tại sao mỗi lần bàn đến việc quan trọng thì Đệ Ngũ Khinh Nhu đều cho Hàn Bố Sở tham gia? Trong mắt Cao Thăng thì Hàn Bố Sở không xứng được tham gia những hội nghị cao tầng này. Hơn nữa, nếu hắn làm Đệ Ngũ Khinh Nhu thì đã đuổi tên tiểu tử này đi từ lâu rồi.
Nhưng đến bây giờ thì hắn đã hiểu được, trong ba người bọn họ thì Hàn Bố Sở mới là người đáng sợ nhất! Nếu Hàn Bố Sở không nói những lời này một cách quá rõ ràng như vậy thì Cao Thăng còn lâu mới nhận ra được…
Mỗi một lần Hàn Bố Sở nói chuyện đều đưa ra ý kiến phản đối, hơn nữa còn là ý kiến phản đối rất có tính mưu lược, và cũng là ý kiến phản đối mà phần lớn mọi người đều có thể nghĩ tới. Mà mỗi một lần Đệ Ngũ Khinh Nhu giải thích ý kiến phản đối của Hàn Bố Sở sẽ khiến cho một số người cảm thấy rằng: "À… Hóa ra là thế! Tướng gia thật là cao minh!"
Đây là phương pháp làm nền cực kỳ cao minh đấy!
Hạ thấp bản thân mình xuống để nâng lên danh vọng thần tiên của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Người như vậy không hề ngu ngốc! Tuyệt đối không phải là kẻ ngu ngốc!
Có khi lúc mình đang thầm mắng hắn là ngu ngốc thì trong lòng hắn cũng đang mắng mình như vậy cũng nên!
Quả nhiên…
Đệ Ngũ Khinh Nhu đáp lời: "Ta không thể bỏ mặc chuyện này. Bởi vì nó liên quan tới danh vọng của ta, liên quan tới lòng người của toàn bộ Đại Triệu, nhất là những người làm việc cho Tướng phủ!" Đệ Ngũ Khinh Nhu tiếp tục nói đầy thâm ý: "Phải biết rằng trong tay của Số Một có rất nhiều tài nguyên có thể cung cấp cho Sở Diêm Vương khai thác. Nếu Số Một nghi ngờ chúng ta, thất vọng, đau khổ… Các ngươi đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì?"
Ba người kia nghe thế liền toát mồ hôi lạnh. Hàn Bố Sở run rẩy toàn thân, thiếu chút nữa đã không đứng vững nổi, cúi người thật sâu và nói: "Tướng gia cao minh! Là thuộc hạ lòng dạ hẹp hòi, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cực kỳ hổ thẹn! Nay được tướng gia chỉ điểm, giống như đầu óc đột nhiên thông suốt, sực tỉnh cơn mê … Xin tướng gia tha tội!"
Trời ơi! Đúng là tài giỏi…! Đúng là người tài…!
Trong lòng Cao Thăng không ngừng tán thưởng. Nếu là trước kia, bản thân hắn sẽ khinh thường mà mắng một câu: "Đồ nịnh hót!"
Nhưng hôm nay mới hiểu được, đây là Đệ Ngũ Khinh Nhu đang sửa trị mấy người bọn họ. Mà những câu sai lầm cùng nịnh hót nhìn như ngu xuẩn của Hàn Bố Sở lại hoàn toàn trừ bỏ chuyện những người ở đây tự ái trong lòng với Đệ Ngũ Khinh Nhu. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Vì thế mà Sở Diêm Vương ra một chiêu này, ta không thể không tiếp!" Đệ Ngũ Khinh Nhu tiếp tục nói: "Hơn nữa, còn nhất định phải cứu! Mà như thế liền phù hợp với những gì Sở Diêm Vương tính toán! Hiện giờ, e rằng Sở Diêm Vương đã bố trí xong thiên la địa võng, chỉ chờ người của chúng ta đến đó chui vào. Mà chúng ta lại không thể không chui! Đây chính là chỗ lợi hại của Sở Diêm Vương, cũng là điều giúp hắn đoạt được cơ hội trước!"
"Hơn nữa, nếu như không cứu thì Sở Diêm Vương nhất định sẽ lợi dụng điều này, nói Đệ Ngũ Khinh Nhu ta là người bạc bẽo, ngay cả thuộc hạ đắc lực của mình, công thần lập được nhiều công lao hiển hách cũng vứt bỏ được… Một khi những lời này lan tràn khắp thiên hạ… thì chỉ cần tạo ra một hoàn cảnh nhất định, chúng sẽ trở thành thứ tác động không nhỏ tới lòng dân, thậm chí là với quan viên trong triều, tướng lĩnh trong quân đội…!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói một cách bình tĩnh và thản nhiên.
"Vì thế, nhất định phải cứu! Nhưng vấn đề là… phải cứu như thế nào?" Hàn Bố Sở, kẻ làm nền tốt nhất này lại đứng ra nói tiếp, làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ, hỏi một câu hỏi mà tất cả mọi người đều thắc mắc.
Kẻ này đúng là lợi hại!
