Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phốc một cái! Lại phốc cái nữa! Phốc....

Lăng Hàn Vũ ngồi dưới đất, thân hình giống như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể nhúc nhích, hắn muốn nhắm hai mắt lại, nhưng mí mắt lại như không nghe theo hiệu lệnh, không ngờ không thể nhắm lại.

Cứ như vậy trợn trừng mắt mà nhìn.

Nhìn mà tim mật cùng vỡ... Chỉ có hạ thân tiền hậu không bị khống chế, đang chảy ra ngoài một số thứ....

Mụ mụ... Chín! Tất cả chín quỷ hồn! Tất cả chín cái!

Nhìn một loạt đầu người trước mặt, lại nhìn sang mấy cái mộ phần, vừa vặn chín cái...

Chẳng lẽ... chẳng lẽ...

Ngay sau đó, bên cạnh chín cái đầu người, đồng loạt giơ lên một cánh tay đen thui, năm đầu ngón tay chát đầy bùn đất, khớp xương rôm rốp không ngừng vang lên, đồng thời chỉ về phía Lăng Hàn Vũ...

Ánh mắt Lăng Hàn Vũ trợn trừng lên, ngay sau đó, hắn liền mềm oặt ra, hôn mê bất tỉnh...

Quá... khủng bố rồi...

Hắn hôn mê bất tỉnh, đương nhiên không nghe được chín người này nói chuyện: "Con mẹ nó... Thối thật... Hình Nhất, người này bị ngươi dọa đái cả ra quần rồi..."

"Người kia là ai?"

"Không biết… Nhìn trang phục, như là người của Lăng gia. Hơn nữa, thân phận cũng không thấp...."

"Người của Lăng gia? Thân phận cũng không thấp? Cứ như vậy bị dọa đái ra quần?"

"Ha ha ha..."

Một trận cười lớn.

Tiếp đó, Sở Dương thúc giục nói: "Mau mau, đi ra bên ngoài đi. Đừng chỉ thò đầu lên như thế... À, ta hiểu vì sao người này bị dọa thành cái dạng này rồi... Thì ra là như vậy, hơn nữa nơi này còn có mấy cái mồ...."

Tất cả mọi người không biết nói gì.

Không ngờ lại trùng hợp như thế.

Sưu một tiếng, Sở Dương nhảy ra đầu tiên, tiếp đó, mọi người lần lượt nhảy ra giống như châu chấu.

Người khác đều tránh ở rất xa, thế là Hình Nhất việc nhân đức không nhường ai, bắt Lăng Hàn Vũ lại... Thế nào cũng phải biết được đây là nơi nào, tình huống ra sao?

Mà tiểu tử trước mắt này tuy hơi thối chút, nhưng cũng là người thích hợp nhất rồi.

Lăng Hàn Vũ cảm thấy mình có một cơn ác mộng cực kỳ khủng bố!

Trong mộng… khủng bố...

Hắn từ từ tỉnh lại, nhưng vừa tỉnh lại liền thấy mình có cái gì đó không đúng, tựa hồ...

Cúi đầu nhìn, không khỏi rú lên một tiếng: Ngay trước ngực mình, một bàn tay to tướng, đen thùi đã túm lấy vạt áo mình, xách mình lên...

Ngẩng đầu lên nhìn...

Hình Nhất cúi đầu, nhếch miệng cười: "Tiểu tử, ngươi tên gì?"

Lăng Hàn Vũ lập tức nhìn thấy cả bộ răng trắng toát của hắn, tiếp đó gục luôn...Hắn muốn ăn ta! Hắn muốn ăn ta!

Trong phút chốc tinh thần suy sụp cực độ, rú lên một tiếng chói tai, tiếp đó thân hình run lên một cái, từ trong miệng phốc một tiếng, phun ra một chất ngầy xanh biếc, sau đó máu tươi oa oa oa, phun ra từng ngụm....

Khí tức toàn thân mong manh, tiếp đó thân hình căng cứng, run rẩy một chút, hai mắt trợn trắng, co giật một cái, không còn hô hấp...

Hình Nhất ngẩn ra: "Người này làm sao vậy?"

Sở Dương chạy tới xem xét, nhịn không được thở dài: "Túi mật bị dọa vỡ... Cực độ sợ hãi, vỡ luôn cả tim... Hình Nhất, ngươi thật trâu bò đó! Ngươi trực tiếp dọa chết tươi một vị cao thủ rồi! Còn là nhân vật trọng yếu của Lăng gia nữa chứ... Không hổ là chấp pháp giả, không hổ là hình đường... quả nhiên tài giỏi!"

Hình Nhất lập tức choáng váng, vung tay ném Lăng Hàn Vũ ra ngoài: "Bà già nó... Ta fuk, đảm lượng thế này không ngờ cũng dám bước chân vào giang hồ... Ta thật sự phục rồi.... Lăng gia nuôi ra cái thứ gì thế này... Muốn tra hỏi chút tin tức cũng không được."

Đúng vào lúc này.

"Quỷ quái phương nào? Buông tứ gia chúng ta xuống!" Một thanh âm cuồng bạo hét lớn, nhưng nghe lại như là đang cố lấy can đảm.

Chỉ thấy bên kia, bảy người đang lao tới như bay.

Mấy người này chính là thị vệ bên người Lăng Hàn Vũ, lúc đầu không dám quấy rầy tứ gia an ủi vong linh, chỉ đứng xa xa mà nhìn, nhưng lập tức cảm thấy có cái gì đó không hợp lý.

Bởi vì tứ gia đột nhiên ngồi xuống, còn thì thào kêu mụ mụ...

Mộ phần che mắt tầm mặt bọn họ, bọn họ căn bản nhìn không thấy, ở bên trong mồ không ngờ lại chui ra nhiều đầu người như vậy....

Trong lòng chỉ thở dài: Mệnh tứ gia cũng thật khổ, từ nhỏ đã không có mẹ... hiện giờ, tức cảnh sinh tình, nhớ tới mụ mụ... Thật sự là đáng thương mà!

Nhưng tình huống tiếp đó lại càng bất thường...

Không ngờ... xuất hiện một đại hán cả người đen kịt như mực, bẩn vô cùng? Một trảo túm lấy tứ gia? Tiếp đó tứ gia hét thảm một tiếng? Không còn thấy thanh âm gì nữa?

Đây là chuyện gì?

Nhìn đống mồ lạnh lẽo, trong lòng mọi người cũng có chút lo lắng.

Bảy người cả gan chạy tới. Người còn chưa tới, nhưng đã há mồm hét lớn. Nếu thật là quỷ quái... Dương khí của mấy người sống chúng ta, tuyệt đối có thể mất sạch đấy...

Bảy người kia vừa nhoáng lên một cái, bên này cũng có bảy người đồng loạt nhảy tới nghênh đón.

Trừ Sở Dương cùng Ngụy Vô Nhan, bảy người còn lại đều cao hứng xông tới. Ở dưới lòng đất, thật là bức bối chết rồi...

Phốc phốc phốc, bảy thanh âm liên tục vang lên, còn chưa kịp khởi động chân tay cho trơn tru... bảy người này đã bị bắt sống rồi...

Lưu loát đến độ khiến Sở Dương cũng có chút kinh dị.

Mẹ nó, ngay cả tác giả như ta còn chưa kịp hình dung chiêu thức thế nào, đã bị bắt mất rồi...

Thật là có chút bắt nạt người... Bảy vị chí tôn liên thủ đối phó bảy vị quân cấp...

Đây không phải là chiến đấu gì gì... thậm chí ngay cả đùa giỡn cũng không tính.

Nhìn đám người Hình Nhất bên kia đang thẩm vấn từng người một, Sở Dương có chút choáng váng: Đây, chính là người của Lăng gia phái tới?

Chỉ tu vi thế này, cũng có thể khiến Lệ gia liên tiếp lui về phía sau?

Đây... Chẳng lẽ ta đang nằm mơ?

Chín vị chí tôn cũng phải đào địa đạo mới trốn ra được, sau khi trốn ra lại phát hiện, kẻ mình cố kỵ không ngờ lại đang bị... một đám quân cấp đánh bại lui liên tiếp...

"Mụ nội nó!" Sở Dương mắng. Tâm tình khó chịu cực độ!

Sau một hồi lâu...

Nghe đám người Hình Nhất báo lại, Sở Dương dần dần cũng hiểu ra một ít.

Đối với đám người Vạn Nhân Kiệt thẩm vấn, Sở Dương trực tiếp không thèm nghe. Luận về phương diện này, ai có kinh nghiêm phong phú hơn Hình Lại được?

Những người này, không phải là chủ lực lăng gia.

Lăng Hàn Vũ ở nơi này, chỉ là chỉ huy tối cao trên danh nghĩa, đại biểu gia tộc mà thôi. Trên thực tế còn có một người hoàn toàn khác.

Nhưng chỉ huy tối cao cũng chỉ là một thánh cấp cửu phẩm. Dù sao chỉ là tạo quấy nhiễu...

Lệ gia đích xác có điều cố kỵ, tuy những ngươi fnày đối với Lệ gia mà nói, tùy tiện xuất động một vị chí tôn cũng không đủ để nhét kẽ răng, nhưng vẫn sợ ném chuột vỡ đồ. Bởi vì người bát đại gia tộc phái tới, trừ Gia Cát gia, những nhà khác đều là người như vậy...

Ngươi động tới bọn hắn, chính là khai chiến, mà bát đại gia tộc chờ đợi chính là lý do khai chiến! - https://truyenfull.vn

Ngươi dám động?

Mới là lạ!

Cho nên, tình thế nơi này thập phần vi diệu...

Sở Dương nghe xong tất cả báo cáo, nhíu mày suy nghĩ thật lâu, sau đó quả quyết nói: "Hiện tại, trước tiên xử lý địa đạo, đừng để người khác phát hiện, tắm rửa, thay một bộ quần áp, đổi thành quần áp Lệ gia... Ừm, như thế như thế... Sau đó chúng ta lại chia tay..."

"Được! Vậy trước khi đi, chúng ta tặng Lệ gia một món quà thật lớn!"

Nửa ngày sau, người Lăng gia phát hiện tứ gia đi mơ mộng hão huyền rất lâu rồi mà chưa thấy về, đến khi phái người ra ngoài tìm kiếm, mới phát hiện ra thi thể tám người.

Ở trên thi thể mấy người, trên bạch y chiêu bài của Lăng gia, có bốn chữ viết bằng máu tươi: "Lăn khỏi Tây Bắc!"

Trừ cái đó ra, không còn manh mối nào khác!

Ý tứ cảnh cáo bên trong, không cần nói cũng biết!

"Lệ gia!" Trong mắt đám cao thủ Lăng gia bắn ra tinh quang chói mắt: "Lệ gia rốt cuộc cũng động thủ! Lập tức truyền tin gia tộc, bẩm báo Tứ gia bỏ mình! Thỉnh nhóm cao thủ chí tôn thứ hai cấp tốc cứu viện! Tất cả nhân viên, triệt thoái về phía sau ba trăm dặm, gia tăng đề phòng!"

"Vâng!"

Buổi tối ngày hôm đó, đã chú định là một buổi tối không tầm thường.

Xung đột với Lệ gia trong khoảng thời gian ngắn trước, đã khiến các đại gia tộc phải rút lui năm mươi dặm, đúng là thời khắc thần kinh chiến đấu bị kéo lên căng nhất.

Lệ gia lại một lần nữa có hành động.

Vừa xuất, chính là chí tôn!

Nghe nói Lăng gia chiu tai ương đầu tiên, tiếp đó là Thạch gia. Thạch gia bị ba gã chí tôn đánh lén, chết thảm trọng. hơn nữa, đệ tử dòng chính Thạch gia, cửu công tử Thạch Thành Thư bị chém chết!

Lan gia bị chí tôn đánh lén, chết hơn ba mươi người, cũng được đối phương cảnh cáo: Lăn khỏi Tây Bắc! nếu không, giết sạch!

Dạ gia.... Tiêu gia....

Vân vân... Bát địa gia tộc không ai may mắn thoát được, một đêm này máu chảy thành sông!

Trận doanh chấp pháp giả cũng bị đánh lén.

Tây Bắc chấp pháp giả một đêm này chết vô cùng nhiều. Lệ gia phảng phất như nhắm chuẩn chấp pháp giả rồi, sát thủ hung tàn, đồng thời nghe nói kẻ hạ thủ còn để lại một câu: "Cho dù Pháp Tôn thân lâm, cũng phải lăn khỏi Tây Bắc."

Những lời nà lực vô cùng!

Khiến cho đám chấp pháp giả đều điên hết cả rồi...

Khu vực biên giới Tây Bắc, toàn bộ sôi trào! Vô số linh cầm đưa tin, rào rào phóng lên cao, mang theo huyết khí uất nghẹn, bay về bốn phương tám hướng.

Đây đã là lần thứ hai khẩn cấp đưa tin!

Ba ngày sau, đợt tập kích như vậy lại phát sinh một lần nữa. Lúc này, đội ngũ tiếp viện của các đại gia tộc còn chưa tới, đương nhiên lại bị giết tới hoa rơi nước chảy.

Hơn nữa, tổn thất còn lớn hơn cả lúc trước!

Sau một đêm chạy trốn, người của các đại gia tộc phát hiện, mình lại quay trở lại điểm xuất phát! Toàn bộ địa bàn Tây Bắc bị những người này lấn chiếm trong đoạn thời gian vừa rồi... Giờ phút này lại quay trở về trong tay Lệ gia.!

Hơn nữa, ẩn ước còn đang không ngừng khuếch trương ra ngoài.

Chấp pháp giả đội hình năm trăm người, lại chết tới ba trăm bảy mươi tám người, chỉ còn lại tàn binh bại tướng.

Lệ gia mưu đồ quả nhiên không phải nhỏ! Hơn nữa có thể hành động như vậy, chắc chắn là có chỗ dựa!

Hơn nữa, sau khi đuổi được đám người các địa gia tộc ra ngoài, Lệ gia lập tức thu quân trở lại. Một vùng thổ địa rộng lớn bị các đại gia tộc nhè ra, Lệ gia không ngờ không phái người tới trấn thủ.

Nhưng cũng vì vậy mà ở trước tấm thạch bia phân chia thế lực của cửu đại gia tộc, lại hiện lên một đạo huyết tuyến rõ ràng.

Rõ ràng, chuyện này chính là thị uy! Bát đại gia tộc các ngươi chớ không biết điều! Vượt qua huyết tuyến này, tất chết không phải nghi ngờ!

Linh cầm đưa tinh lại một lần nữa bay lên, ồ ạt bay về các phương trên đại lục.

Lệ gia quá kiêu ngạo rồi.

Nhà các ngươi có chí tôn, chẳng lẽ nha chúng ta không có!

Lại là một đêm.

"Được rồi...." Sở Dương đứng trên một sườn núi nhỏ giống như ngọc thụ lâm phong, nhẹ giọng nói: "Các ngươi nên trở về thôi...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận