Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Sở Dương chết đi sống lại rốt cuộc cũng cung khai.

Vừa rồi trong lúc lơ đãng, ma khí của Dạ Túy đã xâm nhập thân thể hắn, bởi vì đây là lần đầu tiên tiếp xúc cho nên Sở Dương nhất thời chịu thua thiệt. Tuy lập tức khu trừ, nhưng còn có một bộ phận tiến vào nội tạng.

Dưới sự nỗ lực của kiếm linh, Sở Dương một mặt nói giỡn một chút cho không khí thoải mái, một mặt lại lợi dụng vô thượng thần uy của Ninh Thiên Nhai dẫn vào thân thể, kiếm linh gia dĩ vận dụng, thành công bức ma khí ra khỏi cơ thể!

Đến tận lúc này, mới hoàn toàn thoải mái.

Nhưng lực lượng của Ninh Thiên Nhai đâu dễ dàng mượn như vậy?

Tuy hắn biết rõ Sở Dương đang làm cái gì, cũng cố ý phối hợp giúp Sở Dương bức ma khí ra, nhưng trong lòng cũng thật sự tức giận, còn có chút quẫn bách...

May mà lão phu tu dưỡng tốt, định lực cao, nếu không thật sự bị tiểu tử ngươi lừa khóc rồi.

Như vậy, lão phu còn thể diện gì đi gặp người khác?

Cho nên lửa giận của Ninh chí tôn cũng không hơn không kém.

Hiện giờ,biết tiểu tử này không có việc gì nữa rồi, Ninh Thiên Nhai còn không hung hăng ngược đãi một phen thì đợi đến khi nào nữa?

"Ngươi nhận, hay không nhận tội?" Ninh chí tôn uy nghiêm hỏi.

"Ta nhận... Đại nhân, đừng đánh nữa... ta nhận... ta nhận toàn bộ...." Sở ngự tọa nước mắt nước mũi tèm lem.

"Mau mau khai ra!"

"Tuân lệnh... Đại nhân có thể dừng tay một chút không... tiểu nhân đau mông vô cùng...."

Ninh Thiên Nhai lập tức buồn cười, hung hăng vỗ một cái nữa, nghe tiếng kêu gào thảm thiết giống như beo bị chọc tiết của kẻ nào đó mới chịu dừng tay.

"Nhanh lên!"

"Vâng vâng... Lúc đó Bố chí tôn nói, nhìn thấy lão Ninh, nói cho hắn biết. Tranh đoạt đệ nhất thiên hạ một vạn bốn ngàn năm, kỳ thật ta sớm biết, ta không bằng hắn! Bất quá, lần này vẫn là ta thắng một bậc. Ha ha... Ta ở trên đó chờ hắn tìm ta tính sổ!"

Sở Dương rốt cuộc cung khai từ đầu chí cuối.

Những lời Phong Nguyệt kể lại, được hắn nói lại không sót chữ nào.

"Tên hỗn đản này!" Trên mặt Ninh Thiên Nhai vẫn lộ một nụ cười: "Kỳ thật ta đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy...."

Sở Dương trợn trắng mắt: Ngươi sớm biết, còn muốn ta nói cái gì? Ngươi rảnh tới đau trứng à?

Nhưng đương nhiên không dám nói ra miệng, ai oán xoa mông, chỉ cảm thấy càng xoa càng đau... Cũng không thể vì hai cái mông mà ăn một viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh chứ?

Thế cũng quá phí phạm rồi...

Ninh Thiên Nhai ngồi một bên, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: "Cửu Trọng Thiên Khuyết... Cửu Trọng Thiên Khuyết.... Lão Bố lên đó, cũng phải chịu khổ thôi... ha ha ha...."

"Vì sao?" Sở Dương tò mò hỏi.

"Trên Cửu Trọng Thiên Khuyết... Tu vi như chúng ta, quá yếu!" Ninh Thiên Nhai cười cười: "Nhiều năm trước, ta từng lên đó một lần...."

"Đi lên một lần...." Sở Dương há hốc miệng.

"Không sai, từng lên một lần." Ninh Thiên Nhai thở dài: "Chỗ đó rất tốt... Linh khí nhiều, hoàn cảnh đẹp, linh thảo linh dược khắp nơi đều có, nhưng cao thủ cũng nhiều đến dọa người..."

Mới lên được ba ngày, ta đã bị người ta ném xuống, bắt ta trông coi Cửu Trọng Thiên này..."

Ninh Thiên Nhai có chút hồi tưởng, nói: "Nhìn Cửu Kiếp kiếm chủ công thành đại cáo, ngày kiếm chủ công thành, cũng là ngày ta lên trời...."

"Thì ra là thế." Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ.

Trong cảm giác của mình, tu vi Ninh Thiên Nhai hẳn là mạnh hơn những người khác không ít, nhưng nhìn thực tế lại là ngang bằng. Sở Dương đã sớm cảm thấy quái rồi.

"Thì ra ngươi áp chế tu vi?" Sở Dương hỏi.