Cao Thăng coi như phục rồi!
Hắn hỏi như thế, tất cả mợi người sẽ suy nghĩ đến vấn đề này… Điều này giúp cho công việc của Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ nhàng hơn… Hơn nữa còn làm cho tất cả mọi người cảm thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu tính toán kỹ càng, trí tuệ vô song. Ngay cả người đưa ra ý kiến phản đối như Hàn Bố Sở trong lúc không hay biết cũng đã bị hắn thuyết phục…"
"Âm Vương tọa đã đến Thiết Vân rồi. Hơn nữa nhiệm vụ chủ yếu của Vương tọa chính là đánh chết Sở Diêm Vương, tiếp ứng cho Số Một." Cao Thăng nói: "Nhìn tình hình bây giờ, chắc chắn Âm Vương tọa sẽ không cứu nổi Số Một nhưng vẫn còn cơ hội để đánh chết Sở Diêm Vương. Thuộc hạ cho rằng chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Âm Vương tọa thêm hai ngày nữa. Đợi đến lúc đó, bất kể có giết hay không giết được Sở Diêm Vương thì hẵng tiếp tục bàn đến chuyện cứu người đi sao."
Dừng lại một chút, hắn cười cười rồi nói tiếp: "Phải biết rằng vội vàng sẽ không làm được việc. Nếu chúng ta cứ lập kế hoạch gấp gáp như thế này, sợ rằng không những không cứu được Số Một mà còn hao binh tổn tướng, được một mất mười."
Khi hắn nói ra những lời này, Đệ Ngũ Khinh Nhu dường như cũng có chút suy nghĩ, nhìn hắn thêm vài lần.
Những điều này Đệ Ngũ Khinh Nhu đã nghĩ sẵn trong lòng, nhưng bản thân hắn sẽ không tự nói ra. Nếu tự mình nói ra thì vẫn có chút bạc bẽo… Phải biết rằng vẫn còn một vị đại tướng đang phải chịu khổ, bị địch giam giữ… Vậy nên, nhất định phải để cho mưu sĩ nói ra điều này mới được."
Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu lại không ngờ rằng người đầu tiên nói ra những lời này lại là Cao Thăng Cao công tử vốn tuổi trẻ nên thiếu chút điềm đạm!
"Đấy cũng là một loại biện pháp… Nhưng mà, có chút không ổn!" Đệ Ngũ Khinh Nhu đáp lời: "Số Một còn đang phải chịu khổ… Ở đó thêm một giờ phút nào là phải chịu đau khổ như dưới địa ngục giờ phút ấy… Làm sao ta có thể nhẫn tâm…"
"Tướng gia, vấn đề này không thể giải quyết một cách vội vàng được đâu… Chúng ta cũng biết cảm tình giữa Tướng gia đối với Số Một, thế nhưng… Đây là cách xử lý ổn thỏa nhất rồi." Kẻ làm nền giỏi giang kia lại xuất hiện, vẻ mặt sốt ruột giống như sợ rằng Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ đưa ra quyết định không lý trí nào đó.
"Thôi được rồi! Vậy hãy truyền lệnh cho một vị Bảo mã kỵ sĩ cùng với tám vị Hắc mã kỵ sĩ cao cấp chờ lệnh. Một khi nhận được tin tức của Âm Vương tọa truyền lại thì phải lên đường ngay lập tức! Dùng biện áp trực tiếp nhất, nhanh chóng nhất cứu Số Một trở về, giết chết Sở Diêm Vương, không cần lo lắng thêm gì nữa!" Đệ Ngũ Khinh Nhu quyết định dứt khoát: "Các ngươi đưa ra hai bộ kế hoạch để chuẩn bị trước. Nếu Sở Diêm Vương chết rồi thì chúng ta nên làm thế nào? Nếu hắn chưa chết thì chúng ta phải nghĩ cách cứu vãn như thế nào?"
Cả ba người đều vâng lệnh.
"Còn nữa… Hãy đưa Sở Diêm Vương vào danh sách nhân vật có mức độ nguy hiểm cao nhất và đặt ngang với Thiết Bổ Thiên và Thiết Long Thành trong danh sách nhân vật nguy hiểm ở Thiết Vân, treo lên "Tất sát bảng" ở Kim Mã kỵ sĩ đường."
Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói tiếp: "Không thể để cho kẻ này trưởng thành hơn nữa. Nếu để hắn trưởng thành, e rằng hắn sẽ thật sự trở thành Diêm Vương đối với nước Đại Triệu ta…"
Sắc mặt của Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy rằng vẫn ôn hòa tự nhiên nhưng trong lòng lại hung ác nghĩ thầm: "Sở Diêm Vương, mặc dù ngươi có trí tuệ hơn người nhưng có một số việc không thể hoàn toàn dựa vào trí tuệ là có thể làm được. Cạm bẫy do ngươi sắp đặt có thể vây khốn được hổ, nhưng ta lại phái đến hai con rồng đấy!"
Cho dù kế sách trí tuệ của ngươi giỏi giang tới mức nào thì căn cơ của ngươi ở Thiết Vân vẫn còn quá mỏng.
Tất sát bảng trong Nội các của Kim Mã kỵ sĩ đường!
Ba người Hàn Bố Sở đều choáng váng ngây người, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Những người có tên trong Tất sát bảng trong Nội các của Kim Mã kỵ sĩ đường đều là những nhân vật mà Đệ Ngũ Khinh Nhu cho rằng có đủ nguy hiểm. Sau khi những người này chết đi thì tên tuổi mới bị hạ xuống. Chỉ cần còn sống một ngày thì còn treo trên đó! Hơn nữa, không cần biết ngươi là ai! Chỉ cần giết một trong số những người có tên trong Tất sát bảng thì sẽ được phong hầu ban tước, thậm chí còn được tấn phong Đại tướng toàn quyền trấn thủ một phía biên cương. Ban thưởng phong phú khiến cho người khác phải ngơ ngẩn mà nhìn!
Mỗi một người trong Kim Mã kỵ sĩ đường đều thèm đỏ mắt những cái tên ở trên đó…
Tên của Thiết Bổ Thiên và Thiết Long Thành đã được ghi lên bảng từ rất sớm. Không nghĩ tới Sở Diêm Vương vừa mới bộc lộ tài năng cũng đã nhanh chóng nhận được loại "vinh dự đặc biệt" này của Đệ Ngũ Khinh Nhu, được ghi tên trên bảng!
Đương nhiên, Sở Dương không hề hay biết hiện giờ mình đã trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng trong Kim Mã kỵ sĩ đường, cảng không biết giá cái đầu của mình đã tăng vọt, đủ để cho những kẻ tầm thường một bước lên mây, vinh hoa phú quý mấy đời không hết. Đây chính là sức hấp dẫn cực lớn!
Nếu hắn biết được, có khi tự hắn cũng sẽ làm ra một cái đầu người để đến lĩnh thưởng cũng nên…
Giờ phút này, hắn đang bận rộn vô cùng. Ngày ấy, sau khi lấy được khoản đánh bạc thắng, Sở Dương coi như kiếm được một khoản tài phú bất chính!
Trong hoàng cung tuy rằng không có nhiều loại linh dược thuộc loại thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý cho lắm, nhưng cũng được vài cây… Dù không phải chín đại kỳ dược thì cũng là bảo vật quý hiếm khó tìm khó gặp.
Sau khi Cửu Kiếp Kiếm cắn nuốt xong thì Cửu trọng đan đã tạo thành hơn một nửa, chỉ còn lại tầm một phần năm chưa hoàn chỉnh mà thôi.
Mà phần còn lại của những linh dược này, đương nhiên bị Cửu Kiếm kiếp lợi dụng nốt, đẩy vào trong kinh mạch của Sở Dương. Hiện giờ, Sở Dương đang luyện hóa dược lực. Bằng công hiệu chính thức của đám dược lực này đã thừa đủ cho hắn đột phá liên tiếp tới Vũ giả lục phẩm. Lực lượng linh dược khổng lồ a…
Nhưng Kiếm Linh lại áp chế cấp bậc của hắn cực kỳ chặt chẽ, để cho hắn chỉ có thể dừng lại tại Vũ giả nhất phẩm. Hơn nữa, dược lực nhiều như vậy cũng không để cho hắn luyện hóa, mà chỉ để chúng tràn ngập trong thân thể, trong kinh mạch của hắn mà thôi!
Muốn lên cấp? Được rồi! Rèn luyện đi! Chiến đấu đi! Chỉ khi nào ngươi cảm ngộ được toàn bộ cảnh giới của Vũ giả Nhất phẩm thì mới cho phép ngươi tăng lên Nhị phẩm!
Loại chịu trách nhiệm đến mực cực đoan này làm cho Sở Dương buồn bực không thôi! Một lúc tăng lên vài phẩm là đủ cho hắn có thêm vài phần nắm chắc bảo vệ tính mạng của mình… Theo suy đoán của Sở Dương thì người đến lấy mạng mình lúc này e rằng thấp nhất cũng là Vũ tôn cửu phẩm, thậm chí là một vị Vương Tọa!
Không có lực lượng làm sao có thể ra tay được? Lấy thực lực bây giờ của ta, cho dù bố trí cạm bẫy thì cũng chỉ có thể vây bắt mấy con mèo, làm sao có thể vây được hổ? Cái loại cạm bẫy này… chỉ có thể làm cho hổ thêm hung ác mà thôi!
Lúc này Sở Dương đang sắp xếp thu gọn lại những thứ thu hoạch được trong bảo khố của Hoàng cung. Chỉ cần chỉnh lý xong thì hắn sẽ đi ra ngoài, lập tức hóa thân thành Ám dạ khiêu chiến giả, không ngừng đi tìm hành hạ để có thể cảm ngộ…
Thật sự là quá đau khổ rồi! Mấy ngày như thế này khó trôi qua quá… Trong lòng Sở Dương thở ngắn than dài nhưng đôi mắt lại sáng rực.
Không hề nhàn rỗi…