"Không sai. Nếu phóng thích toàn bộ tu vi của ta, chỉ sợ nháy mắt đã phá toái hư không mà đi rồi." Ninh Thiên Nhai cười cười, sờ cằm nói: "Nếu lão Bố biết chuyện này, chỉ sợ sẽ phi thường buồn bực."

"Ta nghe cũng buồn bực." Sở Dương trợn trắng mắt: "Nói xong ta rồi, nói ngươi đi."

"Vẫn chưa xong... Tiểu Vũ thế nào?" Ninh Thiên Nhai bám riết không tha.

Rơi vào đường cùng, Sở Dương đành phải kể lại từ đầu chí cuối tình huống tất cả mọi người.

Ninh Thiên Nhai lúc này mới yên tâm.

"Ngươi nhờ cơ duyên xảo hợp với đi tới Bảo Tháp sơn này, duyên pháp chung quy cũng đạt tới mức nhất định rồi." Thanh âm Ninh Thiên Nhai trở nên thận trọng: "Ta biết ngươi nhất định sẽ tới, nhưng không biết ngươi lại tới sớm như vậy. Mà ngươi càng tới sớm, phúc duyên của ngươi lại càng lớn!"

"Phúc duyên?" Sở Dương khó hiểu hỏi.

"Không sai,phúc duyên!" Ninh Thiên Nhai gật đầu khẳng định: "Ngươi có phát hiện không, chỉ cần ngươi đi từ phương bắc tới, là không thể nhìn thấy Bảo Tháp sơn này? Nhưng nếu ngươi không ở phương bắc, đến từ bất cứ một phương hướng nào, đều có thể nhìn thấy."

"Không sai, ta cũng phát hiện chuyện này, đây là vì cái gì?" Sở Dương lập tức bị dẫn ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng.

Ninh Thiên Nhai cười nhạt một tiếng: "Bảo Tháp chi sơn, âm dương chi điên, ngũ tầng phúc địa, cửu tầng phiên thiên!"

"Đây chính là bảo sơn của Cửu Trọng Thiên đại lục!"

Sở Dương lặng lẽ ghi nhớ.

"Chỗ kỳ diệu của Bảo Tháp sơn này chính là ám hợp âm dương, ẩn chứa vô số bí mật! Hơn nữa, ngọn núi này bề ngoài thoạt nhìn như không nhỏ, nhưng so với đại lục này mà nói, vẫn không tính là gì cả. Sơn mạch tung hoành mấy ngàn mấy vạn dặm, trên đại lục này chỗ nào chẳng có."

"Nhưng chờ đến khi ngươi chân chính tiến vào Bảo Tháp sơn rồi, ngươi sẽ biết, ngọn núi này, không chỉ lớn như về ngoài. Bên trong ẩn chứa càn khôn! Mà điểm này, chính là đệ nhất đại bí mật của Bảo Tháp sơn!"

"Bảo Tháp sơn chia chín tầng, tầng một tầng hai chính là cơ sở. Bắt đầu từ tầng thứ ba, mỗi một tầng đều có thiên biến vạn hóa! Mà ngay cả ta, cũng đoán không ra, thậm chí ta ở trên núi lâu như vậy, ngay cả một phần trăm cũng không thể hiểu được."

"Cho nên, từ xưa tới nay không biết có bao nhiêu người đã tới Bảo Tháp sơn này. Có người đến rồi đi. Nhưng có rất nhiều người lạc đương ở bên trong, ngay cả tu vi chí tôn cũng không ra được. Về sau đói chết ở nơi này."

Ninh Thiên Nhai thở dài một tiéng: "Cho dù là chí tôn, có thể ba tháng không ăn, thậm chí ba năm không ăn, nhưng dù sao cũng phải ăn cơm. Chỉ dựa vào hấp thu thiên địa linh khí thì không thể sống nổi. So sánh với người thường, chí tôn cũng chỉ có thể nhịn đói thêm một thời gian ngắn mà thôi."

"Bởi vì ngọn núi này không thể mạnh mẽ đột phá. Cho dù lấy tu vi ta hiện giờ, cũng không thể phá hư một tảng đá trên ngọn núi này... Phi thân bay lên, cũng chỉ bay trong mây mù, căn bản không thấy rõ phương hướng, có bay cũng bay không ra. Lần đần tiên Dạ Trầm Trầm lần đầu tiên tới nơi này, từng lòng vòng hơn hai tháng không ra được. Bất kể là phi thân bay tán loạn thế nào, đến cuối cùng vẫn bất đắc dĩ phát hiện, từ đầu tới cuối, chỉ có thể lòng vòng trong một tấc vuông, không hơn."

Trong lòng Sở Dương hoảng sợ: Chỉ một ngọn núi như vậy, không ngờ lại ẩn chứa huyền cơ khó lường như vậy?

Ninh Thiên Nhai nói: "Bảo Tháp sơn, mỗi một tầng đều có càn khôn, có thiên địa."

"Bảo Tháp sơn một mặt u minh, một mặt dương gian. Chính là đại bí mật thứ hai! Nói cách khác, từ phương khắc tới, cho dù là gần trong gang tấc, cũng không nhìn thấy, đâm đầu vào, cũng có thể xuyên sơn mà qua, cho dù là người thường. Nhưng từ phía nam tới, cho dù là chí tôn, thậm chí là cửu phẩm chí tôn, cũng phải từng bước trèo lên!"

"Đại bí mật thứ ba của Bảo Tháp sơn, nó hấp thu thiên địa linh khí bất kể ngày đêm. Ở trên Bảo Tháp sơn, mức độ linh khí nồng đậm, chính là đứng đầu Cửu Trọng Thiên! Nhưng người bình thường, tối ta cũng chỉ có thể tu luyện ở chỗ này ba năm. Sau ba năm, bất kể ngươi không tình nguyện ra sao, cũng chỉ có thể chờ ba năm sau lại tới."

"Mà sau khi ta bị thường,một khi khôi phục năng lực hành động, liền lập tức tới nơi này, chính là vì thế."

"Dạ thị gia tộc Dạ Trầm Trầm, cách ba năm lại tới nơi này bế quan ba năm, cũng là vì thế!"

"Lẽ ra, hấp thu linh khí mấy chục vạn năm, trên núi hẳn là phải có vô số thiên tài địa bảo mới đúng. Nhưng trên thực tế, không có bất luận một ai, có thể phát hiện một gốc cây thảo dược nào trên Bảo Tháp sơn cả!"

Sở Dương nghe mà ngây người. - .

Thật sự không tưởng được, cả một ngọn núi, không ngờ ẩn giấu nhiều thần bí như vậy.

"Hơn nữa, bên trong này, tràn đầy kỳ ngộ. Nhưng không phải người bình thường có thể gặp được... Không có cơ duyên, cho dù thiên đại kỳ ngộ trước mắt cũng không thể phát hiện ra... Dạ Túy có thể chiếm được truyền thừa thiên ma ở nơi này, thật sự là đến ta cũng bất ngờ."

"Bất quá, truyền thừa thiên ma thực sự không phải thứ vốn có của Bảo Tháp sơn... Cho nên Dạ Túy lấy được, cũng coi như là có lý do rồi."

"Đại bí mật thứ tư của Bảo Tháp sơn, mỗi một tầng đều có yêu cầu. Tỷ như Dạ Túy vừa rồi, ta mang ngươi tới tầng thứ tám, hắn chỉ có thể rời đi. Bởi vì với tu vi của hắn, chỉ có thể đến tầng thứ tư!"

"Chấp pháp giả... Lãng Nhất Lang của chấp pháp giả từng cứ cách ba năm thời gian lại tới nơi này. Bất quá, tên đó cũng coi như là một dị số, mỗi một lần tới, đều từ phương bắc mà tới, trước tiên xuyên sơn mà qua, sau đó lại tới Dạ thị gia tộc, lại từ Dạ thị gia tộc bắc thượng, tìm ngọn núi này, tiến vào..."

Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng ầm ầm chấn động!

Chấp pháp giả, Lãng Nhất Lang!

Cứ ba năm lại tới đây một lần!

Thân thể hắn khẽ lay động, không nhịn được phệt mông ngồi xuống đất.

Nhưng mông hắn vẫn còn đang nở thành mấy cánh hoa, vừa ngồi xuống lập tức ngửa mặt lên trời thét dài, bi thảm...

Nhưng trong lòng rốt cuộc cũng hiểu rõ!

Giờ khắc này, Sở Dương chỉ hận không thể hung hăng tát vào mặt mình mấy trăm cái!

Ta thật ngu xuẩn, quá ngu xuẩn!

Ta chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn trà trộn vào Dạ thị gia tộc, căn bản chưa từng nghĩ tới đi tìm kiếm nơi tử tinh dày đặc, phúc duyên thâm hậu bên ngoài Dạ thị gia tộc.

Tìm cả nửa ngày, rốt cuộc là ở nơi này.

Chẳng trách Lãng Nhất Lang nói: Không phải dễ dàng tìm được, mà là phải có kỳ ngộ nhất định, mới có thể phát hiện nơi đó.

Thì ra là thế, hình đường chấp pháp giả ở phương bắc, mỗi lần hắn đều từ phương bắc mà tới, đươngnhiên không thể nhìn thấy, mà phải xuyên qua, đi tới phía nam, sau đó lại chuyển hướng mà đi, mới có thể tới nơi đây...

Sở Dương thản thở: Nơi phúc duyên thâm hậu, Bảo Tháp sơn này được xưng là đệ nhất thiên hạ đại bí mật, há không phải là nơi phúc duyên thâm hậu nhất thiên hạ?

Thê thê bóng dạ hàn...

Nơi này, ai nói không phải thuộc lãnh địa Dạ thị gia tộc?

Về phần, tử khí đông lai xử, minh nguyên xuất quan sơn... thiên địa đồng quang... ba câu này....

Buổi tối mình nhìn ánh trăng là được.

Cái này đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi có được chẳng mất công....

Sở Dương gần như muốn ngửa mặt lên trời thét dài, biểu đạt hưng phấn trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui